NGẠO KIỀU ANH LẠI ĐÂY

Gió phần phật thổi, đánh vào trên mặt đau tựa như dao rạch qua, Lăng Nhân lại không rảnh quan tâm đến, lẳng lặng nhìn Lục Thiệu Đông.

"Anh nhận điện thoại." Anh nói, sau đó từ bên trong túi quân trang lấy di động ra, để lên vừa đi vừa nói: "Thủ trưởng khỏe."

Lăng Nhân:???

Hóa đá nửa phút, cho đến khi người đi xa, cũng không nghe thấy tiếng gì, chỉ có thể nhìn bóng người cao lớn đứng thẳng dưới ánh sao, cô mới hoàn hồn lại.

Thì ra là lấy điện thoại di động.

Lấy điện thoại di động...

Lấy, điện, thoại...

Lăng Nhân:...

Ai ai ai, cô quả nhiên là quá hận gả sao?

Cô rõ ràng không phải người ảo tưởng yêu như vậy mà!

Lăng Nhân ở trong lòng tự mình phỉ nhổ ba trăm lần, lúc này Vương Gia Lâm gọi điện thoại đến.

"A Nhân, sao vừa rồi lại cúp? Cậu không sao chứ? Nghe nói biên giới rất loạn, cậu bây giờ ở một mình sao? Không ở chung với Lục Thiệu ĐSo?"

Giọng của Vương Gia Lâm nghe hết sức nóng vội, Lăng Nhân đoán bạn tốt trong nửa phút ngắn ngủi này, trong não đã tưởng tượng đến hình ảnh cô bị người xấu uy hiếp thê thảm rồi.

Cô có chút cảm động, lấy lại bình tĩnh, chột dạ trả lời: "Có thể tín hiệu không tốt."

"Vậy sao. Khu vực xa xôi tín hiệu đúng là không tốt lắm. Đúng rồi, vừa rồi Chu Vân Dạng cùng Thạch Vũ trả lời, hai người bọn họ Nguyên Đán có rảnh, đồng ý đi Tây Tạng bước năm. Cậu chuẩn bị nghênh đón chúng tớ đi!"

"Được."

Cúp điện thoại, Lăng Nhân ôm hai tay, nhìn ngân hà tuyệt mỹ mà buông thả chính mình, hoàn toàn đắm chìm ở trong cảnh đẹp, cảm giác vô cùng thoải mái.

Không biết qua bao lâu, Lục Thiệu Đông nhận xong điện thoại trở về.

“Thích sao?”

Anh từ phía sau ôm cô, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp.

Cái ôm thân mật đến bất ngờ làm cho trái tim Lăng Nhân nhảy lệch nửa nhịp, cô trở tay ôm cánh tay anh, cả người dựa vào ở trong ngực anh, đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, trêu ghẹo nói: "Thích, anh sẽ hái cho em sao?"

"Sẽ không."

"..."

Thật thẳng thắn.

Cô ban đầu sao lại vừa ý người đàn ông nói chuyện một chút cũng không dễ nghe vậy chứ?

Chắc là nhìn trúng mặt anh.

Trong lòng Lăng Nhân tự hỏi tự trả lời, chọc cười chính mình.

Lúc này Lục Thiệu Đông còn nói: "Thích thì nhìn nhiều thêm mấy lần. Sau này trở về liền khó mà thấy được."

"..."

Cái suy luận gì mà... Í?

Anh vừa nói sau này trở về?

"Lãnh đạo cho anh nghỉ?" Cô mặt đầy kinh ngạc vui mừng hỏi.

"Không có."

"..."

"Ngài ấy phê anh xin chuyển ngành."

Lăng Nhân ngẩn ra, quay người lại nhìn anh, mắt không chớp phong tỏa tròng mắt đen kia, hỏi: "Anh xin chuyển ngành?"

"Ừ."

“Chuyện khi nào?”

"Khoảng nửa năm trước."

Nửa năm trước... Khi đó cô còn chưa về nước.

Anh xin chuyển ngành là muốn...

"Định đi Mỹ bắt em về." Anh nhìn ra nghi ngờ của cô, hừ nói.

Giọng nghe oán niệm khá sâu.

Cảm giác có tội trong lòng Lăng Nhân lại bắt đầu tạo phản, cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Em sai rồi."

"Anh nói đùa với em thôi." Lục Thiệu Đông xoa xoa đầu cô, nói: "Làm cảnh sát hình sự cũng giống vậy thôi."

"Cảnh sát hình sự?"

"Ừ. Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc còn dư lại bên này, tranh thủ trước năm nay trở về thánh phố Nam nhậm chức."

Trở về thành phố Nam làm cảnh sát hình sự mà nói, sau này cũng không cần tách ra.

Tuy rằng vẫn là nghề có nguy hiểm cao, nhưng so với động chút là mất liên lạc thì tốt hơn chút.

Lăng Nhân vui vẻ không thôi, cười nói: “Anh chậm rãi xử lý, không vội.”

Lại nghe anh đáp: "Anh vội."

"Anh vội cái gì?"

Lục Thiệu Đông chỉ cười không nói, giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm, nói sang chuyện khác:

"Còn đẹp trai không?"

"Cái gì?"

"Làm cảnh sát."

"Ồ ——”

Lăng Nhân bừng tỉnh đại ngộ, âm cuối kéo đến thật dài, cong mi mắt cười, giống như trở lại lớp mười hai năm ấy, anh hỏi cô cảm thấy nhập ngũ thế nào.

"Rất đẹp trai!"

Cô đáp giống như câu trả lời tám năm trước.

Lục Thiệu Đông mặc dù bị thương trên người không cần làm nhiệm vụ, nhưng chuyện vụn vặt bên trong lại khá nhiều, thêm nữa phải chuẩn bị chuyển nghề, công việc hết sức bận rộn.

Lăng Nhân không muốn quấy rầy anh, một mình ở ký túc xá dành cho người nhà đọc sách viết chữ giết thời gian, lúc đến giờ cơm thì theo anh đi ăn chung nồi lớn, bọn trẻ của những người phụ nữ ở cùng nhà thỉnh thoảng bị các loại bệnh nhẹ sốt, đau răng, đau bụng, lại lười đi bệnh viện, cô liền giúp chẩn đoán, cuộc sống coi như tiêu dao tự tại.

Một ngày này hiếm khi trời quang mây tạnh, trên bầu trời mênh mông bát ngát vạn dặm không mây, mặt trời lên cao.

Bầu trời trong xanh, gió ấm áp, tâm trạng tốt.

Thừa dịp thời tiết tốt, Lăng Nhân ở trong đại viện bày một bàn dài, cầm giấy và bút mực ra, vừa viết bút lông vừa phơi nắng.

"Bác sĩ Lăng thật sự rất có văn hóa, không chỉ y thuật tốt, chữ viết cũng đẹp, cùng với Lục đội trưởng của chúng ta đúng là trời đất tạo nên một đôi, rất xứng đôi." Lão thái thái ở đối diện bưng một băng ghế nhỏ đi qua nói.

Lão thái thái cũng giống cô, không phải người nhà theo quân nhân, mà tạm thời vào ở. Con trai của lão thái thái là đội phó của Lục Thiệu Đông, năm nay có nhiệm vụ trên người không thể về nhà ăn tết, cho nên bà cùng bạn già cố ý từ quê nhà xa xôi vạn dặm tới, cùng con trai đoàn tụ.

Lăng Nhân nghe được lão thái thái ca ngợi, có chút ngượng ngùng, nhấp miệng rụt rè mà cười, trả lời: “Viết chơi thôi ạ."

"Viết chơi cũng đẹp như vậy, nghiêm túc viết không phải càng đẹp hơn sao?"

Lão thái thái đặt băng ghế nhỏ trên mặt đất, ngồi ở bên cạnh cô cùng nhau phơi nắng ngoài miệng còn nói thêm: “Ta trước kia thường xuyên nghe đại Lưu nhà chúng ta nói, trong đội có một bác sĩ dáng dấp rất đẹp, hắn rất thích, nhưng mà người ta vừa ý Lục đội trưởng, không vừa ý hắn. Ta khi đó còn mắng hắn không tiền đồ, ngay cả nàng dâu cũng không dám theo đuổi. Hiện tại ta mới phát hiện, may mắn lúc trước hắn không theo đuổi, chứ theo đuổi không được còn mất mặt. Cháu vừa đẹp lại vừa có văn hóa, sao có thể coi trọng một tháo hán như hắn?"

Bút lông trong tay Lăng Nhân run lên một chút, một giọt mực nước rơi ở trên giấy Tuyên Thành, tạo thành một chấm đen.

"Người bác sĩ mà Lưu đội phó thích, chắc không phải là cháu." Cô nhẹ giọng nói.

Lão thái thái: "Không phải cháu? Chẳng lẽ nơi này còn có một bác sĩ khác sao?"

Lúc này ở trong sân phơi nắng một vị người nhà khác nói: "Là bác sĩ Diệp. Nhìn xem, vừa nói, người liền tới rồi."

Lăng Nhân vừa nhấc mắt, quả nhiên thấy nữ bác sĩ gặp ở bệnh viện ngày ấy đứng ở cửa.

Nghe Vương Liên nói hình như gọi... Diệp Thấm?

Cô không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết chữ.

Một chữ còn chưa viết xong, trước mặt liền thêm một màu xanh lục của quân trang, chặn ánh mặt trời.

"Nói chuyện với tôi một chút." Giọng Diệp Thấm lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề.

Lăng Nhân cũng không có nói nhiều, để bút xuống: " Được."

Cũng không phải bí mật, hai người ngồi ở trên ghế dài ở cửa đại viện dưới cây đại thụ nói.

"Tôi nghe nói Thiệu Đông muốn chuyển nghề.” Diệp Thấm mở miệng nói trước.

Xưng hô " Thiệu Đông ‘ này làm cho Lăng Nhân hơi nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái, trên mặt lại như thường.

Diệp Thấm lại nói: “Tôi biết cô quen anh ấy sớm hơn tôi, nhưng mà hai người tách ra nhau tám năm, cô xác định anh ấy vẫn vốn là anh ấy sao? Người sẽ thay đổi. Tôi tuy biết anh ấy muộn hơn cô một năm, nhưng bảy năm qua, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, tôi tự nhận hiểu biết anh ấy hơn cô."

Trong lòng Lăng Nhân càng thêm không thoải mái, nhíu mày nói: "Cô muốn nói gì?"

"Nhập ngũ là vinh quang chí cao vô thượng, anh ấy yêu phần vinh quang này. Nhiệm vụ lần này anh ấy mặc dù bị thương, nhưng cũng lập công, đầu công, vốn dĩ có thể thăng chức, tiền đồ vô lượng, nhưng mà anh ấy cự tuyệt? Nếu cô thật sự yêu anh ấy, nên ủng hộ anh ấy, mà không phải là để cho anh ấy chuyển nghề. Cô không phải có bằng bác sĩ ở Mỹ sao. Bằng bác sĩ ở Mỹ thi có bao nhiêu khó khăn, cô tại sao không ở lại Mỹ, trở về làm gì chứ?"

Nghe tới, chân mày Lăng Nhân vặn tới cực hạn, qua hồi lâu mới buông ra, cô nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thấm, nhàn nhạt mà nói: "Chuyện này không liên quan đến cô."

"Cô ——” Lòng tự ái của Diệp Thấm có chút không nhịn được, lý trí quanh quẩn bên bờ thẹn quá thành giận, cô ta nắm chặt tay, vô cùng giận nhưng lại cười: "Cô xác định tám năm này anh ấy chưa từng phản bội cô sao?"

Trong lòng Lăng Nhân chấn động một cái, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

Diệp Thấm cười lạnh nói: “Cô có phải cảm thấy rất khiếp sợ không?"

Lăng Nhân không nói.

Diệp Thấm lại nói: “Chỉ có người học trường quân đội mới biết, cuộc sống học ở trường quân đội có bao nhiêu tịch mịch. Cô không ngại thì hỏi anh ấy, bốn năm ở trường quân đội trước kia thế nào? Hoặc là nói, là ai cùng anh ấy vượt qua năm tháng tịch mịch dài lâu kia?"

Lăng Nhân nghe vậy, trầm mặc sau một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu cô không có lời gì khác muốn nói, tôi liền đi vào trước." Nói xong, đứng dậy rời đi.

Diệp Thấm không dự đoán được cô lại bình tĩnh như thế, cả kinh khẽ nhếch miệng, ngẩn mấy giây mới nói: "Cô thật sự tín nhiệm anh ấy như vậy?"

Lăng Nhân: "Ừ."

"Nếu như tôi nói cho cô, tôi cùng anh ấy... Từng có một đoạn tình thì sao?"

Lăng Nhân dừng bước, quay đầu lại, mặt không biểu tình mà nhìn về phía Diệp Thấm, lạnh nhạt nói: "Cô biết tôi vừa rồi vì sao kinh ngạc không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì ở trong lòng tôi, hình tượng quân nhân vẫn luôn chính trực, mà cô lại ngay trước mắt tôi làm ra chuyện châm ngòi ly gián này. Điều này làm cho tôi thật bất ngờ."

Trên mặt Diệp Thấm tức khắc không còn huyết sắc, cảm giác mình đã ném tôn nghiêm xuống đất, mặc cho người chà đạp.

Mà đối phương thế mà cũng không nhìn mình một cái, căn bản không xem cô ta ra gì.

Coi thường trần trụi này, lực sát thương còn lớn hơn hơn tàn khốc giẫm đạp.

Dựa vào cái gì?

Cô ta yêu, giữ Lục Thiệu Đông nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không thắng nổi mối tình đầu vứt bỏ anh sao?

Trong lòng Diệp Thấm trăm ngàn cái không cam lòng, thất hồn lạc phách đứng lên, quay người lại lại thấy Lục Thiệu Đông lạnh mặt đứng ở cách đó không xa, Vương Liên đứng bên cạnh anh, mặt đầy đồng tình.

“Thiệu……” Lời nói vừa ra, cô ta lo sợ không yên sửa miệng: “Lục đội, anh, anh tới khi nào vậy?"

Lục Thiệu Đông lạnh lùng mà nhìn cô ta, trong con ngươi lóe lên đao quang kiếm ảnh*, chốc lát sau, anh dời mắt đi, lạnh lùng đi về phía khu chung cư, không nói một lời.

"Anh không có gì muốn nói sao?" Diệp Thấm chưa từ bỏ ý định, trái tim treo ở trên không trung, không muốn bị anh coi thường, lại sợ anh nói ra đả thương người.

*刀光剑影: tàn sát khốc liệt.

Anh cũng đã nghe được toàn bộ rồi chứ.

Sau khi phát hiện cô ta thích anh, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút xúc động?

Cho dù là khiếp sợ cũng được!

Diệp Thấm đợi hồi lâu, cho đến khi cô ta bắt đầu cảm thấy không đất dung thân, mới nghe được tiếng anh không mang theo một tia nhiệt độ truyền tới — —

"Cô ấy là ranh giới cuối cùng của tôi, tôi đề nghị cô không nên chạm vào, nếu không, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Đây là uy hiếp.

Diệp Thấm nghe vậy tim như bị đao cắt, chân mềm nhũn ngã trở về ghế dài.

"Tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì em biết anh chậm hơn cô ấy sao?" Cô ta lầm bầm lầu bầu hỏi ngược lại, âm điệu cực thấp.

Người trả lời cô ta là Vương Liên. Bởi vì Lục Thiệu Đông đã không quay đầu đi vào khu chung cư.

Vương Liên nói ——

"Đây không phải vấn đề biết sớm hay muộn. Ở lúc trước khi Đông ca quen tiểu tiên nữ, cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy, trong đó không thiếu các cô gái tài mạo song toàn, nhưng Đông ca cho tới bây giờ đều bất tiết nhất cố*, cho nên tôi cảm thấy, coi như cô biết Đông ca sớm hơn tiểu tiên nữ, cũng chỉ sẽ trở thành một trong rất nhiều người theo đuổi anh ấy. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, tôi đề nghị cô vẫn nên thông suốt.”

*Xem thường, coi nhẹ.

"Người thích năm mười bảy tuổi ấy mà, là người mà bất kỳ người nào cũng không thể thay thế được. Mà người kia nếu như sau khi lớn lên còn ở bên cạnh, vậy đó chính là chuyện cả đời."

"Đông ca yêu tiểu tiên nữ, cũng là chuyện cả đời. Là vinh dự chí cao vô thượng của anh ấy."

Sau khi Lục Thiệu Đông vào khu chung cư, liền nhìn thấy Lăng Nhân ở trong sân viết chữ, sương tuyết trên mặt anh lập tức hóa thành xuân phong nước biếc, tươi cười từ khóe miệng một đường tới đuôi lông mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cứng rắn tràn đầy nhu tình.

Anh cởi quân mũ ra, từ phía sau vòng ôm lấy cô, cầm lấy bút cùng cô.

Ánh mắt Lăng Nhân đã sớm nhìn thấy anh vào, trong lòng cũng vui mừng như anh, tùy ý anh ôm mình, chỉ đỏ mặt nói: “Mọi người đều nhìn đấy."

"Anh đã báo cáo yêu đương với tổ chức rồi. Không sợ bị người nhìn."

"..."

Ý cô không phải là vậy được không hả?

Bên cạnh còn có một lão thái thãi sáu bảy chục tuổi đang ngồi, bọn họ công khai tán tỉnh như vậy, còn thể thống gì?

Lục Thiệu Đông biết cô da mặt mỏng, nhưng vẫn vui vẻ mà ôm người trong ngực, cong môi nói: "Anh viết cho em mấy chữ."

"Anh biết viết bút lông sao?"

"Không biết."

"... Vậy cũng đừng lãng phí giấy Tuyên Thành của em chứ."

"..."

Thật không hiểu tình thú.

Lục Thiệu Đông buồn cười, nói: "Anh biết viết chữ."

Nói xong, đề bút vung lên, bắt đầu vẽ bùa quỷ.

Lăng Nhân: ……

Chỉ chốc lát sau, cả tờ giấy Tuyên Thành tràn ngập các chữ " Kết " rậm rạp chằng chịt thảm không nỡ nhìn.

Cô rốt cuộc nhịn không được.

"Chờ có rảnh, em dạy anh viết chữ."

"Được. Đổi một tờ giấy."

"..."

Nghe không hiểu cô đang uyển chuyển đề nghị anh không nên lãng phí tài nguyên tổ quốc sao?"

Lăng Nhân vốn định thừa dịp đổi giấy chạy ra khỏi vòng ôm của anh, kết quả tay phải bị anh nắm chặt, hoàn toàn rút không ra.

"..."

Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Thay xong giấy, Lăng Nhân từ bỏ khuyên bảo vô vị, ngoan ngoãn xem anh tiếp tục vẽ bùa quỷ.

— — kết quả lần này anh viết rất khá.

Nét ngang dứt khoát, đầu bút lông sắc bén, hoàn toàn không giống tay mơ.

"Anh biết viết bút lông?" Cô nhướng mày hỏi.

Lục Thiệu Đông hết sức thản nhiên: "Mới vừa học."

“…… Gạt người.”

" Ừ."

"..."

Lăng Nhân ngước cổ sang một bên, quay đầu lại hỏi anh: "Vậy anh vừa rồi sao lại vẽ loạn?"

Anh không trả lời cô ngay, nghiêm túc viết chữ xong, mới đáp: “Tìm cảm giác.”

"..."

Trêu chọc cô thì đúng hơn.

Lăng Nhân nhếch miệng lên, quay đầu, tầm mắt lần nữa rơi vào trên giấy Tuyên Thành, phát hiện anh đã viết hai hàng chữ.

Viết không tệ lắm.

Cô cong môi cười, vừa định đọc lên, chợt định nhãn nhìn, bị chữ trên giấy làm cho xấu hổ đỏ bừng mặt trái tim ở trong ngực đập loạn.

"Nguyện ý không?"

Giọng nói trầm thấp từ tính từ bên tai truyền tới, giữa những hàng chữ mang theo mê hoặc.

Thời gian vào giờ khắc này chậm lại, mỗi một giây đều tựa địa cửu thiên trường.

Lăng Nhân mím môi nhẹ nhàng mà " ừ " một tiếng, dòng nước ấm từ đáy lòng vọt tới hốc mắt, si ngốc mà nhìn trên giấy Tuyên Thành trắng ngà, có một câu thơ rồng bay phượng múa ——

Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc