NAM CHÍNH LUÔN MUỐN ĐỘC CHẾT TÔI



Edit: Mị Mê Mều
Mí mắt Mạnh Sơ lập tức giật giật, trả lời một cách khá buồn bực: "Em phải trở về trường học."
Trần Thù Quan nhìn cô chằm chằm vài giây, xoay người đi về phía phòng ăn, để lại một câu: "Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong tôi đưa em về."
Mạnh Sơ ngây người, không nhúc nhích.

Cô nào dám ăn đồ của anh.

Mà lưng người đàn ông như mọc thêm con mắt, đầu cũng không quay lại thúc giục: "Còn không qua đây."
Cô gái lê chầm chậm ngồi trước bàn ăn, Trần Thù Quan ngồi vào chỗ đối diện cô, cơ thể cô cứng còng ngồi yên.

Người đàn ông nhíu mày nghe điện thoại, thỉnh thoảng thốt ra mấy chữ kiểu "trưởng thành rồi", "do chú Hạ hiểu lầm".

Ánh mắt Mạnh Sơ lại không nhịn được nhìn sang cổ áo hơi rộng mở của người đàn ông, cô không hề biết xương quai xanh của đàn ông cũng có thể gợi cảm đến vậy.

Vị trí hõm xuống vừa khéo, Mạnh Sơ nhớ đến lúc anh động tình mấy lần trước, giọt mồ hôi sẽ trượt xuống theo, dưới đường viền với đường nét rõ ràng là thân hình cường tráng của người đàn ông.

Mạnh Sơ bất tri bất giác bị mê hoặc, bắt đầu suy nghĩ lung tung, lén lút nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng chẳng biết Trần Thù Quan đã kết lúc cuộc trò chuyện từ lúc nào, nhìn cô đầy hứng thú, trên mặt gần như không giấu được vẻ trêu ghẹo: "Đẹp không?"
Mạnh Sơ vội vàng bừng tỉnh từ trong ảo tưởng, luống cuống giả vờ cầm lấy dụng cụ ăn trước mặt mình, đào bới lung tung mấy cái.


Đến khi nhận ra cô đã ăn non nửa bát cơm, cho dù nôn ra cũng không kịp rồi.

...!
E rằng cô gái nhỏ đói bụng thật, cô không ăn uống cả một ngày, trong tối ngoài sáng lại chịu quá nhiều giày vò.

Sau khi ăn liên tiếp hai bát cơm, cô vẫn không ngừng tay.

Trần Thù Quan cảm thấy mới mẻ, thuận miệng hỏi: "Con gái lớn như em đều ăn mạnh như vậy sao?"
Trong miệng Mạnh Sơ còn đang nhấm nháp hải sản vò viên, nghe anh nói như thế lúng túng mà giận dữ, xấu hổ ngẩng đầu lên, trên mặt phủ một tầng đỏ nhạt.

Có lẽ cô thật sự nên đến bác sĩ tâm lý khám, cô không những bị anh mê hoặc nhiều lần mà thậm chí còn tiếp nhận đồ ăn của anh không hề đề phòng.

Mạnh Sơ không phải cô bé 18 tuổi thật, rõ ràng cô có thể phát hiện ra sự khác thường của mình
Trần Thù Quan không nuốt lời, ăn cơm xong liền lái xe đưa cô trở về trường học.

Mặc dù đã là buổi tối nhưng quả thật cô không có dũng khí mặc bộ đồ này xuất hiện trong sân trường.

Cô càng không muốn bị người khác phát hiện mình bước ra từ xe anh, bèn bảo Trần Thù Quan dừng trước cửa hàng quần áo cách đại học S không xa.

Trước khi Mạnh Sơ sắp xuống xe, Trần Thù Quan đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ.

Cô ngoan ngoãn nhận lấy, sau khi thay đồ một lần nữa từ cửa hàng quần áo thì ra ngoài, xoay người liền đi vào một tiệm thuốc.

Chuyện có liên quan đến Trần Thù Quan, Mạnh Sơ chưa bao giờ dám lơ là.

Cùng ngày, cô lên mạng hẹn trước khoa nội thần kinh và mục kiểm tra toàn thân ở bệnh viện đa khoa thành phố.

Mạnh Sơ tắt máy tính, đang chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên, di động đặt bên cạnh vang lên tiếng nhắc nhở đến từ wechat.

