NGẠO KIỀU ANH LẠI ĐÂY

Tiếng của cô giáo vừa vang lên, tất cả bạn học trong phòng học đồng loạt nghiêng mắt nhìn sang. Lăng Nhân lúc này chột dạ mà rụt cổ lại, đặt sách đứng lên che mặt, muốn đưa cảm giác tồn tại xuống con số không.

囧 hận không thể ẩn thân tại chỗ. Ngược lại Lục Thiệu Đông bình tĩnh hơn, anh từ trước đến giờ bất kể đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm, đối với cái nhìn chăm chú của người ngoài sớm đã thành thói quen. Nếu đổi ngày thường, anh căn bản sẽ không phản ứng với cô giáo, trực tiếp đến khi chuông tan học vang lên, lại kéo người ra.

Nhưng tình huống trước mắt không giống nhau, anh còn cần suy xét cảm thụ của người khác. Mà người này rõ ràng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.

“Em tìm bạn học Lăng Nhân, thương lượng chuyện biểu diễn tiết mục ở tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường." Anh vô cùng thản nhiên mà nói. Lăng Nhân muốn ở tiệc kỷ niệm thành lập trường đọc thơ diễn cảm mọi người đều biết, lý do này coi như được thông qua.

Cô giáo nửa tin nửa ngờ mà đẩy đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi, đang muốn phê bình hai câu, chuông tan học như được thiết lập trước đó vậy, không sớm không muộn vang lên, lời đến khóe miệng gắng gượng nuốt xuống.

" Giờ học hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người tan học trên đường chú ý an toàn." Nói xong cầm giáo án lên rời đi. Chờ cô giáo đi ra phòng học, Lăng Nhân mới ôn nhu hỏi người ngoài cửa sổ: "Có chuyện gì mà gấp như vậy?”

“Chờ cậu cùng nhau làm bài tập."

"..." Anh lúc nào thì để ý chuyện làm bài tập này như vậy? Lăng Nhân mặc dù không quá tin tưởng giải thích của anh, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng thu dọn cặp sách, liền ra phòng học, lúc gần đi mơ hồ còn có thể nghe được tiếng các bạn học nghị luận.

“Lăng Nhân không phải cùng Triệu Thư Yến biểu diễn tiết mục sao? Lục Thiệu Đông tìm cậu ấy làm gì chứ?”

“Hai người bọn họ gần đây hình như rất thân.”

“ Không phải nghe nói Lăng Nhân trước kia thổ lộ với Lục Thiệu ĐSo? Chẳng lẽ hai người...

“ Những lời này cố ý lọt vào tai người khác — — sắc mặt Dư Yên Nhiên trắng bệch, một đôi mày lá liễu nhíu lại. Mạnh Thanh Thanh vội vàng cắt đứt các bạn học đang nghị luận: "Các cậu không nên nói lung tung. Lục Thiệu Đông trước kia còn thổ lộ với Yên Nhiên đấy."

Mọi người lập tức im miệng. Nhưng vẻ lo lắng trên mặt Dư Yên Nhiên cũng không có vì vậy mà tiêu tán, bởi vì trong lòng cô ta rất rõ ràng, bức thư tình kia không phải Lục Thiệu Đông viết, cô ta lúc ấy nghĩ sai rồi. Cô ta trước kia còn cảm thấy mặc dù thành tích Lăng Nhân tốt hơn cô ta, nhưng dáng dấp cô ta đẹp mắt, thành tích cũng không kém, Lục Thiệu Đông nhất định sẽ lựa chọn mình. Nhưng bây giờ...

Tựa hồ ở trong mắt mọi người, bất kể là thành tích hay là dáng ngoài của cô ta cũng không bằng Lăng Nhân.... Nhất Trung Nam thành đối diện KFC, phân đội nhỏ làm bài tập đã ngồi vào chỗ của mình. Lăng Nhân vẫn ngồi ở vị trí lần trước, Lục Thiệu Đông ngồi ở đối diện cô. Vương Gia Lâm, Chu Vân Dạng cùng Thạch Vũ ngồi ở bên cạnh bàn bốn người, không để lại vị trí nào cho Phó Kiêu Phong phụ trách mua đồ uống.

Trong chốc lát, Phó Kiêu Phong như một cơn gió bay lên tầng, ở bên tai Lục Thiệu Đông nói thầm một câu: "Đọc thơ diễn cảm tới." Lục Thiệu Đông nghiêng đầu thoáng nhìn, quả nhiên nhìn thấy một nam sinh lịch sự văn nhã đi lên tầng, sau lưng còn có mấy người đi theo. Thế giới cũng thật là nhỏ.

Hừ cười một tiếng, anh lật tờ đề, vang lên tiếng xé kéo. Nghe được động tĩnh, Lăng Nhân dừng bút lại, giương mắt nhìn, thấy mặt người đối diện đầy khó chịu mà nhìn chằm chằm tờ đề, đang muốn hỏi anh có phải có bài không biết làm không, lại nghe bên cạnh có người kêu — —

" Học tỷ Lăng Nhân." Cô theo tiếng kêu nhìn lại, theo bản năng kêu lên tên của đối phương: "Triệu Thư Yến?" Triệu Thư Yến? Còn Hà Thư Hoàn đâu? Roẹt một tiếng, Lục Thiệu Đông lật tờ đề trong tay lại. Thành công đưa tới sự chú ý của tiểu tiên nữ. Lăng Nhân: "... Cho dù có bài không biết làm, cũng không cần như có thù lớn thế chứ? Đang nghi hoặc, Triệu Thư Yến đã đi tới.

“Học tỷ, thật trùng hợp." Lăng Nhân lễ phép mà cười cười: "Ừ. Tới làm bài tập.”

“Chúng em tới đây lưu trình tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường." Triệu Thư Yến chỉ vào mấy người đi cùng hắn, "Đều là tiết mục của nhóm bạn học." Cười cười, hắn còn nói: "Không nghĩ tới ở đây gặp được chị, em đang muốn tìm chị đối đáp đấy. Lát nữa chị có rảnh không?" Roẹt một tiếng, tờ đề trong tay người nào đó lại lật, mang theo một cơn gió. Lăng Nhân:...

“ Ngày khác đi, hôm nay chị còn có bài tập phải làm." Lăng Nhân nói. Lục Thiệu Đông lấy tay nhẹ khẽ vuốt tờ đề trên bàn, đối với câu trả lời này rất vừa lòng.

Triệu Thư Yến hơi thất vọng: "Như vậy sao. Vậy hẹn lại ngày khác. Số wechat của chị là gì vậy? Em thêm chị vào, thuận lợi sau này liên lạc." Lúc này người nào đó không lật tờ đề nữa, trực tiếp trở mặt.

“Bài này tôi không biết." Ngón tay Lục Thiệu Đông chỉ lên một đề hóa học. Biểu tình thoạt nhìn như hận không thể ăn tươi nuốt sống tờ đề kia. Lăng Nhân:... Phó Kiêu Phong ở một bên thưởng thức người nào đó lật đề, đã nhịn cười đến sắp hộc máu. — — Bài này tôi không biết. Nói như anh sẽ làm vậy.

“ Này, Triệu bạn học, cậu ấy là tiểu tiên nữ của lớp chín chúng tôi, cậu muốn tìm cậu ấy, tùy tiện tìm một người gửi lời là được, rất tiện." Phó Kiêu Phong sợ huynh đệ nhà mình kìm nén đến nội thương, dứt khoát thay anh lên tiếng cản trở. Triệu Thư Yến hơi sửng sốt: "Lăng Nhân học tỷ không phải ở lớp trọng điểm sao?" Lăng Nhân: " Ừ." Chuyện này đúng là một lời khó nói hết.

“Chị không dùng wechat, em có chuyện gì, trực tiếp đến lớp tìm chị." Lăng Nhân nói, nói xong lại nghĩ tới lời nói mới rồi của Phó Kiêu Phong, vì vậy lại nói thêm: "Để cho bạn học lớp chín chuyển lời cũng được, chị cùng bọn họ... Rất quen."

Nói xong lời này bản thân Lăng Nhân cũng cười. Suy nghĩ một chút cùng bọn họ đúng thật rất quen, còn quen thuộc hơn bạn học lớp mình. Triệu Thư Yến cho rằng câu " Chị không dùng wechat " kia của Lăng Nhân là tìm cớ, chỉ là không muốn thêm hắn mà thôi, biểu tình có chút lúng túng: "Vậy, vậy thì sẽ liên lạc lại." Người chướng mắt đi rồi, tờ đề nào đó bị Lục Thiệu Đông lật phải lật trái rốt cuộc cũng được thả ra, lặng yên trở về làm một tờ giấy.

“Tôi cũng còn chưa có số wechat của cậu." Lục Thiệu Đông nói, trong giọng nói mang theo vị chua. Lăng Nhân lắc đầu: "Tớ không dùng wechat.”

“Thật không dùng?”

“ Ừ." Cô không chỉ không dùng wechat, mà bất kỳ các ứng dụng mạng xã hội nào cũng không dùng. Mặt Lục Thiệu Đông trầm xuống: "Nói cách khác, nếu cậu dùng wechat, vừa rồi liền sẽ đưa số wechat cho cái tên Hà Thư Hoàn kia?"... Hà Thư Hoàn gì? "Cho dù dùng cũng sẽ không cho." Lăng Nhân lắc đầu.

“ Vậy thì đúng rồi." Khuôn mặt anh tuấn lập tức từ mưa rào sấm chớp chuyển thành nhiều mây, "Nam sinh bây giờ, rất nhàm chán, có phương thức liên lạc với cậu, thì sẽ suốt ngày quấy rầy cậu, ảnh hưởng cậu học tập, cho nên sau này bất kể ai muốn phương thức liên lạc của cậu, cũng không được cho.”

“... Được." Mặc dù cảm thấy anh nói có hơi khoa trương, nhưng mà dù sao cô cũng không thích xã giao nhiều với nam sinh, liền nghe anh một lần đi. Thấy cô gái nhỏ khôn khéo đáp ứng, tâm tình Lục Thiệu Đông rốt cuộc từ nhiều mây chuyển sang trời quang, cúi đầu nhìn tờ đề cong khóe miệng.

Lăng Nhân chợt nhớ tới chuyện chính: "Cậu không phải mới vừa nói bài không biết làm sao?”

“Hiện tại biết rồi.”

“Cậu chắc chắn? Bài kia vẫn rất khó mà.”

“..." — — thật đúng là ngay thẳng. Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên, cười nói: "Tôi tự học. Cậu tiếp tục làm bài tập, không cần phải để ý đến tôi." Lăng Nhân:... Mới vừa rồi lật tờ đề xoàn xoạt, chẳng lẽ không phải là đang kháng nghị cô không " quản anh "? Lúc này tại sao lại không có việc gì rồi? Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu — — "Cậu có phải không hy vọng tớ đọc thơ diễn cảm với Triệu Thư Yến không?" Cô hỏi. Thật thông minh. Trong lòng Lục Thiệu Đông khen cô một lần, trên mặt vẫn tỉnh bơ: "Cậu thích liền tốt, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu.”

“ Được." Cúi đầu, tiếp tục làm bài tập. Lục Thiệu Đông:... Anh chỉ đang giả bộ rộng lượng mà thôi, cô tin thật sao. Trầm mặc trong chốc lát, Lục Thiệu Đông thật sự không nhịn nổi: "Cậu thật sự muốn cùng cậu ta đọc thơ diễn cảm sao?" Quả nhiên là có ý kiến đối với chuyện này. Khó trách Triệu Yến Thư vừa tới, anh lại hung hăng lật đề như vậy.

“ Không phải muốn cùng cậu ấy." Lăng Nhân giải thích nói: "Tớ chỉ muốn tham dự cái tiết mục này, hợp tác với ai cũng không có vấn đề." Lời tuy như vậy, nhưng — —" Nghe nói đọc thơ diễn cảm giống như tình ca đối xướng.”

“..." Người này... Lăng Nhân buồn cười mím môi, "Là thánh ca, kém xa tình ca đấy.”

“ Nhưng các cậu sẽ mặc trang phục tình nhân.”

“Chúng tớ sẽ mặc đồng phục học sinh.”

“ Đồng phục học sinh cũng là trang phục tình nhân.”

“ Đồng phục học sinh không phải, cậu yên tâm, trừ cậu ra, tớ sẽ không trang phục tình nhân với nam sinh nào cả." Hậu quả lời vừa ra khỏi miệng chính là, có mấy lời chưa suy nghĩ, liền trực tiếp ra khỏi miệng. Lăng Nhân ngây dại, cảm thấy đời này chắc cũng không còn mặt mũi gặp người. 0,01 giây sau — —

"Thì ra cậu muốn mặc trang phục tình nhân với tôi?" Giọng trầm thấp, kèm thêm tiết tấu vô cùng sung sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc