NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Suốt chặng đường mệt nhọc, lại thêm chuyện của Yến Đình, cả tinh thần và thể xác của Vân Kiều đều mệt mỏi rã rời. Song, nàng vẫn cố gắng chống đỡ, cho đến khi dùng xong cơm chiều, sắp xếp ổn thoả cho Thiên Thiên, lúc này mới lộ ra vẻ mệt mỏi.

Bóng đêm dày đặc, bên trong phòng chỉ có một chiếc đèn dầu.

Vân Kiều ủ rũ ghé vào cạnh bàn, ngồi ngây ngốc một hồi.

Nàng nhớ lại bức thư của Yến Đình cho người mang đến, cố gắng tìm tòi chút dấu vết. Nàng đã đọc đi đọc lại mấy lần không sót chữ nào, đến mức còn thuộc luôn nhưng vẫn không tìm thấy nguyên do nào.

Bất giác nàng đã ngủ thiếp đi.

Mà trong giấc mơ, nàng cảm thấy rất kỳ lạ.

Lúc thì, nàng giẫm bên băng tuyết mỏng đến bến đò đưa tiễn Yến Đình vào kinh đi thi, lúc thì, xuất hiện những hình ảnh mấy năm qua hai người ở chung, thậm chí nàng còn mơ thấy Yến Đình xảy ra chuyện.

Trong mộng, Yến Đình không nói gì đi xuyên qua cánh rừng rậm, giống như đang trốn tránh truy binh.

Trên vai hắn còn trúng một mũi tên, máu tươi liên tục chảy ra từ kẽ ngón tay, ánh trăng chiếu lên người, đôi môi không còn huyết sắc, tuy nhiên dường như đôi mắt hắn lại lạnh lẽo, lộ ra ánh nhìn sắc bén tàn nhẫn.

Vân Kiều chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt hắn, lòng nàng như lửa đốt muốn lao vào cứu hắn nhưng lại bất lực.

Bỗng nhiên nàng giật mình bừng tỉnh, trời cũng bắt đầu sáng.

Tim Vân Kiều đập dồn dập, nàng vỗ ngực nhuận khí một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Nàng rót cho mình một chén trà đã nguội lạnh từ đêm qua, ổn định tinh thần rồi đứng dậy lặng lẽ chải đầu mặc quần áo.

Sáng sớm vừa chạm mặt, Nguyên Anh nhìn thấy quầng thâm dưới mí mắt kia, nàng đã biết đêm qua Vân Kiều ngủ không ngon giấc. Việc này nàng cũng không thể khuyên được gì, muốn cởi chuông thì cần tìm người buộc chuông, chỉ khi nhìn thấy Yến Đình kia thì Vân Kiều mới có thể yên lòng.

“Đây là danh sách ta cho người liệt kê ra, hầu hết khách điếm ở kinh thành đều kê ra cả!” Nguyên Anh đi với nàng ra cửa, trấn an: “Để Tố Hoà đi cùng với các ngươi, trong hai ngày này ta phải nhanh chóng lấy được hàng từ Thuỷ Vận Ti ra, sau đó cùng ngươi đi tìm phu quân!”

Vân Kiều nhận lấy danh sách, thản nhiên cười: “Ngươi cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho ta!”

Sau khi chia tay Nguyên Anh, Vân Kiểu nhìn kỹ lại danh sách có gần mười khách điếm lớn nhỏ, rồi hỏi Tố Hoà, nàng quyết định cùng Thiên Thiên đến khách điếm Duyệt Lai gần đây.

Khách điếm Duyệt Lai này là một trong những tửu lâu nổi danh kinh thành, cũng may trời còn sớm, còn lâu mới đến giờ cơm trưa cho nên không có nhiều người. Sảnh chính của khách điếm là nơi tụ tập ăn chơi, thấy có khách đến cửa lập tức có người chạy đến tiếp đãi.

Vân Kiều ngồi kế bên cửa sổ uống trà.

Nàng lấy một khối bạc từ tay áo ra, ung dung vuốt ve, đưa cho tiểu nhị: “Ta muốn hỏi ngươi về một người!”

Ánh mắt tiểu nhị dừng trên khối bạc trong tay nàng, thoáng chốc hiểu ý, ân cần nói: “Ngài cứ hỏi đi, nếu ta biết ta nhất định sẽ nói hết, không giấu diếm nửa lời!”

“Đầu năm nay, khách điếm này hẳn là có rất nhiều thư sinh đến?”

“Đương nhiên rồi!” Tiểu nhị cười nói: “Năm nay là thi Hội, các sĩ tử các nơi đều tập trung ở kinh thành!”

Vân Kiều gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy, khách điếm này có người nào họ Yến từng ở trọ hay không? Hoặc là, có từng nghe đến người này hay không?”

“Chuyện này…” Tiểu nhị bị hỏi cho lúng túng.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu vẫn không có manh mối gì, nhưng lại không muốn từ bỏ khối bạc kia, hắn nói: “Còn chi tiết nào khác không?”

“Tướng mạo hắn rất đẹp!” Vân Kiều vừa nói xong liền cúi đầu ho nhẹ.

Cũng không phải là do nàng tự biên tự diễn, bộ dạng của Yến Đình thật sự rất xuất chúng, khiến cho người khác chỉ nhìn một lần là đã nhớ thương. Bằng không, lúc trước Nguyên Anh cũng không chọc nàng là “Kiến sắc vong hữu”.

Tiểu nhị suy nghĩ một lát, lại hỏi thêm: “Ngài có bức hoạ nào của Yến công tử không? Có thể cho ta nhìn qua, nói không chừng có thể nhớ ra!”

Vân Kiều lắc đầu.

Nàng không giỏi cầm bút. Lúc trước khi Yến Đình rời khỏi nhà, nàng lấy cớ chia ly lâu bảo hắn để lại một bức hoạ để khi nhớ hắn nàng có cái để ngắm. Mới đầu Yến Đình bị ý tưởng này của nàng làm cho bối rối, không muốn động bút, nhưng thấy nàng nũng nịu, cuối cùng cũng đồng ý.

Chỉ là khi nàng đến kinh thành xa xôi, không ngờ phải tìm người như mò kim đáy bể thế này cho nên không mang theo bức hoạ kia.

Tiểu nhị lộ ra vẻ mặt khó xử, Từ Thiên Thiên nãy giờ im lặng, bỗng rót trà nhỏ giọng nói: “Vân tỷ, nếu được thì muội có thể vẽ thử!”

Nói xong liền vội bổ sung: “Nhưng lâu rồi muội chưa chạm vào bút, sẽ không giống lắm, chỉ có thể tương tự bảy tám phần!”

Vân Kiều đột nhiên nhớ Thiên Thiên đã từng học thêu từ nhỏ, nàng nhẹ thở dài: “Tại ta quá hồ đồ, vậy mà không nhớ ra!”

“Làm phiền cho ta mượn giấy bút!” Vân Kiều đặt thỏi bạc trên bàn: “Mang cho ta vài đĩa điểm tâm đặc sắc!”

Tiểu nhị thấy nàng nói như vậy liền vui vẻ ra mặt, vội đồng ý làm theo.

Giấy vẽ bày sẵn trên bàn, Vân Kiều thoải mái trấn an Thiên Thiên đang căng thẳng: “Không cần lo lắng, chỉ cần vẽ ra dáng người là được, nếu vẽ không giống thì từ từ chỉnh sửa lại!”

Thiên Thiên khẽ xoa các đốt ngón tay, gật đầu, lúc này mới động bút chấm mực.

Vân Kiều chống cằm nhìn, sau đó lại nghe thấy tiếng động từ cửa ra vào. Nàng quay đầu nhìn qua, cách mành trúc, chỉ thấy một dáng vẻ ục ịch vui vẻ chạy ra.

“Không biết cơn gió nào đưa Phùng quản sự đến đây thế này!” Chưởng quầy tựa như nghe được tin tức gì đó, vội vàng chạy ra từ hậu viện, nịnh hót với nam nhân kia: “Ngài có phân phó gì, cứ báo ta một tiếng, việc gì phải đích thân đến đây!”

Tên Phùng quản sự bụng phệ chắp tay sau lưng, quan sát toàn bộ khách điếm một phen, sau đó chậm rãi mở miệng: “Dạo gần đây làm ăn tốt không?”

Vốn Vân Kiều đã thu ánh mắt lại, sau đó nàng lại nghe ra giọng nói vô cùng quen thuộc, bèn nhìn lại ngay lập tức.

Giọng điệu trong lời nói vô cùng đặc biệt, Vân Kiều nheo mắt lại, nhìn xuyên qua mành trúc âm thầm đánh giá tên quản sự kia, nàng khá chắc chắn với suy đoán của mình.

Hắn ta từng làm quản sự của Cẩm Tú các nhánh Bình Thành, tên là Phùng Thái.

Bởi vì lúc trước có tranh chấp trong chuyện làm ăn, Vân Kiều có biết Phùng Thái, sau này không còn gặp nữa. Thật sự không ngờ, có một ngày hai người lại gặp nhau ở kinh thành.

Vân Kiều ngồi nghiêng người, đưa lưng về phía quầy, nàng quyết định không chạm mặt với Phùng Thái.

Cho dù muốn rời đi cũng phải đợi hắn đi trước.

Nhưng Phùng quản sự không có ý định rời đi, hắn hỏi chưởng quầy rất nhiều vấn đề, hắn muốn đích thân xem sổ sách.

Từ Thiên Thiên tập trung tinh thần để vẽ, nét cuối cùng cẩn thận kéo lên, sau đó thở ra: “Vân tỷ xem thử, có thể dùng được không?”

“Đương nhiên là được rồi!” Vân Kiều khen, nàng nhẹ thổi nét mực chưa khô trên giấy.

Từ Thiên Thiên xoa xoa cánh tay, nhìn thấy Vân Kiều không động đậy gì, nàng nghi hoặc hỏi: “Không cần gọi tiểu nhị kia đến để nhìn thử sao?”

“Chờ tên quản sự kia đi rồi nói tiếp!” Vân Kiều đè thấp giọng nói, nàng tiến đến bên tai Thiên Thiên giải thích: “Năm đó ta có tranh chấp với hắn chuyện làm ăn ở Bình Thành, tốt nhất là tránh đi, miễn cho hắn nhận ra!”

Nói xong nàng đẩy đĩa điểm tâm qua: “Nếm thử bánh hoa sen nhà hắn đi!”

Ba người buồn chán ăn điểm tâm, đợi đến khi mọi người ăn hết mọi thứ trước mắt, Phùng quản sự mới thị sát xong, hắn bỏ sổ sách xuống rời đi.

Vân Kiều chờ hắn đi ra cửa, liền vén mành trúc lên gọi tiểu nhị đến.

Tiểu nhị xoa cằm, nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn trên giấy vẽ một lát, rồi luyến tiếc nói: “Vị Yến công tử này ta chưa từng gặp!”

Vân Kiều mím môi: “Được!”

Lúc sáng, nàng đã biết việc này không thể thuận lợi như vậy được, nàng chỉ thất vọng một lát, sau đó liền điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị đến khách điếm tiếp theo.

Vân Kiều thu lại bức họa, vừa ra ngoài vừa bàn bạc với Tố Hòa xem nên đến nơi nào tiếp theo. Không biết vì sao Phùng Thái không chịu đi, nàng đụng phải hắn ở cửa khách điếm.

Vân Kiều kinh ngạc, lập tức rũ mắt, nghiêng người né tránh, bước nhanh ra ngoài.

“Khoan đã!” Phùng quản sự đột nhiên mở miệng, hắn sai người ngăn cản Vân Kiều, hắn vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đánh giá nàng: “Ngươi là…là nha đầu chết tiệt ở Bình Thành?”

Hắn nghiến răng phun ra mấy chữ “nha đầu chết tiệt”, khác xa với giọng điệu kiêu căng thường ngày.

Vân Kiều thầm thở dài trong lòng “Đúng là oan gia ngõ hẹp”, song trên mặt lại làm bộ ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp, lại gặp Phùng quản sự ở đây!”

“Thật là trùng hợp!” Phùng Thái cười lạnh, trong lời nói mang theo oán hận.

Cho dù mọi người không biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn qua có thể biết được hai người không hợp nhau.

“Ngươi đến kinh thành để làm ăn sao?” Giọng Phùng Thái chậm rãi mang nhiều ẩn ý: “Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng ngồi xuống ôn lại chút chuyện cũ…”

Vân Kiều không cần nghĩ cũng biết, lòng dạ lão không có gì tốt đẹp, không để nói hắn hết lời, nàng liền từ chối: “Thật không may, ta còn có việc phải làm, không tiện ở lâu. Ngày khác sẽ tâm sự!”

Không đợi hắn mở miệng nàng liền kéo Thiên Thiên rời đi.

Từ Thiên Thiên theo sát phía sau, nàng cảm thấy hình như có người nhìn chằm chằm sau lưng mình. Theo bản năng nàng quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt không mấy tốt đẹp của Phùng quản sự. Nàng liền quay đầu đi, kéo ống tay áo Vân Kiều, nhỏ giọng nhắc; “Vân tỷ, muội thấy hình như tên Phùng quản sự kia còn căm hận tỷ đấy!”

“Lão già đó bản lĩnh không biết được bao nhiêu nhưng lòng dạ đích thực là của tiểu nhân!” Vân Kiều nhớ lại chuyện năm đó, hừ lạnh: “Khi đó hắn muốn triệt đường làm ăn của ta, kết quả trộm gà không được còn mất nắm thóc, bơi lội chật vật trong tay ta, nói không chừng bao năm nay đều hận ta thấu xương!”

Nếu không cũng không đến mức vừa chạm mặt đã lập tức nhận ra nàng.

“Tố Hoà, ngươi có biết hắn là người của ai không?” Vân Kiều tò mò hỏi: “Để có thể làm đại quản sự vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, e là phải được người kia rất chú trọng?”

“Là người của Tiền gia!” Tố Hoà dừng một chút, giải thích cặn kẽ với nàng: “Tiền gia là phú thương nổi danh ở kinh thành, cửa hiệu phong phú đa dạng, nổi tiếng nhất là Cẩm Tú Các, Duyệt Lai hôm nay chúng ta đến cũng là tửu lầu của nhà hắn. Để có được ngày hôm nay, Phùng quản sự đã đưa tiểu muội của hắn cho Tiền nhị gia làm thiếp thất….”

Những gút mắt bên trong cũng không cần phải nói rõ.

Từ trước đến nay, Vân Kiều vẫn luôn chướng mắt loại người như vậy, nàng lười phải so đo, chỉ cười nhạo một tiếng rồi ném chuyện này sang một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc