NÀNG KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Edit: Khả Khả

Ngạn Thư ngẩn ngơ ở Khúc Giang Trì hơn nửa ngày, lúc sau hồi phủ, nàng mới hoàn hồn.

Nàng vừa cắn mận khô, vừa háo hức kể cho Nguyên di nghe, nàng cảm thán: “Thánh Thượng này thật tốt, biết phân biệt đúng sai, lại không hề thiên vị tông thất…”

Nguyên Anh biết rõ hành động này của Bùi Thừa Tư là vì đâu. Nghe xong, tâm tình nàng vô cùng phức tạp, cuối cùng không nói gì cả, chỉ vuốt ve tóc mai của Nhạn Thư.

Nhạn Thư thật sự rất ngây thơ, qua một lúc, nàng đã vứt chuyện này ra sau đầu. Nhưng, nào biết được chuyện ngày đó ở Khúc Giang Trì đã cuốn về cho nàng một “đoá hoa đào”.

Ý chỉ có người yêu thích

“Hoa đào” này là một công tử tuấn tú nho nhã. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Khi mới gặp, Nhạn Thư nhìn chăm chăm vào vẻ ngoài của hắn không chớp mắt, nhưng khi biết hắn họ Bùi tên Kỷ, là trưởng tử của Thọ vương, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

Từ khi gặp cái tên đệ đệ ỷ thế hiếp người của Bùi Kỷ, nàng không có chút hảo cảm nào với phủ Thọ vương, cho dù biết hắn đến là để tạ tội, nhưng nàng không hề nể mặt, thậm chí còn nghĩ cách làm khó dễ.

Tuy nhiên, Bùi Kỷ không hề biểu lộ cảm xúc không vui, lúc nào cũng ôn tồn dịu dàng, nhẫn nhịn cực độ.

Không hề giống công tử tự cao tự đại của Vương phủ nuôi dưỡng ra.

Một thời gian sau, khi Nhạn Thư biết được những chuyện thối nát trong phủ Thọ Vương, nàng mới biết Bùi Kỷ đã chịu oan những trò quái gở của nàng.

Tuy Bùi Kỷ và Bùi Tông đều là nhi tử của Thọ vương nhưng không chung mẹ.

Mẫu thân hắn đã mất từ lâu, thời trẻ ở trong phủ cũng không tốt đẹp mấy, cho đến khi vài năm trước Thánh Thượng chọn con cháu tông thất vào cung niệm thư, rồi có ý coi trọng hắn cho nên tình hình mới dần chuyển biến tốt.

Lúc sau, biết được nội tình, Nhạn Thư bất giác sinh ra chút áy náy, khi gặp lại Bùi Kỷ, thái độ của nàng tốt hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, mối quan hệ của nàng và Bùi Kỷ càng thân thiết hơn, đến cả bản thân nàng cũng không hề hay biết.

Hoa sen ở Khúc Giang Trì nở rộ, vào đêm, thuyền hoa dạo trên hồ vô số kể, đàn ca sáo trúc vang lên không dứt.

Nhạn Thư và Bùi Kỷ hẹn đi dạo trên hồ, còn đặc biệt mang theo bình rượu ngon của Tây Cảnh, nào ngờ tửu lượng hắn rất tệ, uống vài chén đã say.

Con người khi uống say, sẽ có người phát điên, cũng có người khóc rống lên, hoặc là ngã lăn ra ngủ. Nhưng Bùi Kỷ say rượu trông qua không có gì khác thường, thậm chí còn vô cùng đứng đắn, chỉ là hắn nói nhiều hơn bình thường.

Nhạn Thư nói chuyện với hắn một hồi mới nhận ra, khiến nàng vô thức mỉm cười.

Bùi Kỷ yên lặng nhìn nàng, hắn tò mò hỏi: “Nàng là nữ nhi của Phó tướng quân, tại sao lại mang họ Vân?”

Nụ cười của Nhạn Thư càng thêm sâu.

Từ nhỏ đến lớn, nàng thường xuyên bị người ta hỏi về vấn đề này, nên đã cố gắng giải thích cặn kẽ. Nàng không nghe Bùi Kỷ hỏi đến, còn cho rằng hắn không quan tâm, không ngờ hắn vẫn giữ trong lòng, đến khi say mới dám hỏi.

“Ừm, đương nhiên là vì mẹ ta họ Vân!” Nhạn Thư ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao: “Nghe nói, khi mẹ ta mang thai ta đã chịu không ít cực khổ, càng nghĩ càng thấy buồn tủi nên quyết định đặt ta họ theo của người!”

Bùi Kỷ giật mình: “Phó tướng quân vẫn đồng ý sao?”

“Đúng vậy,” Nhạn Thư chống cằm cười nói: “Mẹ ta nói gì cha ta cũng đều nghe theo…”

Còn tên của nàng, mẫu thân nói hy vọng nàng có thể như chim nhạn tự do bay lượn trên bầu trời, không bị trói buộc bởi điều gì cả. Cha nàng lại nói đùa rằng năm đó người viết rất nhiều thư mới có thể dụ dỗ phu nhân đến Tây Cảnh để kết duyên.

Những người ở Tây Cảnh quen biết với phu thê Phó tướng quân đều biết, năm đó Phó tướng quân phải vất vả đến độ nào, hận không thể dùng hết 36 kế trong binh thư, cuối cùng mới có thể dụ dỗ được phu nhân gật đầu đồng ý thành thân.

Bùi Kỷ yên lặng lắng nghe, một lát sau bỗng thở dài.

“Sao vậy?” Nhạn Thư khó hiểu hỏi.

“Ta đang nghĩ, có lẽ ta không thể làm tốt như Phó tướng quân…” Bùi Kỷ nâng mắt nhìn về phía nàng, mang theo ý cười dịu dàng: “Không biết nàng có chán ta hay không?”

Lúc đầu, Nhạn Thư không có phản ứng gì, đến khi hiểu được ý tứ của những lời này, mặt nàng liền đỏ lên. Nàng hoảng loạn cầm rượu lên uống, kết quả lại tự sặc chính mình, liên tục ho khan.

Đến khi thật bình tĩnh, nàng phán đoán thái độ khác thường này của Bùi Kỷ: “Ngươi say rồi!”

Ánh mắt Bùi Kỷ vẫn dừng trên người nàng, hắn nghiêm túc nói: “Đợi đến ngày mai, ta lại đến tìm nàng, đến lúc đó nàng phải cho ta câu trả lời!”

Nhạn Thư bị ánh mắt chuyên chú của hắn vây hãm, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại gật đầu.

Tuy nhiên, Bùi Thừa Tư không cho hắn cơ hội này.

Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, Bùi Thừa Tư giữ người lại.

Bùi Thừa Tư không vòng vo, thẳng thắn nói: “Tránh xa Vân Nhạn Thư ra, đừng hòng có mưu đồ gì với nàng!”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Thừa Tư, Bùi Kỷ lập tức quỳ xuống: “Thần thật sự không rõ!”

Bùi Thừa Tư cười lạnh: “Ngươi không rõ điều gì?”

Bùi Kỷ im lặng, một lát sau hắn dập đầu, chân thành nói: “Thần thừa nhận, mục đích tiếp cận ban đầu của mình là không trong sáng, nhưng qua một thời gian bên nhau, thần thật lòng thật dạ với Vân cô nương…”

Bùi Thừa Tư lười phân tích lời này là thật hay giả, vẻ mặt mệt mỏi, thấp giọng nói: “Nàng không hợp với ngươi, ngươi cũng không xứng với nàng…”

“Nếu ngươi còn muốn vị trí này của trẫm thì dừng ở đây đi!”

Nhạn Thư chờ từ lúc tâm trạng thấp thỏm cho đến lúc lặng người. Sau khi mặt trời xuống núi, nàng kết luận là hôm qua Bùi Kỷ quả thật uống say, hôm nay tỉnh dậy liền hối hận.

Điều này khiến nàng có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn hết là tức giận.

Ngay cả khi hắn hối hận, hắn cũng nên cho người báo nàng một tiếng chứ, sao lại có thể để nàng chờ đợi như đồ ngốc thế này?

Đúng là không tử tế gì.

Nàng không đợi thêm nữa, trở về thay xiêm y rồi ra ngoài dạo chợ đêm.

Đèn ngoài cổng Đông Hoa vẫn sáng rực như ban ngày, Nhạn Thư cầm túi mứt, nhẩm tính ngày mình đã rời khỏi nhà.

Hình như nàng có hơi nhớ nhà.

Tuy nói Trường An không tồi, nhưng không có cha mẹ ở đây, sau vài lần hiếu kỳ, nàng cảm thấy nơi này vẫn không bằng Tây Cảnh.

Trong lúc thất thần, nàng lại va phải một người.

“Xin lỗi…” Nhạn Thư vội vàng xin lỗi. Đến khi nhìn rõ dáng vẻ của người nọ, nàng càng thêm khiếp sợ.

Nàng thật sự không thể hiểu, rốt cuộc chợ đêm này có chấp niệm gì với Thánh Thượng, mà khiến ngài lâu lâu cải trang đi dạo, còn bị nàng va phải đến 2 lần.

May mà tính tình Thánh Thượng tốt, không những không tức giận nàng, thậm chí còn mời nàng ăn điểm tâm.

Thực sự rất bình dị, gần gũi.

Nhạn Thư ăn khối bánh hạch đào, song vẫn không nén nỗi tò mò: “Ngài thường xuyên đến đây để hoà niềm vui cùng dân chúng sao?”

Thánh Thượng bị lời của nàng làm cho bật cười, hắn lắc đầu, rồi không biết là nhớ đến điều gì, biểu tình trông có chút cô đơn.

Nhạn Thư biết mình đã lỡ lời, không dám tuỳ tiện lên tiếng nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm.

“Cha mẹ ngươi…có từng nhắc đến ta không?” ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Câu hỏi này khiến Nhạn Thư khó xử, nàng vắt hết trí óc mình ra suy nghĩ một hồi mới nhận ra, hình như cha mẹ mình chưa từng nhắc đến vị Thánh Thượng tốt bụng này.

Hắn cười tự giễu, đột nhiên Nhạn Thư nhớ đến câu chuyện lúc trước, nàng vội “bù đắp”: “Năm kia, ta đi theo mẫu thân về quê bái tế ngoại tổ phụ. Quan sát hết quãng đường đi, mẫu thân có nói bá tánh bây giờ sống tốt hơn thời của Tiên đế nhiều…”

“Triều đình minh bạch, bá tánh an cư lạc nghiệp, đương nhiên đều là công lao của ngài!”

Nàng để ý đến phản ứng của Thánh Thượng, chỉ thấy hắn đưa tay che mắt, không biết biểu tình đang vui hay đang buồn.

Tuy, Nhạn Thư không rõ vì sao hắn lại như thế, nhưng nàng lại nhớ kỹ dáng vẻ này của hắn, cho đến khi về Tây Cảnh, đôi lúc nàng cũng sẽ nhớ đến nó.

Khi Mẫu thân nghe nàng nhắc đến vị Đế vương bình dị, gần gũi nhưng có chút kỳ lạ này, người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ thở dài.

Sau đó, ra ngoài phi ngựa.

Gió thu phớt qua, mang theo hương hoa quế thoang thoảng, thổi bay những yêu hận với người bí ẩn không ai nhắc đến.

- HOÀN TOÀN VĂN-

Bình luận

Truyện đang đọc