NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG

“Không đụng qua cô ta thì sao?” Dương Liễu nói: “Chỉ là Bân không đụng qua cô ta, không thể nói lên rằng đàn ông khác cũng chưa đụng qua cô! Với lại ở xã hội thời nay, chưa tốt nghiệp đại học, trong trường “gái trinh” đã hiếm như lông vũ. Kết hôn rồi mà chưa làm chuyện đó với trai? Ai tin?”

Nói tới đây, Dương Liễu nhẹ nhàng tựa thân thể mình vào trong lòng vào Lục Văn Bân, dịu dàng nói với anh: “Bân, Vì em và con, anh đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, thiệt khổ thân anh, đợi sau khi em đầy tháng, sẽ cố gắng bù đắp cho anh…”

Cô nói xong, cúi thấp đầu, vỗ nhẹ vào ngực của Lục Văn Bân.

Lục Văn Bân lập tức hiểu ý nghĩa của lời nói Dương Liễu Ý cô là sau khi cô đầy tháng, sẽ bù đắp chuyện trên giường với anh.

Anh đột nhiên cảm thấy người anh có chút nóng ran, nhưng trong lòng mình hiện lên người phụ nữ lại không phải là Dương Liễu, mà là Vân Khuynh, tiếp đó, lại nhớ đến cô phục vụ ngưỡng mộ anh vô song Triệu Thanh Thanh, cuối cùng mới nhớ tới trò chơi tình ái giữa hắn và Dương Liễu…

“Vậy cứ theo như lời của Liễu Nhi mà làm, tôi sẽ phụ trách đi tìm người.” Cao Thúy Lan thấy ai nấy đều đưa ra ý kiến phản đối, trực tiếp đưa ra quyết định.

Lại bốn ngày trôi qua.

Hoắc Nhất Hàng một bên xử lý công vụ bên Hoắc Thị, một bên chú ý đến động thái của nhà Vân gia.

Lúc anh biết được Cao Thúy Lan quả nhiên đã mua chuộc một số người đàn ông có chút quan hệ với Vân Khuynh, đồng thời người đàn ông lại có một đứa con không rõ bố mẹ là ai, anh vội vàng từ công ty quay trở lại Quân Tỉ Sơn Trang.

Ra khỏi thang máy, anh trực tiếp cầm một gói văn kiện và một túi giấy đi đến chỗ Vân Khuynh, thuần thuộc ấn dấu vân tay, cửa mở ra, nhưng lại nghe thấy bên trong vang lên_tiếng một người đàn ông?!

Anh ta còn cho rằng có ai đến gây phiền phức cho Vân Khuynh, muốn đi ngược trở ra, nhưng lại sợ Vân Khuynh có nguy hiểm gì, lặng lẽ suy nghĩ một hồi, rồi không lo không nghĩ gì nữa đi vào trong.

Trong phòng khách, đích thực có một người đàn ông ngồi sát bên cạnh Vân Khuynh trên ghế sofa, nói chuyện với cô, tinh thần hai người khá thoải mái, trên mặt còn mang theo một nụ cười vui vẻ.

Trên bàn trà, còn có đặt một bó hoa tươi gồm nhiều loại hoa.

Hoắc Nhất Hàng chỉ nhìn qua một mắt, có thể nhận ra, bó hoa đó bao gồm Cúc, Lục Bình trắng, Hoa Oải Hương, hoa Hòa Thảo, hoa hồng Margaret, cây Thường Xuân.

Mỗi loại hoa đều mang một ý nghĩa thầm thương!

Người đàn ông này, anh cũng biết.

Không thể nói là quen, cũng chưa chính thức đụng mặt, chỉ là anh đã điều tra kỹ hắn một lần rồi.

Tống Tây Hoa, lớp trưởng lớp đại học của Vân Khuynh, tú tài tốt nghiệp ngành tài chính của một trường đại học top đầu thế giới, Phó Tổng Giám Đốc mà Vân Khuynh đích thân đề nhiệm với Tập Đoàn Vân Thị… một người đàn ông cả gan dám tiếp cận vợ chưa cưới của Hoắc Nhất Hàng!

Hoắc Nhất Hàng chớp chớp mắt, bước chân nặng nề, sau đó lại giả như không quen biết Tống Tây Hoa đến mà đi tới, nói một tiếng: “Khuynh Khuynh, anh về rồi.”

“Í dép cua anh đâu?”

Sau khi Vân Khuynh dọn qua đây, anh vào nhà này như vào nhà anh vậy, dép, cũng là anh cố tình chuẩn bị một đôi ở đây.

Chỗ này của Vân Khuynh cũng sẽ không có khách lạ đến, Tống Tây Hoa có dịp ghé qua, thấy đôi dép của đàn ông, còn tưởng rằng Vân Khuynh cố ý chuẩn bị cho khách đến thăm, nên mang vào.

Lúc này, biết mình đang mang dép người khác, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Mà Vân Khuynh, đột nhiên có chút khẩn trương.

Rõ ràng, cô chỉ là ở trong nhà mình gặp một người bạn khác giới, nghe thấy tiếng của Hoắc Nhất Hàng, lại có cảm giác làm sai bị bắt gặp?

“Cái đó….Nhất Hàng, anh...sao anh lại về sớm vậy?”

Qua thời gian tiếp xúc, Vân Khuynh biết, Hoắc Nhất Hàng trừ khi đơn độc tiếp xúc với cô mới có những hành động không đứng đắn, còn đối với công việc vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng, Hoắc Thị quy định công nhân viên 5h30 xuống ca, anh làm ông chủ, luôn duy trì thói quen 6h30 xuống ca.

Hôm nay, mới hơn 4h, anh đúng là về hơi sớm.

Hoắc Nhất Hàng cởi đôi giày da ra, mặc tất đi vào, hướng về Vân Khuynh, trên mặt hiện lên nụ cười: “Anh nhận được một ít tin tức, nên về sớm báo em.”

Lúc này, anh mới hướng tầm nhìn vào Tống Tây Hoa, làm ra bộ như mới nhìn thấy anh ta: “Thì ra trong nhà có khách, Khuynh Khuynh, vị này là?”

“Đây là Tây Hoa, Tống Tây Hoa.” Vân Khuynh giới thiệu Tống Tây Hoa cho Hoắc Nhất Hàng.

“Thì ra là ngài Tống.” Hoắc Nhất Hàng lạnh nhạt đáp một câu, thì đi về phía trước, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Vân Khuynh, đồng thời đưa một tay ra, ôm lấy eo Vân Khuynh, tay khác đưa một túi giấy cho Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, đồ lót em anh mua giúp em rồi, lưng cao, lưng thấp mỗi loại ba cái, anh biết em thích màu nhạt, nên lấy màu hồng nhạt, xanh nhạt và tím nhạt, em coi có thích không?”

Mặt Vân Khuynh đỏ bừng lên.

Mấy ngày nay, cô tới tháng, máu ra nhiều, quần lót giặt thay không kịp, sáng này, cô chuẩn bị đi mua vài cái, Hoắc Nhất Hàng biết được, nói sợ cô ra ngoài bị người Lục Gia hoặc Vân Gia ám toán, bảo cô ở nhà, anh mua giúp cô.

Nghĩ đến việc trước đây anh đã giúp cô chuẩn bị đồ lót, nên cũng miễn cưỡng để anh giúp.

Nhưng không ngờ, anh lại trước mặt Tây Hoa đưa đồ lót cho cô, ngay cả mẫu mã và màu sắc cũng nói ra?

Nhưng Vân Khuynh suy nghĩ một xíu, cũng đã hiểu rõ mục đích mà Hoắc Nhất Hàng làm vậy.

Tính khí nhỏ nhen xấu xa của anh lại tái phát_đây là anh để ý đến việc cô cho Tống Tây Hoa đến đây, cho nên, cố ý ngồi bên cạnh cô, ôm eo cô, tỏ thái độ thân mật, chính là tuyên bố chủ quyền trước mặt Tống Tây Hoa?!

Chắc chắn là vậy! Do vậy, anh thậm chí còn không tiếc tiết lộ quan hệ của anh và cô?

May mà, Tây Hoa không phải người ngoài, cũng không thể bán đứng cô.

Nhưng, người đàn ông này có lúc..quá ấu trĩ!

“Vậy...em đem đồ vào...phòng ngủ trước!” Vân Khuynh lo lắng Hoắc Nhất Hàng còn nói thêm nhiều lời lẽ và động tác “quá mức” thân thiết, cô quyết định tạm thời rời đi trong mấy phút.

“Được, vậy em vào trước đi” Hoắc Nhất Hàng gật đầu phóng khoáng, nhưng lập tức thêm một câu: “ Nếu thấy không có vấn đề, nhớ bỏ vào máy giặt giặt trước, tiến hành diệt khuẩn trước, lúc mặc, chỗ ở dưới không dễ bị nhiễm khuẩn.”

Mặt Vân Khuynh vẫn đỏ, nhanh chóng đem túi giấy vào trong phòng.

Đến Vân Khuynh cũng biết là Hoắc Nhất Hàng cố ý, sao Tống Tây Hoa lại không biết?!

Trên thực tế, từ khi Hoắc Nhất Hàng cất lời, tim anh đã trầm xuống rất nhiều.

Một người có thể tùy ý vào nhà Vân Khuynh, quan hệ với Vân Khuynh chắc chắn không bình thường.

Đặc biệt là, anh vừa mở lời nói “Anh về rồi.” Còn thân mật gọi Vân Khuynh “Khuynh Khuynh”, dép anh ta bỏ ở nhà Vân Khuynh...chả lẽ, người đàn ông này ở chung nhà với Vân Khuynh sao?

Trong lòng anh đột nhiên dậy sóng và có chút hốt hoảng bất an, mong muốn Vân Khuynh ngay lập tức đuổi người đàn ông này đi, hoặc phủ nhận quan hệ với hắn.

Nhưng ngược lại, Vân Khuynh không có.

Cô còn hỏi người đàn ông này “Sao lại về sớm thế.”

Cô có quen với người đàn ông này, đồng thời biết rõ người đàn ông này thường về khi nào.

Mà một tiếng “Nhất Hàng” càng lập tức giúp anh xác định thân phận của người đàn ông_Hoắc Nhất Hàng, người nắm quyền tập đoàn Hoắc Thị, người mới nổi ở Vinh Thành mấy năm trở lại đây, một người không hay xuất hiện trước công chúng, nhưng lại hấp dẫn toàn bộ người ở Vinh Thành, đều muốn kết thân làm quen anh.

Thì ra, những lời truyền trên mạng không phải là giả_Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng thực sự có quan hệ với nhau.

Mắt trơ trơ nhìn Hoắc Nhất Hàng bước qua, ngồi bên cạnh Vân Khuynh, ôm lấy eo Vân Khuynh. Mà Vân Khuynh lại không từ chối, trong lòng Tống Tây Hoa giống như bị ngàn mũi tên đâm vào đau nhói.

Chả lẽ, lần đầu tiên, tình yêu của anh, còn chưa mở lời, đã kết thúc thế sao?

Anh muốn mở lời, chứng minh sự tồn tại của mình.

Không ngờ, Hoắc Nhất Hàng lại mở miệng trước, đưa cho Vân Khuynh thứ anh mưới mua… quần lót?!

Tống Tây Hoa để ý rằng lúc Hoắc Nhất Hàng nói chuyện, ánh mắt luôn dồn sự tập trung vào bó hoa mà anh để trên bàn.

Anh khẳng định chắc chắn, Hoắc Nhất Hàng đã biết được tâm ý anh dành cho Vân Khuynh.

“Ngài Tống, đúng không?” Hoắc Nhất Hàng nhìn Tống Tây Hoa, cơ thể sát lại gần, đổi một tư thế dựa khá thoải mái, giống như tư thế của mình người đàn ông chính trong nhà: “ Tôi có nghe qua tên anh, từ miệng của Khuynh Khuynh.”

“Khuynh Khuynh nói anh là người bạn bè mà em ấy tín nhiệm nhất.” Anh cố ý đè nặng hai từ “Bạn bè”.

Rồi tiếp tục nói: “Bạn của Khuynh Khuynh, cũng chính là bạn của tôi.”

“Chào anh, anh Tống, tôi là Hoắc Nhất Hàng, lần đầu gặp mặt.” Hoắc Nhất Hàng nói, quýet mắt nhìn vào đôi dép Tống Tây Hoa đang mang dưới chân, miệng cong lên “Thật là không biết anh Tống qua đây, để anh Tống mang dép tôi đã mang qua, thật là, xin lỗi.”

Tống Tây Hoa cảm thấy đôi dép anh đang mang còn nặng hơn sắt nữa.

Người đối diện anh rõ ràng đang cười, nhưng anh lại có cảm giác rõ ràng một khí thế đàn áp tăm tối.

“Tôi cũng từng nghe qua ngài Hoắc, nhưng, toàn là nghe một loạt những lời truyền miệng, tất nhiên, ngài Hoắc đây là con rồng lộ đầu không lộ đuôi, lần đầu gặp mặt, ấn tượng anh để lại cho tôi, thật là quá sâu sắc!” đôi mắt ẩn sau cặp mắt kính của Tống Tây Hoa đầy một ý phẫn nộ và lạnh lùng.

Cho dù tình địch có mạnh bao nhiêu, anh cũng không sợ, anh chỉ để ý, đến thái độ của Vân Khuynh.

Ngược lại, lúc mà anh chưa biết tới sự tồn tại của anh ta, Hoắc Nhất Hàng lại không hơi không tiếng mà ở bên cạnh Vân Khuynh, vả lại, lại nhận được sự khẳng định của Vân Khuynh, thậm chí còn với Vân Khuynh….nảy sinh ra quan hệ thân mật.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Tây Hoa như một đâm một lỗ to, gió lạnh thổi vào sâu bên trong.

Anh đè nén sự buồn phiền và đau khổ.

Trễ rồi, anh lại đến trễ một bước sao? Lần trước, đến sau Lục Văn Bân, lần này, lại sau Hoắc Nhất Hàng?

“Để lại chút ấn tượng cũng là tất nhiên, dù gì, tôi định chờ đến khi Vân Khuynh giải quyết vụ ly hôn xong, sẽ lập tức kết hôn với cô, anh Tống là bạn của chúng tôi, đến lúc kết hôn, có thể thêm phiền phức cho anh nhờ anh giúp đỡ.”

Đối với kẻ địch, Hoắc Nhất Hàng cũng phải nắm thóp, đánh mạnh.

Tình địch cũng là địch, nếu anh đã biết Tống Tây Hoa có tình ý với Vân Khuynh, thì không thể cho Tống Tây Hoa chút cơ hội nào nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc