NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Bụi đất bay mù mịt vào mắt mũi, Vân Kiều ngộp đến mức không thở nổi.

Lúc té ngã, cánh tay nàng bị cọ xuống đất làm rách da, chảy máu, lòng bàn tay cũng bị mảnh sứ cắt đứt, mùi tanh của máu trộn lẫn với bụi đất, khiến người khác buồn nôn.

Mà cũng nhờ cơn đau như tra tấn này mới làm cho nàng tỉnh táo hơn chút, không bị mê dược quật ngã.

Tiếng mắng mỏ giận dữ của xa phu truyền vào tai, Vân Kiều run lên, nàng ý thức được mình đã va chạm với quý nhân.

Đầu óc nàng mơ hồ, không biết người trong xe rốt cuộc là ai, nhưng vẫn ráng chống đỡ, bò dậy quỳ bên cạnh.

Quan gia quyền quý ở kinh thành nhiều vô số kể, nàng không thể đắc tội với bất cứ ai.

Phu xe vừa sợ vừa giận, hắn định quất một roi lên người nàng, lại nghe thấy giọng nhà nhạt trong xe phát ra: “Được rồi!”

Vân Kiều sửng sốt, nàng đang nghi ngờ chính mình bị ảo giác, nếu không tại sao giọng nói kia lại quen thuộc đến vậy? So với giọng của Yến Đình trong trí nhớ của nàng thì giọng này trầm thấp hơn, và cũng lạnh lùng hơn.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy trước mắt.

Chiếc màn cửa bị đẩy ra, một nam nhân ôn tồn lễ độ xuất hiện. Hắn khác xa Yến Đình, Vân Kiều lộ ra vẻ mặt thất vọng. Ngay lập tức, nàng cảm thấy thân trí mình có vấn đề, bằng không, sao chỉ bằng một giọng nói mà nàng lại nghi ngờ người trong xe là Yến Đình cho được?

Phu xe vừa mới mắng mỏ nàng quay sang xưng hô với người nọ là “Điện hạ!”

Người này không có chút nào liên quan đến Yến Đình.

Cả người nàng giờ đây vô cùng chật vật, chiếc váy màu thiên thanh bị nhuộm những vết máu loang lổ và bụi đất, trên mặt còn vương lại vài vệt máu, bên trong đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước, tựa như chớp mắt một cái thì nước mắt sẽ rơi tức thì.

Trần Cảnh không biết trong lòng nàng chuyển biến thế nào, chỉ cho rằng nàng đã bị hù, hắn lắc đầu cười, phân phó hạ nhân: “Đưa nàng đến y quán kiểm tra, lúc này đừng gây thêm chuyện ồn ào nữa!”

Nói xong, hắn buông rèm, quay đầu nhìn Bùi Thừa Tư đang nhắm mắt dưỡng thần.

Sáng nay, trên buổi thiết triều, Hoàng đế chính thức sắc lập Thái tử, mọi chuyện đã định, lúc này Bùi Thừa Tư nên hào hứng, hài lòng mới phải, nhưng hắn không tỏ ra đắc ý. Mấy tháng ngắn ngủi gần đây, hắn càng giấu kín cảm xúc của mình.

Lúc trước là Trần Cảnh tìm hắn đưa về, có điều ngay cả Trần Cảnh cũng không đoán được tâm tư của hắn thế nào.

“Đại điển sắc lập sẽ diễn ra vào cuối tháng, đến lúc đó Điện hạ có thể làm chủ Đông Cung!” Trần Cảnh dừng một chút, cuối cùng đề cập đến vấn đề mà hai người né tránh: “Trên dưới triều đình đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí Thái tử phi, việc này trong đại, Điện hạ có quyết định nào chưa?”

Bùi Thừa Tư nghe xong giương mắt về phía hắn: “Vậy, Thái Phó thấy thế nào?”

“Giữa thần và Điện Hạ không có gì phải vòng vo,” Trần Cảnh không né tránh, thản nhiên nói: “Gần đây xung quanh đang bàn tán, có không ít người nói Trần gia ta nâng đỡ Điện Hạ là muốn nữ nhi nhà mình chiếm giữ hậu vị!”

“Nữ nhi của Trần gia tuổi phù hợp chỉ có một người, nhưng từ lúc sinh ra thân thể nàng đã yếu ớt, chỉ có thể gả cho một người nhàn tản, điều dưỡng thật tốt, cho nên không thể nhận nỗi trọng trách này!”

Nói cách khác thì Trần gia không có ý định này.

“Ta chưa từng tin lời đàm tiếu, Thái Phó không cần bận tâm!” Bùi Thừa Tư chống trán, ánh mắt rơi vào hư không, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, một lúc sau bỗng mở miệng nói: “Thái Phó đã điều tra lai lịch của ta, chắc cũng đã biết, lúc ở dân gian ta từng kết thân!”

Đương nhiên Trần Cảnh biết, hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc phủ nhận.

Trước khi hắn tìm đến Bùi Thừa Tư, hắn đã điều tra những chuyện này, hắn biết những năm gần đây Bùi Thừa Tư lăn lộn ở dân gian, sau đó, thành thân với một tiểu cô nương xuất thân bình thường ở Bình Thành.

Đối với chuyện này, Trần Cảnh không có hứng thú, cũng không để tâm nhiều. Dù sao ai cũng biết, một nữ tử xuất nhân tâm thường được làm Thị Thiếp ở Đông Cung cũng xem là miễn cưỡng. Nếu Thái tử nhớ đến tình xưa thì có thể phong thành Trắc phi, cũng xem như làm tròn đạo nghĩa.

“Ta sẽ sai người đến Bình Thành đón nàng,” Bùi Thừa Tư nói: “Nàng là thê tử kết tóc cùng bái thiên địa với ta!”

Cho dù Trần Cảnh hiểu biết rộng rãi cỡ nào, khi nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, y cũng suýt phải thất thố.

“Chuyện này,” Vốn Trần Cảnh đang muốn né tránh không đưa ra ý kiến, hắn không muốn tham gia quá nhiều về chuyện lựa chọn Thái Tử Phi, song, lại không ngờ Bùi Thừa Tư lại có chủ ý như vậy, cuối cùng hắn không thể nhịn được khuyên nhủ: “Dựa theo xuất thân của người kia, chỉ e là khắp triều đình đều sẽ cực lực phản đối!”

“Huống chi…”

Huống chi, các thế gia đại tộc trước đó phần lớn là lấy quan hệ thông gia ra để trao đổi lợi ích, ngồi chung thuyền với nhau. Chọn một Thái Tử phi xuất thân cao quý có thể thu nạp thêm thế lực, giảm bớt không ít phiền toái không đáng có.

Nếu như khăng khăng lập nữ tử thường dân làm Thái Tử phi, tương lai sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, sợ là triều thần sẽ lật tung trời đất lên.

Không phải Bùi Thừa Tư không hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn cố chấp nói: “Nếu không có nàng, ta sẽ không thể có ngày hôm nay!”

“Nàng ta và Điện hạ quen nhau từ khi ngài chưa có gì, nhiều năm chung sống với nhau đương nhiên có tình cảm, ngài nên phân rõ, đã ngồi lên vị trí Thái Tử rồi thì không nên cảm tính nữa!” Trần Cảnh không cứng nhắc đối đầu với hắn, ngược lại chỉ khuyên nhủ: “Huống hồ chức trách của Thái Tử Phi không phải người thường có thể gánh được, đối với nàng ta, làm Thái Tử Phi chưa hẳn là chuyện tốt nếu không muốn nói là “tra tấn” nàng!”

“Ngài thương yêu nàng ấy, bao bọc nàng ấy trong nhung lụa, không phải tốt hơn sao?”

Lời nói của Trần Cảnh khiến Bùi Thừa Tư trầm mặc, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa phủ, hắn nói: “Tạm gác chuyện này lại, đợi nàng vào đến Kinh thành rồi nói!”

Trần Cảnh nhìn thấy thái độ hắn hoà hoãn, trầm giọng đáp: “Vâng!”

Lúc Vân Kiều tỉnh dậy đã là chiều tà, nàng nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời dần tối đi. Vân Kiều cảm thấy đầu mình như búa bổ, nàng cắn môi, quan sát nơi xa lạ này.

Một phụ nhân đẩy màn cửa đi vào, trong tay mang theo chậu nước, thấy nàng tỉnh dậy liền cười: “Cô nương tỉnh rồi!”

“Ta đang ở đâu vậy?” Vân Kiều đỡ trán, nàng thấy trên tay mình đã được băng bó gọn gàng, bấy giờ nàng mới nhớ đến chuyện ở Duyệt Lai lâu, bỗng chốc cơn giận kéo đến.

“Thị vệ kia đua cô nương đến, nói rằng cô nương va chạm với xe ngựa của quý nhân, may mà quý nhân không tính toán, còn cho người đưa cô nương đến y quán!” Phụ nhân kia ngồi bên cạnh nàng, cầm cổ tay nàng bắt mạch, rồi gật đầu nói: “Tốt hơn rồi!”

Nghe phụ nhân kể, Vân Kiều nhớ đến chuyện ban chiều, lúc đó nàng mơ mơ màng màng, ký ức rất vụn vặt.

“Dược tính của mê dược trong người cô nương rất mạnh, có thể làm cho người ta mê man cả một ngày, cũng may phân lượng không nhiều!” Phụ nhân chỉ vào lòng bàn tay Vân Kiều, cảm thán: “Cũng may cô nương có thể ngoan cường tàn nhẫn ra tay bản thân!”

Lúc xử lý vết thương, nàng còn phải gắp ra những mảnh sứ vụn nhỏ bé, khiến người khác phải giật mình.

Tay nàng hơi co lại, cơn đau nhức từ trong xương truyền đến, Vân Kiều hít một hơi. Nàng cảm ơn phụ nhân ngồi bên cạnh, sau đó rời khỏi y quán.

Dù vết thương đã được xử lý tốt, nhưng vết máu vẫn còn vương lại trên váy, lúc nàng ngã xuống váy cũng bị rách, bộ dạng lúc này vô cùng chật vật. Hình như mắt cá nàng cũng bị thương, đi không thuận, suốt quãng đường trở về Nguyên gia nàng bị chỉ trỏ không ít.

Nguyên Anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nàng liền hoảng hốt: “Sao lại thành ra như vậy? Là ai làm?”

Môi miệng Vân Kiều khô đắng, nàng nhìn nước trà trên bàn, trong lòng lại dâng lên sợ hãi. Sau khi bình tĩnh lại, nàng uống một nửa rồi kể từ đầu đến cuối cho Nguyên Anh nghe, nàng thở dài: “Cũng do ta sơ suất, không ngờ bọn hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy!”

“Chuyện này sao có thể trách ngươi được? Ngươi đang sốt ruột, trông ngóng tin tức của Yến Đình!” Nguyên Anh nghe xong vừa lo lắng vừa tức giận: “Với thủ đoạn hạ lưu này, không ai có thể đề phòng được!”

“Còn về việc va chạm với xe ngựa của quý nhân thì xem như ta xui xẻo đi!” Vân Kiều mơ hồ nhớ lại gương mặt nàng đã nhìn thấy kia, cái người có giọng nói giống Yến Đình, khiến nàng ngây ngốc.

“Cũng may,” Nguyên Anh nhìn gò má trầy xước của nàng, thở dài: “Vị này còn để cho người đưa ngươi đến y quán, nếu là người kiêu căng ngang ngược, không chừng sẽ phạt ngươi cũng nên!”

Lúc trước, Vi gia của quý phi thế lực bành trướng, hành sự mọi chuyện đều kiêu căng ngạo mạn, từng đứng ở phố đánh phạt thường dân làm náo loạn một phen, người kia bị đánh cho mất nửa cái mạng.

“Thật sao?” Vân Kiều cười khổ: “Vậy là ta phúc lớn mạng lớn rồi!”

Đang nói dở, Từ Thiên Thiên và Tố Hoà đã quay về, mang theo tin tức vô cùng tồi tệ…

Hai người cầm chân dung của Yến Đình đi hỏi tất cả các khách điếm nhưng vẫn không có tin tức gì.

Vân Kiều cúi đầu trầm mặc, Nguyên Anh nhịn không được, hỏi: “Tại sao lại như vậy? Hắn thật sự có đến Trường An không?”

Hiện tại nàng rất giận Yến Đình, nhất là khi nhìn thấu bộ dạng Vân Kiều thương tích đầy mình, nàng hận không thể chỉ thẳng vào mặt Yến Đình mắng cho hắn một trận. Chỉ là không có chút tin tức nào, căn bản còn không thấy được người cho nên oán khí đó không có chỗ để phát tiết.

Vân Kiều cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.

Trên thư, chuyện hắn thi đậu là giả, vậy những chuyện khác thì sao? Có thật không? Nàng dựa vào gì để tin?

Nếu nàng không tin, vậy bây giờ phải làm sao?

Biển người mênh mông, nàng nên đến đâu để tìm phu quân đang bặt vô âm tín?

Nghĩ đi nghĩ lại, đầu Vân Kiều lại đau lên, nàng không rõ được lúc này là do di chứng của mê dược kia hay đơn giản chỉ vì Yến Đình.

“Đừng nghĩ nữa, xe đến núi ắt sẽ có đường, ngươi nghỉ ngơi trước đã, dưỡng thương xong rồi tính tiếp!” Nguyên Anh vuốt lưng nàng, vắt óc lên tìm cớ an ủi: “Còn nữa, không phải trên thư Yến Đình cũng nói là đợi hắn sắp xếp mọi việc thoả đáng thì sẽ về đón ngươi sao? Ngươi đừng hao tâm tổn sức nữa, cùng lắm thì đợi hắn đến tìm ngươi là được!”

Trước khi đến đây, Vân Kiều đã gửi lại lời nhắn cho nhà bên cạnh, Yến Đình sẽ dễ dàng biết được nàng đến kinh thành cùng với Nguyên Anh.

Đây cũng là vì đề phòng bất trắc.

Hiện tại, Vân Kiều không dám tin bất kỳ điều gì, nhưng chuyện đã như vậy, nàng cũng không còn cách nào khác.

Nàng không muốn Nguyên Anh lo lắng cho mình, cố mỉm cười, gật đầu nói: “Được, để hắn đi tìm ta, ta không muốn lo lắng nữa, nhường nỗi lo này cho hắn, cho dù tốn công phí sức cũng đáng đời hắn!”

Nàng cảm thấy rất mệt, cho dù vì mê dược kia nàng đã ngủ nửa ngày, nhưng giờ vẫn cảm thấy buồn ngủ.

“Anh Anh, điều tra giúp ta lai lịch của tên Điền Trọng Ngọc kia!” Vân Kiều nhìn chung trà nhàn nhạt trên bàn, nàng nhớ đến cốc trà Minh Tỉnh kia, chỉ cảm thấy buồn nôn. Nàng cố gắng tỉnh táo, nói với Nguyên Anh: “Phùng Thái là tên lòng dạ hẹp hòi, Điền Trọng Ngọc làm ra chuyện như vậy thì cũng không phải hạng tốt lành gì. Cho dù ta muốn cho qua mọi chuyện cũng chưa chắc bọn họ từ bỏ ý định!”

“Trước mắt cứ điều tra sự việc, biết người biết ta mới có thể đề phòng được!”

Vì để trốn thoát nàng đã giấu mảnh sứ vỡ cứa một nhát lên cánh tay của Điền Trọng Ngọc, máu tươi chảy ra nhiều đến thế kia, e là thương thế không nhẹ. Chó gấp còn biết nhảy tường, huống hồ gì đối với loại tiểu nhân như Điền Trọng Ngọc.

Nguyên Anh gật đầu: “Yên tâm đi, cho dù ngươi không nhắc ta cũng sẽ cho người điều tra!”

Bình luận

Truyện đang đọc