NĂM THÁNG NGỌT NGÀO CỦA ANH VÀ EM

Edit: Ngân Nhi

Kỳ nghỉ của sinh viên không có một núi bài tập về nhà như thời trung học, Cố Tư Ức tự do tự tại, cô chỉ chủ yếu làm mấy hoạt động xã hội, còn chuyện đau đầu vì bài vở thì hoàn toàn không có.

Tuy vậy, trước khi điểm thi cuối kỳ được công bố, cô ít nhiều vẫn có phần hồi hộp lo lắng.

Lúc các bạn học đang rối rít tra điểm trên hệ thống đăng kí học thì cô lại ngồi chơi game cho đỡ sợ.

Chơi xong, cô mới hỏi các bạn cùng phòng xem kết quả thi thế nào, biết được các bạn đều ổn, cô cũng đỡ căng thẳng hơn.

Cả bọn đã kề vai chiến đấu, cùng nhau học tập, dùng chung một bộ tài liệu, làm gì có chuyện chỉ một mình cô bị nợ môn chứ đúng không?

Cố Tư Ức thấp thỏm đăng nhập vào hệ thống.

Nhìn chung một lượt thì mấy môn nguy hiểm đều nằm ở ngưỡng đủ qua, hoặc cao hơn một hai điểm, anh văn điểm khá ổn, Thể dục đạt điểm cực cao.

Xem xong, Cố Tư Ức nằm vật ra giường, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

không bị nợ môn, thể diện vẫn còn, không bị gọi là học tra rồi.

Lên đại học quả nhiên thoải mái hơn nhiều lắm…

Cố Tư Ức vui vẻ cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Chi Tuyển: “Có điểm rồi đó ~ anh thi tốt không ~”

anh nhắn lại: “Có vẻ điểm thi của em không tệ lắm nhỉ?”

Cố Tư Ức: “[Nhe răng] [Nhe răng] anh tin tưởng em vậy sao?”

Vốn cô định gửi tiếp một tin nữa là: Đúng rồi, em đúng là đáng tin như vậy đấy.

Nhưng anh đã nhắn trước: “Nếu bị nợ môn thì chắc chắn bây giờ em đang yên tĩnh một mình ngồi chữa thương rồi.”

Cố Tư Ức: “…”

“Dựa theo thói quen học tập và khả năng hoạt động đoàn đội của em, chắc là không thể đạt điểm cao rồi, trừ môn Thể dục ra.”

Cố Tư Ức: “[Xụ mặt] [Xụ mặt]”

Hạ Chi Tuyển: “Điểm anh chắc cũng được, dù sao hồi cấp ba em cũng có căn bản rồi.”

Cố Tư Ức: “[Đầu lâu] [Đầu lâu]”

Hạ Chi Tuyển: “Nên là trừ hai môn đó ra, mấy môn còn lại chắc là ở ngưỡng đủ qua đúng không? Nổi 60 điểm chứ hả?”

Cố Tư Ức: “[Khóc] [Khóc] [Khóc] không muốn nói chuyện với anh nữa đâu!”

Cố Tư Ức: “Em nói cho anh biết nha, anh mà cứ vậy là sẽ mất bạn gái đó [Trái tim tan vỡ].”

không đợi anh nhắn lại, cô đã gửi liên tục thêm mấy cái icon tủi thân buồn bã cho anh xem.

Hạ Chi Tuyển: “anh vốn đang lo em bị nợ môn, nhưng giờ qua môn rồi thì anh vui thay cho em mà.”

Hạ Chi Tuyển: “Bạn gái anh thông minh quá, tùy tiện học có mấy ngày mà có thể qua môn hết, đúng là một tấm gương tiêu biểu.”

Hạ Chi Tuyển: “Bạn gái anh giỏi thế này thì về sau anh không cần phải quan tâm đến việc học của em nữa rồi.”

Cố Tư Ức nhìn vào điện thoại, nằm cười lăn lộn trên giường.

…Học thần mà cũng có lúc khao khát muốn sống thế này sao!

Mặc dù nịnh nọt hơi quá, nhưng cô thích!

một lúc sau, vui vẻ đủ rồi, cô mới nhắn tin lại.

Cố Tư Ức: “anh chụp kết quả thi của anh cho em xem đi.”

Hạ Chi Tuyển: “[Hình ảnh]”

Cố Tư Ức: “…”

Hạ Chi Tuyển: “Sao thế?”

Cố Tư Ức: [Gào khóc] [Gào khóc] Học tra biết sai rồi, học tra thề không bao giờ…khoe mẽ nữa đâu…”

Nhìn bảng điểm của Hạ Chi Tuyển, cô mới biết thế nào gọi là chênh lệch, thế nào gọi là ngửa mặt nhìn núi cao. Mấy cái môn chuyên ngành Vật lý công trình gì đó làm cho cô nhìn mà đau cả đầu, ấy vậy mà anh lại được điểm cao quá đi!

Chắc hẳn là anh rất chuyên tâm vào việc học nhỉ? Cơ mà…

Ngày nào anh cũng nghĩ tới chuyện lừa cô đi khách sạn, rồi dày vò cô đủ các kiểu…

Nếu không phải thành tích học hồi trung học của anh quá tốt, tỏa ánh hào quang của học thần, thì cô còn lo lắng liệu lên đại học anh có vì ham mê nữ sắc mà bỏ bê bài vở hay không đấy.

Nhưng thực tế là…Người ta trong ngoài đều xuất sắc hết, đừng có mà đùa.

Tuy nhiên có một điều mà Cố Tư Ức không biết, đó là anh đang tập trung học những kiến thức nâng cao hơn, chương trình đại học anh đã học xong hết rồi, bây giờ còn thường xuyên được cùng làm nghiên cứu khoa học với các anh chị học nghiên cứu sinh.

Hạ Chi Tuyển: “Em rất giỏi, em không phải học tra.”

Cố Tư Ức: “[Khóc] anh nghỉ ngơi sớm đi, em nói chuyện với Bồi Bồi một tí, em muốn tìm kiếm sự an ủi từ cậu ấy.”

Cố Tư Ức: “Người bình thường chúng em không cùng một cấp bậc tư duy với đại thần là anh đâu…”

Nhắn xong, cô liền tìm Trịnh Bồi Bồi luôn.

Trịnh Bồi Bồi đúng là không bao giờ làm cô thất vọng, vừa mới nói vài câu thì cô bạn đã than thở ngược lại với cô rồi, nói là bị nợ hai ba môn…

Cố Tư Ức: [Mỉm cười] Mỗi lần hàn huyên với nàng, ta lại có thể bước ra khỏi làn khói mịt mù của học tra ~”

Trịnh Bồi Bồi: “Vẫy tay tạm biệt! Kéo vào blacklist!”

Cố Tư Ức: “Xin đừng đi mà ~ Có nàng ở bên làm nền, ta mới cảm thấy rằng bản thân cũng không tệ lắm ~”

Trịnh Bồi Bồi: “[Phun máu] [Phun máu] Ta đơn phương tuyên bố, chúng ta chia tay đi!”

Cố Tư Ức: “Nhưng ta vẫn còn yêu nàng nhiều lắm, khi nào đi học ta và nàng sẽ cùng nhau học nhé [Đáng thương].”

Trịnh Bồi Bồi quẳng lại một đống icon mặt khóc.

Cố Tư Ức: “Ôm ôm ~ Dám thi lại mới là trang hảo hán nha ~”

Trịnh Bồi Bồi: “Cắn khăn tay…Ta tin nàng…Nữ nhân của học thần…”

Hôm sau ngồi ăn cơm, Cố Tư Ức vui vẻ thông báo kết quả thi với bố mẹ, tất nhiên là cô cũng giấu diếm điểm số thấp đủ qua của mình bằng cách nói là các môn thi đều ổn. Bố mẹ cô rất hài lòng, chỉ cần cô không nợ môn là được.

Thế đấy…Cả gia đình này chẳng ai có yêu cầu lớn lao gì hết.

Cửa ải cuối năm đã vượt qua được, mùa xuân năm nay, Cố Trí Viễn đưa cả nhà đi du lịch nước ngoài.

Hạ Chi Tuyển cùng bố mẹ về nhà ông nội đón Tết, đông đủ họ hàng nhà họ Hạ đều tụ tập, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.

Trong đám con cháu nhà họ Hạ, Hạ Chi Tuyển là người giỏi giang nhất, cũng là người được cả gia đình kỳ vọng rất nhiều.

Đêm 30, Cố Tư Ức không quên mở TV xem chương trình cuối năm, vì chương trình năm nay sẽ có tiết mục biểu diễn của Tô Hàn, lúc công bố các nghệ sỹ sẽ tham gia chương trình, cả nhóm ai cũng vui cho anh ấy.

Tô Hàn sẽ biểu diễn cùng một lưu lượng tiểu hoa đang rất hot.

Lúc hai người xuất hiện trên sân khấu, đạn mạc* trên màn hình livestream dường như muốn nổ tung.

*Đạn mạc: Các bình luận hiện trên livestream che kín màn hình, rơi xuống như đạn bay.

Hai người tay trong tay nhìn nhau cười, lập tức trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo tối nay…

Cố Tư Ức lướt Weibo, chỉ sợ Trịnh Bồi Bồi đọc mấy tin này sẽ cảm thấy không vui, bèn phát bao lì xì trong nhóm chat để phân tán sự chú ý của cô ấy.

Mọi người chỉ chăm chú xem lúc Tô Hàn biểu diễn, thời gian còn lại dùng để cướp bao lì xì trong WeChat hoặc chơi game với nhau.

thật ra Trịnh Bồi Bồi cái gì cũng biết, hai lưu lượng cùng đứng chung sân khấu, tất nhiên không thể tránh được việc bị người ta chú ý.

Vì không muốn bản thân khó chịu, cô liền chọn cách quên đi, người cô yêu là idol, cho nên cô cũng phải học cách bao dung rộng lượng.

trên TV chiếu cận mặt hai người kia, Trịnh Bồi Bồi liền chụp ảnh lại rồi đăng lên vòng bạn bè.

Cố Tư Ức trò chuyện riêng với cô: “Cậu đang tự làm khổ mình đấy à?”

Trịnh Bồi Bồi: “không, mình đang tự tôi luyện bản thân thôi, tâm lặng như nước.”

Cố Tư Ức: “[Trợn mắt] [Trợn mắt]”

Trịnh Bồi Bồi: “Yên tâm đi, mình ổn mà ~ anh ấy được biểu diễn ở chương trình cuối năm, mình vui còn không kịp nữa là ~”

Trịnh Bồi Bồi: “anh ấy càng cố gắng thì sẽ càng đứng ở vị trí cao, về sau sẽ được tự do hơn, mình sẽ chờ đến ngày đó!”

Cố Tư Ức: “Vỗ tay, cậu giỏi nhất ~”

Ăn xong bữa cơm tất niên, Hạ Chi Tuyển ngồi yên ở một góc salon, không tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người, thỉnh thoảng có người nhắc đến tên, anh mới ngẩng đầu lên đáp lại vài câu.

Cậu em họ trêu anh: “anh Tuyển cầm điện thoại không rời tay, có vấn đề nha.”

“không biết à? Người ta có bạn gái nhỏ từ hồi trung học rồi nhé ~” cô em họ trước học cùng trường với anh nói.

Ông nội anh tư tưởng rất tiến bộ: “A Tuyển năm nay là sinh viên năm hai rồi, sắp tốt nghiệp đại học đến nơi, còn trẻ mà không yêu đương thì phí hoài lắm.”

Hạ Chi Tuyển chỉ cười không đáp.

Hạ Quảng Vũ lại chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Sau khi biết Cố Tư Ức cũng học cùng trường với Hạ Chi Tuyển, ông dám chắc hai đứa này vẫn sẽ tiếp tục lằng nhằng với nhau. Có điều bên nhà họ Trương lại khéo léo tỏ ý nói Trương Nhân không thích Hạ Chi Tuyển, nó không chịu học chung trường với Hạ Chi Tuyển, nhất quyết ghi danh vào một trường đại học ở phương Nam.

Cho nên Hạ Quảng Vũ cũng không còn quá ép buộc Hạ Chi Tuyển như trước.

Con cái đã lớn vậy rồi, muốn quản cũng không được, không bằng cứ kệ nó đi. Cầm gậy đánh uyên ương cũng chỉ càng làm cho tình cảm của hai đứa bền chặt hơn thôi… Hạ Quảng Vũ rất hiểu, thôi thì con trai còn trẻ, để cho nó thoải mái vậy.

Đồng hồ nhảy đến 0 giờ, Cố Tư Ức gửi ngay cho Hạ Chi Tuyển một tấm ảnh chụp bầu trời đêm.

Cố Tư Ức: “Chúc mừng năm mới ~”

Hạ Chi Tuyển: “Năm mới em có nguyện vọng gì không?”

Cố Tư Ức: “Chỉ cần được vui vẻ như năm vừa qua là được rồi [Nháy mắt].”

Hạ Chi Tuyển: “Chắc chắn sẽ như vậy.”

Cố Tư Ức: “Em cũng nghĩ thế ~”

Cố Tư Ức: “Vì em luôn có anh bên cạnh mà! [Đáng yêu].”

Hạ Chi Tuyển nhìn dòng chữ và icon trên màn hình, lần đầu tiên cảm thấy thì ra những con chữ cũng có một sức cuốn hút mạnh đến vậy.

Dường như anh có thể tưởng tượng ra được gương mặt xinh xắn cùng đôi mắt trong veo của cô, đang phát ra những đốm sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh.

Lần đầu tiên anh gần gũi thân mật với một người như thế, cũng là lần đầu tiên anh muốn được chịu trách nhiệm chăm lo cho một người cả đời.

Trong lòng anh dần hiện lên hai chữ trách nhiệm, cuối cùng trở thành một chấp niệm không gì có thể phá vỡ được.

Qua Tết, Cố Tư Ức cùng bố mẹ trở về thành phố B.

Biết tin cả gia đình đi du lịch về, Chu Trác liền mang quà đến nhà chúc Tết.

Cố Trí Viễn rất vui khi gặp lại cậu trợ lý đắc lực của mình hồi trước, chính ông năm đó đã động viên cậu ta tách ra tự lập, không ngờ sau đó cậu ta thật sự đã rất thành công. Mấy năm nay hai người vẫn duy trì liên lạc, Chu Trác là một người rất trọng tình trọng nghĩa, thành đạt rồi cũng không quên người sếp cũ, thường xuyên làm cầu nối cho những mối làm ăn lớn của Cố Trí Viễn.

Hai người ngồi trong phòng khách trò chuyện rất vui vẻ, Hứa Giai Tuệ đi lên nhà gọi Cố Tư Ức xuống.

Cố Tư Ức đang chơi game với mấy người bạn, Hứa Giai Tuệ gõ cửa rồi đi vào phòng cô: “Chú Chu của con tới kìa, đi xuống nhà chào chú một tiếng đi.”

Cố Tư Ức đang chơi không dứt ra được: “Mẹ chờ con đánh xong ván này đã được không ạ?”

Hứa Giai Tuệ nhìn bộ đồ ở nhà cô đang mặc, tỏ vẻ ghét bỏ: “Tí nữa con thay quần áo đi nhé, đừng có lôi tha lôi thôi như thế mà xuống nhà gặp khách đấy.”

“Aiya má ơi đau đầu đau đầu đau đầu đau đầu…” Cố Tư Ức vừa chơi game vừa hát.

Hứa Giai Tuệ phì cười: “Nhanh lên đấy nhé.”

“Tuân lệnh nữ hoàng!”

Chơi nốt ván, cô nói: “Nhà có khách, mình xuống nhà đây, các cậu chơi tiếp đi nhé.”

cô thay một bộ đồ thoải mái rồi đi xuống nhà.

“Chúc mừng năm mới chú Chu.” Cố Tư Ức cười chào Chu Trác.

Chu Trác nhìn cô, ánh mắt sáng lên…

Ánh mặt trời ngày Đông trải rộng sau lưng cô, gương mặt cô gái nhỏ rất xinh đẹp, lúc cười lên môi hồng răng trắng, còn lộ ra hai má lúm đồng tiền.

“…” Ngọt ngào đáng yêu đến mức khiến tim anh đập loạn nhịp.

Chu Trác giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “cô bé, chúc mừng năm mới.”

anh quay sang nói với Cố Trí Viễn: “Gien của hai anh chị tốt thật, mới hôm nào Tư Ức còn là một em bé nước mũi thò lò, thế mà giờ đã trổ mã duyên dáng yêu kiều thế này rồi.”

Cố Tư Ức: “Nào, chú nói điểm xấu của người ta ra như vậy thì chúng ta không thể là bạn bè được đâu nhé.”

Chu Trác nhìn cô cười: “Xấu chỗ nào đâu? Chú đang khen mà.”

“Cháu không thèm cái kiểu khen đấy đâu!” Cố Tư Ức hậm hực.

Cố Trí Viễn bảo con gái ngồi xuống salon, Chu Trác quan tâm hỏi thăm tình hình học tập của cô.

Cố Tư Ức đau cả đầu, cô là một học tra, ghét nhất là nói chuyện học hành, thà cứ nói về mấy hoạt động ngoại khóa còn hơn.

Chu Trác rất tinh tế, nhận ra ngay là Cố Tư Ức không có hứng thú với chủ đề này, liền chuyển sang nói về biểu hiện của cô khi làm MC cho buổi tiệc tối ở trường. Vợ chồng họ Cố thấy người ta khen con gái cưng của mình như vậy, trong lòng như được tắm gió xuân.

Đến giờ cơm trưa, Hứa Giai Tuệ giữ Chu Trác lại dùng cơm, anh không từ chối.

Lúc ăn, Cố Tư Ức nhận được tin nhắn của Hạ Chi Tuyển.

Hạ Chi Tuyển: “anh đến ga rồi này, em tới đón anh được không?”

Cố Tư Ức: “Aaaa!! anh đến rồi sao?”

Hạ Chi Tuyển: “Ừ.”

Cố Tư Ức: “Sao anh không báo trước với em một tiếng?”

Hạ Chi Tuyển: “anh muốn tạo bất ngờ cho em mà.”

Cố Tư Ức: “anh chờ nhé! Em đến đón anh ngay đây!”

Vẫn còn khoảng hai thìa cơm trong bát nhưng Cố Tư Ức chẳng nuốt nổi, cô nóng lòng đặt đũa xuống, nói: “Học thần đến rồi, đang ở nhà ga, con đi đón anh ấy nha.”

“Đột ngột vậy sao?” Hứa Giai Tuệ cũng phải bất ngờ.

Cố Trí Viễn nói: “Để bố lái xe đưa con đi.”

“không cần không cần! Bố mẹ và chú cứ ăn cơm đi, con bắt xe đi cho nhanh!”

Hứa Giai Tuệ lại hỏi: “Nó đã ăn trưa chưa?”

“Con không biết, nếu chưa thì con sẽ đi ăn với anh ấy rồi về nhé ạ.”

Cố Trí Viễn nói: “Cũng được, tối nay nhà mình sẽ mời nó một bữa tử tế.” Xong lại dặn dò Hứa Giai Tuệ, “Em bảo cô Trương quét dọn sạch sẽ phòng của nó nhé, thay mới hết chăn đệm luôn.”

“Chuyện này còn cần anh nhắc sao.”

Chu Trác: “…”

anh không biết người gọi là học thần kia là ai, nhưng nhìn vẻ mong đợi và hưng phấn của Cố Tư Ức, anh đại khái cũng đoán ra được rồi.

Tuy nhiên điều anh không ngờ tới chính là, hai vợ chồng Cố lại cũng coi trọng người bạn trai này của con gái đến vậy.

Cố Tư Ức chạy bình bịch lên gác, một lát sau lại chạy xuống nhà, quần áo đã thay một bộ khác.

cô mặc váy ngắn và khoác áo khoác nhỏ, đeo túi màu đỏ của YSL, đội mũ nồi cũng màu đỏ, mái tóc dài hơi xoăn để xõa, đôi môi anh đào nhỏ xinh đánh son màu, như đang dụ người ta tới hái.

Chu Trác nhìn cô, mới vừa rồi còn là cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu, giờ đã biến thành một quý cô xinh đẹp quyến rũ rồi.

Hứa Giai Tuệ mắng yêu: “một ngày con phải thay mấy bộ quần áo vậy?”

Cố Tư Ức làm mặt quỷ: “Con ra ngoài gặp trai đẹp mà, phải ăn diện xinh đẹp chứ ạ.”

Chu Trác: “…” Ý là anh không được coi là trai đẹp đúng không?

- --

Bình luận

Truyện đang đọc