NĂM THÁNG CÒN DÀI, CÓ ANH KHÔNG HOANG MANG

Vân Khuynh nghi ngờ mở cửa ra, mới đi đến phòng khách, vẫn chưa mở đèn, đã phát hiện nhà được bố trí tinh tế 1 lượt.

Trên đỉnh đầu đến là bong bóng, có màu đỏ, hồng, tím nhạt 3 loại, màu đỏ ở vòng ngoài, tím nhạt ở trong, sắp xếp rất ngăn nắp, dưới bong bóng buộc sợi vải bông, mỗi sợi vải bông buộc 1 ngôi sao lớn nhỏ khác nhau. Bên ngoài của ngôi sao trong suốt, bên trong không biết để gì đó, ánh sáng lấp lánh rất dịu mắt chứ không chói lóa.

Bốn góc tường để giá treo đèn nhìn rất hoài cổ, phía trên có 1 lồng đèn đỏ lớn, ánh đèn phát sáng xuyên qua lớp vải mỏng màu đỏ, tạo ra ánh sáng ấm áp khắp căn phòng, tuy không sáng bằng đèn điện, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mọi thứ trong nhà.

Vân Khuynh thay giày, cũng không mở đèn, sợ mở đèn sẽ làm mất đi không khi yên tĩnh đẹp đẽ này.

Cô đi đến giữa phòng khách, như là bị ánh sáng của những ngôi sao nhỏ bao vây vậy, như là đang dấn thân với ngân hà lãng mạn vậy. Loại cảm giác đó, thật vui.

Từ góc độ của cô nhìn, cô lại thấy bàn ăn được bố trí rất đẹp ở kế bên.

Bàn tròn và hai cái ghế đều như được mặc đầm lưới tím tuyệt đẹp, giữa bàn để 1 bình hoa xinh đẹp, bình hoa được cắm những bông hoa tươi xinh đẹp, và những món ăn ngon được đặt xung quanh hoa tươi đó, rượu đỏ được để ở 1 bên…

Đột nhiên Vân Khuynh có 1 cảm giác chua xót muốn khóc, từ nhỏ đến lớn, đến sinh nhật cũng không được trải qua vui vẻ vài lần, bây giờ ly hôn, ngược lại có người chịu bỏ tâm tư ra đến chuẩn bị tất cả để ăn mừng với cô.

Bất kể mối quan hệ của họ là gì, Hoắc Nhất Hàng thật sự là 1 người đàn ông rất biết cách quan tâm, rất ấm áp.

Làm sao đây? Hình như cô ngày càng khó kháng cự thiện cảm mà Hoắc Nhất Hàng mang đến cho cô!

Anh đã chuẩn bị 2 phần bát đũa, anh nói sẽ sớm quay lại và thưởng thức cùng cô… Vân Khuynh nghĩ như vậy, liền về phòng ngủ trước, thay quần áo, nghĩ đến Hoắc Nhất Hàng cố tình mặc đồ rất trang trọng, cô cũng mặc 1 chiếc đầm dài màu tím nhạt.

Vân Khuynh quay về phòng khách đợi 1 chút, Hoắc Nhất Hàng quay về.

Vào nhà thấy Vân Khuynh ngồi trên sofa, ưu nhã xinh đẹp như vậy, trong mắt đột nhiên tràn đầy nhu tình.

“Khuynh Khuynh, xem anh đem gì cho em nè.” Hoắc Nhất Hàng đi qua, đưa quyến sổ đỏ cho Vân Khuynh.

Lúc Vân Khuynh nhìn lần đầu, còn tưởng là sổ ly hôn của cô và Lục Văn Bân, nhìn lần 2, mới phát hiện chữ “ly” thành chữ “kết”.

Đăng kí kết hôn?

Ai với ai kết hôn?

Cô mở ra xem, hình bên góc phải, rõ ràng là cô và --- Hoắc Nhất Hàng?!

Mắt cô đột nhiên mở to, nghi ngờ mình xem sai, nhưng xem thêm vài lần nữa, người đàn ông có nụ cười đắc ý mà thâm trầm trong hình quả thật là Hoắc Nhất Hàng!

“Đây… đây là ý gì? Em và anh… kết hôn rồi?” Vân Khuynh có chút không dám tin: “Nhất Hàng, đây là giả sao?”

Chưa đợi Hoắc Nhất Hàng trả lời, cô nói tiếp: “Em biết rồi, tiếp sau đó, chúng ta phải đối phó với Lục gia rồi, anh làm giấy kết hôn giả, có phải có kế hoạch gì không?”

Kế hoạch? Giả?

Nụ cười trên mặt Hoắc Nhất Hàng cứng lại, lông mày nhíu chặt.

Não người phụ nữ này nghĩ gì vậy?

Anh gấp gáp đến ủy ban nhân dân, rồi gấp gáp quay về, còn tưởng cô sẽ khen tốc độ làm việc của anh, cô chỉ phản ứng như vậy?

