NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG

Trên bầu trời có những bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống, rơi trên mái tóc đen nhánh của Vân Khuynh, trong đôi mắt mê ly, một loạt ý ẩm ướt mát lạnh.

Động tác của người đàn ông làm cho sóng nước không ngừng dập dềnh, tiếng nước ào ào cùng tiếng va chạm ba ba, như ma chú lọt vào tai Vân Khuynh.

Cô vẫn cảm thấy nhục nhã, phẫn nộ, căm hận, nhưng thân thể lại tới gần người đàn ông một cách thành thật như vậy, giống như một tín đồ thành tín nhất, muốn giao hết mình cho anh.

Người đàn ông cũng không còn hài lòng với tư thế bình thường này nữa, bàn tay lớn của anh đưa vào trong nước vớt lên, liền ôm lấy hai chân tuyết trắng của Vân Khuynh lên, đặt ở đầu vai của mình, sau khi hung hăng va chạm một trận, lại lật người Vân Khuynh lại, để hai tay cô chống trên mép bể bơi, tiến vào từ phía sau.

Tay của anh cực kỳ tự nhiên bao phủ lấy cặp mềm mại trước ngực Vân Khuynh, vừa động đậy, vừa áp sát bên tai Vân khuynh, giọng mờ ám nói: “Nữ nhân, nước thật nhiều, bên trong...... vừa trơn vừa ấm, khiến cho ta...... Rất sướng!

“Tôi tăng tốc đây, ngoan...... Chân kẹp chặt một chút nữa......”

Sau một trận mây mưa va chạm, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng, dừng lại trận chiến kịch liệt này.

Anh ôm lấy Vân Khuynh, để bản thân thoáng lắng lại một chút, lại lần nữa lật người Vân Khuynh lại, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô, hơi nhíu mày, hỏi: “Cô tên gì? Đến Hoắc trạch có mục đích gì?”

“Mục đích?” Vân Khuynh bực rồi, lật tay một cái tát, mạnh mẽ đánh vào mặt người đàn ông: “Tôi không có mục đích gì, anh làm xong rồi? Vậy thì thả tôi đi! Lập tức! Lập tức!”

Nói ra, Vân Khuynh cũng mặc kệ người đàn ông nghĩ gì, chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, giãy giụa muốn trèo ra khỏi bể bơi.

Người đàn ông do dự một chút, đưa tay, bế cô lên: “Cô đừng nhúc nhích, nước trong hồ này quá lạnh, tôi dẫn cô đi tắm nước nóng trước, thay bộ quần áo khác!”

Anh mang Vân Khuynh ra khỏi bể bơi, nhanh chân bước tới biệt thự hai tầng rưỡi.

Vừa đi, vừa nói: “Nếu như cô tới đây không có mục đích gì, như vậy, xin lỗi cô, đêm nay có người tính kế tôi, bỏ thuốc vào trong rượu tôi uống, tôi vốn muốn dựa vào nước lạnh trong hồ áp chế nó, không ngờ tới thuốc đó quá mạnh, mà cô, lại vừa đúng lúc đi đến cạnh hồ......” Đây coi như là giải thích.

“Hiện tại, nói cho tôi biết, cô là ai? Tôi nói qua, tôi sẽ đền bù cho cô.”

“Ha ha” Vân Khuynh nở nụ cười đắng chát: “Anh nói đền bù là đền cái gì?”

“Tôi có thể cưới cô làm vợ!” Người đàn ông thốt ra.

Nói xong, ngay cả chính mình cũng hơi kinh ngạc.

Những năm này, những người phụ nữ nhào vào người anh không có một trăm cũng có tám mươi, cho tới bây giờ anh đều là làm như không thấy, nhưng lần đầu gặp mặt người phụ nữ này, anh lại muốn cưới?

Nhưng, đúng là anh đã cưỡng bức mất lần đầu của cô, nếu như bối cảnh thân thế của cô chẳng phức tạp gì, yêu cầu không nhiều, cưới cô, cũng không phải không thể.

Năm nay anh cũng hai mươi tám rồi, kết hôn, có người vợ, dường như cũng không tệ?

Lại nghe thấy Vân Khuynh lạnh lùng nói: “Nhưng tôi đã kết hôn rồi, Lục gia, nghe nói qua chưa? Tôi là đại thiếu phu nhân của Lục gia!”

Bước chân người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt cũng bỗng nhiên nặng trĩu: “Cô nói cái gì? Cô là người của Lục gia? Của Lục gia......”

“Vân Khuynh? Vợ của Lục Văn Bân!” Con trai lớn của Lục gia, là Lục Văn Bân, đại thiếu phu nhân, dĩ nhiên chính là vợ của Lục Vân Bân.

“Đúng!”

Khó trách cảm thấy cô có chút quen......

Người đàn ông không nói gì thêm, tựa hồ đã lâm vào trong suy nghĩ của mình, chỉ là cho người ta cảm giác, âm u lạnh lẽo đi vài phần.

Mười phút sau, người đàn ông đặt Vân Khuynh vào trong bồn tắm, trầm mặc nửa ngày, hỏi: “Vân khuynh, cô tìm đến tôi, là muốn tôi giúp Lục gia vượt sự khủng hoảng thương nghiệp lần này sao?”

“Tìm anh?” Vân Khuynh kinh ngạc một lát, lúc sau kịp phản ứng lại: “Anh là Hoắc Nhất Hàng?!”

Bình luận

Truyện đang đọc