Quân doanh.
Sau khi Lục Thiệu Đông mua được điện thoại di động, còn chưa kịp thông báo cho Lăng Nhân, liền nghe thấy ngoài cửa một tiếng còi vang, cùng với hai tiếng vang vang có lực của đội trưởng — —
“Tập hợp!”
Lão binh giường đối diện lập tức từ trên giường nhảy bắn lên, nói: "Giấu kỹ di động, cùng tôi đi tập hợp!" Nói xong lại đối mặt với bốn gã tân binh nói: "Đều nhanh chút."
30 giây sau, toàn ban tập hợp, người người quân trang thẳng tắp, khí phách hăng hái.
Đội trưởng đi đến trước người Lục Thiệu Đông, trên dưới quan sát một phen, tán dương: "Không tồi, dáng đứng quân tư này cũng không kém hơn mấy lão binh. Ở nhà không ít lần bị phạt chứ?"
Lời còn chưa dứt, mấy tên tân binh cười vang lên.
Đội trưởng lập tức hét lên: "Kỷ luật!"
Hiện trường tức khắc an tĩnh lại.
Lục Thiệu Đông cong cong môi, không nói tiếp.
"Miệng." Đội trưởng để tay sau người, một tay khác chỉ chỉ khóe miệng Lục Thiệu Đông, nói: "Thả xuống. Biểu tình phải nghiêm túc, không cho cười."
Thật ra thì Lục Thiệu Đông cũng không có cười, anh chỉ theo thói quen cong môi, bày tỏ cảm giác cũng không cười. Lúc này bị đội trưởng chỉ ra, lập tức thu hồi độ cong nơi khóe miệng, đổi thành mặt nghiêm túc.
"Trước đứng một giờ quân tư (quân đội), sau đó bắt đầu chạy 5000 mét huấn luyện thể năng. Nếu ai không chịu nổi, có thể nói ra, tôi đưa người đó về nhà." Đội trưởng vừa nói vừa quét nhìn mọi người, thấy không có người nào lộ ra khiếp đảm, mới vừa lòng mà hơi hơi gật đầu, tiếp tục nói công việc và sắp xếp nghỉ ngơi vào buổi chiều.
Trong tiểu đội này ngoài đội trưởng cùng đội phó ra, trên cơ bản đều là tân binh, nội dung huấn luyện chủ yếu là đứng quân tư cùng huấn luyện thể năng.
Cả ngày huấn luyện, chúng binh mệt mỏi gào khóc, đã có người kêu phải về nhà tìm " mẹ ".
"Này, cậu thật sự là ngày đầu tiên nhập ngũ sao? Sao tựa như không có gì thế?" Lão binh giường đối diện hỏi Lục Thiệu Đông.
Lúc này Lục Thiệu Đông mới vừa rửa mặt chải đầu xong, cách giờ quy định tắt đèn ngủ còn chừng mười lăm phút, anh muốn thừa dịp này gọi điện thoại cho Lăng Nhân, liền một bên ấn dãy số, một bên nhàn nhạt đáp: "Thể lực của tôi tốt."
Gương mặt lão binh kia vốn dĩ đã đen như than, tức khắc đầy mặt hắc tuyến, nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là đội phó, cậu công khai ở trước mặt tôi không tuân theo kỷ luật như vậy, được sao?"
Lục Thiệu Đông liếc nhìn hắn một cái: "Điện thoại di động là anh bán cho tôi."
"..."
Ôi chao, hắn sao lại quên mất chuyện này?
Đội phó mặt đen ngượng ngùng mà lặng lẽ cười hai tiếng, nói: “Gọi điện thoại mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần không ảnh hưởng huấn luyện là được. Cậu đừng nhìn đội trưởng ngày thường một bộ công chính nghiêm minh, anh ấy như vậy thật ra là vì ứng phó với lãnh đạo phía trên, lúc không có ai đối với chúng tôi khá tốt, mọi việc dễ thương lượng, nhưng chỉ có một yêu cầu — — không thể trái pháp luật, cho nên cậu ngàn vạn lần đừng cho anh ấy biết, di động là tôi bán cho cậu." Nói xong, hắn lại nói với tân binh trong ký túc xá: "Các cậu cũng vậy, đều cẩn thận một chút, vạn nhất bị bắt được, nhưng ngàn vạn không thể bán đứng tôi."
Lục Thiệu Đông: “……”
Thì ra mua di động cũng không chỉ có một mình anh.
Tiểu đội này ngược lại rất hòa thuận.
Lục Thiệu Đông cong môi cười, đem lực chú ý chuyển tới trên di động, nghe được giọng nữ tiêu chuẩn từ bên trong truyền đến — —
【 thật xin lỗi, điện thoại của ngài thiếu phí. 】
“……”
Bán một cái điện thoại cũ có giá trị 300 tệ với giá 800 tệ cũng thôi đi, lại còn dám thiếu phí?
"Nha, thiếu phí? Có thể là tôi không cẩn thận dùng quá lưu lượng." Đội phó mặt đen cũng nghe được tiếng nhắc nhở trong di động vội vàng giải thích nói.
“……”
“Nếu không tôi bớt cậu 50?"
“……”
•
Ngày hôm sau, ở cửa quân khu đại viện.
Ba Phó ở ngồi ở trên ghế lái, nhìn cô gái nhỏ ở bên ngoài xe, lại nhìn con trai nhà mình đang ngồi trong xe, giọng điệu nghiêm túc: "Bạn gái con? Con cảm thấy ba sẽ tin sao?"
"... Có quá khó tin sao?"
"Cô gái xinh đẹp như vậy, ở cùng con mới là lạ."
"..."
"Là Thiệu ĐSo?"
"... Đúng vậy."
Thật đúng là cha ruột, khinh bỉ cậu, không chút lưu tình.
Phó Kiêu Phong thương tâm trong ba giây, sau đó nâng lên nụ cười nịnh nọt, nói: "Ba, ngài hãy giúp con, đưa cậu ấy cùng đi doanh trại, được không?"
"Điều này không phù hợp quy định.”
"Con biết. Nhưng mà..." Phó Kiêu Phong không đành lòng mà nhìn người ở bên ngoài xe, nhỏ giọng nói: "Nhà cậu ấy có biến cố, lập tức phải xuất ngoại. Ngài hôm nay nếu không đưa cậu ấy đi, chờ sau khi Thiệu Đông về biết chuyện này, đoán chừng sẽ hất bay nhà chúng ta đấy."
"Con!" Ba Phó giơ tay muốn đánh qua, nhưng vừa giơ lên không trung lại thu hồi, nói: "Cố gắng cầu xin ba như vậy! Con nói con muốn nhập ngũ, cũng là giả sao?"
Phó Kiêu Phong cười mỉa: "Con ngay cả đứng tấn cũng không xong, nếu đi quân doanh, vậy không phải kéo thấp trình độ bình quân của quân nhân quốc gia chúng ta sao."
Ba Phó vừa nghe lại muốn đánh cậu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không có biện pháp gật gật đầu, nói: “Cho con bé lên đi."
•
Quân doanh.
Lục Thiệu Đông đang tiến hành huấn luyện thể năng theo thông lệ, nội dung huấn luyện sáng hôm nay là hít đất cùng đơn xà kép. Hít đất một trăm cái một hiệp, lúc anh hít hiệp thứ ba, đội trưởng bỗng nhiên hô ngừng.
"Tiểu đội chúng ta hôm nay có đồng chí mới muốn tới, các huấn luyện phía sau do đội phó giám sát. Thiệu Đông, cậu cùng tôi đi nghênh đón đồng chí mới."
Lục Thiệu Đông nhanh nhẹn nhảy đứng dậy, đi theo phía sau đội trưởng.
"Không hỏi tôi tại sao gọi cậu cùng đi sao?" Đội trưởng vừa đi vừa hỏi.
Lục Thiệu Đông: “ Điều thứ nhất của tam đại kỷ luật, hết thảy hành động nghe chỉ huy."
" Rất tốt. Có giác ngộ." Đội trưởng vừa lòng mà cười, sau đó nói: "Nhưng mà tôi hôm nay gọi cậu cùng đi, không phải vì để cho cậu đi đến chiến trường. Tôi mới từ nơi Đại đội trưởng trở lại, người phía trên chỉ đích danh cho cậu đi đón người, lúc tôi đi qua cửa liếc một cái, bên ngoài hình như có một cô gái xinh đẹp đang đứng... "
Lời đội trưởng còn chưa nói hết, người bên cạnh đã cất bước chạy nước rút một trăm mét chạy về phía cửa doanh trại, mang theo một cơn gió.
Đội trưởng vội vàng chạy nhanh qua, ngoài miệng hô: "Vừa rồi nói tam đại kỷ luật đâu! Đụng phải cô gái liền quên kỷ luật!"
...
Lục Thiệu Đông một đường chạy tới cửa, quả nhiên nhìn thấy người thương nhớ ngày đêm.
"Sao cậu lại tới đây?" Anh dừng ở trước người cô, trong lòng trong mắt tất cả đều là mừng như điên, hận không thể lập tức ôm người vào trong ngực xoa xoa.
Anh cong môi cười nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt cô bất thường, vội vàng nhìn về phía người đưa cô tới.
Trong lòng Phó Kiêu Phong cũng một lời khó nói hết, thở dài một hơi, lắc lắc đầu với anh.
Lục Thiệu Đông lúc này lòng trầm xuống, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe vậy, nước mắt Lăng Nhân thật vất vả ngăn lại lại trào ra, túm ống tay áo của anh thật chặt, nói: "Tớ... Tớ phải xuất ngoại, bọn họ không dung nạp tớ nữa, nhất định phải đưa tớ đi nước ngoài học. Trước phải học một năm nền tảng, sau đó học đại học, không biết lúc nào mới có thể trở về. Tớ không muốn xuất ngoại, nhưng mà ngôi nhà đó đã không còn đất dung thân cho tớ, tớ chỉ có thể đi."
Lục Thiệu Đông thấy cô khóc, trong lòng giống như bị người cắm dao vào vậy, bất chấp cảm xúc của mình, cũng bất chấp trường hợp có thích hợp hay không, trực tiếp kéo người vào trong ngực, một lần lại một lần mà nói: “Không quan trọng, cậu còn có tôi."
Phó Kiêu Phong một bên cũng thay huynh đệ nhà mình lo lắng không thôi, thật sâu thở dài thở ngắn một trận, sau đó an ủi nói: "Cậu không cần quá thương tâm, chỉ là xuất ngoại đi học thôi mà, cũng không phải không trở lại. Dù sao Thiệu Đông muốn đọc trường quân đội, cho dù cậu không ra nước, các cậu cũng vẫn ở nơi đất khách, cùng nước lạ không kém bao nhiêu. Nghe nói đại học nước ngoài đều là học phân chế*, sau khi hoàn thành xong học phần là có thể tốt nghiệp, chỉ số thông minh của cậu cao như vậy, nói không chừng có thể tốt nghiệp trước chúng tớ."
*学分制的: Học phân chế: hệ thống giảng dạy toàn diện, thông qua điểm số và tín chỉ của học sinh để đo chất lượng học tập.
Nghe được lời của Phó Kiêu Phong, trong lòng Lăng Nhân hơi dễ chịu một chút, lại nhào vào trong ngực Lục Thiệu Đông khóc một hồi, sau đó giương mắt nhìn anh, nói: "Tớ sẽ liều mạng đọc sách, nhanh chóng trở về."
Trái tim Lục Thiệu Đông đã bị chọc thành tổ ong vò vẽ, vừa ôn nhu giúp cô lau lau nước mắt, vừa nói: "Tôi chờ cậu trở về."
Mặc kệ bao lâu, tôi đều sẽ chờ.
Chỉ cần cậu trở về.
Phó Kiêu Phong phát hiện, từ sau khi tiểu tiên nữ rời đi, Lục Thiệu Đông trở nên đặc biệt liều mạng. Ở bộ đội huấn luyện hai tuần làm cho anh gần như cởi xuống một lớp da, trên người Lục Thiệu Đông dường như gắn một lớp sắt, thoạt nhìn kiên cố không phá vỡ nổi.
Nhưng trong lòng Phó Kiêu Phong rất rõ ràng, đó cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, trong lòng anh còn khó chịu hơn ai khác.
Không nghĩ tới ban đầu đùa giỡn một câu, lại một lời thành sấm, từ sau này trở đi, huynh đệ nhà mình thật sự chỉ có thể dựa vào hình của tiểu tiên nữ sống.
Một tháng nghỉ đông rất nhanh kết thúc, lúc tựu trường Phó Kiêu Phong mới nói chuyện Lăng Nhân ra nước nói cho Vương Gia Lâm.
Vương Gia Lâm lập tức liền thành người khóc, vừa khóc vừa đánh vào ngực cậu: "Cậu vì sao bây giờ mới nói cho tớ? Vì sao không nói sớm một chút? Tớ cũng không... Ô ô... Còn chưa đưa tiễn cậu ấy."
Dáng người cô hơi mập, sức lực cũng không nhỏ. Phó Kiêu Phong sắp bị cô đánh đến hộc máu, nhưng vẫn chịu đựng, giải thích: "Tớ không phải cố ý, thật sự. Lúc cậu ấy đi vội vàng, sau khi từ biệt Thiệu Đông, ngày hôm sau liền bay tới nước Mỹ, tớ lúc ấy người đang ở quân doanh, truyền tin cơ bản dựa vào hét to, thật sự không có biện pháp thông báo cho cậu. Sau khi từ quân doanh trở về, tớ sợ cậu biết lại thương tâm, cho nên mới gạt cậu."
