NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG

Kết hôn?

Hoắc Nhất Hàng đã bắt đầu lên kế hoạch kết hôn với Vân Khuynh sao?

Sao có thể nhanh đến thế?

“Anh Hoắc, thời gian anh và Vân Vân quen biết chưa lâu nhỉ? Nhanh như thế bàn chuyện hôn nhân, anh không cảm thấy quá gấp gáp sao?”

Lúc nói câu này, Tống Tây Hoa không rời mắt khỏi Hoắc Nhất Hàng, ý đồ từ trên người Hoắc Nhất Hàng tìm ra gì đó cho dù chỉ là một sợi một tia điểm khả nghi.

Bao nhiêu năm qua, anh là bạn khác giới duy nhất của Vân Khuynh, chuyện của Vân Khuynh, anh tuy không biết toàn bộ, nhưng cũng biết đa số, anh có thể chắc chắn, thậm chí, một tháng trước đó, Vân Khuynh vẫn chưa quen biết Hoắc Nhất Hàng.

Hai người lạ không quen biết nhau, lại có thể trong thời gian ngắn như thế, nảy sinh tình cảm, còn không kết hôn là không được sao?

Hay là, Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh có ý đồ gì khác?

Giống như Lục Văn Bân vậy!

“Nếu đúng như những gì anh Hoắc nói, tôi là người Vân Vân tính nhiệm nhất bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ kiên trì đứng bên cạnh Vân Vân! Tôi biết anh Hoắc là người có bản lĩnh, nhưng nếu anh Hoắc muốn nhận được lợi từ trong hôn nhân, lừa gạt tình cảm của Vân Vân, hoặc là làm những chuyện gây tổn thương đến Vân Vân, tôi Tống Tây Hoa nhất định không ngoảnh mặt làm ngơ!”

Đây là thăm dò, cũng là cảnh cáo!

Nói xong, Tống Tây Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chưa hoàn toàn bộc lộ hết ý mình muốn nói, lại lập tức bổ sung thêm một câu: “ Anh Hoắc, anh có thể không biết, tôi và Vân Vân quen biết nhau nhiêu năm, lúc chúng tôi còn học đại học đã là..bạn bè, tôi rất hiểu tính cách cô ấy, cô ấy không phải là người làm việc manh động, vấn đề liên quan đến tình cảm, càng không thể tùy tiện, cô cũng chưa từng nhanh chóng thích một ai, đặc biệt là trong thời kỳ nhạy cảm này.

Lúc đầu, cô và Lục Văn Bân kết hôn, chỉ là nhanh chóng muốn thoát ly khỏi gia đình, nơi không thể cho cô nổi tình yêu mà cô cần, không muốn tiếp tục nhìn thấy ba mẹ ruột mình cứ đối với con nuôi trăm nghịn chiều chuộng, mà lại hà khắc khó khăn với cô… cô gả cho Lục Văn Bân, không phải do tình cảm nam nữ, mà là do muốn cuộc sống có thể ổn định hơn chút! Nhưng Lục Văn Bân là tên khốn nạn, từ lúc bắt đầu, đã lừa dối tình cảm của Vân Khuynh!

Nói tới Lục Văn Bân, trên mặt của Tống Tây Hoa hiện lên nỗi căm phẫn, không có một chút giả tạo.

Khuôn mặt Hoắc Nhất Hàng bỗng trầm tư lại, nếu không phải thấy nỗi căm phẫn của Tống Tây Hoa đối với Lục Văn Bân, anh đã trực tiếp đuổi người.

Anh ta không thích chút nào cách người đàn ông đối diện mình gọi người phụ nữ của mình thân mật như thế, còn làm một tư thế cảnh cáo, trấn áp anh.

Cái làm anh để ý hơn cả, chính là giữa Vân Khuynh và Tống Tây Hoa, đã từng có những trải nghiệm anh chưa từng có…

Hoắc Nhất Hàng nghĩ một hồi chậm rãi nói: “Anh Tống, không biết anh đã từng nghe câu nói này chưa_ có những người bên cạnh nhau một đời, cũng chỉ có thể là người thân, mà có những người, dù chỉ mới gặp mặt, đã trở thành tình nhân! Rất rõ ràng, tôi và Khuynh Khuynh thuộc trường hợp sau, mà anh...thật ngại, lại là thuộc trường hợp trước!

Cho nên, thời gian quen biết dài hay ngắn, đều không quá quan trọng, chủ yếu là, lúc tôi cần Khuynh Khuynh nhất, cô ấy vừa đúng lúc xuất hiện, tôi vừa gặp đã yêu, sự tín nhiệm và ỷ lại của cô ấy đối với tôi, duyên phận đến đúng lúc, chúng tôi đương nhiên, hai bên yêu thương chung lối!”

“Quá khứ của Khuynh Khuynh, tôi không tham dự, nhưng tương lại cô, tôi sẽ cùng cô trải qua, như vậy, chả phải quá đủ rồi sao?”

Tống Tây Hoa trừng mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng, lại nhất thời không nói ra được lý do gì.

