NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Edit: Khả Khả

Bị Lương ma ma nhìn chằm chằm, Vân Kiều càng thêm quẫn bách.

Những ngày này, Vân Kiều đã hình thành thói quen nghe theo những gì ma ma nói, dưới tình huống này, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.

Rõ ràng Lương ma ma nhìn thấy nàng chùn bước, nhưng bà lại không buông tha, giọng nói đanh thép: “Phu nhân, ngài trốn tránh nhất thời, chẳng lẽ ngài có thể trốn tránh cả đời sao?”

Trong cung xem trọng nhất là quy củ, Lương ma ma nghiêm túc lặp đi lặp lại những lời này với Vân Kiều.

Giống như bây giờ ngôn từ phỉ báng tràn lan khắp nơi, bọn nha hoàn nhàn rỗi lấy chuyện của nàng ra làm đề tài bàn tán, là vì không xem quy củ ra gì.

Nếu truy cứu trách nhiệm thì Minh Hương là quản sự cũng không thể thoát.

Vậy mà nàng ta chẳng quan tâm, mặc kệ mọi chuyện.

“Thái Tử Điện Hạ sai lão nô đến phủ, chắc hẳn ngài cũng biết rõ nguyên do,” Lương ma ma biết Vân Kiều quan tâm đến điều gì nhất, bà khéo léo đưa Bùi Thừa Tư ra, thấp giọng nói: “Sau này vào cung, những chuyện cần phải quyết tuyệt rất nhiều…”

Ngay cả người trong phủ còn dạy bảo không được thì sau này vào cung, phải làm thế nào?

Vân Kiều nghe ra ý tứ không hài lòng của Lương ma ma, nàng cắn môi: “Tạ ma ma chỉ điểm!”

Nói xong, nàng bước lên bậc thang.

Hai nha hoàn vừa rồi hăng hái bàn luận, vừa nhìn thấy nàng đôi mắt liền trợn ngược lên, bên trong ánh mắt ngập tràn vẻ kinh sợ, nhưng bọn họ còn đang ôm hy vọng là nàng sẽ không nghe gì, nên chưa nhận lỗi.

Vân Kiều mở lời chậm rãi, đánh gãy tia hy vọng cuối cùng của các nàng: “Vừa rồi ta đã nghe các ngươi nói chuyện!”

Hai người đồng loạt quỳ xuống, nói năng lộn xộn: “Chúng ta…vừa rồi chúng ta chỉ nói nhảm, phu nhân ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng ta đi…”

Các nàng hoảng sợ cực độ, không còn là hai người hăng hái nghị luận vừa rồi nữa.

Vân Kiều ngồi trên băng ghế đá, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào hai người.

Nàng chưa từng làm “chủ tử”, càng chưa từng phạt ai, nàng ngẫm nghĩ một hồi cũng không biết phải nên xử lý như thế nào mới thoả đáng, đành hỏi Lương ma ma: “Đây là lần đầu tiên ta làm việc này, ma ma nói xem, phải phạt thế nào?”

“Dựa vào cung quy, nô tài nghị luận sau lưng chủ tử sẽ bị đánh chết không tha!” Giọng nói nghiêm túc của Lương ma ma lộ ra uy nghiêm, doạ cho hai nha đầu vẩy nước quét sân sợ run cầm cập. Lúc này lại nói tiếp: “Cho dù là đang ở ngoài cung, cũng tuyệt đối không giữ lại hạng người này, lôi ra đánh mười hèo, sau đó bán ra ngoài!”

Nghe nói bị bán ra ngoài, một người trong số đó sụp đổ, suýt hôn mê bất tỉnh.

Phải biết là, phần lớn thời gian Bùi Thừa Tư không ở trong phủ, hạ nhân ở trong biệt viện này cực kỳ nhàn hạ. Nhưng nha hoàn phạm sai lầm bị bán đi, đa số sẽ không có kết cục tốt.

Nếu nói một bên là thiên đường, một bên là địa ngục cũng không ngoa.

“Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng,” nha hoàn quỳ tiến lên, liên tục van xin, thậm chí còn tự tay tát lên hai má mình: “Là do cái miệng tiện của nô tỳ bị trúng tà cho nên mới nói ra những lời mê sảng kia….”

Vì để cho Vân Kiều mềm lòng, nàng ra không tiếc sức lực, trong chốc lát hai má đỏ ửng lên, đến mức cây trâm hoa cỏ đỏ rực rơi xuống đất, vô cùng chói mắt.

Vân Kiều thấy tình huống thế này chỉ biết nghẹn lời, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Đã phạm sai lầm thì nên thành thật lãnh phạt, chứ không phải la lối khóc lóc om sòm trước mặt chủ tử!” Lương ma ma lạnh lùng nói: “Nếu còn bám chặt không buông, vậy thì tội nặng thêm một bậc!”

Nha hoàn kia bị doạ cho ngừng lại, thất thần ngồi quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa như hạt châu rơi. Dù không dám la lối nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Vân Kiều, cầu xin nàng có thể đổi ý.

Vân Kiều dời mắt, quay đầu nhìn Lương ma ma, một lúc sau nàng thấp giọng nói: “Xử lý theo lời Lương ma ma đi!”

Nói xong, nàng cũng đứng dậy rời đi, không ở thêm một thời khắc nào nữa.

Ở trước mặt nha hoàn, Vân Kiều không muốn tranh cãi với Lương ma ma, nhưng sau khi trở lại phòng, nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Có phải phạt như vậy là quá nặng không?”

“Nếu không thẳng tay phạt nặng, sao có thể giết gà doạ khỉ, khiến bọn họ khắc cốt ghi tâm?” Lương ma ma thản nhiên nói: “Nếu muốn trách thì cũng trách vận khí các nàng không tốt!”

Đương nhiên bà thường xuyên chứng kiến những chuyện thế này, tập mãi cũng thành quen, cũng không hề có chút trắc ẩn nào. Nha hoàn kia khóc lóc van xin thê thảm cũng không đọng lại chút nào trong lòng bà.

Vân Kiều không thể phản bác được, đành gật đầu như thường lệ, xem như đã hiểu.

Vốn Vân Kiều cho rằng, có rất nhiều chuyện cũng không thể phân định đúng sai, cứ làm theo ý của Lương ma ma.

Nhưng không ngờ, chuyện này vẫn chưa dừng ở đó.

Không biết rốt cuộc nha hoàn kia nghĩ cái gì, sau khi nhìn thấy người mua hạ nhân, nàng ta nhân lúc lơ là, đập đầu vào tường, máu chảy đầm đìa. Minh Hương ở bên cạnh cuống quýt, nàng không thể để có người chết trong phủ cho nên vội mời đại phu đến chẩn trị, vất vả lắm mới cứu được.

Lúc tin này truyền đến, Vân Kiều và Thiên Thiên đang ăn cơm.

Trên mặt Minh Hương tràn đầy lo lắng và sợ hãi, nàng kể đầu đuôi sự việc, vô cùng chân thật. Nghe tình trạng bi thảm của nha hoàn kia, Vân Kiều nắm chặt thìa trong tay, qua một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.

“Loại chuyện này cũng đáng để đến báo cho phu nhân lo lắng sao?” Lương ma ma vẫn dùng phong thái điềm tĩnh như cũ, bà trách Minh Hương không đủ bình tĩnh, sau đó lại nói: “Nếu vẫn còn sống thì cứ trói lại đưa cho người mua hạ nhân mang đi. Khi rời khỏi phủ, chuyện nàng ta sống hay chết không liên quan đến phủ!”

Minh Hương và nha hoàn kia có chút giao tình, nàng biết Vân Kiều mềm lòng, cho nên nhân cơ hội này đi cầu xin. Nhìn thấy thái độ của phu nhân đã buông lỏng, đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa thì bị Lương ma ma tuyệt tình phá bỏ.

Căn bản, Lương ma ma không để mình bị đẩy lòng vòng, Minh Hương chỉ đành nuốt xuống những lời định nói rồi im lặng đi ra ngoài.

Vân Kiều không nói gì chỉ nghe hai người nói chuyện, trong lòng mơ hồ phát hiện ra gì đó nhưng lại lười suy nghĩ.

Minh Hương dạy cho nàng thế nào là ân tình, Lương ma ma dạy nàng quy củ, nàng tựa như bèo trôi lững lờ, kéo tới kéo lui. Đã bất lực lại sinh ra chút bực bội.

Có lẽ, Lương ma ma nhìn thấy được nàng phiền muộn, vừa gắp thức ăn cho nàng, vừa giải thích: “Nếu vì vậy mà thu hồi mệnh lệnh đã ban, thay đổi ý định xoành xoạch, không khéo những người khác cũng học theo, đến lúc đó sẽ vô cùng phiền phức!”

Vân Kiều chưa từng vào cung cho nên nàng không biết rốt cuộc bên trong đó là dáng vẻ thế nào, nhưng những ngày này nhìn phong thái làm việc của Lương ma ma giống như một trường đấu thú.

Nàng day day huyệt đạo trên trán, đầu nàng giờ đây có chút đau.

Giọng nói Lương ma ma vẫn đều đều: “Lúc trước Điện Hạ đã từng nói, tâm địa ngài vốn hiền lành, xưa giờ hay thương xót kẻ yếu, cho nên chuyện này…”

Vân Kiều cảm thấy không được tự nhiên khi nghe Bùi Thừa Tư đánh giá mình qua miệng người ngoài, nàng liền cắt ngang lời của Lương ma ma: “Ta muốn gặp hắn!”

Chuyện này đương nhiên không hợp quy củ.

Nhưng ý Vân Kiều đã quyết, nàng giương mắt nhìn Lương ma ma, nhấn mạnh lần nữa: “Ta muốn gặp hắn!”

Lương ma ma sững sờ, bà đối mắt với nàng một hồi, sau đó trầm giọng đáp: “Ngài có thể cho người truyền tin vào cung, nhưng Điện Hạ có rảnh hay không, lão nô không dám chắc!”

Lúc này đã là chạng vạng tối, Vân Kiều sai người lập tức truyền tin, còn mình ngây người ngồi ở trong sân.

Từ ánh chiều tà le lói cho đến màn đêm dày đặc, Thiên Thiên có khuyên vài lần cũng không khuyên được Vân Kiều trở về phòng, nàng đành lấy áo khoác phủ thêm cho nàng, tránh cho gió lạnh nhiễm vào thân thể.

Đợi thêm nửa canh giờ mới thấy được bóng hình cao gầy ở phía xa xa.

Vân Kiều vô thức đứng dậy, nàng muốn nghênh đón hắn, nhưng một lúc do dự, nàng vẫn đứng yên tại chỗ.

Hạ nhân cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, lúc Bùi Thừa Tư tiến vào trong viện, hắn mới phát hiện Vân Kiều đứng dưới tán cây, hắn nhíu mày, trách cứ: “Ban đêm gió lớn, các ngươi hầu hạ thế nào, sao lại để phu nhân đứng ở đây?”

Minh Hương không dám bao biện đành phải nhận lỗi về mình.

“Không cần phải trách phạt các nàng!” Vân Kiều đã quen với những lời nói của Lương ma ma, cho nên chuyện này nàng rất nhạy cảm, cộng thêm những bức bối mấy ngày qua khiến cho ngữ khí không được tốt.

“Là ta khăng khăng muốn ở đây đợi chàng, có trách thì hãy trách ta!”

Cảm xúc của Vân Kiều hiện rõ trên mặt, Bùi Thừa Tư không giận, thay vào đó hắn lấy áo choàng khoác cho nàng, ngữ điệu nhún nhường: “Là ta không tốt, về trễ để nàng phải nhung nhớ!”

Bùi Thừa Tư chưa từng cãi nhau với Vân Kiều, và điều đó cũng không cần thiết, chỉ cần vài câu hắn đã có thể làm nàng hết giận.

“Những ngày này, sự việc trong triều rất loạn, vừa giải quyết xong việc này lại đến công việc khác ập đến. Ta thực sự không thể phân thân, cho nên không thể trở về với nàng!” Bùi Thừa Ta nắm bàn tay lạnh ngắt của nàng, bất đắc dĩ nói: “Nếu nàng muốn tức giận thì trút lên người ta, cần gì phải giày vò bản thân mình như vậy?”

Vốn dĩ Vân Kiều chỉ như con mèo xù lông, bị hắn vuốt một hồi đã bình tĩnh lại, miễn cưỡng theo hắn vào phòng.

Trước giờ nàng không thể giận Bùi Thừa Tư lâu được, hắn dỗ dành vài câu đã hoá giải được mọi chuyện.

“Ta đã đề cập với Lương ma ma, để cho bà ấy mài dũa tính tình của nàng!” Bùi Thừa Tư khẽ vuốt cằm, hắn không trốn tránh ánh mắt bất mãn của nàng, bình tĩnh giải thích: “Trong những ngày này, trong lòng nàng chắc cũng hiểu, những điều ma ma dạy nàng đều là đạo lý thực tế!”

Vân Kiều biết trước giờ mình không nói lại Bùi Thừa Tư, cho nên dứt khoát im lặng, cúi đầu cắn lên cổ tay hắn.

Bùi Thừa Tư lắc đầu cười, hắn lật tay nắm tay cằm Vân Kiều, hỏi: “Nàng biết vì sao ta gọi Lương ma ma đến không?”

“Vì sao?” Vân Kiều mơ hồ không rõ.

“Bà ấy…từng là người hầu hạ bên cạnh mẫu thân của ta!” Nói câu này xong, giọng của hắn trở nên nghèn nghẹn: “Năm đó ta được đưa ra ngoài cung, sống sót đến giờ này cũng một phần nhờ vào bà ấy!”

Vân Kiều giật mình, sau đó lại cảm thấy tự giận bản thân.

Nếu nàng biết chuyện này sớm hơn, nàng đã cố gắng thân thiết hơn với Lương ma ma rồi, sẽ không xem bà ấy là một phu tử nghiêm khắc.

“Trong cung hiểm ác, cho dù mẫu thân có trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ cho ta cũng không thể bảo vệ cho bản thân người!” Bùi Thừa Tư rũ mắt, che giấu cảm xúc bên trong: “Bất kể là ta hay Lương ma ma, dù có nghiêm khắc với nàng thì cũng đều hy vọng nàng sẽ tốt hơn!”

Vân Kiều tựa lên vai Bùi Thừa Tư, dường như nàng cảm thấy mình giống như một đệ tử ngang bướng, không thể hiểu hết những khổ tâm của phu tử.

Song, trong lòng nàng đâu đó vẫn cảm thấy khó chịu, nàng nhíu mày nghĩ một rồi, cuối cùng cũng hiểu ra.

“Ta từng nghe nói Thánh thượng độc sủng Vi quý phi, cực kỳ dung túng bà ấy, cho nên sinh ra không ít tai hoạ…” Vân Kiều ngửa đầu nhìn Bùi Thừa Tư, nhẹ giọng hỏi: “Chàng cũng sẽ như vậy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc