NAM CHÍNH LUÔN MUỐN ĐỘC CHẾT TÔI



Edit: Mị Mê Mều
Ngày thứ năm, sáng sớm.

Người đàn ông nhắm hờ mắt trên giường mở mắt ra, mất ngủ giống y như trước đây.

Anh đè huyệt thái dương đau đớn không thôi, nhìn đồng hồ điện tử trên bàn.

Ngày thứ năm thí nghiệm thất bại.

Sự tái tạo tế bào toàn thân có thể đã bị phá hủy, loại vi khuẩn ngoại lai xâm lấn tiêu diệt hết vi khuẩn bình thường chỉ trong bảy ngày.

Tính mạng của anh còn lại hai ngày.

Trước đó mấy ngày, thành phố Bắc Kinh đổ một trận tuyết lớn chưa từng thấy trong mấy năm qua.

Đúng lúc băng tan, tuyết tạnh trời quang, chất lượng không khí tốt đến lạ thường, khắp thành phố đều là mùi hương thoang thoảng lành lạnh sau khi bị tuyết che lấp.

Gần đầy, khu phố Bình Lý thành phố Bắc Kinh đang được thành phố thống nhất quy hoạch, tiến hành chỉnh đốn và cải cách bộ mặt đô thị.

Gần như bên ngoài của tất cả các ngôi nhà cũ sát mặt đường đều treo giàn giáo, chính vì tuyết lớn nên hai hôm nay tạm thời đình công.

Người đàn ông đứng trên phố ngẩng đầu lên, nhìn khu dân cư không được xem là cao.

Anh mắt u ám, dần dần trở nên tối tăm, khó hiểu, nắm tay siết chặt kề sát bên ống quần.

Anh đứng dưới lầu gần hai mươi phút mới nhấc chân bước vào hành lang.

Thang máy lên thẳng tầng mười sáu.

Tầng cao nhất.

Mạnh Sơ đang dựa nhẹ vào chỗ cửa sổ, lười biếng mà tắm nắng.

Chuông cửa trong nhà đột ngột vang lên, cô thuần thục lay xe lăn đến chỗ lối vào, nhìn theo màn hình video intercom.

Là người đàn ông trung niên xa lạ.

Cơ thể Mạnh Sơ bất tiện, lòng cảnh giác càng cao hơn người thường, trực giác muốn cúp ngay lập tức.


Người đàn ông đứng ở hành lang lại lên tiếng, giọng nói khàn khàn mà ẩn nhẫn truyền đến: "Mạnh Sơ."
Mạnh Sơ ngớ ra, nhìn kỹ mới nhận ra ngươi đến có hơi quen mắt.

Quả nhiên là người quen.

Mạnh Sơ mở cửa.

Cô ngửa mặt nhìn anh, rất nhiều năm không gặp, hình như anh cũng già rồi, có thể thẩy rõ nếp nhăn trên mặt.

Cô cười khẽ: "Đã lâu không gặp, anh tìm đại một chỗ ngồi đi, tôi rót tách trà cho anh."
Người đàn ông im lặng, nhìn đôi mắt hoa đào vẫn như năm xưa của cô.

Có lẽ vì đã rất lâu cô không ra ngoài nên da dẻ trắng hơn người bình thường một chút, gần như không nhìn ra cô đã 42 tuổi.

Anh mím môi, hơi khom người nương theo chiều cao của cô, đưa tay về phía cô, nói: "Đã lâu không gặp, Sơ...!Sơ."
Cô bắt tay anh lại.

Lòng bàn tay của người phụ nữ không còn non mềm nữa, vết chai dày đặc do nhiều năm sử dụng xe lăn lưu lại.

Tay người đàn ông hơi run rẩy, cảm thấy bị vật cứng cộm vào.

Anh ngây người, chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng lấp lánh ở ngón giữa tay phải của cô thì cô đã thu tay về.

Cô xoay người tiến vào phòng bếp, anh theo lại đây.

Dụng cụ trong phòng bếp đều là mấy món chuyên làm riêng cho cô, thấp hơn rất nhiều so với bình thường.

Người đàn ông đứng sau xe lăn cô, bất giác đắm chìm.

Cô luôn chuộng loại sữa tắm hương trái cây này, nhiều năm rồi cũng không hề thay đổi, ngọt ngấy.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, soi sáng một sợi tóc bạc ẩn trong mái tóc đen của cô một cách rõ ràng.

Người đàn ông cúi người, giơ tay với tâm tình phức tạp muốn nhổ bỏ thay cô.

Mạnh Sơ quay người lấy tách trên giá bên cạnh, tư thế hạ thấp người của anh đúng lúc vây cô vào trong lòng.

Trong nháy mắt, anh ngây người.


Cô cũng nhanh chóng lùi về sau.

Trong lòng chợt trống rỗng, người đàn ông nói một cách gượng gạo: "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần đâu, sao bắt anh giúp được chứ.

Anh ngồi một lát đi, tôi xong ngay thôi." Mạnh Sơ lắc đầu.

Hai người đã rất nhiều năm không gặp.

Mặt người đàn ông không cảm xúc, cứ ngồi như vậy thì có hơi lúng túng quá, nhưng cô lại không hỏi thẳng mục đích anh đến đây.

Nếu nói đến thăm cô thì lại không giống lắm, làm gì có ai tay không đến nhà người khác.

Mạnh Sơ nhớ mang máng rằng hình như tính tình của anh chính là như vậy, không để tâm những thứ này lắm.

Cô cúi đầu, không nhận ra mắt của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cân nhắc cả buổi, rốt cuộc chọn một đề tài tự nhận là an toàn, phá vỡ im lặng: "Anh còn dạy ở đại học S không?"
Anh đáp một tiếng: "Hết rồi."
Không có đoạn sau nữa.

Hai chữ ngắn ngủi, trong phòng lại yên tĩnh hơn.

"Anh kết hôn chưa? Có con chưa?" Mạnh Sơ đánh vỡ im lặng lần nữa, cố gắng mở lời, bầu không khí ngột ngạt không giải thích được.

Bầu không khí tế nhị này khiến cô không thích lắm.

Từ sau khi chân không thể bước đi, cô vẫn luôn sống một mình.

Cô tựu ti, nhạy cảm, và quen chịu đựng, cố gắng để bản thân không cuồng loạn.

Anh không trả lời câu hỏi của cô.

Mà hỏi ngược lại cô: "Em kết hôn rồi à?"
Ánh mắt anh dừng trên ngón giữa tay phải cô.


Mạnh Sơ cứng đờ vài giây rồi lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, mạnh mẽ trêu ghẹo: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hỏi chân tôi bị gì trước cơ..."
......!
Nhưng người đàn ông chỉ nhìn cô, không nói lời nào, ánh mắt nặng nề, khuôn mặt hơi vặn vẹo như đang đè nén gì đó, hơi khiến người khác sợ hãi.

Mạnh Sơ mơ hồ cảm thấy người trước mặt không đúng lắm, cảm giác này đã có từ lúc anh vào cửa.

Cô mệt nhọc bóp ấn đường, có hơi đuối.

Thế là cô hỏi thẳng anh: "Hôm nay anh tới tìm tôi có chuyện gì không?"
Câu đuổi khách điển hình.

"Đừng."
Mạnh Sơ không hiểu lắm.

Ngay sau đó, anh lặp lại một lần: "Đừng hỏi mà, Mạnh Sơ Sơ."
Người đàn ông nở nụ cười.

Đột nhiên, anh như biến thành người khác, như ác ma bám vào người, nhào về phía Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ bị anh ôm mạnh vào lòng, anh xoa nắn chiếc cổ yếu ớt của người phụ nữ, âm trầm nói: "Mạnh Sơ Sơ, hẳn bác sĩ đã nói với em, em bị nhiễm vi khuẩn Listeria nên mới liệt nửa người.

Nhưng Sơ Sơ, em có biết làm sao mà em bị nhiễm không? Em nhớ ly nước mười năm trước em uống không? Lúc đó, em bị hạ đường huyết ngất xỉu mấy phút, tôi nghĩ chắc em không biết đâu nhỉ? Chân của em, là do tôi phế!"
Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông nói một hơi dài như vậy.

Cô sững sờ ngây người.

Nửa người trên bị anh gông cùm xiềng xích, không thể nhúc nhích, mà nửa người dưới, không có chút cảm giác nào.

Bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi.

Trong đầu Mạnh Sơ thoáng chốc "ù" đi, hỗn loạn.

Người đàn ông xuất hiện vào lúc này thực ra không khác gì người xa lạ.

Nhưng anh lại chạy đến trước mặt cô, nói ra những lời này, cô cảm thấy hoang đường đến cực điểm.

Có lẽ anh điên rồi.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Đáy mắt người đàn ông rực đỏ khác thường, nóng nảy mà hiện ra vẻ giết chóc dưới ánh nhìn của cô.

Nhưng cô biết.

Lời anh nói là sự thật.


Làm sao lại khéo như vậy, bác sĩ cũng không tìm ra ngọn nguồn lây nhiễm của cô.

Mười năm thê thảm và bi thương của cô, rốt cuộc được xem là gì?!
Nhưng cô không nói gì cả, thậm chí cũng không hỏi anh nguyên nhân.

Người phụ nữ chỉ im lặng chảy nước mắt.

Cô nói với anh một cách bình tĩnh: "Trần Thù Quan, tôi muốn ở riêng một lát."
Người đàn ông không cản cô.

Anh ngồi trong phòng khách trống rỗng gần như không có dụng cụ gì nhưng được trang trí rất ấm áp, tự mình uống hết hai tách trà.

Mãi đến khi tiếng thét chói tai truyền đến.

Rõ ràng cửa sổ trong phòng đã đóng rất kín, nhưng anh vẫn nghe thấy.

Anh nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, mở ra, nhìn thấy một vệt đỏ trên khoảng đất trắng xóa nơi xa xa.

Người đàn ông đã không nhớ ý nghĩ trước khi đến đây lắm.

Người phụ nữ rơi từ trên cao, bị va đập đến nối máu thịt tung tóe, máu đỏ, óc vàng, tuyết trắng bay lẫn vào.

Khuôn mặt cô bé nhè, cánh tay bị giàn giáo cắt rách mấy đường, lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát từ lâu, lặng lẽ nằm trong lòng anh.

Sạch sẽ, thuần túy như vậy.

Anh không nỡ bắt cô đi cùng anh.

Nhưng anh càng không muốn cô theo người khác.

Anh nắm bàn tay phải đã gãy của người phụ nữ, tìm kiếm các ngón tay cô một lát.

"Keng" một tiếng, tiếng kim loại lanh lảnh bị vứt ra ngoài.

Giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, vết máu trên người cô gái loan ra.

Vẻ mặt anh không sợ hãi chút nào, ghé sát vào cô lẩm bẩm.

Sơ Sơ.

Đừng gặp lại tôi.

Hết chương 53.


Bình luận

Truyện đang đọc