Phía trên xuất hiện một lời mời kết bạn mới, ghi chú chỉ vỏn vẹn mấy chữ: [Nhớ uống thuốc mỗi lần một viên.]
Mạnh Sơ cầm điện thoại gần như phỏng tay, đồng ý lời mời, chặn quyền hạn đối phương xem vòng bạn bè, nhanh chóng trả lời lại: [Vâng.]
Bên kia lại không có động tĩnh.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Khi đêm đến, thành phố cuối cùng cũng có trận tuyết rơi đầu tiên vào lúc gần cuối năm, Triệu Thiển kéo mở màn cửa sổ, chưa tới bảy giờ, trên bãi đất trống ngoài ký túc xá đã tụ tập không ít bạn học miền Nam hăng hái.


Giang thành bốn mùa như xuân, có lẽ đây là lần đầu tiên cơ thể này nhìn thấy tuyết thật.

Mạnh Sơ đứng trước cửa sổ, không hiểu sao có chút khổ sở.

Ngày cô chết, thành phố này cũng có tuyết rơi, cô còn nhớ cảm giác bông tuyết rơi lên mặt, rất lạnh.

Triệu Thiển là người miền Bắc nên thường thấy tuyết, cô gái thấy viền mắt Mạnh Sơ đỏ bừng, cho rằng cô quá mức kích động, cười nói: "Mới chút tuyết như thế đã xúc động rồi, mai mốt tớ dẫn cậu đến nhà tớ, đảm bảo cả mùa đông cậu không thể sống thiếu nó, nhìn đến chán luôn."
Mạnh Sơ chớp mắt, định ép nước mắt ra: "Được."
Cô trùm áo khoác lông nhung màu đen quá gối vào, đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt nhỏ gần như vùi vào áo choàng cổ, cả người quấn thành quả bóng, chỉ lộ con mắt ra bên ngoài, bụng rỗng tiến vào bệnh viện.

Đợi đến buổi chiều, kết quả kiểm tra mới ra hết, cơ thể cô rất khỏe mạnh, trong máu cũng không có nhiễm virus, vi khuẩn gì không giải thích được.

Cầm kết quả kiểm tra, Mạnh Sơ bồi hồi đứng trước cửa bệnh viện, biểu cảm trên mặt có chút khó diễn tả được bằng lời.

.

Truyện Tổng Tài
Vị bác sĩ nữ trông dịu dàng, hiền lành không ngừng lập lại bên tai cô.

Sau khi nghe Mạnh Sơ miêu tả triệu chứng, bác sĩ cười nói: "Cô bé, cô không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là có cảm tình với người này mà thôi."
Mạnh Sơ chỉ cảm thấy hoang đường.

Đương nhiên cô không nói thật với vị bác sĩ này nhưng triệu chứng đại khái lại giống nhau, chỉ ẩn đi những hình ảnh lưu luyến kia mà thôi.

Sao cô có thể thích tên ác ma kia chứ?
Mười năm Mạnh Sơ sống trên xe lăn, cô từng nghĩ vô số lần, nếu như cô không nhiễm virus không giải thích được này, chắc chắn cô sẽ gả cho Tần Tắc.


Tần Tắc vừa là thầy vừa là bạn với cô, là sự tồn tại quan trọng giống như Triệu Thiển, người kia rõ ràng là cùng một loại tính tình lạnh lùng như Trần Thù Quan, nhưng anh sẽ dành hết sự dịu dàng không nhiều lắm cho cô.

Tuyết ở thành phố Bắc Kinh không có xu thế muốn ngừng, ngược lại rơi càng lớn.

Vào thứ Hai, Mạnh Sơ nhận được hợp đồng do tổ đạo diễn chương trình truyền hình thực tế [Xin chào, đời sống khác của tôi!] gửi tới.

Buổi gặp mặt đầu tiên với ê-kíp chương trình vấn cố định ở đài truyền hình thành phố.

Năm khách mời cố định trừ Tần Tắc và Mạnh Sơ ra, còn có tiểu hoa đán với lượng fans lớn đang hot được nâng đỡ trong dòng phim chuyển thể - Lâm Tịch, và diễn viên gạo cội hơn 50 tuổi - Khương Hoa.

Cuối cùng nhìn cậu nam sinh đầy ngại ngùng, là quán quân của cuộc thi thể thao điện tử PGE quy mô cao nhất toàn cầu, năm nay mới 16 tuổi.

Lúc mọi người trong tổ đạo diễn đối xử với Mạnh Sơ, có vài biểu cảm một lời khó nói hết.

Cô gái nhỏ như vậy đã biết trèo cành cao, trưởng đài Ngô này, phỏng chừng tuổi còn lớn hơn bố cô.

Cuối cùng là bề trên tự dặn dò xuống, cũng không ai dám thất lễ.

Hết chương 34
Ai còn đọc cmt ủn mông mị đi ???????? tuần này ra nhiều chương quá nè.


Bình luận

Truyện đang đọc