Lúc ấy trong tay bọn họ thật ra thì còn có một chiếc điện thoại thiếu phí, đó là Lục Thiệu Đông mua chuẩn bị dùng để nói chuyện yêu đương với tiểu tiên nữ, có thể sau khi tiểu tiên nữ đi, anh nhìn cái điện thoại di động kia thương tâm, dứt khoát liền ném vào rãnh nước.
"Ài, cậu ấy chẳng qua là xuất ngoại du học mà thôi, sẽ còn trở lại, cậu không nên quá thương tâm." Phó Kiêu Phong an ủi.
Vương Gia Lâm căn bản cái gì cũng không nghe, lại hung hăng đánh cậu mấy quyền, chạy trở về phòng học gục xuống bàn tiếp tục khóc.
Chu Vân Dạng nhìn chỗ ngồi phía sau trống không, cũng thương tâm không thôi. Bước qua năm vẫn là sáu người, bây giờ lại thiếu một.
Nước Mỹ xa như vậy, đời này không biết còn có cơ hội gặp mặt lại hay không?
"Sau này tớ giúp cậu học bổ túc. Lăng Nhân nhất định rất hy vọng cậu có thể thi lên đại học." Chu Vân Dạng nhẹ giọng nói.
Nghe được lời của Chu Vân Dạng, Vương Gia Lâm khóc càng thương tâm.
A Nhân tại sao đi lại không lời từ biệt? Chẳng lẽ không xem cô là bạn sao?
Ở trong lòng của cô, A Nhân là bạn thân tốt nhất của cô, tốt nhất cả đời.
Tin Lăng Nhân xuất ngoại cũng khiến cho lớp trọng điểm cùng lớp chín oanh động không nhỏ, nhất là lớp chín.
Nhóm giáo bá cảm giác giống như mất một người bạn rất thân vậy, buồn bã mất mát, nhưng trong lòng bọn họ tuy khổ sở, lại không dám đề cập tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới Lăng Nhân. Bởi vì bọn họ đều biết, còn có một người, còn khổ sở hơn tất cả mọi người bọn họ.
Từ sau khi tiểu tiên nữ rời đi, người kia bắt đầu không biết ngày đêm liều mạng đọc sách, như là muốn học bằng một phần của tiểu tiên nữ, như là cho rằng — —
Sau khi đọc xong tất cả sách, tiểu tiên nữ liền sẽ trở về.
•
Sau này mỗi một lần thi khảo sát, hạng nhất trên bang vinh quang không còn hai chữ " Lăng Nhân ", mà thay thế bằng " Lục Thiệu Đông ". Nhưng mọi người luôn cảm thấy, nhìn đến " Lục Thiệu Đông " chẳng khác nào thấy được " Lăng Nhân ", hai người bọn họ trời sinh là một thể.
Ngày đó công bố thành tích thi vào đại học, lão Lưu chủ nhiệm lớp chín cao hứng thiếu chút nữa bất tỉnh, ở trong bữa cơm, kích động không thôi: "Không nghĩ tới tôi sinh thời còn có thể bỗi dưỡng ra một Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên!"
“Sai rồi, là Đông ca bồi dưỡng ra một thầy giáo dạy Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên."
“Đều giống nhau, đều giống nhau.” Lão Lưu hoàn toàn không ngại bọn học sinh trêu chọc, tiếp tục nói: “ Lớp chúng ta 52 bạn học, 38 người vào đại học, 14 người vào cao đẳng. Cảm ơn các vị đồng học bồi dưỡng, tôi về sau có thể nói mình là thầy giáo tỷ số thăng tiến trăm phần trăm. Hôm nay tôi mời khách, mọi người ăn thoải mái, thoải mái uống, không say không về! Tới, cạn ly!"
" Cạn!"
Tiếng chạm cốc cùng với tiếng vui đùa ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác.
Phó Kiêu Phong chú ý tới trên bàn cơm thiếu một người, yên lặng mà buông chén rượu, đi ra ngoài cửa, nhìn trong bóng đêm cách đó không xa, có ánh lửa lập lòe.
Lục Thiệu Đông đang hút thuốc lá.
Thở dài một hơi, cậu đi tới, nói: "Cho tớ một điếu."
Đối diện đưa tới một bao hoàn chỉnh.
Cậu nhận lấy, lấy ra một điếu, bật lửa, hít một hơi, sau đó hỏi: "Nhớ cậu ấy?"
Lục Thiệu Đông cúi đầu, búng búng tro thuốc giữa ngón tay.
Nhớ.
Nhớ muốn điên rồi.
Yên lặng hồi lâu, anh ngẩng đầu lên, nói: "Điền xong nguyện vọng, tôi liền đi tìm cậu ấy."