NGẠO KIỀU ANH LẠI ĐÂY

Lăng Nhân trên tiếng chuông chạy chậm về phòng học, ngồi vào chỗ của mình sau đó lại ảo não đứng lên.

Không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao? Cô ủ rũ như vậy làm gì?

Cũng không phải là tỏ tình bị cự tuyệt...

Lắc lắc đầu, Lăng Nhân mở sách ra, chuẩn bị giờ học.

“A Nhân, sau khi tan học có rảnh không?" Vương Gia Lâm bỗng nhiên thấp giọng hỏi.

Cô ngẩn ra, “Có chuyện gì sao?”

“Phó Kiêu Phong bảo tớ liệt kê danh sách đồ ăn vặt, thuận lợi cậu ấy cuối tuần mua trước mang lên núi, cho nên tớ muốn hẹn cậu cùng Chu Vân Dạng sau khi tan học cùng đi siêu thị, nhớ kỹ những đồ ăn vặt mọi người muốn ăn."

"Ồ... "

Nếu đi siêu thị mà nói, liền không cùng Lục Thiệu Đông cùng nhau về nhà.

Lăng Nhân gật gật đầu: “Được."

Tuy rằng anh cũng không biết cô hiểu lầm, nhưng tưởng tượng đến vừa rồi cảm xúc mất khống chế, liền xấu hổ đến tột đỉnh, hoàn toàn không dám đối mặt anh.

Lúc Lục Thiệu Đông trở lại phòng học, Phó Kiêu Phong đang tẩy não mọi người.

“…… Lão vương sắp bị chủ nhiệm lớp bên cạnh kỳ thị chết mất, chúng ta lần thi khảo sát cuối này phải cố gắng thật tốt, tranh thủ nghịch tập, tranh giành cho lão Vương."

Chủ nhiệm lớp họ Vương, cho nên mọi người bình thường thích gọi ông " lão Vương " tỏ vẻ thân thiết.

Nhóm giáo bá vừa nghe Phó Kiêu Phong nói muốn nghịch tập, đều vui vẻ.

“Phong ca, cậu không phải nói đùa chứ? Mấy người chúng tớ có cộng điểm lại, còn kém một người ở cách vách, như thế sao nghịch tập được chứ? Điểm bình quân của lớp bên cạnh lần nào cũng đứng thứ nhất, lớp chúng ta lần nào cũng thứ nhất đếm ngược, chênh lệch không chỉ một hai điểm."

"Ai muốn so cùng lớp bọn họ? Không theo chân bọn họ so. Chúng ta chỉ so với với thứ hai đếm ngược, vượt qua đứng thứ hai đếm ngược, chính mà mục tiêu nhỏ của lần thi cuối này."

"..."

Chúng giáo bá thật cạn lời.

Từ thứ nhất đếm ngược lên tới thứ hai đếm ngược, đây cũng là nghịch tập?

Chí hướng có thể xa lớn hơn một chút không?

“Đông ca đã trở lại.” Có người bỗng nhiên kêu một tiếng.

Mọi người sôi nổi nhìn qua ——

Lão đại tâm tình thoạt nhìn rất bình thường.

Phó Kiêu Phong thấy bạn tốt trở về, lập tức nhảy xuống bục giảng, sau đó chạy chậm qua, nói: "Cậu đi làm gì vậy? Bỏ lỡ buổi diễn thuyết xuất sắc của tớ."

Lục Thiệu Đông không đáp lời, đặt mông ngồi về chỗ ngồi, hai chân dài tùy ý đặt cạnh bàn học, rút ra một quyển sách vỗ lên bàn, vang lên một tiếng " bang ", sau đó một bên lật sách một bên nhàn nhạt mà nói: “ Giờ học.”

Mọi người rối rít quay trở lại, đoan đoan chính chính mà ngồi yên.

Trong phòng học an tĩnh mấy giây, tiếp theo — —

"Tiết này là tiết gì?"

“Ngữ văn sao?"

“Không phải, hóa học.”

"Vậy sao thầy hóa học còn chưa tới?"

"Thầy hóa học hình như có việc xin nghỉ, lão Vương chắc lát nữa sẽ đến."

“Đừng nói chuyện, làm bài.”

……

Trong chốc lát, trong phòng học lần nữa an tĩnh lại. Mọi người đều ra dáng ra hình vùi đầu học tập.

Chủ nhiệm lớp chín lúc đi tới cửa, thiếu chút nữa cho là vào nhầm lớp, cảm giác kinh ngạc hơn vui mừng. Lúc tiết thứ ba buổi chiều, ông lặng lẽ quan sát ở cửa sau phòng học, phát hiện kỷ luật lớp học tốt xưa nay chưa từng có, trong lòng tức khắc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đám nghịch ngợm này, cuối cùng cũng bắt đầu hiểu chuyện.

Ông rất vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Ánh mắt Lục Thiệu Đông nhìn đến bóng người biến mất ở cửa sau, khóe miệng cong lên, nhớ tới buổi sáng nghe Phó Kiêu Phong ở trong điện thoại nói kia — —

" Lão Vương rất tuyệt vời, vì tranh cho cậu một hơi, xé mặt với chủ nhiệm lớp bên cạnh, Mặc dù không có xé thắng, nhưng mà ông hình như rất có lòng tin với cậu, chắc chắn cậu nhất định sẽ thi tốt kỳ thi cuối này."

Đối với anh có lòng tin như vậy?

Lục Thiệu Đông vẫn hừ cười một tiếng, tiếp tục ghi chép.

Một tiết nhanh chóng qua đi, chuông tan học vang lên, trong phòng học lại náo nhiệt lên.

Ngón tay Lục Thiệu Đông vừa chuyển xoay bút màu đen một vòng, dùng cán bút gõ gõ bàn học Phó Kiêu Phong, hỏi: "Cậu buổi sáng nói bố trí phong cảnh gì?"

Phó Kiêu Phong hơi ngẩn ra, sau đó nâng lên một nụ cười đắc ý, không đáp hỏi ngược lại: "Cậu không phải nói không cần sao?"

"Cần."

"..."

Có việc cầu người còn cao lãnh như vậy.

Phó Kiêu Phong liếc mắt xem thường, tiếp theo cười hì hì nói: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể không cần chứ? Tớ có rất nhiều sáng ý, hai chúng ta chọn phương án tối ưu nhất, tranh thủ cho cậu một lần là thành công."

Khóe miệng Lục Thiệu Đông khẽ nhếch, coi như đồng ý.

"Đinh — —"

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

"Ai vậy?" Phó Kiêu Phong bát quái mà duỗi dài cổ nhìn lén, ngó tới ba chữ " cô gái nhỏ " trên màn hình.

Cũng thật buồn nôn.

"Tớ đi ra ngoài hóng gió." Cậu rất thức thời mà tránh ra, sắp bị lòng tốt của mình làm cho cảm động khóc.

Lục Thiệu Đông cong khóe miệng hừ hừ, đám người đi xa, mới mở tin nhắn ra — —

【 Cô gái nhỏ: Sau khi tan học hôm nay tớ muốn đi siêu thị cùng Vương Gia Lâm, không về chung đâu. 】

Độ cong trên khóe miệng hơi cứng lại, sau đó khôi phục như lúc ban đầu.

Nghiêng đầu, triệu hồi người đang đứng ở hành lang hóng gió về — —

"Tiểu mập mạp cậu nói đó, sau khi tan học muốn đi siêu thị?"

Buổi chiều đúng 6 giờ tan học.

“A Nhân, đi thôi.” Vương Gia Lâm đeo cặp sách lên, gọi Lăng Nhân một tiếng, lại vỗ vỗ vai Chu Vân Dạng trước, "Cậu cũng cùng đi chứ?"

Chu Vân Dạng gật đầu: “Ừ, cùng đi. Đi siêu thị ở đâu?"

" Trung tâm thành phố, chọn xong đồ ăn vặt, còn có thể thuận tiện ở đó đi dạo." Vương Gia Lâm híp mắt cười, sau đó nhìn về phía bạn tốt vẫn luôn cúi đầu nhìn di động, "Nhìn cái gì vậy? Chuyên chú như vậy."

Lăng Nhân cuống quít khóa màn hình, bỏ điện thoại vào cặp sách: "Không có gì, đi thôi.”

“Xuất phát!” Vương Gia Lâm đi lên phía trước, hứng thú bừng bừng, vừa đi vừa nói chuyện: “A Nhân, lát nữa Lục Thiệu Đông sẽ đưa cậu đi trung tâm thành phố sao? Hay là tớ chở cậu?"

"Hả?"

"Cậu không đi xe nha!"

"Ồ. Đúng..."

Gần đây đều là Lục Thiệu Đông đưa đón cô đi học, cho nên không đi xe.

"Cậu ấy chắc không đưa tớ đâu." Lăng Nhân nhẹ giọng nói.

Dù sao mãi đến tan học, cô cũng không nhận được tin nhắn trả lời của anh...

Khi đi ngang qua lớp chín, liếc mắt nhìn về phía hàng sau ở trong phòng học ——

Không có ai.

Quả nhiên đã đi rồi.

Thu hồi tầm mắt, Lăng Nhân cảm giác trong lòng có chút buồn.

Nhưng mà — —

Rõ ràng là bởi vì sợ nhìn thấy anh lúng túng, mới cố ý mượn lý do đi siêu thị né tránh anh, tại sao lúc này thấy không thấy người, nhưng cũng không cảm thấy thoải mái?

Ngược lại còn có chút mất mát...

...

Ba người rất nhanh đi ra khu dạy học.

Sợi cảm xúc kia vẫn còn đang rối rắm trong lòng Lăng Nhân.

Tại sao không trả lời tin nhắn?

Không muốn trả lời? Hay là... Không có lời nào để nói?

Trước kia anh ít nhất sẽ trả lời " được " hoặc " ừ ", tỏ vẻ đã biết……

Càng nghĩ, trong lòng càng buồn phiền.

Trong đầu không khỏi lại hiện ra tình hình ở sân thượng buổi sáng hôm nay.

Chẳng lẽ... Anh đoán được tâm tư của cô … Cho nên cố ý xa cách?

Ý nghĩ này làm cho đáy lòng Lăng Nhân tức khắc xuất hiện một cơn lạnh lẽo, xông thẳng tới đại não.

"Í? Kia không phải Phó Kiêu Phong sao?” Vương Gia Lâm bỗng nhiên ở bên cạnh nói.

Cảm xúc chưa kịp áp xuống trong ngực, Lăng Nhân theo bản năng mà ngẩng đầu —— bất ngờ đối diện với đôi mắt đào hoa quen thuộc.

— — Anh còn chưa đi?

...

Phó Kiêu Phong nhìn tiểu tiên nữ đối diện một chút, lại nhìn thêm huynh đệ nhà mình, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

Khó trách con hàng này cũng muốn chen một chân cùng các cô gái đi chọn đồ ăn vặt, thì ra là đang giận dỗi!

Cậu hiểu rõ mà cười cười, sau đó nói với bóng đèn sáng nhất: "Này, tiểu mập mạp, còn không mau lại đây?”

“Qua làm gì? Chân cậu dài đấy!" Vương Gia Lâm tức giận mà nói, người lại đi tới cậu.

Phó Kiêu Phong vỗ vỗ sau xe: "Cậu không phải muốn đi siêu thị sao? Tớ đưa cậu đi."

“Thật vậy chăng?!” Mắt to tròn của Vương Gia Lâm tức khắc sáng lên, sau đó ủ rũ lắc đầu: "Hay thôi đi. Tớ phải đi xe về, nếu không sáng mai không có cách nào đi học."

"Đây tính là vấn đề gì, tớ sáng mai tớ đón cậu đi học không phải được sao?"

"Cậu muốn đón tớ đi học?"

Vương Gia Lâm trừng lớn mắt, bên tai ẩn ẩn nóng lên. Cô vẫn luôn rất hâm mộ Lăng Nhân mỗi ngày đều có Lục Thiệu Đông đón đưa, cũng ở trong lòng chờ mong Phó Kiêu Phong có một ngày như vậy, có thể giống như Lục Thiệu Đông đối với Lăng Nhân, tốt với cô như vậy.

Không nghĩ tới…… Trở thành sự thật……

"Kinh ngạc như vậy làm gì? Tớ vốn chính là một người rất thân sĩ đấy." Phó Kiêu Phong hơi nhướng mày, "Còn không mau lên xe?”

"Ồ."

Vương Gia Lâm cúi đầu leo lên sau xe, giữ chặt ý cười bên miệng.

Phó Kiêu Phong hừ hừ mà cười vài tiếng, nói với hai bạn tốt: "Tớ đi trước một bước, các cậu nhanh đuổi theo một chút."

"Này, cậu chờ một chút... "Thạch Vũ kêu to, nhưng Phó Kiêu Phong căn bản không để ý tới cậu, vặn ga phóng nhanh.

Thạch Vũ:……

Ngơ ngác mấy giây, cậu lấy di dộng gửi wechat cho Chu Vân Dạng:

【 Tớ ngày mai cũng đón cậu đi học. 】

Sau đó trộm nhìn phản ứng của cô.

Chỉ thấy cô cười với điện thoại, sau đó bắt đầu gõ chữ, tiếp theo cất điện thoại di động, đi tới.

Cậu vội vàng xoay người, lúc này di động nhận được trả lời của cô.

【 Chu Vân Dạng: Được. 】

Đồng ý!

Thạch Vũ cười hắc hắc với di dộng, người ngồi ổn định sau xe, cũng cưỡi xe máy đi.

Trong chỗ để xe nhất thời chỉ còn lại hai người Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông.

Lăng Nhân hơi cúi thấp đầu, tâm tình tốt hơn lúc nãy một chút.

Thì ra anh không làm lơ tin nhắn của cô.

Chỉ mong……

“Lại không lên xe liền theo không kịp.”

Tiếng nói mang theo ý cười bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.

Cô hơi ngẩn người, sau đó gật gật đầu, yên lặng mà ngồi lên trên sau xe.

Lục Thiệu Đông chờ chờ, chờ đến khi hoa cúc đều lạnh, cũng không chờ đến cô gái nhỏ ôm eo anh.

Quả nhiên không cao hứng mà — —

Chỉ chốc lát sau, ba chiếc xe máy tụ họp ở trung tâm thành phố.

" Chúng ta chia ra ba đường, mọi người ghi chép xong đồ muốn mua, cuối cùng giao cho tớ tập hợp." Phó Kiêu Phong nói.

Vương Gia Lâm: "Vì sao mọi người không cùng nhau đi dạo? dù sao khu đồ vặt cũng chỉ có một nơi như vậy."

" Không có vì sao. Đi."

Phó Kiêu Phong vung tay lên, không nói hai lời, kéo người đi.

Vương Gia Lâm:...

Gia hỏa này là người dã man sao? Mỗi lần đều bạo lực như vậy...

Phó Kiêu Phong cùng Vương Gia Lâm đi rồi, Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng cũng tiến vào cửa hàng, vừa chọn đồ ăn vặt vừa dùng di động trao đổi ý kiến.

Lăng Nhân liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy anh đẩy xe mua đồ, một bộ chuẩn bị ổn thỏa, liền yên lặng mà đi tới khu đồ ăn vặt.

Lục Thiệu Đông:……

Ngay cả lời nói cũng không muốn nói với anh?

Xem ra không chỉ là một chút xíu tức giận đâu.

Phải dụ dỗ thật tốt mới được.

Anh vội vàng đi nhanh đuổi theo, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn về phía cô, nói: "Thích ăn cái gì? Tùy tiện chọn.”

Lăng Nhân liếc nhìn anh một cái: "Hôm nay chẳng qua là ghi chép, không cần xe mua đồ."

" Bọn họ ghi chép, chúng ta mua đồ."

"..."

“Thích ăn cái gì? Mứt hoa quả? Quả khô? Hay là thịt khô?"

Lục Thiệu Đông vừa đi vừa nói, thân thể hơi cong, trên mặt treo ý cười.

Buồn phiền trong lòng Lăng Nhân lúc ở chỗ để xe biến mất hơn nửa, lúc này thấy anh cố ý lấy lòng như vậy, không khỏi cười lên.

"Cậu làm gì vậy chứ?" Cô nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn kệ hàng, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

Cuối cùng cũng cười.

Lục Thiệu Đông bị nụ cười của cô lây nhiễm, độ cong nơi khóe miệng càng giương càng cao, cánh tay từ phía sau vòng qua cô, ở trên kệ hàng lấy một túi thịt bò khô, đi vòng qua đung đưa trước mắt cô, hỏi: "Thích không?"

Động tác này mập mờ cực kỳ.

Cả người Lăng Nhân bị anh vòng ở trong ngực hoảng hốt trong chớp mắt, thiếu chút nữa cho rằng anh hỏi chính là — —

Có thích anh ôm vào trong ngực không.

Trái tim lại bắt đầu loạn đập.

"Thích." Cô thấp giọng nói, tầm mắt ở trên kệ hàng loạn chuyển.

Lục Thiệu Đông không chú ý tới sự khác thường của người trong ngực, ném khô bò vào xe mua đồ, lại liên tiếp tùy tiện cầm mấy đồ ăn vặt, đáp án tất cả đều là ‘ thích ’.

“Thích thật hay là thích giả?" Anh lắc lắc que cay trong tay.

Anh nhớ cô không thích ăn cay.

Lăng Nhân bị hơi thở phái nam quanh thân làm cho tâm thần không yên, nơi nào còn có tâm tư quản đồ ăn vặt, lúc này bị anh hỏi, quẫn bách không thôi.

Cô ảo não mà nhíu mày, đang muốn trả lời, lại nghe anh ý vị thâm trường mà nói ——

“Thích que cay, hay là thích……”

“Que cay!”

Cô vội vàng đánh gãy, đầu cúi thật thấp, gò má có chút nóng.

“À……” Lục Thiệu Đông ném que cay vào xe mua đồ, nói thầm: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chọn cánh gà ngâm ớt."

Cánh gà ngâm ớt……

Thì ra lựa chọn phía sau là cánh gà ngâm ớt.

Cô còn tưởng rằng……

Hai hàng lông mày mỏng càng nhướng càng cao, một giây như vậy, muốn chặt móng vuốt của anh mà ngâm ớt.

Một hơi nghẹn đến ngực, cô bước nhanh đi ra " vòng vây " của anh, ở trên kệ hàng điên cuồng lấy, cũng mặc kệ thích hay không thích.

"Được rồi." Cô nhìn trong xe mua sắm chồng chất đồ ăn vặt như núi, vừa lòng mà nói.

Lục Thiệu Đông:……

Thấy sao cũng chỉ qua loa lấy lệ làm cho xong.

Cô không kiên nhẫn đi dạo sao?

Vì sao anh còn rất hưởng thụ?

Lục Thiệu Đông khó hiểu mà nhướng mày, sau đó gật đầu: “Được, vậy đi tính tiền.”

Vài phút sau, hai người đi vào quầy thu ngân. Thời gian làm việc này trong siêu thị người cũng không nhiều, quầy thu ngân cũng vậy.

Kiểm tra xong, Lục Thiệu Đông chụp phiếu danh sách nhỏ, đăng trong nhóm wechat.

【 @ Phó Kiêu Phong, thứ bảy liền theo danh sách này mua, cay không cần.】

Sau đó cất di động, hỏi người bên cạnh: "Có muốn uống cái gì không?"

Lăng Nhân nhìn xung quanh, cuối cùng dừng tầm mắt ở một tiệm đồ ngọt.

Lục Thiệu Đông theo tầm mắt nhìn qua, sau đó cười hỏi: “Kem?”

"Ừ..."

“Chờ.”

Anh đặt đồ ăn vặt tới ghế dài bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống chờ, sau đó đi đến tiệm đồ ngọt.

"Vị hương thảo..."

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng do do dự dự, mang theo chút lúng túng.

Anh nhịn không được cười lên tiếng: “Ha ha. Được."

Thì ra kem mới là Thần Khí dỗ con gái?

...

Lục Thiệu Đông không biết vị hương thảo là loại nào, tầm mắt trong quầy kem tìm một vòng, trực tiếp nói với nhân viên trong tiệm: "Một cái kem vị hương thảo."

Cùng lúc đó, một giọng nói mềm mại cũng vang lên: "Em muốn một cái kem vị hương thẻo."

Nhân viên tiệm liếc mắt nhìn tủ kem: "Chỉ còn lại một cái. Nếu không ngài đổi vị khác?"

Lời này nói với Lục Thiệu Đông.

"Tôi tới trước." Vẻ mặt anh nhàn nhạt, trần thuật sự thật,

Nhân viên tiệm: "Đúng, đúng là ngài tới trước, nhưng người bạn nhỏ này..."

"Người lớn không nên cướp kem của người bạn nhỏ." Giọng nói mềm mại vang lên lần nữa.

Lục Thiệu Đông rũ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt to ngập nước.

Giằng co mấy giây, anh ngồi xổm người xuống nhìn thẳng cô bé, sau đó chỉ cách đó không xa, vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Em nhìn thấy chị gái ngồi ở bên kia không?"

Cô bé quay đầu nhìn lại, gật gật đầu.

“Xinh đẹp không?"

Gật đầu.

"Cái kem này là mua cho chị ấy, chị ấy cũng là bạn nhỏ nhà anh, em không nên tranh với chị ấy."

Nhân viên cửa hàng: “……”

Vẻ mặt bé gái ngơ ngác, mắt to trong veo như nước chớp chớp. Cảm thấy người lớn này đang lừa gạt bé.

"Cái kem này tuy rằng không thể nhường cho ưm, nhưng mà anh có thể mời em một cái kem vị khác."

"Em muốn vị dâu tây!"

“……”

Người vừa rồi kiên trì nguyên tắc cướp vị hương thảo của anh đâu?

Kem quả nhiên đều có lực sát thương với con gái, mặc kệ là bảy tuổi hay là mười bảy tuổi.

"Nhưng mà em phải giúp anh một chuyện." Anh còn nói.

Gật đầu.

"Thêm một vị dâu tây nữa." Anh rất sảng khoái nói với nhân viên cửa hàng, sau đó nhỏ giọng giao phó với cô bé.

Cô bé ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người, chân ngắn nhỏ chạy thật nhanh.

Lục Thiệu Đông hài lòng cong môi đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần đồng phục, thường thường nghiêng đầu nhìn, quan sát động tĩnh của người trên ghế dài.

Chỉ thấy cô nghe xong bé gái nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn qua hướng anh.

Anh vội vàng xoay người lại, vài giây sau, lại liếc nhìn một cái.

Cô đang cúi đầu cười.

— — Nụ cười có thể làm dịu trái tim anh.

"Vị hương thảo đây ạ." Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên nói.

Lục Thiệu Đông hoàn hồn: “Cảm ơn. Vị dâu tây vừa rồi là cho bé gái kia."

Nói xong, sải bước đi tới ghế dài, ngồi xuống.

"Vừa rồi cô bé kia nói cái gì với cậu vậy? Cười vui vẻ như vậy." Anh đưa kem cô, biết rõ cố hỏi.

Lăng Nhân liếc mắt nhìn anh, sau đó ăn một miếng kem, tiếp tục cười.

Cô bé nói — —

Chị gái, anh trai bên kia bảo em nói với chị, chị rất đẹp. Anh ấy còn bảo em không nói cho chị, là anh ấy bảo em nói.

Người này……

Lăng Nhân gục đầu xuống, nụ cười trên mặt thu lại thả, thả lại thu.

Yên lặng mà ăn xong kem, cô muốn đi rửa tay, vừa muốn đứng dậy, lại bị anh ấn trở về.

"Muốn cái gì? Tôi tới giúp cậu."

"... Tớ muốn đi toilet."

“……”

Lục Thiệu Đông cười lúng túng: "Cái này không giúp được. Trừ cái này ra, có cái gì cần, cứ việc nói."

"Ồ."

Lăng Nhân đứng dậy, im lặng vài giây, một lần nữa ngồi xuống, nghiêng người mặt hướng tới anh, hỏi: "Cậu hôm nay làm sao vậy?”

"Ừ?"

"Đưa tớ tới siêu thị, mua đồ ăn vặt cho tớ, mua kem, còn có... "

Để cho bé gái tới khen cô.

Cô đã sớm cảm thấy anh hôm nay không quá thích hợp, hiện tại càng nghĩ càng không thích hợp.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Cô lại hỏi.

Đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm anh.

Sau đó, cô thấy khóe miệng anh nhẹ cong, mi mắt thâm thúy, con ngươi đen nhánh tựa như có thể đem câu hồn phách của người đi.

Trong lòng cô hoảng hốt, vừa định từ bỏ, lại nghe anh nghiêm túc nói ra ba chữ — —

" Muốn dỗ cậu."

Cái gì?

Cô hơi sửng sốt, ngay sau đó cảm giác hồ nước trong lòng ầm một tiếng, nổ tung cả ngàn đợt sóng.

Tựa như đường trong cái kem, ở trong máu lại lăn một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc