Edit: Ngân Nhi
Cháo nóng trôi xuống bụng, làm ấm dạ dày, toàn thân cũng cảm thấy thư thái, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều.
Trịnh Bồi Bồi hỏi: “Chuyện của cậu đến đâu rồi?”
Lục Gia Diệp: “Cũng ổn rồi, song phương đã có ý định hợp tác, chỉ chưa bàn bạc cụ thể thôi.” Vừa nhấc mắt lên thì lại thấy gương mặt ửng hồng của cô, anh tỏ ra thờ ơ hỏi: “Cậu với Tô Hàn ngồi ôn lại chuyện cũ à mà uống nhiều rượu thế? Mượn rượu giải sầu à?”
Trịnh Bồi Bồi nuốt cháo, bình thản đáp: “Bọn tôi chỉ uống rượu thôi, có chuyện cũ gì mà ôn chứ.”
“Mối tình đầu của nhau mà lại bảo là không có chuyện cũ gì?”
“Đại ca à, bọn tôi chia tay cũng hơn ba năm rồi đấy, cậu tưởng tôi sẽ buồn bã cả đời sao?”
“không phải…” Lục Gia Diệp vuốt mũi, “Nhưng mà tôi thấy hình như Tô Hàn vẫn muốn theo đuổi lại cậu đấy, cậu nghĩ thế nào?” Cuối cùng vẫn là không nhịn được phải hỏi.
“Bọn tôi không thể nào có chuyện quay lại đâu, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.”
“Biết đâu cậu không phải ngựa tốt thì sao?”
Trịnh Bồi Bồi ngẩng đầu trừng anh.
Lục Gia Diệp cười: “Cậu là đại mỹ nữ kiêu sa đài các, là chị Bồi Bồi tài giỏi tuyệt vời, sao mà là ngựa tốt được? Kể cả có phải chọn một con vật để hình dung thì cũng phải là một con báo nhỏ đẹp say lòng người mới đúng.”
Trịnh Bồi Bồi thay đổi sắc mặt hiền hòa cực nhanh, cô cong môi hừ một tiếng rồi cúi đầu ăn cháo tiếp.
Lục Gia Diệp nhìn bộ dạng muốn cười mà lại không cười của cô thì nói: “Đừng có nhịn, buồn cười thì cười ra đi, tôi nịnh nọt cậu tưởng dễ lắm à? Cho tí phản ứng cũng là một kiểu động viên khích lệ đấy.”
Trịnh Bồi Bồi thật sự nhịn không nổi mà bật cười, vừa cười vừa nói: “Tôi là đang thụ sủng nhược kinh đó, ông chủ mà lại hạ mình đi nịnh nọt tôi thế này!”
“Ông chủ là cái thá gì chứ, trước mặt chị Bồi Bồi, em chỉ là một thằng đệ đi theo xách túi thôi.”
Trịnh Bồi Bồi phì cười: “Thôi được rồi, vừa phải thôi, làm lố quá lại thành giả tạo đấy.”
“Ok tiểu Trịnh.” Lục Gia Diệp thay đổi vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, nói: “Tôi lên gác trước nhé, ăn xong nhớ phải rửa sạch bát đó.”
“…” Trịnh Bồi Bồi nhìn anh đứng dậy đi lên gác, bộ vest trên người vẫn còn chưa thay ra, sao cô lại thấy được một chút khí chất của tổng tài bá đạo trên người anh nhỉ?
Lớn rồi lớn rồi, đồ ngốc ấy đã trưởng thành, không còn giống như xưa nữa.
Thu dọn bát đũa xong, Trịnh Bồi Bồi về phòng nghỉ ngơi, trước khi ngủ cô định ngồi xem qua mấy kịch bản một chút.
Nhờ có kinh nghiệm đọc rất nhiều truyện từ thời còn đi học nên cô rất biết nắm bắt xu hướng nội dung, thị trường đang chuộng cái gì cô cũng biết, cho nên lần nào cũng có thể từ một chồng bản thảo chọn ra được một bản phù hợp và có khả năng trở thành phim hot cho nghệ sỹ của mình.
Tất nhiên những bộ phim mà cô cảm thấy có tiềm năng thì cô đều không quên gợi ý cho Lục Gia Diệp đầu tư vào, mấy năm nay, Lục Gia Diệp có đầu tư vào mấy phim điện ảnh và phim truyền hình, kiếm được rất nhiều tiền nhờ điện ảnh truyền hình. Công ty giải trí anh thu mua đến ngày hôm nay đã phát triển rực rỡ, mà anh còn làm ăn được ở cả những ngành nghề khác nữa. Nguồn vốn đầu tiên anh đầu tư vào cho công ty công nghệ hàng không vũ trụ Tư Tuyển thì càng không phải nói, việc này đã chứng minh với mọi người anh là người có năng lực và biết nhìn xa trông rộng. sự đánh giá của người ngoài về anh đã không còn gắn theo cả ánh hào quang của bố anh vào nữa.
Trịnh Bồi Bồi thấy anh kiếm được nhiều tiền thì trong lòng cũng thấy vui.
Còn cô từ nhỏ đã sống vô tư, không có khát vọng kiếm tiền mãnh liệt đến thế, cô thích tận hưởng cảm giác tự tin khi đạt được thành công trong công việc hơn.
Cố Tư Ức đã từng hỏi cô là hợp tác với Lục Gia Diệp thấy thế nào.
Trịnh Bồi Bồi tươi cười nói: Hợp tác cực kỳ vui vẻ! Xuất phát điểm là hai đứa học dốt nhất lớp, thế mà hôm nay đã cùng nhau tạo dựng được một đế quốc giải trí, mới nghĩ đã tự thấy mình quá giỏi!
Trịnh Bồi Bồi ngồi co người trên salon như một con mèo, không nhịn được mà rót cho mình một ly rượu đỏ.
Vừa cảm nhận hương vị say lòng người vừa đọc kịch bản.
đang đọc thì dạ dày đột nhiên co thắt…cô còn không có nổi thời gian để hòa hoãn thì một trận đau dữ dội đã tiếp tục kéo đến.
Đau đến mức khiến cô toát mồ hôi lạnh…
cô cầm điện thoại lên gọi cho Lục Gia Diệp.
Lục Gia Diệp: “Gọi cho anh trai tri kỷ để tâm sự về cuộc đời hả?”
“Đau…” cô yếu ớt nói, “Đau bụng…”
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm truyền đến, Lục Gia Diệp còn chưa thay đồ ngủ đã lao thẳng vào phòng Trịnh Bồi Bồi.
cô yếu ớt dựa vào salon, người run lên, Lục Gia Diệp đỡ cô dậy, thấy môi cô trắng bệch và khóe mắt rưng rưng thì nhíu mày, ngực đau như bị kim đâm.
anh chẳng nói câu nào mà bế cô đi ra ngoài, vào thang máy, xuống hầm gửi xe, ngồi lên xe đi bệnh viện.
Lục Gia Diệp không dám phóng nhanh phanh gấp, anh cố gắng giữ vững tốc độ cao và sự ổn định.
trên đường anh gọi điện cho trợ lý, sau khi thu xếp ổn thỏa bệnh viện, anh nói với Trịnh Bồi Bồi: “Sắp đến viện rồi, đến ngay rồi đây.” Giọng khàn đặc.
Trịnh Bồi Bồi bị viêm dạ dày cấp tính, cô ở trong phòng bệnh riêng truyền nước, Lục Gia Diệp vẫn luôn ở bên cạnh.
Lục Gia Diệp nói: “Bọn mình chơi game cho cậu dời sự chú ý nhé?”
Trịnh Bồi Bồi hưởng ứng ngay: “Được!”
Hai người cùng nhau xông pha thiên hạ trong game, đương nhiên hiện giờ Trịnh Bồi Bồi đang yếu nên thao tác cũng không được tốt, chủ yếu là Lục Gia Diệp gánh team.
Thời gian bất giác trôi đi, cả hai cười nói ầm ĩ lúc chơi game, cảm giác mùi nước khử trùng trong bệnh viện cũng giảm bớt rồi.
Trịnh Bồi Bồi ngẩng đầu nhìn góc mặt nghiêng của Lục Gia Diệp, dường như đây vẫn chỉ là phòng khách trong nhà, cả hai trong lúc rảnh rỗi thì mở game ra chơi.
Hồi trước cô cũng từng phải nằm viện, nhưng không có bạn thân bên cạnh, bạn cùng phòng thì bận, bạn trai thì…
Thôi đi, bạn trai không cần nhắc đến cũng được, tóm lại nếu có bất kỳ khó khăn gì thì cô đều chỉ có thể đối mặt với nó một mình thôi…
Trịnh Bồi Bồi ngáp một cái, Lục Gia Diệp thấy cô buồn ngủ thì nói: “Ngủ đi, không chơi nữa.”
“Tôi vẫn đang phải truyền nước mà.”
“Có tôi ở đây canh chừng hộ rồi còn gì, lúc nào truyền xong tôi sẽ gọi y tá vào.”
“Nhưng thế thì cậu sẽ không được ngủ, không sao đâu, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, giờ tôi đỡ nhiều rồi.”
“Cậu bảo tôi bỏ rơi ái tướng đắc lực Bồi Bồi tỷ, về nhà ngủ ngon giấc trong lúc người ta đang yếu ớt sao? Quá là vô tâm!” Lục Gia Diệp búng nhẹ lên trán cô, “Ngủ đi, tôi là đàn ông thân thể khỏe mạnh, thức một đêm thì sợ cái gì.”
Trịnh Bồi Bồi nhìn anh, khó có lúc thể hiện ra nét dịu dàng mà một cô gái nên có, nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
Lục Gia Diệp mở to mắt, nét mặt khoa trương nhìn cô, xoa ngực nói: “Con báo nhỏ biến thành con thỏ nhỏ rồi sao? Tôi không quen tôi không quen.”
Trịnh Bồi Bồi trừng mắt với anh một cái rồi dựa vào giường nhắm mắt ngủ.
Lục Gia Diệp tắt game đi, yên lặng ngồi một bên đọc tin tức.
Chỉ chốc lát sau Trịnh Bồi Bồi đã chìm vào giấc ngủ, anh để điện thoại xuống, lại gần đắp kín chăn cho cô.
anh đợi đến khi truyền gần hết bình nước thì gọi y tá vào thay bình khác, sau đó lại tiếp tục ngồi một bên, vừa ngáp vừa đọc tin tức.
Lúc xong xuôi mọi việc rồi, anh mới nằm xuống ghế salon ngủ.
Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi thức giấc rất sớm, thấy Lục Gia Diệp đầu tóc như tổ quạ đang ngủ trên salon.
Trạng thái của cô đã tương đối tốt rồi, tay cầm gối ném thẳng vào người anh.
Lục Gia Diệp nhanh chóng ngồi bật dậy, căng thẳng đi tới giường bệnh, nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
anh mới chỉ ngủ một giấc ngắn, Trịnh Bồi Bồi nhìn quầng thâm mắt của anh, nhớ rằng anh đã ở cùng cô từ tối qua đến giờ…
Trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động, cũng có chút áy náy, nhưng cô không biết phải biểu đạt như thế nào.
“không phải, tôi khỏe rồi, cậu ra ngoài một lát đi, tôi muốn thay quần áo.”
“Được, tôi ở bên ngoài đợi cậu.” Lục Gia Diệp ra khỏi phòng bệnh, tranh thủ đi đánh răng rửa mặt luôn, bá đạo tổng tài sao có thể lôi tha lôi thôi được chứ.
Hai người ăn sáng ở bên ngoài bệnh viện, Lục Gia Diệp lái xe đưa Trịnh Bồi Bồi về nhà, cho cô nghỉ một ngày.
Trịnh Bồi Bồi nhìn anh với ánh mắt biết ơn, chỉ thiếu là chưa nước mắt lưng tròng thôi, “Sếp thế mà lại không mắng em là con ma men, còn cho em nghỉ phép nữa, sếp thật là có đạo đức nghề nghiệp.”
“Mắng cậu thì có ích gì? Có làm cậu cai rượu được không? Chi bằng làm chút chuyện thực tế thì hơn.”
“…??”
“Lần sau mà còn làm hại thân thể vì rượu nữa thì trừ lương!”
“…!!” Sao lại có cảm giác như gậy ông đập lưng ông thế này?
“Trưa tự nấu gì mà ăn nhé, không cho gọi đồ ăn ngoài đâu đấy, dạ dày của cậu không tốt, đừng có hành hạ nó thêm nữa.”
Sau khi Lục Gia Diệp đi, Trịnh Bồi Bồi ở nhà một mình, nhàn rỗi ngồi đọc kịch bản.
Nằm một đêm trong bệnh viện, cơ thể đã sống lại rồi.
Đến trưa, cô mở app đặt đồ ăn ra gọi bữa trưa về nhà.
Vừa chọn đồ xong thì Lục Gia Diệp gọi điện tới.
Lục Gia Diệp: “Ăn gì chưa?”
Trịnh Bồi Bồi: “Chưa…”
“Định ăn gì đấy? Đừng nói với tôi là đồ ăn ngoài nhé?” Giọng anh trầm xuống, mang theo sự dọa dẫm.
“…” Trịnh Bồi Bồi nuốt nước miếng, chột dạ nói: “Đâu có, tôi đang định vào bếp nấu gì ăn đây.”
“thật không?”
“thật mà!”
“Thế khi nào nấu xong thì báo cho tôi một tiếng nhé, tôi về ăn với cậu.”
“Đừng đừng, có chút thời gian nghỉ trưa mà còn mất công về nhà ăn cơm làm gì, mệt lắm đó.”
“không mệt, vừa hay tôi đang bàn chuyện làm ăn ở gần nhà.”
“…” Trịnh Bồi Bồi cái khó ló cái khôn, “Tôi vẫn chưa thấy đói, tạm thời không muốn ăn gì cả, cậu ăn ở ngoài đi.”
“Thế khi nào cậu mới định nấu ăn?”
“Khi nào đói tôi sẽ nấu.”
“Thế à.”
“Cậu làm việc tiếp đi nhé, tôi đang bận chọn kịch bản đây.”
Trịnh Bồi Bồi tắt máy, thở dài một hơi.
Đói…Đói quá đi…Sao vẫn chưa thấy người giao hàng đến vậy…
đang chờ mòn mỏi thì tiếng chuông cửa vang lên.
Trịnh Bồi Bồi chạy ra mở cửa, lúc mở cửa ra, nét mặt cô đang hớn hở như đón mẹ đi làm về, lập tức sững lại trong nháy mắt.
Trong tay Lục Gia Diệp đang cầm một cái túi, trong túi là mấy hộp thức ăn sẵn.
Mấu chốt là, trên cái túi còn in logo của cửa hàng mà cô đã đặt đồ ăn.
Lục Gia Diệp mỉm cười: “Đúng lúc tôi về thì gặp shipper đang giao hàng.”
“Thế à…Khéo nhỉ…” Trịnh Bồi Bồi cười gượng, bốp bốp bốp, mặt đau quá đi.
Nhưng mà nhìn cái túi anh đang cầm, nước miếng cô cũng trào ra luôn, muốn ăn quá.
Lục Gia Diệp không đi vào mà lùi về sau mấy bước, sau đó thẳng thừng vứt túi đồ ăn vào thùng rác ngay trước mắt cô luôn.
“…!!!” Trịnh Bồi Bồi nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.