“Anh...anh Hoắc, anh thực sự là nghiêm túc sao? Đối với Vân Vân là thật sao?” Trầm mặc rất lâu, Tống Tây Hoa lại móc hết ruột gan, truy hỏi thêm một câu.

“Đương nhiên!” Hoắc Nhất Hàng trả lời không do dự đáp: “Anh Tống cho rằng, người như tôi, còn cần hy sinh hôn nhân để đổi lấy thứ gì sao?”

Lời này, rất hoang vọng, Tống Tây Hoa lại không còn gì để tranh luận.

Hoắc Nhất Hàng còn trẻ, đã tạo nên một đế chế thương nghiệp vững mạnh của riêng anh, tại Vinh Thành, chỉ có người ta trèo bám anh,người đàn bà muốn gả cho anh, còn nhiều hơn cá chép qua sông, anh thật sự không cần lấy hôn nhân của mình làm giá trị trao đổi bất cứ cái gì.

Người như anh, thật là có một tình cảm chân thành sao? Anh ta đối với Vân Khuynh là Nhất Kiến Chung Tình? Điều này...có thể không?

“Anh Hoắc, lời anh nói, lại không thể khiến tôi tin.” Tống Tây Hoa nói.

Dù anh không tìm ra được bất cứ lý do nào để Hoắc Nhất Hàng làm hại Vân Khuynh, nhưng Hoắc Nhất Hàng tại sao lại chọn Vân Khuynh?

Tại sao cứ phải là Vân Vân của anh chứ?

Đối với sự chất vấn của Tống Tây Hoa, thái độ của Hoắc Nhất Hàng là: “Rất tiếc, anh Tống, tôi không cần anh tin!”

Anh cho rằng anh là ai? Tôi đã nhịn nãy giờ để nói chuyện đàng hoàng với anh, cũng chẳng qua là nể mặt Khuynh Khuynh, còn thật sự cho rằng tôi để ý đến cách nhìn của anh sao?

“Anh Hoắc, anh….” biểu hiện trên khuôn mặt của Tống Tây Hoa tê cứng lại, ngọn lửa lòng đang trào lên, nhưng không có chỗ để bộc phát.

Trước mặt nhiều người đều rất nho nhã, nhưng khi gặp Hoắc Nhất Hàng, lại không có chút nho nhã nào.

“Anh Tống nói cũng nhiều rồi, tôi nói vài câu nhé!” Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy trước mặt anh điên lên mà nói không ra lời, nhếch môi, nói: “Tôi có thể nói rõ ràng với anh Tống đây, tôi và Khuynh Khuynh, nhất định sẽ kết hôn, tôi không ngại nhưng người yêu thích Khuynh Khuynh, dù gì, Khuynh Khuynh lại là một người phụ nữ ưu tú như vậy….nhưng có những việc, xin mời ngài Tống nên dừng tại đây.

Ví dụ, sau này nếu anh Tống tặng hoa cho tôi, Hoa Quân Tử cũng không tệ, hoa cẩm chướng cũng được, hoặc là, tặng hoa Bách Hợp càng thích hợp.”

Bách Hợp Bách Hợp, đương nhiên là chúc phúc cho Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng Bách Niên Hảo Hợp!

Tống Tây Hoa điên người đứng dậy khỏi ghế, bất giác cảm thấy mình có chút không khống chế được thái độ, lại nói: “Thời gian không còn sớm, trong công ty còn một số việc chưa xử lý, tôi phải đi xử lý, tránh để Vân Vân lo lắng, anh Hoắc hẹn gặp lại lần sau!”

Nói xong, anh quay người đi, đến cửa, mang xong giày, đầu không quay lại nhìn.

Đã không nhịn được phải rời khỏi, dù sao cũng đã để lại một cái gai trong lòng anh? Tống Tây Hoa! Anh giúp Khuynh Khuynh quản lý Vân Thị thì sao chứ, nếu không phải vì vậy, tôi sẽ không để anh tiến gần Khuynh Khuynh một bước?

Hoắc Nhất Hàng liếc mắt, thấy Tống Tây Hoa đã rời khỏi, thì đứng dậy, cầm bó hoa lên, đang tiến về hướng thùng rác định vứt đi, thì Vân Khuynh đi ra.

“Tây Hoa về rồi hả?”

“Đó là hoa Tây Hoa tặng, khá đẹp mà, em chuẩn bị đi mua bình hoa cắm vào.” Vân Khuynh nói một câu.

“Bình hoa?” Hoắc Nhất Hàng nở ra một nụ cười không rõ nghĩa gì: “Chỗ anh có, anh cũng thấy hoa này đẹp, vậy tặng anh nhé.”

“Như vậy...không tốt lắm?” Vân Khuynh có chút do dự nhìn bó hoa một lát.

Đây là Tây Hoa tặng cô, vừa nhận, đã tặng cho Hoắc Nhất Hàng, nếu mà để Tây Hoa biết thì….

“Em đem tin tức nhận được từ nhà họ Lục đổi với em!” Hoắc Nhất Hàng bỏ bó hoa xuống, đến trước mặt Vân Khuynh, cúi người xuống, mắt hau háu nhìn cô: “Nhưng, trước khi chúng ra vui vẻ ngắm hoa, em nợ anh ba cái trước đó, có phải nên trả không?”

“Gì mà ba cái?” Vân Khuynh hỏi, cô thật không nhớ ra.

“Quên rồi? Lại đây, anh giúp em nhớ lại!” Hoắc Nhất Hàng nói tiếp, đột nhiên đưa tay trái ra, ôm Vân Khuynh vào lòng mình, tay phải thuận thế, cách quần áo, đặt vào nơi mềm mại kia, bóp cái, đồng thời, gằn giọng nói: “Giờ, nhớ ra chưa?”

“Hoặc là, hay là em muốn anh trực tiếp nói rõ với em_ Em thiếu anh ba lần ấy ấy?”

Vân Khuynh co người lại, cuối cùng cũng hiểu Hoắc Nhất Hàng nói gì, mặt nóng lên.

“Cái đó, em tới tháng…”Cô lại tìm lý do. Ba lần à! Lần đó có một hiệp cô còn chịu không nổi….nghĩ đến đây toàn thân cô bắt đầu run lên.

Ai ngờ, còn chưa đợi Vân Khuynh nói hết, Hoắc Nhất Hàng đã đưa ra một bộ mặt trầm tư: “Anh tính ngày rồi, cái đó của em chắc hôm qua đã hết rồi!”

Cái đó đáng ghét của em.

Được rồi, tới tháng thì có chút phiền phức, nhưng, giờ cô thật mong ngày kinh quay lại!

“Hoắc...Hoắc Nhất Hàng, anh không phải nói báo em tin tức của Lục Gia sao? Tin gì, giờ anh nói em được không?”

“Nói cũng được,” Hoắc Nhất Hàng đưa lên một ngón tay: “Thêm một lần!”

“Anh…” mặt Vân Khuynh đỏ bừng lên, yếu ớt phản kháng: “Không phải anh nói, lấy tin tức đổi hoa mà Tây Hoa tặng sao? Sao mà một tin, lại đổi thêm một thứ nữa?”

“Anh không chỉ một tin!” Hoắc Nhất Hàng “xảo quyệt” cười nói: “Tin tức mà dùng bó hoa của Tống Tây Hoa đổi lấy là_ chiêu thức bọn họ dùng để đối phó em quả đúng như chiêu thức hôm bữa anh đoán, họ tìm ra một người đàn ông có dây dưa với em mạo xưng là nhân tình của em, chuẩn bị buộc em ngoại tình trước.”

“Cái gì?” Vân Khuynh nhất thời ngây người ra: “Bọn họ lại có thể nghĩ ra cách đê tiện như vậy?”

Cũng đúng, Cao Thúy Lan ngay cả tìm người cưỡng bức em cũng làm ra được, việc đó không chỉ một lần, còn có chuyện xấu gì mà không làm ra?

“Người đàn ông đó là ai?” Vân Khuynh truy hỏi.

Khóe môi Hoắc Nhất Hàng móc lên: “Cho nên, đây chính là tin tức thứ hai.”

Vân Khuynh nhất thời có cảm giác muốn đánh người.

Hoắc Nhất Hàng nhất định là cố ý, anh cố ý chỉ nói một nửa, làm cô sốt ruột.

Đặc biệt, lúc này, Hoắc Nhất Hàng lại cố ý ghé sát bên tai của Vân Khuynh, thổi một luồng hơi vào tai cô, sau đó lại dùng một âm thanh ồm ồm đủ nhỏ: “Muốn biết? Lấy cái ấy ấy mà đổi! Nhiều một lần không sao, ít một lần, anh không đồng ý!”

Có một thì có hai, có hai thì có ba bốn, có ba bốn thì chả có khác biệt gì, nhưng lời nói từ miệng của Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh luôn cảm mình đang rơi vào “cái bẫy” của Hoắc Nhất Hàng.

“Giờ em….em không muốn biết!” Vân Khuynh thở dốc nói.

Anh chả phải muốn cô nhận lời trước? Cô ta cứ không nhận lời, anh vội vã chạy về đây, chả phải muốn báo tin cho cô sao? Đợi một chút, anh sợ không chừng anh sẽ nói lộ ra…

Được! vậy đi!

Hoắc Nhất Hàng thu hết tất cả biểu hiện của Vân Khuynh vào tầm mắt, không khó nhận ra chút tâm ý nhỏ của cô, thực ra, anh cũng muốn bắt buộc cô trêu ghẹo cô, đối với anh ta mà nói, cô giống như một viên kẹo ngọt, chỉ ăn bốn lần? Sao có thể!

“Giờ không muốn biết? Cũng được!” Hoắc Nhất Hàng phóng khoáng gật đầu: “ Vậy đợi bàn vấn đề sau. Chúng ta cứ tiến hành “Giao lưu” với nhau vấn đề ba lần kia trước.

Nói xong, anh ôm Vân Khuynh theo tư thế nằm ngang, bước lớn vào phòng ngủ…

Bình luận

Truyện đang đọc