Edit: Ngân Nhi
Cố Tư Ức đi về phòng ngủ, các bạn cùng phòng vẫn chưa nghỉ ngơi, còn đang đợi cô về để xúm lại buôn chuyện. Thế mà vừa trông thấy cô, cả bọn lại đồng loạt phì cười.
Cố Tư Ức sửng sốt: “Các cậu cười gì?”
“thì ra hot boy lạnh lùng cao ngạo trong truyền thuyết lại xấu như vậy nha…” Mấy cô gái che miệng cười trộm.
“Các cậu đáng ghét thế, nói tử tế xem nào!”
“Tự mình soi gương đi kìa.”
Cố Tư Ức ngồi xuống ghế, nhìn vào gương ở bàn trang điểm, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì…cô lập tức đỏ mặt.
Môi của cô rõ ràng đang ứ máu, còn hơi tím lại, sưng đỏ cả lên…
Vừa thấy đã biết là đôi môi này vừa mới bị chà đạp quá đáng…
Cố Tư Ức vô cùng sầu não, đáng ra không được để mặc cho anh hôn như thế, cả tối nay cứ chốc lại hôn chốc lại hôn không ngừng, hơn nữa lúc ở trong rạp chiếu phim anh còn hôn rõ mạnh nữa, như muốn ăn thịt người vậy. cô thì không đến mức sợ đau, nhưng mà bộ dạng này sao dám đi gặp ai đây.
Trương Vi Lan rất chu đáo đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ: “Cậu thoa vào đi, ngủ dậy là đỡ thôi.”
“Cảm ơn cậu.” QAQ.
Lưu Sướng ở bên cạnh cười xấu xa: “không phải hai người quen nhau ba năm rồi sao? yêu lâu thế mà vẫn mãnh liệt vậy cơ à?”
“…Hồi cấp ba bọn mình chỉ học thôi…” Cố Tư Ức đỏ mặt giải thích.
Mặc dù khi đó cũng xác định quan hệ rồi, nhưng cảm giác hoàn toàn khác so với hiện tại, khi ấy hai đứa ở riêng với nhau, phần lớn thời gian chỉ dành cho việc học, mà anh còn tỏ ra nghiêm túc hơn cả cô nữa.
Chỉ trách lúc ấy còn nhỏ quá, chả ngờ được là đại thần lạnh lùng lại cầm tinh con sói…
Trương Vi Lan cười nói: “Thủ khoa đúng là có đầu óc hơn người thường, trước tiên cứ phải cố gắng kéo bạn gái học cùng trường với mình trước đã, sau đó mới quang minh chính đại mà yêu đương.”
Vương Thù nói theo: “Ý đồ của thủ khoa chính là nhẫn nhịn ba năm cấp ba, sau đó vào đại học sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
Cố Tư Ức: “Các cậu đừng trêu mình nữa mà…”
Lưu Sướng: “Tư Ức à, cầu xin cậu hãy chia cho bọn mình một ít vận đào hoa của cậu đi, cho bọn mình thoát kiếp FA với.”
Vương Thù: “Có nữ thần may mắn ở đây rồi, phòng ngủ của bọn mình chắc chắn sẽ là phòng thoát kiếp FA nhanh nhất cho mà xem!”
Cả đám ngoài miệng thì trêu Cố Tư Ức, nhưng trong lòng vẫn vô cùng ngưỡng mộ. Thời kỳ trưởng thành đã bị gò bó nhiều ở trường trung học, khó khăn lắm mới lên đại học, nếu không yêu đương thì uổng phí thanh xuân lắm.
Đêm khuya, Cố Tư Ức lên giường chuẩn bị đi ngủ, Hạ Chi Tuyển gửi tin nhắn tới: “Ngủ chưa?”
Cố Tư Ức rất muốn nhắc nhở anh về vấn đề kiểm soát độ mạnh yếu khi hôn, nhưng lại ngượng không dám nói, cuối cùng vẫn coi như không có chuyện gì, trả lời: “Em đang chuẩn bị ngủ.”
X: “không được chat chit với Trương Tư Thành đâu đấy.”
Ý trên Mặt Chữ: “[Ôm mặt] [Ôm mặt] Em với anh ấy thật sự không quen biết gì mà…”
X: “Đồng ý với anh!”
Ý trên Mặt Chữ: “Vâng ạ vâng ạ.”
X: “Ngoan.”
Ý trên Mặt Chữ: “[Đáng yêu]”
Mấy phút sau không thấy anh nhắn lại, Cố Tư Ức cho là anh muốn đi ngủ rồi.
Ý trên Mặt Chữ: “anh ngủ ngon.”
X: “Ngủ ngon.”
Cố Tư Ức nhắm mắt lại ngủ.
Trong phòng ngủ nam sinh, Hạ Chi Tuyển đang ở dưới giường tập chống đẩy.
Vừa nghĩ đến sự thân mật tối nay, anh lại hưng phấn không ngủ được.
không muốn quấy rầy cô ngủ, nên chẳng còn cách nào khác là hoạt động một chút để tiêu hao thể lực.
Lúc ở trong rạp chiếu phim anh thật sự hơi bị bấn loạn quá, mới sờ một cái là kích động không kìm lại nổi.
Bây giờ nhớ lại, anh bỗng thấy hơi hối hận vì mình chỉ sờ mà không dùng miệng thưởng thức luôn…
Mấy cậu bạn cùng phòng thấy Hạ Chi Tuyển nửa đêm còn tập thể dục thì cười ầm lên.
“Nhìn là biết ngay vẫn chưa đánh phá toàn bộ rồi, tinh lực không có chỗ để xả ra…”
“Ha ha ha, đường đường là chàng trai nổi bật nhất trường mà nửa đêm vẫn phải hít đất thế này, mẹ nó chứ tôi lại thấy vui là sao nhỉ?”
“Tôi mà có một em gái chân dài xinh đẹp như thế thì tôi cũng sẵn sàng hít đất luôn!”
Hạ Chi Tuyển mặc kệ bọn họ, anh thay quần áo thể thao, đi ra ngoài chạy bộ.
Ngày thứ hai tập quân sự, Trương Vi Lan được Trương Tư Thành gọi đi, tất nhiên chẳng qua là để che giấu chuyện lần trước thôi, nếu không mọi người lại thấy hắn chỉ gọi mỗi Cố Tư Ức chứ không gọi người khác thì lại lộ liễu quá.
Nghỉ giải lao, Lưu Sướng cầm mũ để quạt, hâm mộ nói: “không phải tập quân sự sướng thật, mệt quá đi mất.”
“Công nhận đấy, cậu có cơ hội tốt thế mà không cần, chẳng hiểu nổi cậu nữa.” Vương Thù nói.
Cố Tư Ức dở khóc dở cười: “Mình thật sự không cảm thấy mệt mà…”
Cách đó không xa, mấy sinh viên nữ đứng chung một chỗ, đều nhìn về phía bên này.
cô bạn năm nhất nói với đàn chị Trình Linh học năm hai: “Kìa chị, cái đứa cao cao gầy gầy mà đứng thẳng lưng kia chính là Cố Tư Ức đấy.”
Trình Linh nhìn về hướng mấy cô em gái chỉ, trong cả đám con gái thì cô bé kia là nổi bật nhất.
Vóc dáng cao gầy, thoải mái đứng nghỉ ngơi nhưng nhìn dáng vẫn thẳng, khí chất khá được, mặc quân phục tạo cho người ta cảm giác rất đơn thuần.
cô ấy đang trò chuyện cùng mấy người bạn, gương mặt nghiêng với làn da trắng nõn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, chiếc mũi cao tuyệt đẹp tạo thành một đường nét rất hoàn hảo cho khuôn mặt.
“…Rất đẹp.” Trình Linh nói.
cô gái đứng bên cạnh cũng đồng ý: “Công nhận ạ, con trai lớp em ai cũng hỏi han bạn ấy, nếu không phải bạn ấy đã có bạn trai thì chắc chắn là sẽ có cả đám con trai theo đuổi như ngôi sao bao quanh trăng sáng ấy.”
“…” Trình Linh lặng yên không nói.
Bạn trai cô ấy là Hạ Chi Tuyển, cũng là người mà Trình Linh cô đã thích một năm nay.
Năm lớp mười hai, Hạ Chi Tuyển là thí sinh đứng đầu trong bảng xếp hạng toàn thành phố, sau kỳ thi tốt nghiệp ảnh của anh ấy được lưu truyền trên mạng. Trong bức ảnh đó, nhìn anh đẹp trai đến mức khiến cho tim cô đập thình thịch, điều trùng hợp nữa là cô và anh lại học chung một trường đại học, còn học cùng một lớp luôn, cho nên cô đã cho rằng đây là duyên phận mà ông trời đã ban xuống cho cô.