“Khuynh Khuynh, câu trước em nói đúng, câu sau, nhanh chóng thu lại!”

“Anh đúng là kế hoạch với người nhà Lục gia, nhưng không dùng hôn nhân của mình để đối phó bọn họ, bọn họ, không xứng!”

“Số đăng ký kết hôn này, là anh lấy đơn ly hôn và chứng minh của em, cùng với chứng minh của anh, đích thân chạy đến ủy ban tìm người bạn cũ trước đây cấp tốc đăng ký đó! Khuynh Khuynh, sau này, chúng ta là vợ chồng được sự bảo vệ của pháp luật rồi!”

Nói đến đây, Hoắc Nhất Hàng lại cười nhìn Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, gả cho anh, em vui không?”

Vân Khuynh càng chấn động.

“Em… và anh… thật sự kết hôn rồi?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng hình như anh chưa từng nói với em chuyện kết hôn…” Cô mới vừa ly hôn, lại kết hôn.

Thời gian độc thân tự do ngắn ngủi chỉ có mấy tiếng?

Chênh lệch nhiều quá, tại sao cứ cảm thấy bị lỗ chỗ nào đó?

“Anh không nói sao?” Hoắc Nhất Hàng nói: “Chúng ta không phải đã thương lượng ngay từ đầu sao? Em ly hôn, gả cho anh, anh giúp em cự tuyệt Lục Văn Bân và Lục gia, chúng ta hợp sức với nhau, buổi sáng, ngược đãi những người tổn hại em đến kêu cha thét mẹ, buổi tối, mạnh mẽ kết hợp, lấy lại gấp đôi vui sướng mà chúng tôi đã thiếu mất?”

Hoắc Nhất Hàng nói mà mặt không đỏ tim không nhảy, Vân Khuynh ngược lại cảm thấy hô hấp không thông.

Cô đúng là đáp ứng ly hôn sẽ gả cho anh, nhưng cô không nghĩ là nhanh như vậy.

“Sao? Em… hối hận rồi?” Hoắc Nhất Hàng có chút căng thẳng.

Làm chuyện này, anh vẫn có 1 chút chột dạ, đúng là cô đáp ứng anh, nhưng không biết lúc nào mới thật sự mở lòng đối với anh, mà sau khi cô ly hôn, cũng không phải có 1 mình anh yêu cô, ít nhất còn có 1 tên Tống Tây Hoa.

Trên tay cô có Vân thị, tài sản cũng trị giá 200 triệu, ở Vinh Thành này, người muốn có cô nhiều vô số.

Anh thế nào cũng muốn hạ thủ trước sẽ là kẻ mạnh, trước tiên đưa cô vào phạm vi thế lực của anh trước rồi nói.

“Em… không có.” Vân Khuynh lắc đầu: “Em chỉ là cảm thấy có chút nhanh, còn có chút, không thích hợp.”

Dù sao, là cô chủ động tìm anh, cũng chính miệng cô đáp ứng gả cho anh, anh làm như vậy, cô ngại phản đối, cũng không tính phản đối.

“Không có là tốt,” Hoắc Nhất Hàng thở phào 1 hơi, lại nói: “Nếu em có, thì cũng trễ rồi! Bây giờ em đã là vợ của Hoắc Nhất Hàng anh, anh sẽ không cho em cơ hội hối hận.”

Hôn nhân nhiều nhất cũng chỉ là mấy vấn đề này, mâu thuẫn gia đình (chủ yếu là mẹ chồng nàng dâu) xung đột, mà mẹ anh mấy năm nay hối thúc anh kết hôn, chỉ cần là giống cái đều muốn đưa đến bên anh, tính cách của mẹ và Khuynh Khuynh đều tốt, sẽ không có vấn đề gì.

Tính cách, cuộc sống không hòa hợp? Vợ chồng tình cảm không hợp? 1 tuần 3 lần, làm cho hòa hợp mới thôi.

Vấn đề sinh sản? Sau này không cần biết là sinh nam hay nữ, anh đều thích.

Vấn đề kinh tế gia đình? Không sợ! Anh và cô đều không thiếu tiền!

Còn có vấn đề gì? Không cần biết là vấn đề gì, anh đều sẽ --- giải quyết hết!

Người phụ nữ Hoắc Nhất Hàng anh thích, anh sẽ sủng ái thật tốt, yêu thương cô, sẽ khiến cô ngoài anh ra, không còn chỗ cho người đàn ông khác!

Ngữ khí của Hoắc Nhất Hàng tràn đầy kiên định, Vân Khuynh vô thức nhìn anh: “Em… có lẽ là không hối hận, chỉ là, anh xác định anh sẽ không hối hận? Bây giờ em là người không nơi nương tựa, anh cưới em, sẽ không bị người khác cười nhạo chứ.”

“Em sợ người khác cười nhạo?” Hoắc Nhất Hàng hỏi ngược lại.

Vân Khuynh không chút do dự: “Đương nhiên không.” Nếu cô quan tâm lời người khác nói, sẽ không cùng Lục Văn Bân, Lục gia, thậm chí ba mẹ ruột lật mặt.

“Anh cũng như vậy.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Chẳng qua, anh sẽ cố hết sức bảo vệ em, không để em bị người lời đồn bậy làm tổn thương! Chuyện chúng ta kết hôn, anh có thể tạm thời chịu ủy khuất, không công bố ra ngoài, qua cỡ 1 tháng nữa, anh bắt đầu công khai theo đuổi em, anh nên chuẩn bị tinh thần bị anh theo đuổi trước đi. Sau đó, chúng ta tổ chức hôn lễ.”

Vân Khuynh ngây người 1 lúc, mặt đỏ lên.

Bị theo đuổi còn phải chuẩn bị gì?

Hoắc Nhất hàng đã đi qua, tự nhiên ôm eo cô: “Vợ, chúng ta ăn cơm trước? Sau đó uống tí rượu chúc mừng chúng ta kết hôn?”

Xuống xong rượu, lại làm tí chuyện không thể miêu tả được…

Nghe Hoắc Nhất Hàng nói vậy, Vân Khuynh mới biết, anh bố trí như vậy, không phải chúc mừng cô ly hôn, mà chúc mừng cô và anh kết hôn!

Đúng vậy, kết hôn, là chuyện vui lớn trong đời, đáng để ăn mừng, nhưng lúc cô và Lục Văn Bân kết hôn, cái gì cũng không nói, đêm hôm đó, Lục Văn Bân nói bệnh bắt máy bay qua nước ngoài tiêu sái khoái hoạt với Dương Liễu, lúc đó cô còn chuẩn bị hành lý cho hắn, bây giờ nghĩ lại, thật là mắc cười…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Khuynh trầm xuống.

Sao lại nghĩ đến Lục Văn Bân rồi? Cô đã bái bai người đó rồi, cũng bái bai quá khứ rồi!

“Được! Chúng ta ăn mừng 1 chút!” Vân Khuynh ngẩng đầu, nở nụ cười trên môi.

Cô nên tạm biệt quá khứ thật tốt, cũng nên nhanh chóng đi vào 1 khởi đầu mới.

Cô trước giờ không có yêu cầu gì cao, hôn nhân này với Hoắc Nhất Hàng, chỉ cần anh không buông tay, cô cũng sẽ không buông tay.

Nhưng nếu… hy vọng sẽ không có chữ nếu đó!

Trong hoàn cảnh lãng mạn ấm áp, rượu thơm món ngon đều được bày ra, ở với người mà không cần phòng bị, người này còn bổ mắt như vậy. Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng đều cảm thấy vui vẻ mà trước đây chưa từng có, vô thức, rượu, cũng uống nhiều hơn.

Đương nhiên, tửu lượng của Hoắc Nhất Hàng tốt hơn Vân Khuynh nhiều, cho nên, khi anh có chút say, Vân Khuynh đã say mèm rồi.

Cô cầm ly rượu, lắc lư đứng dậy, 1 tay chống bàn, cười nói với Hoắc Nhất Hàng: “Nhất Hàng, đến, uống thêm!”

“Khuynh Khuynh, em say rồi.” Hoắc Nhất Hàng nói.

“Say rồi? Em không say, anh nhìn, em còn biết anh là Hoắc Nhất Hàng! Em biết hôm nay em ly hôn với tên rác rưởi Lục Văn Bân, lại kết hôn với anh!” Vân Khuynh lại đi đến 1 bước, đến gần Hoắc Nhất Hàng: “Ài, Nhất Hàng, sao anh biến thành 2 đầu rồi?”

Cô để ly rượu xuống bàn, sau đó đưa tay ấn vào mặt Hoắc Nhất Hàng, đứng không vững, trực tiếp xông vào lòng anh.

Hoắc Nhất Hàng gấp gáp ôm cô.

Tay Vân Khuynh sờ lên mặt Hoắc Nhất Hàng, cô cười thấp: “Haha ~ Nhất Hàng, da anh thật đẹp! Em… em nói cho anh biết 1 bí mật! Anh có muốn nghe không?”

Bí mật? Mắt Hoắc Nhất Hàng híp lại, ôn hòa nói: “Em nói, anh nghe.”

“Uhm~ ngại nói ~” Vân Khuynh đã uống rượu, mặt vốn đã đỏ lên, lúc này lộ ra khuôn mặt nũng nịu của cô gái nhỏ, cực kỳ mê người, Hoắc Nhất Hàng nhìn 1 cái, liền cảm thấy bên trong thân thể có 1 ngọn lửa đang dấy lên, bắt đầu trở nên nóng bỏng…

Bình luận

Truyện đang đọc