NĂM XUÂN THỨ HAI MƯƠI TÁM

Editor: LuChan

Nếu còn cảm giác, vậy cậu do dự cái gì? Theo đuổi mau!

***

Vu Hảo xuống máy bay là lập tức không phân biệt được phương hướng, không hề biết mình đang ở đâu. Vừa rồi trên máy bay có nghe Thiệu Phong giới thiệu qua, nói đây là biên giới Tây Nam, mỗi năm bọn họ đều sẽ tạm thời được điều tới đây một tháng, bảo là tập huấn, mà cũng là đóng quân. Thật ra là lực lượng ưu tú, một năm bốn mùa họ không ở quân khu nhiều lắm, phần lớn thời gian đều được phái đi nhiều nơi trên thế giới, chỉ để lại ba đội xung kích luân phiên phòng thủ.

Lục Hoài Chinh đội mũ vào, dặn dò đơn giản mấy câu rồi để các binh lính xếp hàng lên xe tới trạm biên phòng, Vu Hảo và Triệu Đại Lâm đi xe cuối cùng.

Hàng ghế trước có bốn chỗ ngồi, Lục Hoài Chinh cùng Tôn Khải ngồi hai bên, hai chỗ bên cạnh trống không, những vị trí còn lại thì đã đầy, đều là các chiến sĩ ngồi chen chúc nhau.

Lục Hoài Chinh dựa vào ghế, nhìn Vu Hảo, hất cằm với chỗ bên cạnh, “Ngồi đi, phải đi đường núi, hai chị em em ngồi sau không chịu nổi đâu.”

Vu Hảo cám ơn.

Lục Hoài Chinh ra vẻ trang nghiêm buông một câu không cần khách khí, rồi nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Tôn Khải thấy rõ mồn một, ngày đó bị Lục Hoài Chinh lấy xe đi, lêu lổng đến hơn nửa đêm mới thấy xe mình chậm rãi chạy vào quân khu, anh ta lập tức từ trên giường nhảy xuống đất, mặc đại bộ đồ ngủ rồi phi xuống ký túc xá chờ, lúc Lục Hoài Chinh rút chìa khóa xe đi vào, nghiêm hình ép cung hỏi một hồi thì mới biết là bỏ lại anh ta để đi tán gái.

Năm đó Tôn Khải cùng Lục Hoài Chinh tốt nghiệp trường quân đội, lại cùng nhau vào lữ đoàn nhảy dù, khi Lục Hoài Chinh được bổ nhiệm làm đội trưởng thì anh ta vẫn mới là tiểu đội trưởng, nhưng cả hai đã sớm chiều chung sống mấy năm trời, nếu nói là hiểu nhau, thì đúng là không ai hiểu rõ Lục Hoài Chinh hơn Tôn Khải.

Đừng nói là tán gái, Lục Hoài Chinh quanh năm chỉ giao du với cánh đàn ông đàn ang, Tôn Khải chưa từng thấy anh hẹn hò với cô gái nào cả. Có mấy lúc ăn uống tập thể, sẽ luôn có tân binh không sợ chết muốn thăm dò tình trường của Lục Hoài Chinh, nhưng dù cố hết sức tra hỏi đến đâu thì anh cũng không tiết lộ nửa chữ, không phải là không có, mà chính là không chịu nói.

Nói ra quá mất mặt, nên dứt khoát không nói.

Kết quả đêm đó dưới ký túc xá, Lục Hoài Chinh không biết bị ai kích thích, lần đầu tiên nhắc tới Vu Hảo với anh ta.

Tôn Khải rất ngạc nhiên, “Là bác sĩ Tiểu Vu của chúng ta đấy ư?”

Lục Hoài Chinh khoanh tay tựa vào tường, dù xấu hổ cũng không châm điếu thuốc hóa giải, câu được câu chăng tâm sự với anh. Tôn Khải nghe xong thì sửng sốt, không ngờ anh cũng có một khía cạnh vui tươi như thế, nếu nghĩ kỹ thì đúng là Lục Hoài Chinh rất giống ánh mặt trời, nhưng cậu thiếu niên từng không buồn không lo năm đó đã bị thời gian mài duỗi nên một người đàn ông vững chắc bền bỉ.

“Vậy bây giờ cậu tính sao hả người anh em?” Tôn Khải tò mò hỏi.

Thật ra hồi đầu Lục Hoài Chinh đâu nghĩ nhiều như thế, hôm đó gặp lại ở tiệc cưới, trong lòng anh đã có chuẩn bị rồi, bởi vì lúc Lâm Sưởng tìm bạn gái, hơn nữa còn giới thiệu Tống Tiểu Đào với đám anh em kia, trong lúc vô tình anh có nghe Tống Tiểu Đào nhắc tới tên Vu Hảo.

Ban đầu anh chỉ cho là trùng tên nên cũng không để ý nhiều, tuy nhiên khi nghe cái tên đó được nhắc đến nhiều lần, anh lại không nhịn được mà tò mò, cuối cùng quyết định xác nhận lại một chút. Nhân buổi tối trước ngày Tống Tiểu Đào đi làm anh đã cố ý lại nhà Lâm Sưởng chơi game cả đêm, ngày hôm sau còn thuận miệng nói muốn đưa Tống Tiểu Đào đến viện nghiên cứu.

Kỳ thực còn chưa tới cổng viện nghiên cứu thì anh đã chắc chắn người đó là cô rồi, trên đường đi thuận miệng hỏi Tống Tiểu Đào vài câu, Tống Tiểu Đào còn đưa ảnh cho anh xem.

Dáng vẻ vẫn không thay đổi, vẫn là cô gái nhỏ mi thanh mục tú lạnh lùng của năm xưa.

Không biết lúc đấy trong lòng lấy sức lực từ đâu nữa, cảm thấy cô gái này quá không có lương tâm. Năm đó anh cung cúc tận tụy chẳng sợ chết vì cô là thế, ấy vậy mà chuyện lớn như chuyển trường cô lại chẳng thông báo với anh một tiếng, nói đi là đi ngay.

Có điều cũng không ngờ cô không thi vào Thanh Hoa, mà lại vào khoa Tâm lý học ở Bắc Đại.

Ngày tổ chức tiệc cưới anh biết là cô sẽ đến, lúc đưa tay ra đỡ cô cũng chỉ là bản năng mà thôi, tuy khi rụt tay về đút trong túi quần, ngoài mặt chẳng có biểu cảm gì to tát, song trong lòng đã sớm hối hận ngàn lận, đúng là đồ chân chó! Kiếp nô bộc!

Về sau thấy cô thất thần suốt cả buổi tối, trong lòng anh lại có phần thoải mái, cố gắng không để ý đến cô nữa..

Nhưng tới khi về lại quân doanh, anh lại cảm thấy bản thân đúng xấu, chuyện đã qua lâu vậy rồi, nho chín cũng thành nho khô, cũng coi như nước sông Hoàng Hà sắp chảy cạn đến nơi, việc gì cần phải so đo với cô nữa?

Hơn nữa, lúc trước không tên không phận lại còn bị mày chọc ghẹo chấm mút, chuyển trường không nói cho mày biết cũng là chuyện đương nhiên.

Trong lòng lại có một tiếng nói khác vang lên, chút chọc ghẹo chấm mút kia thì có coi là gì.

Trên đỉnh đầu lại có một người cầm búa lớn nhảy ra – dùng sức gõ bốp bốp xuống đầu anh, rồi chống nạnh nói: “Mày hôn tai người ta còn gì nữa! Có người theo đuổi con gái như mày hả!? Ông nội mày nói biết bao nhiêu lần hả, phai biết trả giá, không được nói năng tùy tiện!”

Cho nên khi gặp nhau ở quân khu, anh lại không kiềm chế được mà trêu cô, nói chuyện đả thương cô, rồi phát hiện ra quả nhiên cô vẫn như trước – nhìn thì lạnh lùng nhưng thực chất lại ngây ngô ngốc nghếch.

Anh thẳng thắn thừa nhận, tám năm qua trái tim anh như mặt nước phẳng lặng, không động lòng với bất kỳ một ai, cũng thừa nhận bản thân còn cảm giác với Vu Hảo. Thời gian là thứ rất đáng sợ, dù đã từng trải qua những cơn đau đến tê tâm liệt phổi, dù cánh cửa lòng có chằng chịt biết bao vết sẹo, thì rồi cuối cùng cũng dần yên ổn dưới ánh đèn.

Tôn Khải vỗ gáy, “Nếu còn cảm giác, vậy cậu do dự cái gì? Theo đuổi mau!”

Anh lắc đầu bất đắc dĩ cười.

Cảm giác này chẳng khác gì cánh hoa bồ công anh bay đầy cõi lòng, lúc không có gió thì rất yên bình, song chỉ cần chút gợn sóng lăn tăn, những cánh hoa kia sẽ khẽ khàng tung bay bồng bềnh khắp lồng ngực, khiến trái tim này ngứa ngáy, có điều lại không tìm lại được cảm giác mãnh liệt của năm xưa.

Hơn nữa, tuy anh từng nói với những người lính dưới trướng mình rằng, thật ra đây chỉ là một công việc bình thường, nhưng mỗi lần làm xong nhiệm vụ quay về, chính anh cũng biết nó không hề bình thường chút nào, trước kia không có cô, anh còn chuẩn bị tâm lý có thể hy sinh bất cứ lúc nào nơi đâu.

Đợt bay tuần tra lần trước, anh còn giằng co với đối phương trên không trung hơn hai tiếng đồng hồ, khi đấy anh còn cảm thấy may mắn vì ban đầu hai người họ không đến với nhau, nếu không hẳn cô sẽ đau lòng lắm.

Anh nghĩ, những thứ này cũng cần có thời gian.

Đợi khi hai người Vu Hảo ngồi xuống, Tôn Khải dùng khủy tay chọc Lục Hoài Chinh nói, đưa ra đề nghị khá hiểu lòng người: “Hay là để anh đổi chỗ với bác sĩ Tiểu Vu?”

Lục Hoài Chinh không mở mắt, “Không cần.”

Tôn Khải biết tỏng, con người Lục Hoài Chinh khá bảo thủ cố chấp, bình thường ai nói cười chọc ghẹo với anh cũng đều được, nhưng đến khi đi công tác thì anh lại trở nên nói năng thận trọng, già dặn chín chắn. Chứ đừng nói gì đến việc bảo anh theo đuổi con gái ngay trước mặt những người lính dưới trướng mình, đoán chừng mất mặt không biết để đâu.

Tôn Khải lắc đầu, cũng không cố chấp nữa.

Bên này, Vu Hảo mới vừa ngồi xuống, Triệu Đại Lâm liền dùng khuỷu tay huých lấy Vu Hảo, nhìn cô với Lục Hoài Chinh, nháy mắt nói: “Quan tâm em thật đấy nhỉ.”

Vu Hảo không đổi sắc mặt, đáp: “Anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với các đồng chí nữ.”

Triệu Đại Lâm xen vào một câu, “Rốt cuộc em nghĩ gì thế? Sao hôm qua lại nói muốn kết hôn?”

Vu Hảo cúi đầu, nhớ lại hôm về nhà cũ.

Người nhà ông Vu rất đông, bao gồm cả Vu Quốc Dương thì tổng cộng có sáu người con, Vu Quốc Dương là người nhỏ tuổi nhất, trên có bốn người chị, một người anh.

Lúc còn trẻ bà nội là cán bộ đảng, nghỉ hưu rồi cũng không chịu làm bà già cô quạnh, yêu cầu chủ nhật cuối cùng mỗi tháng là tất cả mọi người phải về nhà cũ ăn cơm.

Năm xưa Phùng Ngạn Chi không được phép bước chân vào nhà cũ, cho đến khi Vu Hảo thi đậu đại học, bà nội bỗng nhiên mở miệng, cho phép Phùng Ngạn Chi về nhà cũ ăn cơm.

Bữa cơm gia đình ngày đó, ông Vu có cuộc họp trong cơ quan nên không đến, dì cả của Vu Hảo trước giờ nói nhiều, cộng thêm con gái mình mới ly hôn một thời gian giờ lại được gả cho ông chủ của một công ty niêm yết, lập tức có cảm giác bay lên cành ccao biến thành phượng hoàng đầy ưu tú, không quá ba câu lại vòng đến đề tài làm thế nào để chọn con rể. Vừa nghe nói Vu Hảo không có bạn trai là liền quở trách Phùng Ngạn Chi mấy câu, bảo tuổi lớn như vậy sao cô còn không lo lắng, lớn hơn nữa rồi không có ai để ý đâu đấy, chẳng lẽ muốn con gái lão Vu nhà chúng ta trở thành người gái ế lớn tuổi trong miệng các bà các cô ngoài đường hả? Như thế sẽ thành bà cô già mất, dù điều kiện có tốt đến mấy, nhưng lớn tuổi rồi thì cũng trở nên công cốc.

