NĂM XUÂN THỨ HAI MƯƠI TÁM

Vu Hảo vừa đặt mông ngồi xuống thì Triệu Đại Lâm đã gấp gáp chạy đến, vẻ mặt vẫn còn ngà say: “Nghe nói chồng em về rồi hả?”

Vu Hảo rót nước thong thả uống, đáp vâng.

Triệu Đại Lâm quan sát một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tìm ra sơ hở, bộ đồ cô mặc vẫn là bộ hôm qua: “Tối qua em không về nhà à?”

Vu Hảo từ tốn uống nước, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên thổi nguội, nghe thế thì đỏ mặt quay đầu đi. Cứ tưởng Triệu Đại Lâm sẽ còn truy hỏi nữa, cô cũng đã chuẩn bị xong công tác trao đổi sâu với chị ấy từ hôm qua rồi, nhưng ngạc nhiên thay hôm nay Triệu Đại Lâm không có hứng thú hóng chuyện, chỉ lấy điện thoại ra, bấm bấm một hồi rồi ném cho cô: “Em tự xem đi.”

Vu Hảo đặt ly xuống, hồ nghi cầm điện thoại lên.

Màn hình điện thoại hiển thị weibo của Địch Yến Ni, bình luận hàng đầu chính là của fan hâm mộ muốn hắt a xít cô ở buổi tọa đàm cách đây không lâu, tuyên bố sẽ trừng trị một số người.

Bình luận này được Địch Yến Ni trả lời.

Địch Yến Ni: Xin bạn giữ lý trí.

Đối phương trả lời: Yến Ni, anh yêu em.

Triệu Đại Lâm khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Vu Hảo đang xem điện thoại, nói: “Đúng lúc Lục Hoài Chinh vừa về, chị cảm thấy em không giấu được cậu ta đâu, tìm lúc nào đó mà bàn bạc với cậu ta đi.”

“Anh ấy có nhiều chuyện lắm rồi.” Vu Hảo không ngẩng đầu.

“Không phải lần trước có người của Đức An theo bảo vệ em à, nếu quả thật không được thì để cậu ta sắp xếp thêm mấy người, chứ đừng để tên điên này có cơ hội.”



Phải sau này cô mới biết chuyện của Đức An, để đề phòng Hồ Kiến Minh hành hung cô lần nữa nên Hoắc Đình đã phái mấy vệ sĩ đi theo cô, tới khi cô tự phát hiện ra thì người ta đã theo cô lâu lắm rồi. Lục Hoài Chinh không cho phép cô nhúng tay vào chuyện của Hồ Kiến Minh, nên Vu Hảo cũng không có ý định thu thập tin tức thêm.

Nhưng Vu Hảo rất không quen với cảm giác đi đến đâu cũng bị người ta bám theo, sau đó Hoắc Đình bèn gọi người về, đổi sang theo dõi Hồ Kiến Minh. Cho đến tháng trước, Hồ Kiến Minh bị bắt.

Chuyện Hồ Kiến Minh bị bắt đều do Hoắc Đình và Gia Miện âm thầm tiến hành.

Tài khoản weibo của Hồ Kiến Minh có rất nhiều ảnh khỏa thân của trẻ vị thành niên, thậm chí gã còn theo dõi rất nhiều trang web 18+. Gia Miện hack tài khoản của gã, phát iện gã có liên lạc chặt chẽ với một tài khoản tên là Máy Thở, lật giở lịch sử tin nhắn giữa hai người, Gia Miện phát hiện ra cả hai đều dùng ám hiệu để trao đổi, rất đơn giản.

Máy Thở: Có kim cương mới vừa đến.

Hồ: Mấy points?

Máy Thở: Ba mươi points.

Đối thoại tương tự như thế lặp đi lặp lại rất nhiều, mới đầu Gia Miện còn tưởng là mua bán kim cương bình thường, nhưng tuần nào cũng gần như có giao dịch như vậy, Gia Miện khó hiểu, bèn hỏi Hoắc Đình: ‘Hắn ta có nhiều tiền lắm à?”

Hoắc Đình mặc âu phục ngồi trên salon, hai tay khép lại, thoáng ngẫm nghĩ: “Ngoại trừ 3% cổ phần chú chia cho gã thì gã không hề có nguồn kinh tế nào cả, lấy tiền đâu ra để mua kim cương chứ.”

Rồi Hoắc Đình đọc đoạn đối thoại kia, sau đó cười nói, “Đây là ám hiệu.”

Gia Miện quay qua nhìn ông: “Ám hiệu gì?”

Hoắc Đình nở nụ cười bí hiểm, “Cậu cảm thấy giao dịch gì cần dùng đến ám hiệu, nhất là với thứ người như Hồ Kiến Minh? Buôn lậu vũ khí, bán ma túy, hắn cũng có gan hút thuốc phiện đấy, ngoài mấy thứ đó ra thì còn lại là gì?”

Gia Miện bừng tỉnh: “Bán dâm?”

Hoắc Đình lạnh lùng nói: “Cậu đăng ký tài khoản mới, thử liên lạc với Máy Thở này đi.”

Gia Miện nhanh chóng đăng ký tài khoản, đổi ảnh đại diện và ảnh nền thành ảnh phụ nữ khỏa thân, sau đó theo dõi mấy tài khoản weibo và trang web 18+. Những năm gần đây an ninh mạng làm rất gắt, những tài khoản weibo tương tự như thế đều thuộc loại “thỏ khôn ba hang”, đăng ký một tài khoản phụ để lỡ có chuyện còn nhanh chóng chạy đi, Mà điều kỳ quái chính là, những kẻ này luôn có thể gặp nhau thông qua đủ đường dây kỳ lạ.

Anh liên lạc với Máy Thở, đối phương nhanh chóng trả lời, “Mua kim cương à?”

Gia Miện học giọng của Hồ Kiến Minh, “Chất lượng thế nào?”

Hoắc Đình ngồi bên bật cười, “Không tệ, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Gia Miện hừ một tiếng, “Hay chú làm đi?”

Hoắc Đình khoát tay, “Chú cậu già rồi, dù có lòng cũng chẳng có lực.”

“… Chú không định có con với cô thật à?” Gia Miện vừa nhắn tin vừa hỏi.

“Không cần, cô ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu. Cô chú có Hoài Chinh là đủ rồi.”

Gia Miện cúi đầu cười, thật sự hâm mộ: “Chú đúng là xem Hoài Chinh như con ruột, nếu sau này cậu ta không báo đáp tử tế hai người, cháu sẽ chỉnh cậu ta một trận.”

Hoắc Đình nhấp hớp nước, không tin, “Thôi đi, cậu đánh thắng được nó à?”

Gia Miện: “Không thắng, nhưng không thể trừng phạt cậu ta ở góc độ tư tưởng được sao.”

Hoắc Đình cười cười, tiếp tục uống nước: “Anh hùng bàn phím trong truyền thuyết ấy à?”

Gia Miện bật cười, rồi lần nữa tập trung vào máy tính, đối phương gửi cho anh một chuỗi địa chỉ, “Được rồi, thứ bảy tuần này.”

“Dễ thế sao?” Hoắc Đình nghi ngờ, “Cậu đừng để bị lừa đấy.”

“Người này rất cảnh giác, nói không làm ăn với người lạ nên cháu nói ra một cái tên.”

“Hồ Kiến Minh?” Hoắc Đình nhíu mày.

“Cháu đâu có ngốc, nói là Hồ Kiến Minh nhỡ hắn tìm Hồ Kiến Minh xác nhận thì sao. Cháu nói tên bạn cháu, chú đừng hiểu lầm, cậu ta không kinh doanh thứ này đâu, chỉ là ông chủ của một hộp đêm, người lăn lộn trong xã hội đen không ai không biết cậu ta cả, không ngờ cậu bạn này của cháu đúng là hay, người ta vừa nghe tên đã đưa địa chỉ cho cháu rồi. Tuần này cháu đi thăm dò tình hình trước.”

Gia Miện đi rồi lại về, thật sự muốn phát điên.

Địa chỉ đối phương đưa anh là một tiểu khu cũ nát, tường bong tróc cả một diện tích lớn, bụi bặm rơi xuống, bước vào tòa nhà, không khí ẩm thấp lập tức đập vào mặt anh. Rồi anh đi thẳng lên tầng ba, dừng lại trước một cánh cửa gỗ, người mở cửa cho anh là một cô gái.

Lại còn là học sinh cấp hai.

Mới đầu Gia Miện còn tưởng mình đi nhầm, nhưng ánh mắt của cô gái kia đã xác nhận thay anh, người anh muốn tìm có lẽ chính là cô ấy.

“Ba mươi points, chú có biết nghĩa là gì không?” Gia Miện tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Hoắc Đình ngồi trên ghế chủ tịch, bình tĩnh ký tên lên tài liệu rồi mới ngẩng đầu nhìn anh ta, “Là gì?”

“Là lớp chín! Sáu mươi points nghĩa là mười tám tuổi, quá sáu mươi tức đối phương đã trưởng thành, còn chưa đến sáu mươi thì đều là vị thành niên, Hồ Kiến Minh chính là một tên ái nhi! Người gã tìm toàn là ba mươi points!”

“Số học sinh cấp hai đó ở đâu ra?”

“Toàn là học sinh của trường kỹ thuật, người vì tiền, người vì điện thoại, có người chỉ vì một bữa cơm. Cháu không biết phải hình dung cảm giác bây giờ thế nào nữa.” Gia Miện phát điên lên, không ai có thể hiểu được cảm nhận của anh ta lúc ấy cả. vốn chỉ định thăm dò tin tức đi sâu vào tổ chức, nhưng chẳng ngờ lại là cô gái nhỏ như vậy.

Hoắc Đình nghi hoặc nhìn anh.

Gia Miện xua tay, “Chú đừng nhìn cháu như thế, cháu không xuống tay được.”

“Cậu không sợ cô ta về tố cáo với Máy Thở à?”

Gia Miện thở dài, ảo não túm tóc, nhìn Hoắc Đình nói: “Thì vì thế, nên cháu đưa cô ấy về đây…”

“Cậu bị bệnh hả?!”

Gia Miện ngoáy tai, “Chú đừng hét nữa, người ta ở ngay bên ngoài.”

“Mẹ kiếp.” Hoắc Đình chửi tục, “Cậu sẽ hại chết con bé đấy!”

Gia Miện cũng cuống lên, “Vậy chú bảo cháu phải làm thế nào nữa, chơi cô ấy hay để cô ấy đi? Có quan hệ với trẻ vị thành niên thì dù đối phương có tự nguyện hay không cũng tính là cưỡng hiếp đấy! Mẹ kiếp, nếu cháu biết ba mươi points nghĩa là gì thì còn lâu mới làm chuyện ngu xuẩn này!”

Hai người im lặng không nói gì.

Hồi lâu sau, Gia Miện đề nghị: “Báo cảnh sát đi, chúng ta không giải quyết được chuyện này đâu.”

“Vẫn chưa phải lúc, mục đích của chúng ta là khiến Hồ Kiến Minh ngồi tù, chứ không phải cứu mấy cô gái ở nơi dầu sôi lửa bỏng kia, cậu có hiểu không?”

Gia Miện muốn nói gì đấy, nhưng bị Hoắc Đình ngắt lời: “Chú biết cậu muốn nói gì, nhưng nghe chú nói cho hết đã. Có lẽ chú nói thế có vẻ rất không tim không phổi, nhưng chú là thương nhân mà. Chắc cháu chưa từng trải qua cái gì gọi là rút dây động rừng, nhưng ông Hướng thì có đấy, những người làm ăn như bọn chú đây kỵ nhất là giẫm lên vùng xám này, cậu có hiểu không? Vì cậu sẽ không thể nào biết được, nếu đập nát tổ chức này thì sẽ chặt đứt sợi dây lợi ích nào.”

“Chú Hoắc à.”

Thực ra Gia Miện cũng hiểu Hoắc Đình, vì con người Hoắc Đình đúng như chính ông nói, quả thật không tim không phổi, nhưng cũng vì thế nên mới có thể hô mưa gọi gió được trong thương trường đến mấy năm. Gia Miện hiểu chứ, có điều khi Hoắc Đình nói ra những lời này, anh vẫn cảm thấy đau lòng.

Nhưng không ngờ, Hoắc Đình còn nói: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được phá lệ nữa.”

Hoắc Đình không phải là người sợ này sợ nọ, chẳng qua là ghét lo liệu những chuyện này mà thôi. Không giống mấy người như Lục Hoài Chinh và Gia Miện – trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, ông đã trải qua biết bao mưa gió, trái tim đã sớm nhìn thấu thế sự hồng trần, nếu không liên quan gì đến người nhà và người ông yêu thì ông đều có thái độ không mảy may liên quan.

Hoắc Đình có một người em trai làm ở cục cảnh sát.

Ông vốn định thu thập đủ bằng chứng rồi mới giao Hồ Kiến Minh cho cảnh sát xử lý, giống Robin Hood trong phim vậy, trói gô bọn tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lại rồi ném đến trước cửa đồn cảnh sát, tiếp đó dán danh sách trạng cùng bằng chứng lên cửa.

Làm xong chuyện cũng đơn giản thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến Vu Hảo và Lục Hoài Chinh.

Nhưng bây giờ nếu muốn đập nát một tổ chức, ông lại không thể dùng tiếp thủ đoạn. Sau khi liên lạc với cảnh sát, hoạt động bắt giữ quy mô lớn bắt đầu âm thầm triển khai vào đầu mùa hè.

Thời gian ấy Lục Hoài Chinh đang ở Tuslan, trên weibo đều là tin tức liên quan đến hội giao lưu kỹ thuật công nghệ hàng không, anh và Từ Yến Thời trở thành “trai trẻ” sốt nhất trong mùa hè năm nay.

Hướng Viên đại chiến mấy trăm hiệp với anh hùng bàn phím.

Vu Hảo bị fan cuồng của Địch Yến Ni theo dõi, hơn nữa còn đem theo a xít đến buổi tọa đàm của cô, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì may sao bị một cựu chiến binh gần đây hay đến buổi tọa đàm của cô phát hiện, đánh ngã.

Cô quen cựu chiến binh này lúc thuyết giảng ở viện điều dưỡng không quân, là cựu đội trưởng của lữ đoàn 1 sư đoàn 5 hỏa tiễn địa-không trực thuộc không quân, năm xưa trong thời gian bảo vệ hòa bình đã bị đạn bác nổ mất một chân, bây giờ phải lắp chi giả.

Ông đã nghe nhiều buổi tọa đàm tâm lý như vậy rồi, bao gồm cả an ủi tâm lý. Ông rất thích tọa đàm của Vu Hảo, bình thản như nước không quá màu mè, mỗi một bài giảng đều nói rất cặn kẽ, ông rất đánh giá cao cô gái một lòng nghiêm túc với học thuật này.

Hôm ấy ở viện điều dưỡng không quân, thấy Lục Hoài Chinh lén lút đứng ngoài cửa, ông biết chắc giữa hai người có gì đó.

Mỗi tháng Vu Hảo sẽ có hai ngày thứ bảy tổ chức tọa đàm tâm lý ở các trường học hoặc đơn vị hành chính. Buổi tọa đàm ngày ấy tổ chức trong một hội trường ở tầng ba tại đại học S, người đến không nhiều lắm, cộng lại cũng chỉ được chừng trăm người. Bài giảng của Vu Hảo rất thú vị với những cựu chiến binh, nhưng đối với đại đa số người trẻ tuổi thì rất khô khan, cô quá nghiêm túc trên phương diện học thuật, nên nếu so sánh thì cách giảng bài đầy hài hước và to gan của Địch Yến Ni có phần nào sống động hơn.

Từ trực giác của cựu chiến binh, ông phát giác không khí trong hội trường hôm đó có gì đó không đúng lắm, vì lúc vào cửa ông nhìn thấy một gã trai đội mũ lưỡi trai, ngồi ngay hàng đầu, nên bất giác lưu ý thêm.

Nhưng rồi ông nhanh chóng phát hiện gã trai này luôn nhìn Vu Hảo trên bục giảng với ánh mắt thù địch.

Lập tức trong đầu ông vang lên hồi chuông báo động, hình như hắn ta còn có vẻ căng thẳng. Cựu đội trưởng chợt nhớ đến bài giảng đầu tiên của Vu Hảo ở viện điều dưỡng không quân, có nói lúc người ta căng thẳng hay cần hóa giải áp lực, họ sẽ dùng tay ấn lên gáy để máu lưu thông, như thế mới thả lỏng được.

Gã trai này làm động tác đó rất nhiều lần, có vẻ rất lo âu, lúc thì xoa cổ lúc lại kéo cổ áo, đứng ngồi không yên.

Cựu đội trưởng mượn cớ đi vệ sinh để không về lại chỗ cũ, mà khập khễnh đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn ta. Dãy hàng này không có mấy người, bỗng có một người xuất hiện, hắn ta cảnh giác quay qua nhìn ông.

Ông điềm đạm cười với hắn, không bứt dây động rừng.

Gã trai thấy ông cụ lớn tuổi hơn mình nhiều, lại còn tàn tật nên không để bụng, tiếp tục nhìn chằm chằm Vu Hảo trên bục giảng, tay phải luôn đặt lên vị trí ở ngực trong áo khoác.

Cựu đội trưởng vẫn chú ý nhất cử nhất động của hắn, ngay lúc tọa đàm kết thúc mọi người lục tục ra về, thì bỗng hắn đứng phắt lên lôi chai thuốc hóa học ra. Ông cụ phản ứng rất nhanh, trực tiếp đẩy ngã hắn xuống đất, nói là hắt a xít nhưng còn chưa kịp mở nút chai thì đã bị cựu đội trưởng đá văng đi, một giây sau đã bị dí chặt xuống đất, gần như không thể phản kháng.

Có lẽ hắn không ngờ ông cụ này lại mạnh đến thế, cố liều mạng giãy giụa, ấy nhưng đôi tay sau lưng lại như vòng sắt, không cách nào giãy ra được, hắn ngọ nguậy trên sàn như con bướm vỗ cánh.

Vu Hảo sững sờ, rồi nhanh chóng sực tỉnh, lập tức lao xuống hỏi cựu đội trưởng: “Ông không sao chứ ạ?”

“Không sao.” Ông cụ phất tay, rút thắt lưng ra trói hắn lại ném vào một góc, bảo vệ lập tức cầm gậy sắt xông đến bao vây. Vu Hảo ngoái đầu nhìn gã đàn ông trong góc tường, nói là đàn ông thì hơi quá, vì nhìn hắn chỉ mới chừng hai mươi, người rất gầy, miệng nhọn tai cũng nhọn, thuộc loại tính cách hèn nhát điển hình, rất dễ bị ảnh hưởng.

Hắn ta dựa vào góc tường một cách chán nản.

Vu Hảo ngồi tại chỗ nghĩ, hình như gần đây mình đâu đắc tội với ai đâu, cho đến lúc hắn ta hét lớn với cô: “Còn lâu cô mới bằng được cô Địch!! Còn lâu cô mới có được tinh thần khoa học như cô ấy! Cô là đồ chó săn của chính phủ! Hát bài ca xã hội chủ nghĩa cái gì chứ! Cả đời chỉ biết giả dối với đám người gọi là lãnh đạo, không dám nhìn thẳng vào mặt tối của xã hội! Tại sao các người lại chống đối thí nghiệm nhà tù Stanford như thế, vì kết quả của thí nghiệm này phản ánh mặt mũi chân thực của các người!! Các người chỉ biết phục tùng vô điều kiện trước quyền uy! Nhưng lại không dám phản kháng!”

Sau đó, Vu Hảo thường xuyên nghĩ đến một vấn đề, có lẽ nguyên nhân có tranh cãi về thí nghiệm Stanford đúng như lời hắn ta nói hôm đó, là vì con người chỉ biết quỳ gối trước quyền uy, không dám phản kháng nhưng lại không dám nhìn thẳng vào sự yếu hèn của mình.

Tối hôm ấy, cô lên weibo phát biểu một vài tranh luận của mình đến thí nghiệm nhà tù Stanford.

“Tôi nhớ năm đó giáo sư làm thí nghiệm này đều trả cho tất cả những người tham gia 15 đô la, liệu có thể lý giải điều này như sau không, không phải ai cũng khuất phục trước quyền uy, mà những người tham gia thí nghiệm cầm 15 đô la thù lao này nên cho rằng, lẽ ra mình nên phục tùng, hoặc là, ra sức diễn xuất hơn?

Gửi cô Địch Yến Ni, trong luận văn mới nhất của cô, cô cho rằng con người nên mạnh dạn đối mặt với mặt tối của mình thay vì trốn tránh, tôi tin rằng có rất nhiều người từng nghe về câu chuyện của Lôi Phong, nên tôi cũng không nói nhiều làm gì nữa, là người ai ai cũng có mặt tối, điều này khác hẳn chuyện cô cho rằng con người sinh ra vốn đã ác, cho nên lập luận này của cô là không hề có căn cứ. Ngoài ra, cùng là thí nghiệm, tôi cho rằng việc chứng minh bản tính con người hướng thiện có ý nghĩa hơn việc chứng minh bản tính con người hướng ác.”

“Ngoài ra, cô Địch Yến Ni, tôi hy vọng cô có thể giải thích rõ chuyện sau đây. Trong một lần điều trị PTSD, cô đã từng nhầm lẫn giữa không phân ly và có phân ly, nếu cô cố ý thì xin hỏi có phải cô đã xem bệnh nhân thành vật thí nghiệm không; còn nếu cô không cố ý, vậy thì đến việc nhận biết giữa không phân ly và phân ly cô cũng làm được, vậy thì tôi đề nghị cô nên học lại năm nhất đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc