NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

Quan Thừa Phong cũng cảm thấy Tân Duyên trên võ đài rất chói mắt.

Tân Duyên là một người rất có thiên phú —— chẳng biết vì sao, Phúc Năng trong cơ thể Tân Duyên rất an phận chứ không dễ dàng rối loạn như những người khác, điều này cũng giúp Tân Duyên có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của chính mình.

Nếu không phải như thế, Tân Duyên cũng không thể trở thành cao thủ cấp bốn chỉ trong mấy tháng.

Mà Tân Duyên như vậy… Nếu không có ai ngăn cản thì tương lai của y sẽ rất rực rỡ.

Điều hiện tại hắn muốn làm chính là để Tân Duyên sẽ không bị ai khác ngăn cản giống mình trước kia.

Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Duyên đang đè đối thủ ra đánh rồi nhếch miệng.

Những kẻ đến tìm ngược dù là thiên phú hay thực lực đều là kẻ tám lạng người nửa cân với Quan An trước kia.

Nếu họ thật sự có thực lực thì hà cớ gì phải để bụng chuyện thuở thiếu thời?

Cho dù còn băn khoăn chuyện thời trẻ thật thì kẻ mạnh chân chính dù không khiêu chiến hắn được thì cũng sẽ không đánh với Tân Duyên.

Đa số những người đó là thật sự không có bản lĩnh, bây giờ chỉ là chiến sĩ Phúc Năng hoặc cấp ba hoặc cấp bốn, còn Tân Duyên? Tuy rằng thời gian tu luyện của y ngắn nhưng kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, còn đã trải qua thú triều.

Chiến đấu không nhất định là thực lực mạnh có thể thắng, còn phải xem một người có dám đánh hay không.

Trước đây Tân Duyên thuộc về kiểu không dám đánh, dù có gặp nguy hiểm y cũng không dám ra tay nhưng bị Quan Thừa Phong ép buộc… Hiện tại so ra y còn mạnh hơn Ngô Tuyên Thành cả đời chưa từng bước chân ra ngoài thành!

Phe Ngô Tuyên Thành đi ra được mấy người nhưng đều thua trong tay Tân Duyên, nhưng vẫn có người muốn khiêu chiến với Tân Duyên.

Họ nghĩ Tân Duyên đã đánh vài trận, đã đến lúc mệt mỏi còn người bên mình thì không nên biết đâu lại có thể đánh bại Tân Duyên, thêm nữa… Trong số họ đã có những người mất mặt trên võ đài, những người còn lại đương nhiên cũng phải mất mặt mới được!

Không phải anh em tốt là để đồng cam cộng khổ à?

Công tử bột như họ cũng có tình anh em chân chính đấy!

Sau khi một ai đó bị Tân Duyên đánh bại những người còn lại thì thầm một phen, kéo búa bao, lần thứ hai đẩy ra một người khác.

“Tôi không đánh nữa!” Tân Duyên nói.

“Cậu không đánh? Này không được!” Ngô Tuyên Thành nói không thèm nghĩ. Mặt mũi của gã đã bị Tân Duyên ủ phân, nhưng trong số họ vẫn còn vài người chưa đánh với Tân Duyên… Tân Duyên không thể nhất bên trọng nhất bên khinh.

“Tôi còn chưa ra mấy chiêu các anh đã thua, đánh như vậy có gì hay chứ?” Tân Duyên nói.

Ban đầu Ngô Tuyên Thành đánh còn được một chút, nhưng sau đó… Cái người vừa vào trận kia vừa lên sân đấu đã chịu thua, y cũng không còn gì để nói.

“Dù sao cậu cũng phải đánh hết với tất cả chúng tôi một lần?” Ngô Tuyên Thành chỉ vào một người anh em trông có vẻ đàng hoàng, chuẩn bị thêm hai người ra trận.

“Không được, tôi còn phải về nhà nấu cơm.” Tân Duyên không chút do dự mà từ chối.

Đám người Ngô Tuyên Thành: “…”

Sau khi Tân Duyên triển lộ thực lực cường đại bọn họ cũng nhìn Tân Duyên nhìn với cặp mắt khác xưa, kết quả người này… phải về nhà làm cơm?

Hiện tại cường giả đều đảm đang như vậy?

“Tôi mời cậu ăn cơm! Tôi cũng không tin chúng tôi không đánh được cậu!” Ngô Tuyên Thành nói.

Tân Duyên: “… Các anh đúng là không đánh được tôi.” Đám người này có bệnh hả? Rõ ràng không muốn đánh nhau với y nhưng cứ nhất định đòi đánh…

“Duyên Duyên, chúng ta cần phải đi.” Quan Thừa Phong nói.

Để Tân Duyên phí thời gian với một đám gà mờ đúng là không cần thiết.

Có thời gian còn không bằng Tân Duyên đi dạo với hắn thì hơn.

“Được!” Tân Duyên lập tức đồng ý, y nở một nụ cười với Quan Thừa Phong, cười xong y nhảy xuống khỏi lôi đài rời đi cùng Quan Thừa Phong, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ một cô dâu nhỏ.

Ngô tuyên thành không nhịn được nói: “Mẹ kiếp, Quan An gặp được vận may gì chứ!”

Gã có chút ước ao với Quan An rồi!

Cái tên này bị mất chỗ dựa là Quan Thừa Phong nhưng lại tìm được một người đẹp có thực lực mạnh mẽ làm tình nhân!

Thật ra Tân Duyên không coi là mạnh, nhưng Tân Duyên đánh bại họ… Dù Tân Duyên không mạnh thì họ cũng phải nói y mạnh!

Quan Thừa Phong không biết mình bị ước ao, hắn mang theo Tân Duyên rời khỏi công đoàn chiến sĩ quay lại trung tâm thương mại.

Hắn thích Tân Duyên nấu cơm cho mình, rất có cảm giác gia đình, nhưng về nhà chỉ để ăn cơm thì đúng là không cần thiết, tùy tiện ăn chút gì đó ở đây là được, ăn xong rồi còn có thể dẫn Tân Duyên đi dạo phố mua những món đồ y thích.

Trung tâm thương mại rất lớn, bên trong có rất nhiều quán ăn. Quan Thừa Phong chọn một nhà hàng trông có vẻ đặc sắc ngồi ăn với Tân Duyên, ăn xong lại đưa Tân Duyên đi xem quần áo.

“Lần này ra ngoài cậu không mang nhiều quần áo, có thể mua thêm một ít.” Hắn không quan tâm ăn mặc nhưng Tân Duyên vẫn luôn rất coi trọng trang điểm, hẳn là sẽ thích quần áo mới.

Quần áo ở thành Hàng Hải có nhiều kiểu dáng hơn thành Sùng An, các loại quần áo đẹp treo đầy giá áo, Tân Duyên nhìn đến không dời mắt nổi.

Từ nhỏ y đã xinh đẹp, cũng thích mặc quần áo đẹp.

Nhưng ở trước mặt Quan An có nên tém tém lại chút không?

Thôi, dù sao Quan An cũng không thích y…

Tân Duyên vui vẻ tiến vào tiệm bán quần áo, nhưng cũng nhanh chóng quay ra.

Giá niêm yết bên trong dọa y sợ.

Một bộ quần áo bình thường, cũng không phải áo khoác đã hơn ngàn, có vài bộ quần áo hơn cả vạn, giày cũng không rẻ.

Y thật sự không xuống tay được

“Sao thế?” Quan Thừa Phong hỏi.

“Đắt quá.” Tân Duyên đáng thương.

“Không cần sợ đắt, cậu có tiền mà.” Quan Thừa Phong đầy mặt nghiêm túc.

Ngô Tuyên Thành đi theo hóng chuyện nghe vậy: “…”

Tân Duyên quả thật có tiền, nhưng vẫn không nỡ tiêu: “Nhưng cũng không cần phải mua quần áo đắt như vậy, chúng ta đi chỗ khác xem… hẳn là thành Hàng Hải cũng có cửa hàng phù hợp?” Hơn một vạn có thể mua rất nhiều thức ăn, có thể giúp rất nhiều người.

Quan Thừa Phong nói: “Có.”

Quan Thừa Phong đưa Tân Duyên đến một siêu thị bình ổn giá trong thành Hàng Hải, hàng hóa ở đây chất lượng tốt giá cả cũng phù hợp, bao gồm cả quần áo.

So với trung tâm thương mại quần áo tính tiền cả ngàn, thì ở đây đa số là quần áo giá hai ba trăm một cái. Tân Duyên một hơi chọn sáu bộ quần áo, y ba bộ, Quan Thừa Phong ba bộ, sau đó mua vài món mỹ phẩm dưỡng da: “Lúc trước cứ ở ngoài thành mãi làm da tôi thô ráp hết cả, vẫn nên dưỡng một chút!”

“Làn da của cậu rất bóng loáng.” Quan Thừa Phong nói, hắn không nhìn ra mặt Tân Duyên thô ráp chỗ nào, rất nhẵn nhụi!

Tân Duyên lườm Quan Thừa Phong một cái, không lên tiếng —— Quan An thẳng như vậy bảo sao không để ý mấy chi tiết nhỏ.

Haizzz, từ khi quen biết Quan An y cũng không còn là thiếu niên tinh xảo trước đây nữa.

“Em định bôi mấy thứ mỹ phẩm kém chất lượng này lên mặt?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Tân Duyên và Quan Thừa Phong đồng thời nhìn sang thì thấy Triệu Khoa Lâm.

Tướng mạo của Triệu Khoa Lâm quả thật rất đẹp, ít nhất là vượt qua Tân Duyên, hơn nữa trên người y đều là những đồ cao cấp nhất… Y chỉ đứng đó thôi cũng đã hấp dẫn ánh mắt bao người.

“Triệu Khoa Lâm?” Tân Duyên sững sờ. Trước đây y cảm thấy mắt Triệu Khoa Lâm không tốt mới coi trọng Túc Giang Nham, nhưng sau khi biết được thú triều ở thành Sùng An là Triệu Khoa Lâm gây ra nên hiện giờ với Triệu Khoa Lâm cũng chỉ còn sót lại chán ghét.

“Tân Duyên.” Triệu Khoa Lâm khẽ mỉm cười, “Em muốn mua mỹ phẩm dưỡng da à? Anh cảm thấy bộ mỹ phẩm của Công hội dược sĩ mới ra là tốt nhất, chỉ loại mỹ phẩm như vậy mới xứng đáng với em.”

Bộ mỹ phẩm mới ra của công hội dược sĩ được chế tác tỉ mỉ, một bộ hơn triệu, bản giới hạn hơn mười triệu, là hàng trong xa xỉ trong xa xỉ.

Mà Quan Thừa Phong và Tân Duyên đều không biết gì với cái này cả. Quan Thừa Phong sẽ không để ý này nọ còn Tân Duyên trước đây toàn bộ tài sản cũng là chỉ có mấy chục ngàn, không thể để tâm đến đồ đắt như vậy.

“Tôi cảm thấy dùng cái này rất tốt.” Tân Duyên hừ lạnh một tiếng, y hơi muốn tẩn Triệu Khoa Lâm, nhưng phía sau Triệu Khoa Lâm dẫn theo một đám người, đây lại đang trong thành thị… Chỉ có thể nhịn.

“Dùng mỹ phẩm kém chất lượng sẽ làm bị thương đến làn da của em.” Triệu Khoa Lâm nói, đời trước da dẻ Tân Duyên cùng mịn màng, đời này… Thật sự là thô rất nhiều.

“Mắc mớ gì đến anh?” Tân Duyên nói. Y cảm thấy đầu óc Triệu Khoa Lâm thật sự có vấn đề, người bình thường hẳn là sẽ không ai chạy tới nói đây là đồ rởm ngay khi người khác chuẩn bị mua?

“Anh tặng em một bộ kem dưỡng da nhé, còn cả quần áo trang sức anh cũng cho người mang đến cho em…” Triệu Khoa Lâm dịu dàng nói, lại liếc nhìn Quan Thừa Phong, “Anh muốn cho em những gì tốt nhất.”

Tân Duyên giật mình, đột nhiên ý thức được có chút không đúng.

Khi Triệu Khoa Lâm vừa tới y cho là Triệu Khoa Lâm muốn khó dễ mình.

Nhưng bây giờ… Triệu Khoa Lâm sao cứ như… có ý muốn ‘thông đồng’ với y?

“Không cần!” Tân Duyên không chút do dự.

Triệu Khoa Lâm cười rộ lên: “Em thật sự không muốn?”

“Không muốn!”

“Được thôi.” Triệu Khoa Lâm nhìn Tân Duyên, hứng thú trong mắt càng thêm nồng đậm.

Y đã theo dõi Tân Duyên và Quan An trong camera rất lâu.

Tân Duyên rất chăm sóc Quan An, thỉnh thoảng còn nhìn trộm Quan An dáng vẻ thâm tình, điều này khiến y cảm thấy khó chịu.

Không còn Sở Đông Vũ, Tân Duyên lại đi coi trọng một người như vậy.

Nhưng dáng vẻ Tân Duyên coi trọng Quan An như vậy…

Trước đây y luôn cảm thấy Tân Duyên mua danh chuộc tiếng, từ chối mình là bởi vì Sở Đông Vũ có quyền có thế càng có tiền hơn, nhưng bây giờ xem ra không phải là như vậy.

Tân Duyên quả thật rất ngây thơ.

Nhìn Túc Giang Nham, lại nhìn Tân Duyên, ai là minh châu ai là mắt cá vừa xem liền hiểu ngay.

Bàn tay vàng của Tân Duyên tại sao lại bị Túc Giang Nham cướp đi?

Nếu bàn tay vàng còn ở trên người Tân Duyên thì hiện tại y đã cướp lấy Tân Duyên rồi…

Triệu Khoa Lâm đột nhiên có chút hối hận.

Không, cũng không cần hối hận.

Y vẫn có cơ hội chiếm được Tân Duyên, không phải sao?

Triệu Khoa Lâm nhìn Tân Duyên một cái thật sâu, cười rồi rời đi.

Chờ khi ngồi vào trong xe y nói với người bên cạnh: “Đi thăm dò chuyện ngày trước của Quan An ở thành Hàng Hải rồi gửi tư liệu cho Tân Duyên.”

Y muốn cho Tân Duyên biết Quan An là người như thế nào.

Triệu Khoa Lâm đi rồi Tân Duyên lập tức nói với Quan Thừa Phong: “Người này có phải bị bệnh hay không! Ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc nãy làm tôi muốn ói.”

“Sau này cậu phải cẩn thận với y.” Quan Thừa Phong nói, vẻ mặt nghiêm nghị.

Vừa nãy hắn luôn quan sát Triệu Khoa Lâm, đột nhiên ý thức được một chuyện —— có lẽ Tân Duyên là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện mà Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham biết.

Nếu không tại sao Triệu Khoa Lâm lại để ý Tân Duyên như vậy? Lúc trước ở thành Sùng An hai người cũng không tiếp xúc.

Nếu như thế thật… Túc Giang Nham hết lần này tới lần khác hãm hại Tân Duyên cũng có thể lý giải.

“Anh ta rất lợi hại, tôi có cẩn thận cũng vô ích…” Tân Duyên có chút phát sầu, Triệu Khoa Lâm không quá bình thường, khơi ra thú triều nhưng lại làm như không có chuyện gì, người như vậy có gì mà không dám?

“Tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu cứ ở bên cạnh tôi là được.” Quan Thừa Phong nói.

Bên cạnh Triệu Khoa Lâm có cao thủ cấp bảy bảo vệ nhưng không có cấp tám, chỉ cần hắn ở bên cạnh Tân Duyên thì Tân Duyên sẽ không có việc gì.

“Ừm!” Tân Duyên vui sướng nhìn Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong nhìn thấy nụ cười của Tân Duyên thì ngầm thở dài một hơi.

Cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì hắn cũng không nhịn được.

Hết chương 51.

Bình luận

Truyện đang đọc