NĂM XUÂN THỨ HAI MƯƠI TÁM

Sao tao thấy người đẹp này quen mắt thế nhỉ?

***

Cứ duy trì qua lại như vậy được một tháng.

Hai người rất ăn ý không nhắc tới chuyện tương lai, như thể đối với họ đó là một chuyện rất rất xa xôi. Lục Hoài Chinh không dám nói vì sợ Vu Hảo đau lòng, mà Vu Hảo không nhắc tới vì biết anh sẽ không dễ dàng đồng ý, nên không muốn làm khó anh thêm.

Gần tới cuối tháng năm, thời tiết trở nên nóng bức, cách ngày Lục Hoài Chinh về đơn vị còn nửa tháng.

Vu Hảo không giày vò anh nữa, không đi đến nhà hàng tình nhân, không đi ‘xem mắt’, mỗi ngày đúng giờ ngồi xe Lục Hoài Chinh đi làm. Phần lớn thời gian cô đều im lặng, lẳng lặng ngẩn người nhìn ra ngoài, nhìn dòng xe qua lại, bất giác nhớ đến những năm cấp ba.

Cảm thấy quá xa vời, cảm xúc không với tới, chàng trai trong tâm trí cô là một người cao ráo sạch sẽ lại cởi mở như ánh mặt trời.

Lại quay đầu nhìn người đàn ông lái xe bên cạnh, vẫn là dáng vẻ sắc bén của năm nào, nhưng trong thoáng chốc, cô cảm thấy giữa anh và cô có một lớp lụa dày, chỉ nhìn được lờ mờ, bất kể cô có đâm thọc xé rách ra sao, nghĩ đủ mọi cách để có thể giơ tay bắt được anh, thì nó lại giống như vô hình, vừa đưa tay chạm tới là lập tức biến mất.

Cứ như thế thêm hai hôm, thấy tâm trạng cô ngày lúc càng sa sút, giáo sư Hàn bèn cho cô nghỉ ba ngày, để Lục Hoài Chinh dẫn cô ra ngoài giải sầu.

Vu Hảo do dự, ba ngày, cô có thể sửa lại tài liệu của Địch Yến Ny, trong tay cô lại còn luận văn sắp hoàn thành.

Triệu Đại Lâm ở bên cạnh thấy rõ mồn một, nhìn cô ngày ngày hao tâm tốn sức đến mức sắp chết, trong lòng cô ấy cũng cuống hết cả lên, vỗ đầu ôm vai Vu Hảo: “Công việc của em cứ giao cho chị, em đi chơi với đội trưởng Lục cho khuây khỏa đi, chị thấy gần đây tâm trạng em không tốt lắm, còn một tuần nữa Lục Hoài Chinh phải đi rồi, hai người cũng nên đi chơi đi.”

“Nhưng mà…”

Triệu Đại Lâm vô cùng quả quyết, “Không có nhưng nhị gì hết, giáo sư Hàn còn phải giúp em phê duyệt với viện trưởng mà còn không chê phiền phức gì, em đừng có lãi nhãi nữa, không thì đừng nghỉ.”

Từ lúc rời khỏi Vân Nam, Vu Hảo chưa từng đến quân khu lại lần nào, khám bệnh bên kia đã được Triệu Đại Lâm thay thế, nay cô không đành lòng giao hết công việc trong tay cho chị ấy, người ta độc thân cũng không cần phải giúp cô làm thêm giờ, vì thế, Vu Hảo chân thành nói: “Chị Triệu, nếu không, em mời chị với anh Diệp đi ăn cơm nhé?”

Triệu Đại Lâm chợt đập một phát đau điếng lên trán cô, hung dữ nói: “Hên là người thích em là Lục Hoài Chinh đấy, chứ với cái EQ này của em đúng là khiến người ta tức chết thôi!”

Nói rồi, Triệu Đại Lâm ôn tài liệu rời đi, giày cao gót gõ cộp cộp xuống sàn, giận dữ rời khỏi văn phòng của giáo sư Hàn.

Làm Vu Hảo đứng ngẩn ra.

Đến chập tối, Lục Hoài Chinh tới đón cô tan làm như thường lệ. Cô vừa lên xe, năm dấu tay hồng nhạt in trên trán đã đập vào mắt anh. Da cô vốn trắng nên trông rất nổi bật, tuy có nhạt bớt nhưng vẫn thấy rõ.

Lục Hoài Chinh sửng sốt, tựa ra sau ghế, hất cằm hỏi, “Bị gì đấy?”

Vu Hảo nhìn vào gương chiếu hậu, nhỏ giọng nói: “Bị chị Triệu đánh.”

Lục Hoài Chinh bật đèn xe lên, nghiêng người qua giữ gáy cô kéo cô lại gần, cẩn thận kiểm tra rồi mới buông tay, “Sao lại đánh em? Chị ta điên rồi à.”

Vu Hảo nghĩ Lục Hoài Chinh hiểu lầm, vội vã nói: “Không có không có, chị Triệu không dùng lực mạnh thế đâu, lúc ấy em còn không thấy đau mà, kết quả buổi chiều soi gương mới thấy nổi đỏ. Từ nhỏ da em đã mẫn cảm rồi, bấu một cái thôi cũng tụ máu.”

“Nói lung tung, chỉ bấu nhẹ mà bị tụ máu là do tiểu cầu có vấn đề.” Lục Hoài Chinh vuốt tóc cô, ngồi dựa ra sau nắm lấy vô lăng, lạnh nhạt nói.

“Tiểu cầu của em không có vấn đề gì, năm nào cũng kiểm tra định kỳ mà.” Vu Hảo nói, “Do em mẫn cảm thôi.”

Ngoài cửa sổ hoàng hôn tứ phía, đèn trong xe mờ mờ, lại càng khiến mặt anh thêm phần điển trai, anh nghe thấy thế liền cúi đầu cười, dường như rất đồng ý với hai chữ mẫn cảm’ này.

“Em đắc tội với đàn chị của mình à?” Anh hỏi.

Đến bây giờ Vu Hảo vẫn còn tò te chẳng biết gì, bèn kể đầu đuôi chuyện ban nãy cho Lục Hoài Chinh nghe, ngay cả câu cuối cùng đầy thâm ý của Triệu Đại Lâm cũng nói ra.

Lục Hoài Chinh vừa nghe vừa rút một điếu thuốc trong bao ra, cầm trên tay vân vê.

Cuối cùng cũng nghe Vu Hảo kể hết.

Anh vê tròn điếu thuốc rồi ném vào trong hộp tỳ tay, thở dài, xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Nếu lần sau chị ta còn đánh em, em cứ nói với chị ta là Tôn Khải không thích phụ nữ thô lỗ.”

Phản ứng đầu tiên của Vu Hảo là, à.

Sau đó, a?

Cuối cùng, hả!!!!!!

“Liên quan gì đến đội trưởng Tôn?!”

Lục Hoài Chinh nổ máy, nhìn gương chiếu hậu, dùng một tay đánh vô lăng từ từ lái xe đi, đồng thời kiên nhẫn giải thích cho cô: “Chị Triệu của em thích Tôn Khải, em đúng là đồ ngốc.”

Vu Hảo ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn anh, vừa khiếp sợ, lại không tưởng tượng nổi.

“Bắt đầu từ lúc nào vậy ạ?”

Lục Hoài Chinh nâng cửa kính lên, chạy vào đường chính. Xe dừng trước ngã ba, anh bật xi nhan, lơ đãng nhìn ra ngoài rồi quay sang nhìn cô, nói: “Bắt đầu từ lúc nào thì anh không biết, anh chỉ biết là từ khi anh quay về từ Bắc Kinh, chị Triệu của em có gì đó là lạ, rất thất thường với Tôn Khải, mà một người phụ nữ bắt đầu đối xử thất thường với một người đàn ông, em nói xem, có thể là vì nguyên nhân gì?”

Vu Hảo không hiểu, “Nhưng mà, không phải Tôn Khải sắp kết hôn rồi sao?”

Chắc chị Triệu đau lòng lắm.

Lục Hoài Chinh ừ đáp, nhả phanh cho xe từ từ tiến về phía trước, lúc này lại nghe thấy anh nói: “Gần đây Tôn Khải và Phương Ngôn hay cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt, có điều em khoan nói chuyện này cho chị Triệu của em biết, tình hình của hai người họ khác biệt, còn không biết chúng ta mai mối có thành không, vả lại, trong lòng Tôn Khải vẫn có Phương Ngôn thật, anh sợ chị Triệu của em chịu thiệt thôi.”

Ngày đó cãi nhau với Phương Ngôn xong, Tôn Khải có đến tìm anh uống rượu, Phương Ngôn cũng nhắm mắt đi theo sau, sợ Tôn Khải làm chuyện dại dột, cho đến khi thấy anh ta lên xe thì mới chịu đi, lúc ấy Tôn Khải rất khinh thường, nhìn gương chiếu hậu nói:

“Sự áy náy của lũ đàn bà là thứ không chấp nhận nổi nhất, cậu nhìn bộ dạng cô ấy kìa, tưởng là đau lòng ai chứ, chẳng qua là sợ tôi không thoải mái, cô ấy với tên nhãi kia cũng không được yên, sống với nhau không một năm thì cũng là nửa năm, cô ấy tưởng Tôn Khải anh thật sự là cái loại đàn ông sẽ vì đàn bà mà đòi sống đòi chết chắc?”

Kết quả đếm hôm đó, Tôn Khải say khướt, nôn trên xe anh thì cũng thôi, miệng lại cứ gọi Phương Ngôn Phương Ngôn không ngừng, đến lúc ấy Lục Hoài Chinh mới biết Tôn Khải đã động tình thật rồi. Mà trước kia khi hỏi, Tôn Khải chỉ nói cảm thấy người chính ủy giới thiệu khá thích hợp, mà cũng đến tuổi rồi, nên sống với nhau vậy thôi.

Sống chung một thời gian, sớm muộn gì cũng nảy sinh tình cảm.

Cái hôm ấy Vu Hảo vẫn còn nằm trong bệnh viện, Lục Hoài Chinh lại có một đống chuyện, ngày hôm sau là nghi thức trao quân hàm, anh còn phải trở về quân đội nên buổi tối không nán lại được lâu, liền khiêng gã sâu rượu này về căn phòng của anh. Căn phòng này anh mua khi chuyển ra khỏi chỗ với Chu Tư Việt, không lớn lắm, chỉ đủ để đặt một chiếc giường, chất thêm ít đồ lặt vặt là coi như chật.

Tôn Khải là điển hình của kiểu người làm loạn khi say, chưa nói đến việc thân hình 1m8 nằm chiếm hết giường của anh, riêng vụ uống say nói nhiều đã mệt rồi, nằm trên giường lại còn “nhiệt tình” như một cô bé, suýt nữa đã làm gãy giường anh rồi, sau đó còn bét nhè học hỏi kinh nghiệm từ anh: “Làm sao cậu chống đỡ nổi khi thất tình vậy?”

Lúc ấy Lục Hoài Chinh đang thay quần áo, để lộ cơ ngực rõ ràng lại rắn chắc, vừa tròng áo thun vào thì nghe thấy anh ta nói câu này, ngẩn người một hồi lâu mới thò đầu ra khỏi cổ áo, lạnh lùng nói: “Đi ngủ, chơi bóng.”

Sau khi Vu Hảo rời đi.

Mấy ngày đầu anh hết ngủ lại đến chơi bóng rổ, trước mặt người khác anh không nói gì, hễ vào trận là mọi người lại sợ anh, nam sinh bình thường nhã nhặn là vậy, mà khi chơi bóng lại nóng nảy một cách khó hiểu, nói không hợp nhau là lại gây gổ với người ta. Lúc đó bọn Gia Miện đều nói anh là đại thiếu gia, khó hầu hạ quá.

Đấy là năm thứ nhất.

Đến năm thứ hai, anh bỏ chơi bóng để chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học – cũng chỉ có năm lớp mười hai là nghiêm túc học hành. Anh có nền tảng kiến thức cấp hai khá ổn, Văn với Toán tàm tạm, còn Lịch Sử lại là môn giỏi nhất, sau khi chọn ban Xã Hội, anh bộc lộ ưu thế rất rõ ràng, từ thành tích kém nhảy lên trung bình, có lúc phát huy tốt còn được vào top 100.

Tôn Khải hỏi một đống chuyện lặt vặt, dù gì cũng coi nhau là anh em, nên Lục Hoài Chinh thay quần áo xong thì im lặng nghe anh ta than phiền. Cuối cùng chờ khi Tôn Khải đã ngủ say, anh mới đứng dậy cầm chìa khóa xe tới bệnh viện.

Đối với Lục Hoài Chinh mà nói, Triệu Đại Lâm là người trưởng thành trong chuyện tình cảm, biết bản thân muốn điều gì. Không như Vu Hảo chưa trải qua nhiều chuyện, chậm chạp ngốc nghếch, người ngoài mà không kích mấy câu thì e vẫn còn mơ hồ.

Người như vậy nếu như được chỉ điểm, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng.

Vu Hảo im lặng suốt cả buổi, Lục Hoài Chinh nhìn sang, vừa lái xe vừa đưa tay vuốt tóc cô, “Đừng lo, chị Triệu của em sẽ xử lý tốt thôi.”

Vu Hảo gật đầu, nói: “Giáo sư Hàn cho em nghỉ ba ngày…”

Không đợi cô nói xong, Lục Hoài Chinh đã tiếp lời: “Có muốn đi đâu không?”

“Sao anh…” Vu Hảo ngạc nhiên.

Lục Hoài Chinh đánh vô lăng, cười: “Giáo sư Hàn có gọi điện thoại cho anh rồi.”

Vu Hảo không có nơi nào thực sự muốn đi cả, thế nhưng lại rất muốn đến những nơi kỳ lạ mà trước kia anh hay nhắc tới, chỉ có điều ba ngày thì không đủ để đi đi về về, vậy là cẩn thận ngẫm lại, cô không có ý kiến gì.

Đúng lúc Lục Hoài Chinh dừng xe trước nhà cô, tắt máy, anh nhìn thẳng hỏi cô: “Có muốn thử chơi nhày dù không?”



Ở Thập Tam Lăng* có câu lạc bộ hàng không, nằm giữa quần thể núi, được bao xung quanh bởi cây cối xanh mướt, khe cốc sâu hoắm. Số người ở Bắc Kinh chơi hạng mục này vốn không nhiều, cho nên gần như đều là khách quen cả, lúc Lục Hoài Chinh dẫn Vu Hảo đến, có một người nhận ra ngay, cười cười đi đến bá vai Lục Hoài Chinh, “Ngọn gió nào thổi mày đến đây vậy?”

(*Thập Tam Lăng triều Minh là quần thể lăng mộ 13 hoàng đế đời Minh, cách Bắc Kinh 50 km về phía Tây Bắc.)

Lục Hoài Chinh cười, mặc cho anh ta kéo đẩy, đưa mắt nhìn bốn phía, “Gia Miện không có ở đây à?”

Người nọ đội mũ lưỡi trai, nhìn tuy xấu nhưng được cái ngũ quan cân đối, anh ta giơ tay thụi vào ngực Lục Hoài Chinh, “Vừa điện thoại đến, nói đợi một lát tới ngay, cũng sắp xếp xong xuôi đồ cho mày rồi, lúc nào thì bắt đầu?”

Lục Hoài Chinh liếc nhìn Vu Hảo, “Đợi thêm lát đi, tao dẫn cô ấy đi một vòng làm quen trước đã.”

Cuối cùng người kia cũng nhìn sang Vu Hảo, *ấy* một tiếng, “Sao tao thấy người đẹp này quen mắt thế nhỉ?”

Lục Hoài Chinh lật thiết bị bay nhìn trái nhìn phải, lại xoay người lấy mũ che nắng trên giá xuống, thử kích cỡ cho Vu Hảo rồi mới nói: “Vu Hảo, hai người quen nhau đấy, hồi trước học lớp Năm.”

Trong nháy mắt chàng trai kia bừng tỉnh, ngạc nhiên quan sát hai người, rồi trong chớp mắt phong tỏa ánh nhìn trên người Vu Hảo, vẫy tay nói, “Ôi má ơi, cô là Vu Hảo?! Còn nhớ tôi không vậy, tôi học lớp Tám này, bọn họ hay gọi tôi là Huy mập đấy!”

Huy mập tên đầy đủ là Lâm Nhất Huy, Vu Hảo vốn không nhận ra, nghe anh ta nói thế mới từ từ dung hợp khuôn mặt với cái tên, rồi lại cảm thấy bất ngờ, vẫn là hình dáng trước kia, có điều tạng người…

“Tôi nhớ trước kia cậu…”

“Béo đúng không, lên đại học tôi giảm 40 kg, bây giờ còn 70 thôi.” Lâm Nhất Huy dừng lại, mập mờ nhìn Vu Hảo rồi lại nhìn Lục Hoài Chinh, như muốn chọc một cái lỗ giữa hai người họ, “Không ngờ không ngờ, hot boy Lục của chúng ta đợi nhiều năm như thế, cuối cùng vẫn đợi được cậu.”

Bao nhiêu tâm tư Lục Hoài Chinh cất giấu trong những năm qua đều đã bị Lâm Nhất Huy xổ ra hết trước mặt Vu Hảo.

Anh phiền não giơ chân đạp, “Cút mau.”

Bình luận

Truyện đang đọc