Mặc dù bình thường Phùng Ngạn Chi cũng thúc giục Vu Hảo, nhưng bà tuyệt đối không cho phép người khác nói con mình như vậy, lập tức châm biếm một câu, “Không cần gấp, kết hôn rồi cũng ly hôn, vẫn nên mở to mắt từ từ tìm đối tượng tốt còn hơn.”

Dì cả lập tức sa sẩm mặt mày.

Cơm nước xong xuôi, bà nội gọi Phùng Ngạn Chi vào phòng ngủ giáo huấn một trận, cửa phòng ngủ không đóng mà chỉ khép hờ, từng câu từng chữ hùng hồn của bà vang vọng truyền đến tai thành viên trong nhà, “Vừa rồi cô nói cái gì đấy hả? Cô đừng tưởng được gã vào nhà này ít năm là muốn lên mặt, dòng họ Vu này còn không có người con dâu nào như cô hết. Dày vò cả nửa đời thế mà vẫn không sinh cho tôi được đứa cháu trai, sinh được đứa cháu gái vừa nát lại vừa đần độn, từ nhỏ đã không biết lấy lòng người lớn, cũng không biết cách để người ta thích mình, giờ không kết hôn lại còn cãi lý? Con bé mà không kết hôn thì đời này cô đừng hòng mơ tưởng được vào gia phả nhà họ Vu.”

Bà nội cố ý không khóa cửa, ngay trước mặt họ hàng thân thích mà ra oai phủ đầu với mẹ con Phùng Ngạn Chi không chừa mặt mũi, sau đó trên đường trở về, hai mẹ con không nói một lời.

Lúc sắp xuống xe, Vu Hảo hỏi một câu, “Mẹ, có phải mẹ muốn vào gia phả không?”

Phùng Ngạn Chi nói, không phải vấn đề gì to tát, đời người vốn vô danh, cuộc sống chính là bằng chứng.

Từ sau hôm đó, Phùng Ngạn Chi không nhắc đến chuyện kết hôn với Vu Hảo nữa, cũng thôi nhờ ông Vương điều tra giúp, bỏ đi vậy, con gái vui vẻ là được rồi.

Lúc xuống xe còn dặn Vu Hảo không nên nói chuyện này với Vu Quốc Dương, sợ lại có màn gió tanh mưa máu.

Nhưng ngày hôm sau, Vu Hảo lại nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Cô quay qua hỏi ngược lại Triệu Đại Lâm, “Chị nói xem tại sao người ta lại phải kết hôn?’

“Vì để sinh đời sau?” Triệu Đại Lâm nhìn cô nói, “Mà trước hết em nói xem tại sao lại muốn kết hôn đi đã.”

Vu Hảo lắc đầu, “Chẳng qua em cảm thấy, nếu đã đến tuổi mà nhất định phải kết hôn, vậy thì anh ấy là người duy nhất mà em không ghét.”

“Tiểu thư ơi, quá hấp tấp rồi.”

Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Đại Lâm lại rất hiểu. Cô biết tính Vu Hảo lạnh lùng, rất không ưa động chạm tay chân với phái nam xa lạ, có lúc còn ghét đến mức nôn mửa kia mà, nên nhiều năm qua bên cạnh cô chẳng có lấy một người bạn là nam, lúc nào cũng mang theo đèn pin chích điện đề phòng yêu râu xanh, nếu chàng trai nào theo đuổi cô có hành vi thái quá thì sẽ lập tức chích điện ngay.

Bị mấy lần như thế, dần dà trong viện cũng không có ai dám theo đuổi cô nữa.

“Em lại không thấy hấp tấp chút nào.” Vu Hảo thành thực đáp, “Lúc anh ấy chạm vào em, em không hề thấy ghét, hơn nữa còn có cảm giác tim đập rất nhanh, hô hấp khó khăn. Em cũng không biết hình dung thế nào nữa.”

Triệu Đại Lâm dựa sát vào, “Cậu ta chạm đến em rồi!?” Giọng có phần hơi lớn, làm Lục Hoài Chinh đang nghỉ ngơi bên kia cũng mở hờ mắt nhìn sang bên này.

Triệu Đại Lâm chẹp miệng, hạ âm lượng xuống: “Hai đứa em phát triển đến bước ấy rồi à?”

Chờ Lục Hoài Chinh thu ánh mắt về, Vu Hảo đỏ mặt lặng lẽ nói bên tai Triệu Đại Lâm: “Không có, đó là chuyện lúc trước rồi.”



Thời gian đến trạm biên phòng cũng xấp xỉ bốn giờ đi đường.

Lúc chạy được nửa đường, Triệu Đại Lâm bị say xe vì đường núi quanh co, lấy túi nilon trên xe nôn liên tục, Lục Hoài Chinh bảo tài xế dừng xe, nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ.

Xe vừa dừng lại, Triệu Đại Lâm liền cầm túi lao nhanh xuống xe, đứng ven đường nôn tới nỗi hai mắt nổ đom đóm.

Vu Hảo vội đem khăn giấy xuống xe.

Lục Hoài Chinh cũng cầm hai chai nước xuống.

Mặt trời rất gắt, bốn phía được bao trùm trong một màu xanh biếc, gió thổi cây lá kêu xào xạc, đương giữa ban trưa nên ánh nắng khá nhức nhối.

Lục Hoài Chinh nheo mắt đi sang, Triệu Đại Lâm vừa nôn xong, đứng lên lấy khăn giấy của Vu Hảo thì đúng lúc anh đưa một chai nước tới, định đùa vài câu như ‘không phải nói quen chịu khổ rồi sao’, song lại thấy không thích hợp nên thôi, chỉ hỏi, “Bình thường rồi chứ?”

Sắc mặt Triệu Đại Lâm tái nhợt, lau miệng, gật đầu ý nói vẫn chịu đựng được.

Lục Hoài Chinh mở chai nước khác rồi đưa cho Vu Hảo, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Còn em?”

Đã lúc này rồi mà Triệu Đại Lâm vẫn không quên nhiều chuyện, bàn tay lau miệng khựng lại, ánh mắt nhanh như chớp quan sát qua lại giữa hai người họ.

“Em vẫn bình thường.” Vu Hảo nhận lấy chai nước nói.

Lục Hoài Chinh gật đầu, hai tay đút vào túi, cười nhìn chỗ khác, bảo: “Kiên trì thêm chút, còn hai giờ nữa thôi.”

Vu Hảo nghe thế, đáp được.

Triệu Đại Lâm cảm thấy càng nhìn càng thấy hai người này thật xứng đôi, không cần nói gì hết, chỉ cần đứng sóng vai thế thôi là cũng có thể cảm nhận được bầu không khí khiến người khác mặt đỏ tim đập rồi, ánh mắt vừa chạm nhau là lập tức lửa tóe khắp nơi, thật là..

Có lẽ đàn ông quân nhân luôn mang đến cảm giác an toàn, nhưng loại cảm giác này lại cực kỳ mãnh liệt trên người Lục Hoài Chinh, cộng thêm dáng người Vu Hảo gầy nhỏ yếu đuối, vô cùng tương phản, song lại cực kỳ hài hòa.

Lúc lên xe, Triệu Đại Lâm ngồi thẳng vào chỗ của Lục Hoài Chinh, câu được câu chăng trò chuyện cùng Tôn Khải.

Đợi tới khi Lục Hoài Chinh cùng Vu Hảo lên xe, cô nàng không chịu trả lại chỗ, “Hai người cứ ngồi đó đi, tôi nói chuyện với đội trưởng Tôn một lát.”

Tôn Khải gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, Hoài Chinh cậu ngồi đó với bác sĩ Tiểu Vu đi.”

“…”

“…”

Lục Hoài Chinh cho Vu Hảo ngồi phía trong, còn mình cởi mũ xuống ngồi cạnh cô, nói: “Sức khỏe của em có vẻ tốt hơn trước nhỉ.”

Vu Hảo lắc đầu, “Thật ra vẫn thế thôi, chạy 800m xong vẫn chóng mặt đau đầu.”

Lục Hoài Chinh khoanh tay dựa vào ghế cười cô: “Quanh năm dán mắt vào máy tính mà không chịu rèn luyện, em không chóng mặt thì ai chóng mặt đây.”

“Em có luyện tập mà.” Vu Hảo nhấn mạnh.

Anh nhướn mày, liếc mắt: “Luyện tập cái gì?”

Vu Hảo vô tội nhìn anh nói: “Tập yoga, em có cả cơ bụng nhé.”

Lục Hoài Chinh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ khàng lên xuống trong vô thức.

Bình luận

Truyện đang đọc