NAM CHÍNH LUÔN MUỐN ĐỘC CHẾT TÔI



Edit: Mị Mê Mều
Mạnh Sơ xuống xe Trần Thù Quan từ xa giống như thường ngày, chỉ là tình huống hôm nay khá quái lạ.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà trên đường đi, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô có hơi quá nhiều, cô tưởng rằng do bộ đồ ngủ bông của mình gây chú ý quá mức.
Gió mát thổi vào mặt, Mạnh Sơ cảm thấy chỗ cổ lạnh buốt, cô bất giác rùng mình, chạy về phía tòa lầu ký túc xá.
Lúc vào ký túc xá, cô gặp phải Lợi Chi Chi - cô bạn cùng lớp ở phòng ngủ sát vách.

Bình thường, quan hệ của hai người cũng khá thân thiết.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lợi Chi Chi đột nhiên nháy mắt với cô, "Mạnh Sơ, chúc mừng cậu nhé!"
Mạnh Sơ ngạc nhiên.

Các tiết hôm nay đều học vào buổi chiều, Triệu Thiển vẫn chưa về, điện thoại vẫn được đặt trên bàn ở ký túc xá.

Mạnh Sơ vừa mới mở máy lên thì tiếng thông báo đếm không xuể liên tiếp vang lên, không ít cuộc gọi xa lạ, nhưng cuộc gọi nhiều nhất vẫn đến từ Mạnh Nguyên Nam và Tôn Mi.
Cô nhanh chóng gọi lại cho Mạnh Nguyên Nam.
Dường như Mạnh Nguyên nam cũng không có chuyện gì gấp, chỉ hỏi vì sao cô tắt máy, tiện thể báo cho Mạnh Sơ là buổi tối ông sẽ đến thành phố Bắc Kinh.
Tuần thứ hai sau khi trở lại, Mạnh Sơ lập tức trở về thành phố Giang một chuyến, cảm giác gặp được Mạnh Nguyên Nam và Chu Thanh trẻ trung quá mức tốt đẹp.
Mạnh Nguyên Nam bôn ba trong các đoàn phim lớn quanh năm, Mạnh Sơ tưởng rằng ông đến đây là vì công việc nên vẫn không để trong lòng.
Mãi đến khi cô kết thúc cuộc gọi với Tôn Mi.
Sau khi Mạnh Sơ lướt weibo xong thì điện thoại của Mạnh Nguyên Nam đã trong trạng thái tắt máy, cô ngây ngốc ở trong ký túc xá cả buổi sáng.
Đến cả Triệu Thiển về cô cũng không phát hiện.

Tâm tình của hai người hình như cũng không tốt lắm, viền mắt Thiển Thiển đỏ ửng, như vừa mới khóc.
Có lẽ là gió lạnh thổi vào ký túc xá, thấm qua cái lạnh trong xương.
Mạnh Sơ đang nghĩ cách nên giải thích thế nào với Mạnh Nguyên Nam, tiết học buổi chiều cô gần như không nghe kỹ, huống hồ xung còn có nhiều bạn bè trêu chọc.
Nhưng cô biết, sau khi mình xảy ra chuyện năm ấy, nỗi bi thương của bố mẹ Mạnh tuyệt đối không ít hơn cô.

Tuy nhiên, cô vẫn đánh giá thấp trái tim yêu thương con gái vô vàng của họ.
Thực ra Mạnh Nguyên Nam đã đến trước buổi trưa, ông tìm Tôn Mi hỏi thăm tình hình.


Tôn Mi cũng nói hết phần lớn những việc bà biết được cho ông, gồm cả nguyên nhân Mạnh Sơ vào đoàn phim là vì Trần Thù Quan.

Cuối cùng, bà nói cho Mạnh Nguyên Nam một cách khéo léo, với tình tình của Trần Thù Quan mà có thể trả lời như vậy thì bức ảnh trên mạng tám phần là sự thật.
Chuyện Tôn Mi không nói chính là theo như bà biết, trường học cũng đang đau đầu vì việc này, dẫu sao trên mạng cũng đã ầm ĩ xôn xao rồi, nhưng nói thế nào đây?
Ủng hộ nhất định là không được, theo quan điểm của nhà trường, mặc dù không can thiệp nhưng cũng không thể ủng hộ tình yêu thầy trò một cách quang minh chính đại, nhưng nếu phủ thận thì lại có vẻ bất hợp lý.
Cuối cùng vẫn do thầy hiệu trưởng nói, trực tiếp gạt nó sang một bên, không phản hồi bất cứ điều gì.
Từ đầu đến cuối, phía nhà trường không hề liên lạc với người trong cuộc, giáo viên trong trường có lời đồn ngầm rằng vị giáo sư Trần kia không chỉ có kết quả nghiên cứu khoa học tuyệt vời mà bối cảnh sau lưng cũng không đơn giản.

Đền giờ cơm trưa, Tôn Mi dẫn Mạnh Nguyên Nam đi đến nhà ăn giáo viên ăn cơm, không ngờ lại chạm mặt Trần Thù Quan.
Ngày thường, Trần Thù Quan đều đến nhà ăn lầu một của phòng thí nghiệm.

Chỉ là trưa hôm nay, anh chuẩn bị bài thi cuối kỳ của môn học tự chọn cho khóa chính quy ở văn phòng nên mới tình cờ đến nơi này.

Anh nghe bên cạnh có người gọi ạnh: "Giáo sư Trần."
Trần Thù Quan và Tôn Mi không cùng một khoa, bình thường gần như không hề giao du gì.

Song, những người xuất hiện ở nơi này đều là đồng nghiệp, hơn nữa, người đàn ông trung niên với dáng vẻ thư sinh, nho nhã bên phải trông lại không hề khiến người khác cảm thấy phiền chán, trái lại còn cảm thấy vừa mắt một cách khó hiểu.
Anh bưng khay đựng cơm, gật đầu, nói với hai người trước mặt: "Chào các cô."
Chẳng biết vì sao, người đàn ông kia đứng trước mặt anh đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, như có ý chờ được giá mới bán, ánh mắt quả thật không thân thiện cho lắm.
Tuy chưa từng gặp chuyện này nhưng Trần Thù Quan cũng không để tâm, muốn đi một mình.
Tôn Mi ho nhẹ một tiếng, cản lại: "Giáo sư Trần, vị này chính là bố bạn Tô Mi khoa biểu diễn của chúng ta."
Hết chương 54.


Bình luận

Truyện đang đọc