Suốt cả năm nhất cô vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng cũng thảo luận với anh về các vấn đề học thuật. anh chưa từng có phản ứng gì với sự theo đuổi của những nữ sinh khác, điều này khiến cho cô càng thêm nể phục và một lòng hướng về anh.
Nào ngờ vừa mới vào năm hai thì mọi thứ đã thay đổi.
Ai cũng nói là bạn gái của anh tới rồi.
Cho nên cô mới qua đây nhìn cô bạn gái mà người ta đang đồn đại ấy…
Các sinh viên mới lại bắt đầu tập hợp, Cố Tư Ức xoay người, lúc này Trình Linh mới được nhìn chính diện cô.
Đúng là rất xinh đẹp, nhưng cũng chưa đạt đến độ có thể xứng với Hạ Chi Tuyển.
Cố Tư Ức không hề biết rằng có rất nhiều người đang quan sát cô, mà kể cả biết thì cô cũng không thèm để ý, họ có nhòm ngó hay bàn luận gì thì cũng không quan trọng với cô. Mấy năm cấp ba đã gò bó bản thân khổ sở lắm rồi, lên đại học cô giống như một con chim được giải thoát khỏi lồng, tâm trạng thoải mái, toàn thân buông lỏng.
Trong thời gian tập quân sự, các câu lạc bộ trong trường cũng đồng thời tiến hành chiêu mộ thành viên mới.
Ăn xong cơm tối ở nhà ăn, Cố Tư Ức cùng các bạn đi xem xem có câu lạc bộ nào hay không.
Lúc các bạn cùng phòng đang thảo luận, cô gọi điện cho Hạ Chi Tuyển.
Cố Tư Ức: “anh ở trong câu lạc bộ nào vậy?”
Hạ Chi Tuyển: “anh ở hội Điều khiển tự động, hội Mô hình toán học và hội Lăng Phong.”
Cố Tư Ức tự động gạch bỏ hai cái đầu, hào hứng hỏi: “Hội Lăng Phong là làm gì ạ?”
Hạ Chi Tuyển: “Là hội leo núi.”
Cố Tư Ức phấn khởi lắm: “Wow, em muốn tham gia!”
Hạ Chi Tuyển cong môi cười, lúc anh nhìn thấy hội này cũng biết là Cố Tư Ức sẽ có hứng thú.
anh vẫn nhớ rõ tư thế hiên ngang oai hùng của cô khi leo lên đỉnh Nga Mi.
Cố Tư Ức cúp máy, nhiệt tình chạy đến quầy của hội Lăng Phong rồi điền vào phiếu đăng ký, điền xong cũng không quên rủ rê các bạn cùng phòng: “Các cậu đọc này, thách thức giới hạn cao nhất của leo núi, tìm hiểu những kỹ năng chuyên môn, hoàn thiện bản thân giữa thiên nhiên, quá hay đúng không!”
Trương Vi Lan vì thể lực không tốt nên đành xin miễn thứ cho kẻ bất tài, Vương Thù và Lưu Sướng thì thấy hứng thú nên đã cùng nhau ghi danh.
Xong chuyện, mấy cô gái lại tiếp tục đi dạo ngó nghiêng, nhìn thấy rất nhiều các câu lạc bộ khác…
Cố Tư Ức lại gọi tiếp cho Hạ Chi Tuyển.
cô hỏi: “Sao anh không vào đội bóng rổ?”
Hạ Chi Tuyển nói: “Bóng rổ tự chơi vui là được rồi, anh lười vào đội lắm.”
Cố Tư Ức: “Ừm, hội này cũng không có nhiều con gái, em phải gia nhập vào đội bóng rổ nữ thì mới có người chơi cùng.”
Hạ Chi Tuyển: “Vậy em ghi danh đi.”
cô lại nói: “Còn có hội trượt băng nữa kìa, em cũng muốn vào đó để tìm người cùng chơi!”
anh nói: “Ghi danh đi.”
“Vâng, em đi điền phiếu luôn đây.”
Tắt máy, Hạ Chi Tuyển có thể tưởng tượng được dáng vẻ hưng phấn của cô lúc này.
Lúc anh quay về phòng thí nghiệm, bạn học Trương Dương cười nói: “Trước đây vào phòng thí nghiệm không phải cậu luôn tắt nguồn điện thoại à?”
Hạ Chi Tuyển thờ ơ nói: “Lúc trước khác bây giờ khác.”
Trình Linh đi tới chỗ anh, đưa bản ghi chép chi tiết cho anh xem, sau đó cùng anh thảo luận vấn đề.
Hai người trao đổi được một lúc thì Hạ Chi Tuyển lại có điện thoại.
Dương Kiệt trêu chọc: “Tôi nói này, sao tự nhiên cậu lại bận rộn thế hả? Tinh thần hiến thân cho khoa học đi đâu mất rồi?”
Hạ Chi Tuyển vẫn hờ hững đáp: “Khoa học là ai? Tôi không quen. Tôi chỉ muốn hiến thân cho Cố Tư Ức thôi.”
“…” Cả bọn đều không ngờ là Hạ Chi Tuyển lại nói năng thô lỗ như vậy, sửng sốt vài giây rồi đồng loạt cười ầm lên.
Trình Linh đứng bên cạnh buồn bực không lên tiếng, cúi đầu loay hoay làm việc của mình.
Hạ Chi Tuyển lại ra khỏi phòng thí nghiệm nghe điện thoại, hai đầu lông mày thoáng hiện lên sự bất đắc dĩ, cùng sự cưng chiều dung túng vô tội vạ cho cái người kia.
“Em vừa thấy cả câu lạc bộ nhảy Hip hop đấy! Em thích lắm!” Cố Tư Ức hưng phấn nói.
Hạ Chi Tuyển biết là cô có thể nhảy hip hop, hồi tập quân sự năm lớp mười cô đã từng biểu diễn một đoạn. Nhưng anh không muốn cô tham gia câu lạc bộ lắm, vì bộ môn này rất thu hút ánh mắt của người xem, hơn nữa lúc cô nhảy, cơ thể dẻo dai uyển chuyển, ánh mắt lại quyến rũ…
Hạ Chi Tuyển nói: “Em đăng kí nhiều hội thế, liệu có đủ thời gian không?”
“Có mà! Chương trình học ở đại học không phải dễ thở hơn nhiều so với năm cấp ba hay sao?”
“…” anh không nói gì.
sự hưng phấn của Cố Tư Ức giảm xuống, yếu ớt nói: “Em cứ tưởng lên đại học là thoải mái rồi, có thể chơi cho đã… không phải như vậy ạ?”
Hạ Chi Tuyển: “Đúng là như vậy, em đi đăng ký đi.”
Cuối cùng vẫn là không nỡ khi nghe thấy giọng nói buồn bã của cô.
Năm cấp ba phụ đạo bài vở cho cô, anh đã biết cô không phải là người yêu thích việc học hành…
Tuy vậy nhưng cô vẫn thi đỗ vào một trường đại học tốt, quả thật là không dễ dàng, nếu không để cho cô được tự do vui vẻ thì anh sẽ đau lòng.
Hạ Chi Tuyển nói: “Em còn muốn vào hội nào nữa thì nói hết với anh một lần đi rồi hẵng cúp máy.”
“Nhưng… Liệu có làm phiền đến anh không?” Cố Tư Ức thấy hơi ngượng, cô cứ đi đến chỗ nào mà thấy có hứng thú là lại muốn gọi điện nói với anh.
“không hề.” anh dịu dàng đáp, “anh là bạn trai em, em có quyền tìm đến anh bất cứ lúc nào.”
“…” Cố Tư Ức mím môi cười, nụ cười chứa đựng ba phần thẹn thùng và bảy phần ngọt ngào.
Hoạt động chiều tối kết thúc, các bạn cùng phòng và Cố Tư Ức cùng nhau đi về phòng ngủ, cả bọn không nhịn được mà cười trêu cô: “Mình thật sự phục cậu rồi đấy, suốt một đường cứ nói chuyện với bạn trai không ngừng, chuyện vặt vãnh linh tinh gì cũng nói hết, cậu không sợ người ta chê cậu nói nhiều à?”
“Mình nói nhiều thật sao?” Cố Tư Ức hỏi ngược lại.
“Đúng thế!” Ba người đồng thanh đáp lại.
Cố Tư Ức vì muốn lấy lại danh dự nên hậm hực nói: “Đó là vì các cậu không có bạn trai đấy!”
“…!!!” Ba cô bạn cùng phòng tự dưng bị hàng vạn mũi tên đâm ngược trở lại.
Chẳng mấy chốc mà hai tuần tập quân sự đã kết thúc, Cố Tư Ức còn nhận được danh hiệu học viên ưu tú.
Nhận phần thưởng thì không nói, điều mà mọi người thấy tức chính là, tại sao hai tuần trước cô rất trắng, mà hai tuần sau lại vẫn trắng như vậy là sao?
Dĩ nhiên là Cố Tư Ức không cảm thấy thế, cô thật sự phát hiện là mình đen đi rồi mà! Ít nhất cũng phải đen đi ba độ so với hai tuần trước!
Kết thúc tập quân sự, cuối tuần nhóm bạn thân năm cấp ba cuối cùng cũng được tụ tập với nhau rồi.
Trịnh Bồi Bồi cực kỳ hoành tráng đặt hẳn ba phòng ở một khách sạn năm sao, tuyên bố hai ngày này sẽ không về trường học!
Lục Gia Diệp thì ở nước ngoài, Tô Hàn cũng bận không tham gia được, cả nhóm còn lại sáu người. Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức ở một phòng, Hướng Lê và Trương Hân Dịch một phòng, Hạ Chi Tuyển và Chu Kiêu một phòng.
Ồn ào náo nhiệt ăn một bữa lẩu, các cô gái xúm lại bàn luận về nhau, Hạ Chi Tuyển và Chu Kiêu thì nói về tình hình gần đây.
Đêm đó, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức vào phòng ngủ, Trịnh Bồi Bồi nhào vào lòng cô gào khóc: “anh Ức ơi, em nhớ anh nhớ anh quá!”
Cố Tư Ức bình tĩnh xoa đầu cô ấy: “Thành thật chút nào, đổi tên mình thành Tô Hàn đi.”
Trịnh Bồi Bồi kêu hu hu nằm ra ghế salon.
Bây giờ Tô Hàn đang cực hot, lịch trình dày đặc, không có nhiều thời gian cho bạn gái. Với lại trên danh nghĩa thì anh vẫn còn đang độc thân, nên dù có hẹn hò thì cũng phải cẩn thận đề phòng cao độ, những nơi công cộng thì đừng mơ mà đi được.
Trịnh Bồi Bồi chỉ cần được gặp anh trong căn hộ nhỏ, thân mật một chút cũng đủ làm cô thấy vui lắm.
Từ khi xác định quan hệ trong dịp nghỉ hè đến giờ, đã ba tháng rồi…
Trịnh Bồi Bồi ngẩng gương mặt đau khổ lên, nhìn Cố Tư Ức hỏi: “Cậu với học thần bao lâu thì hẹn hò một lần?”
Cố Tư Ức suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu không có việc gì thì…ngày nào bọn mình cũng gặp nhau.”
“…” Trịnh Bồi Bồi ôm ngực kêu than, “Đúng rồi nhỉ, hai cậu học chung trường mà, có ưu thế về vị trí địa lý.”
Cố Tư Ức hỏi: “Vậy còn cậu với Tô Hàn thì sao?”
Trịnh Bồi Bồi bấm đốt ngón tay, đếm hồi lâu mới nói: “Ba tháng, gặp được ba lần. Đúng, là ba lần, không thừa không thiếu, đều là những dịp anh ấy cố gắng lắm mới có được.”
Cố Tư Ức rất thương Trịnh Bồi Bồi, đang muốn an ủi cô ấy mấy câu thì Trịnh Bồi Bồi đã lấy điện thoại ra, mở Weibo cho cô xem: “Nhưng mỗi ngày mình đều có thể đọc được các tin tức về anh ấy! Đủ các loại ảnh chụp và quảng cáo…Mặc dù anh ấy không ở bên cạnh, nhưng mình vẫn cảm thấy như rất gần gũi! Còn nữa nhé, anh ấy đã hứa với mình là ngày nào cũng đăng bài lên Weibo đấy…”
nói một lúc, Trịnh Bồi Bồi lại gục đầu vào vai Cố Tư Ức, nức nở nói: “Nhưng mình vẫn hâm mộ cậu và học thần lắm…”
Cố Tư Ức an ủi: “Nhưng cậu được yêu đương với idol mà! Bình thường fan chỉ được đứng từ xa ngắm idol thôi, nhưng cậu lại được ôm ôm hôn hôn người ta mà, không vui sao?”
Trịnh Bồi Bồi đang buồn, nháy mắt đã tươi cười rạng rỡ, ôm Cố Tư Ức nói: “Vui! Lúc ở với anh ấy mình cực kỳ vui luôn! Mình thích nhất dáng vẻ hiền lành của anh ấy khi bị mình bắt nạt…Đáng yêu phát điên ý!”
…Hiền lành…Bị bắt nạt…
Cố Tư Ức đưa mắt nhìn trời: “không biết bắt nạt học thần sẽ có cảm giác gì nhỉ? Mình muốn được trải nghiệm quá.”
Trịnh Bồi Bồi cười: “Học thần với Tô Tô nhà mình không cùng một kiểu người mà, học thần mới nhìn đã biết là rất công rồi!”
“…” Cố Tư Ức chống cằm, rất công ư? cô không nhịn được phải lên tiếng, “thật ra thì anh ấy cũng rất dịu dàng.”
“Vậy thì cậu ấy chính là ôn nhu công!” Trịnh Bồi Bồi cười đùa.
Đêm khuya, hai người nằm trên giường nhưng vẫn rất hưng phấn, nhất là Trịnh Bồi Bồi, cực kỳ hứng thú với chuyện yêu đương của Cố Tư Ức.
“Hai cậu đã…Làm chuyện ấy chưa?” Trịnh Bồi Bồi hỏi nhỏ, có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là sự tò mò.
“Chuyện ấy?” Cố Tư Ức hỏi, “Chuyện ấy gì…”
“Là chuyện ấy ấy…Cái chuyện mà nam nữ lúc ở chung một chỗ làm ý…”
Cố Tư Ức hiểu ra, đỏ mặt nói: “…Vẫn chưa.”
“Trời, thì ra học thần thuộc trường phái cấm dục à…”
Cố Tư Ức: “…”
“Thế cậu có muốn không?”
“…” Cố Tư Ức không nói gì được.
“Thế cậu ấy có hôn hôn sờ sờ gì không?”
“…Có.” không chỉ là có thôi đâu, mà số lần cực kỳ nhiều.
Buổi tối nếu đi dạo trong trường, anh luôn thích kéo cô vào rừng cây nhỏ không người.
“Cảm giác thế nào? Có thoải mái không?” Trịnh Bồi Bồi cười nói, trong đầu nhớ lại cảnh thân mật của mình và Tô Hàn, vẻ mặt trở nên rạo rực.
“Chuyện này…” Cố Tư Ức bỗng nghèo vốn từ.
Cảm giác đó phải nói thế nào nhỉ, máu trên người như sục sôi lên, thở không nổi…
Thoải mái thì hình như còn chưa tới, có thể vì cô quá căng thẳng, ngượng ngùng lại kích thích nên không dám thả lỏng cơ thể để hưởng thụ sự thân mật đó…
Trịnh Bồi Bồi thở dài: “Mình thì chẳng có cơ hội, mình cũng muốn được ngày ngày ở bên bạn trai giống như cậu, đảm bảo mình sẽ phóng túng lên tận trời luôn! …Học thần thuộc kiểu cấm dục thì cậu có thể nghĩ cách mà! Ra sức mà quyến rũ cậu ấy đi, trêu chọc khiêu khích nhiều vào, xem cậu ấy có ngồi yên được nữa không!”
“…” Thực tế là, anh ấy hoàn toàn không cần cô phải trêu chọc gì cả.
“Cậu phải chủ động cho cậu ấy ăn no đi, con trai mười tám tuổi là ham muốn mạnh nhất đấy!”
Cố Tư Ức xấu hổ không chịu nổi, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tô Hàn nhà cậu ra bài mới nghe hay nhỉ! Mức độ lan truyền cũng rộng nữa, lúc tập quân sự bọn mình còn đồng thanh hát với nhau đấy!”
“Chuẩn luôn! Trường mình cũng thế! Người thích nghe nhạc của anh ấy nhiều cực, thế mà không thể tuyên bố với thiên hạ rằng anh ấy là người của mình, nhịn khổ quá đi!”
Vừa nói đến Tô Hàn, Trịnh Bồi Bồi lại hào hứng nói không dứt miệng.
Tựa như được trở lại năm cấp ba, trước khi ngủ là vui vẻ buôn chuyện với nhau, nói mãi nói mãi rồi ngủ quên lúc nào không hay…
- --
Gớm, bạn Ức đơ như khúc gỗ mà bạn Tuyển vẫn lồng lộn lên, nửa đêm hít đất rồi chạy bộ, nghe theo bạn Bồi thì có mà bị đớp đến xương cũng chả còn mất )))