NĂM XUÂN THỨ HAI MƯƠI TÁM

Sáng thức dậy Hướng Viên đi tiễn Từ Yến Thời, đến khi quay về thì thấy Hướng Gia Miện bận âu phục giày da, trong tay cầm túi tài liệu trong suốt, vội vã đi ra ngoài. Hướng Gia Miện rất ít khi ăn mặc như thế – ngoại trừ những trường hợp quan trọng, ngay lập tức Hướng Viên rất để ý, rồi bất chợt trông thấy bốn chữ “quyền hạn cổ phần” thấp thoáng trên túi tài liệu, cô lập tức chặn anh lại, tra hỏi một hồi thì mới biết, muốn bán căn cứ này.

Hướng Viên theo chân các anh lớn lên Ttừ nhỏ, cũng biết năm xưa vì căn cứ này mà anh cô đã cãi nhau với ông vô số lần, ầm ĩ đến độ xôn xao cả thành phố, ai ai cũng biết đại công tử nhà họ Hướng không quan tâm gia sản lại còn phá của, ngày ngày chơi bời không biết mệt mỏi, không phá hết đống gia sản sợ là không bỏ qua, giờ lại còn mở câu lạc bộ máy bay? Kkhông phải do chạy trên đất, lặn xuống biển đến chán nên định lên trời đấy chứ? Bên ngoài có biết bao nhiêu lời ong tiếng ve, Gia Miện đều chưa từng quan tâm lấy một lần, dù sao anh cũng đã sớm thấu triệt bốn chữ ‘quần áo lụa là’ rồi, anh không thể xé cái mác con nhà giàu xuống được, thế là cũng lười xé luôn. Nhưng chừng ấy năm trôi qua, trải qua bao nhiêu chuyện chỉ có chính anh biết, có điều anh khinh thường việc kể lể như đàn bà nên không nói cho em gái biết.

Lúc mở căn cứ này anh và mấy anh em hùn không ít tiền, không lấy một cắc nào của nhà, nhưng về sau lại muối mặt xin góp vốn hai đợt, một đợt là anh lấy danh nghĩa nhà họ Hướng đến tìm vài người bạn cũ của ông cụ, người ta cũng nể thân phận cậu cả nhà họ Hướng, cuối cùng cũng bỏ tiền. Đợt thứ hai, là ông Hướng tự mình lên tiếng, không một ai chịu giúp anh, anh túng quẫn chẳng biết phải làm sao, đành ủ rũ quay về chu toàn với ông cụ.

Vì chuyện của căn cứ mà mấy năm nay quan hệ giữa ông với ông cứ như nước với lửa, lần nào cũng là Hướng Viên hòa giải, cộng thêm Gia Miện đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, ông Hướng nhìn anh lần nào là ghét bỏ lần đó. Vài hôm trước, Gia Miện về nhà chính một chuyến, hiếm khi thấy ông cụ không trở mặt, lần đầu tiên nghiêm túc ngồi lại nói chuyện với anh, ý là hy vọng anh quay về tiếp nhận Hướng Thị.

Từ lúc sinh ra Hướng Gia Miện đã không có ý nghĩ đả động đến gia sản của nhà này, có lẽ do anh chơi với Lục Hoài Chinh quen rồi nên tính tình cũng nhiễm ba phần tương tự, tự do lười biếng đã quen, kết quả không ngờ ông lão lại nói, hoặc Hướng Viên quay về Hướng Thị làm việc, hoặc là anh về lại Hướng Thị. Hướng Gia Miện rất hiểu Hướng Viên, bảo cô đến công ty làm thì cô thà cắt cổ để người khác đem não mình đi còn hơn, sự tình trong đó lại liên quan đến một bí sử khác của gia môn.

Hướng Gia Miện lập tức im lặng.

Ông lão liền tung ra đòn sát thủ: “Cái căn cứ nát của mày năm ngoái lỗ ba triệu, tao nghe nói mày lấy trong tài khoản cá nhân ra chia phần cho đám bạn mày hả? Trong lòng mày nghĩ gì, mày tưởng tao không biết chắc? Thằng ngu! Mỗi năm đến Bạch Sơn biểu diễn máy bay cho đám trẻ kia tốn bao nhiêu tiền, mày không tính hả? Còn chưa đủ cứng cáp mà vọng tưởng làm anh hùng cái gì!”

Hướng Gia Miện định chê tiền, song đã bị ông cụ nói trước: “Đừng có chê tao hôi mùi tiền, mày còn nợ tao mười triệu đấy, nếu sang năm không trả đủ cả vốn lẫn lời cho tao thì tao sẽ thế chấp căn cứ của mày!”

Hướng Gia Miện quay về căn cứ mà suy tư mãi, ông cụ là người đã nói là làm, giống năm đó cho anh vay tiền góp vốn vậy, nói cho mượn là cho ngay. Nếu để bị ông thế chấp, còn không bằng tự mình tìm người khác. Hơn nữa, nếu giữa anh và Hướng Viên phải có một người quay về Hướng Thị, vậy thì đó chính là anh.

Hướng Gia Miện bán căn cứ, có một nửa là vì Hướng Viên.

Mà Hướng Viên không muốn căn cứ bị bán, có một nửa cũng là vì Hướng Gia Miện. Hướng Viên biết những năm qua các anh liên tục lỗ vốn, có lúc cô bắt đầu giống những người trong thành phố, cho rằng anh mình chỉ nhất thời nổi hứng làm chơi. Về sau đi theo bọn họ đến Bạch Sơn cứu hộ sạt lở, thì cô mới hiểu được trái tim nhiệt tình của những người này. Chưa đến vạn bất đắc dĩ, sao anh cô có thể bán căn cứ đi được.

Hướng Viên nắm chặt nửa hợp đồng bị xé rách, nước mắt rơi lã chã xuống trang giấy, tầm mắt dần nhòe đi, cô nhỏ giọng nghẹn ngào hỏi: “Anh, có phải vì vấn đề tiền nong không?”

Gia Miện không đáp, đỏ mắt nhìn đi nơi khác.

Hướng Viên cuống cuồng, “Anh nói đi chứ, nếu anh thiếu tiền thật thì em sẽ xin ông nội, ông nội sẽ cho em!”

Thấy em gái khóc ra nông nỗi ấy, Lâm Nhất Huy đau lòng, cũng khuyên nhủ: “Gia Miện à, hay là mày nghĩ lại đi?”

Gia Miện: “Im mồm!”

Lâm Nhất Huy không dám nói tiếp, quay qua nhìn Lục Hoài Chinh.

Lúc này, Lục Hoài Chinh mới dắt Vu Hảo đi đến, Vu Hảo cúi người rút mấy tờ khăn giấy trên bàn đưa cho Hướng Viên, Hướng Viên nhận lấy nhưng không lau. Lục Hoài Chinh bảo Lâm Nhất Huy dẫn Hướng Viên đi, rồi đẩy Gia Miện vào phòng dụng cụ bên cạnh.

Mọi người cũng rối rít giải tán.

Lâm Nhất Huy bảo bọn họ lên lớp đi.

Còn Hướng Viên ngồi trên salon mãi không nín khóc, nước mắt giàn giụa, rồi dứt khoát nằm trên người Vu Hảo òa khóc, bôi cả nước mắt nước mũi vào người cô.

Vu Hảo chưa bao giờ gần gũi với một người xa lạ như thế, dù là Triệu Đại Lâm thì hai người cũng chỉ sóng vai cùng đi, chưa bao gờ ôm ôm ấp ấp, cả hai người đều không phải là bánh bèo, hơn nữa cũng biết mình đã quá cái tuổi con gái rồi, không thể làm nũng với nhau như thời còn trẻ được.

Nhưng cô nàng Hướng Viên này lại không hề coi cô là người ngoài, thân mật ôm cổ cô gào khóc, rõ ràng là đã xem cô là người mình. Bất chợt có dòng điện kỳ quái chạy khắp toàn thân Vu Hảo, cảm giác được người khác tiếp nhận thật tốt, trong lòng cũng càng thích cô gái này hơn.

Lần đầu tiên, cô cứng người, cẩn thận đưa tay ra, vuốt lưng Hướng Viên như trấn án, động tác rất cứng ngắc mất tự nhiên, nhưng cũng thử an ủi: “Đừng khóc nữa…”

Hướng Viên ôm cô, càng khóc đau lòng hơn.

Khóc không phải do điều gì khác, mà là do năm dấu tay sưng vù trên mặt cô đây, đau lắm luôn đấy!



Phòng dụng cụ không bật đèn, bên trong là những kệ hàng xếp thẳng tắp, trên kệ có không ít đồ lặt vặt, còn có cả một mô hình cũ kỹ bị bỏ hoang.

Hai người dựa vào kệ hàng, mặt đối mặt.

Hướng Gia Miện cởi nút áo âu phục ra kể hết chuyện, nghe xong, Lục Hoài Chinh khoanh tay hỏi: “Hướng Viên có biết không?”

“Không biết, anh đừng nói với nó, nó mà biết lại còn phải cãi một trận, giờ em chỉ muốn im lặng ký phắt hợp đồng đi, xin đừng ai gây chuyện gì nữa.” Nói đến đây, anh ta ngửa đầu, nhụt chí dựa vào kệ hàng: “Coi như em nghĩ kỹ rồi, cả đời này, cảm giác trách nhiệm quá mạnh mẽ, cũng hết cách, ai bảo mang họ Hướng kia chứ.”

Thấy anh ta còn có tâm tình đùa cợt, Lục Hoài Chinh cũng thấy không có chuyện gì quá nghiêm trọng, giơ tay lên vỗ vai anh ta, giễu cợt: “Thôi đi, lúc nào rồi mà còn không quên mèo khen mèo dài đuôi hả. Đối phương có đáng tin không? Điều tra rõ chưa?”

“Đáng tin!”

Vừa dứt lời, có người gõ cửa, cả hai đồng thời nhìn lại, thấy Vu Hảo đứng ở cửa, Lục Hoài Chinh dịu dàng hỏi: “Sao vậy em?”

Vu Hảo liếc nhìn Gia Miện, rồi nói với Lục Hoài Chinh: “Có đá không, mặt Hướng Viên hơi sưng.”



“Đau quá!! Ôi da lạnh chết em!! Lâm Nhất Huy, anh có thù oán gì với em hả!”

Hướng Viên ngồi trên ghế, mặt bạnh ra, vừa la hét mắng nhiếc vừa né tránh.

Lâm Nhất Huy cầm túi chườm, không chút thương hoa tiếc ngọc kéo đầu cô, mắng: “Em ngồi im!!”

Hướng Viên la lối: “Tay anh to! Không biết nặng nhẹ.” Rồi giơ tay chỉ qua bên cạnh: “Để chị dâu làm đi!”

Lục Hoài Chinh khoanh tay dựa vào tường, *xì* một tiếng, nháy mắt với Lâm Nhất Huy rồi cười mắng Hướng Viên: “Em gan nhỉ, dám sai cả người của anh!”

Lâm Nhất Huy sững người, nhìn Lục Hoài Chinh ở phía sau, thấy vị thiếu gia kia không bày tỏ gì thì lúc này mới giao lại đồ cho Vu Hảo như được giải thoát, còn không quên sỉ vả Hướng Viên: “Vừa hay, líu ra líu ríu ồn chết người ta, người không biết còn tưởng anh làm gì Chim Sẻ đấy?!”

Hồi nhỏ Hướng Viên có một biệt danh, vì nói rất nhiều, nên mấy ông anh đều gọi cô là Hướng Đại Chim Sẻ.

Hướng Viên nghe thế thì quýnh lên, vờ nhào qua toan đánh Lâm Nhất Huy: “Anh còn dám công kích hả!”

Lâm Nhất Huy linh hoạt né tránh, khiêu khích: “Hướng Đại Chim Sẻ!”

Hướng Viên giơ tay trái vén tóc lên để Vu Hảo chườm đá, còn tay phải nhặt remote trên bàn ném mạnh qua, mắng một câu: “Đồ Lâm béo!”

kKết quả Lâm Nhất Huy phản ứng rất nhanh, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, giơ tay bổ xuống rồi hất một phát, lại còn lồng tiếng như Lý Tiểu Long đánh võ: “Hây da ——”

Trong chớp mắt chiếc remote lại bay thẳng về phía Hướng Viên.

“Cốp” một phát đập vào trán Vu Hảo, cô không hề đề phòng, còn đang chăm chú chườm đá cho Hướng Viên, kết quả trán đau nhói, rên lên một tiếng mà chẳng hiểu vì sao.

Cùng lúc đó, mông Lâm Nhất Huy bị đạp đau, “Làm gì đấy hả!”

Lâm Nhất Huy ai ối hô đau cả buổi, người đàn ông bên cạnh đi qua, cúi người nhìn kỹ trán Vu Hảo, Vu Hảo đẩy anh ra: “Không sao, không đau mà.”

Lục Hoài Chinh phát hiện ra cô đúng là nhạy cảm, lần này đỏ ửng lên rồi.

Anh giơ tay xoa cho cô, sau đó thuận tiện cầm luôn túi chườm đá của Hướng Viên đặt lên trán Vu Hảo.

Làm Hướng Viên tức đến mức phát khóc!

Vu Hảo vội lấy xuống, chườm lại cho cô, “Anh ấy trêu em thôi.”

Hướng Viên ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Chinh, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn cô, mặt không đổi sắc chọc cô: “Ấy, sao cái mặt này lại sưng như đầu heo vậy…”

Hướng Viên nhắm mắt, lại muốn khóc, “Mấy người các anh ——”

Rồi òa lên hu hu nép vào trong ngực Vu Hảo, muốn xin chút an ủi: “Chị dâu ôm em đi!”

Từ nhỏ mấy ông anh này đã rất thích trêu Hướng Viên, cô nhiều biểu cảm, lại dễ trêu, mà chủ yếu là do không tức giận làm mình làm mẩy, có đùa thế nào cũng sẽ khóc nổi nóng, tính tình rất tốt. Có lúc có người không vui, cô nàng còn có thể làm mặt quỷ chọc cười, vừa đơn thuần lại hồn nhiên.

Hướng Viên trời sinh có một bản lĩnh, nơi nào có cô thì bầu không khí sẽ luôn sôi nổi, bao khó chịu rồi sẽ qua đi, cuối cùng có thể được cô hóa giải không chút ngập ngừng, ngay đến kiểu người không hay gần gũi với người lạ như Vu Hảo cũng có thể bị cô lôi vào.

Đây, cũng là lần đầu tiên, Vu Hảo thật sự cảm giác được, dường như mình đã được bạn bè của Lục Hoài Chinh tiếp nhận rồi.

Không khí hài hòa đến nỗi ngay cả Lục Hoài Chinh cũng phát giác.

Dẫu rằng anh rất chiều cô, nhưng anh không thể giải thích mấy vấn đề và mâu thuẫn của Vu Hảo với bọn Gia Miện được, dù người EQ cao như anh cũng không thể để bọn họ thay đổi cái nhìn về Vu Hảo trong chớp mắt. Vậy mà Hướng Viên lại có thể làm được điều đó một cách không tốn sức kéo, Lục Hoài Chinh càng thương cô em gái này hơn.

Cãi thì cãi, song Lâm Nhất Huy đứng phía sau cũng bùi ngùi, thật sự xúc động: “Sau này không biết ai cưới được em gái đây, chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ?”

Cảm giác như mua được máy sản xuất mặt nạ biểu cảm vậy.

Mỗi một biểu cảm cái nào cũng sinh động hết!



Hợp đồng đã bị xé, Gia Miện in lại một bản khác, cuối cùng lúc lên đường, Hướng Viên vẫn ngồi lì trên ghế buồn bã ra mặt, tuy biết anh trai đã đưa ra quyết định thì dù mình có khóc lóc làm bậy cũng không được gì, có điều cuối cùng vẫn biểu đạt căm giận với anh.

Gia Miện cũng chẳng đoái hoài, đi đến cạnh cửa xe, vừa mới nắm chốt cửa thì lại vội quay vào, gọi Lục Hoài Chinh ra.

Cuối cùng là Hướng Gia Miện và Lục Hoài Chinh dẫn theo Vu Hảo cùng đi đến chỗ ký hợp đồng.

Địa điểm do bên kia hẹn, một quán trà không có ai, bốn phía vắng vẻ, lúc ba người đi vào, nhân viên còn đang mải trêu đùa với lao công, thấy có người tới thì vội bỏ đồ xuống, cười híp mắt đón chào, “Mấy người ạ? Có đặt trước không?”

Gia Miện nói tên phòng bao, nhân viên dẫn họ đi lên.

Đối phương vẫn chưa đến, Hướng Gia Miện bỏ đồ xuống, bảo nhân viên pha một ấm trà rồi đi ra ngoài hút thuốc.

Lục Hoài Chinh kéo ghế ra, để Vu Hảo ngồi xuống.

Còn mình kê nửa mông lên mép bàn, cúi đầu trêu cô, lúc thì nhéo tai cô, lúc lại gãi cằm cô, làm như trêu mèo vậy. Vu Hảo vờ bực dọc, há miệng toan cắn mấy ngón tay nghịch ngợm của anh, nhưng vừa ngẩng đầu thì anh đã nắm tay lại đưa lên, lập tức Vu Hảo nhìn vào tay anh, theo động tác của anh, cũng dần dần ngước cằm lên.

Sau đó liền bị cắn.

Anh cúi đầu thuận thế hôn lên.

Hướng Gia Miện hút thuốc xong quay vào, đứng ở cửa trông thấy thế thì tức giận đấm ngực dậm chân, đập vào cửa kháng nghị, tỏ vẻ bất mãn.

Lục Hoài Chinh chậm rãi xoay người lại, ngồi xuống ghế, lấy nước đến cho Vu Hảo rồi mới hỏi: “Chưa tới à?”

Hướng Gia Miện thắt cà vạt, ngồi xuống cạnh anh, “Ở dưới lầu.”

Vừa dứt lời, nhân viên đưa trà vào.

Trong phòng rất im lặng, ngoài cửa sổ ánh dương rực rỡ, những tia nắng xuyên qua cửa kính mỏng tanh chiếu rọi vào trong, lá cây xào xạc.

“Cộp cộp cộp ——”

Trong hành lang vang lên hai tiếng bước chân, một nghe trầm ổn, không nhanh không chậm, một nghe hơi nhanh, có vẻ bứt rứt lại cố ý bước đều theo người kia.

“Tới rồi.”

Hướng Gia Miện cất điện thoại vào túi quần, nói.

Tiếng bước chân dừng lại ngoài phòng bao, đúng lúc nhân viên đi ra, vừa mở cửa thì mặt đối mặt, một giọng nói ồm ồm rất vang: “Đem ít Long Tỉnh đến luôn đi.”

Lúc Lục Hoài Chinh nghe thấy giọng nói này, mắt anh đóng đinh xuống đất, xuyên qua góc bàn nhìn thấy đôi giày da quen thuộc, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người thì mỉm cười, vỗ vai Gia Miện, còn tưởng là ai, hèn gì cậu ta nói bỏ qua cơ hội này thì sẽ không có cơ hội thứ hai.

Anh quá hiểu người đàn ông này, ông sẽ không cho bất cứ ai cơ hội lựa chọn lần thứ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc