Thanh âm này cứng ngắc, lạnh lùng, vang vọng như kim loại va chạm.
Vừa nghe được thanh âm này, Sở Dương không cần nhìn, trong lòng cũng tưởng tượng ra một một hình tượng: gầy như que củi, cao, mắt như chim ưng, sắc mặt như tử thi.
Ngẩng dầu lên nhìn, chỉ thấy một bộ thanh sắc trường bào đã ở trước mặt mình.
Sở Dương mỉm cười, đi lên bậc thang cuối cùng, đứng trước mặt người này.
Ngẩng đầu lên nhìn một cái, gật gật đầu.
Không sai.
Gầy như quy củi, cao, mắt như chim ưng, sắc mặt như tử thi.
Mình đoán quả nhiên không sai.
Lại cười nói: "Tôn giá là?"
Thanh bào nhân hừ lạnh một tiếng, nói: "Bổn tọa chính là tổng chấp pháp chính nam - Mục Cửu U."
Sở Dương mỉm cười: "Thì ra là Mục tổng chấp pháp đại nhân. Thất lễ thất lễ. đại nhân vừa rồi nói gì, tiểu tử nhất thời khẩn trương, nghe không được rõ."
Mục Cửu U cả giận, nói: "Ngươi còn giả câm giả điếc? Sở Dương, Sở đặc sứ, ngươi thật là uy phong nha, sát khí thật nặng. Dọc đường tới đây, ngươi giết người ở chính nam giống như chém dưa thái rau. Tay nâng kiếm hạ là máu tươi xuất hiện. Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì?"
Hàn Tiêu Nhiên cùng mập mạp đều lần lượt đi tới, còn có một tử y nhân đi song song, ba người nhìn về phía này.
Trên mặt Hàn Tiêu Nhiên nở một nụ cười, hiển nhiên phi thường tin tưởng Sở Dương có thể tự mình vượt qua cửa ải này.
Sắc mặt Sở Dương lạnh xuống, thản nhiên nói: "Lời này của Mục tổng chấp pháp là sai rồi."
Mục Cửu U cả giận nói: "Ta làm sao lại sai?"
Sở Dương lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng Mục tổng chấp pháp đang nói giỡn với ta, thật không nghĩ tới lại không phải. Ta càng nghĩ rằng, sau khi Mục tổng chấp pháp nhìn thấy ta, sẽ vô cùng ngợi khen, hoặc là nói rất cảm kích, không thể tưởng được, không ngờ lại không phải. Mà ta càng không thể tưởng được chính là, Mục tổng chấp pháp bởi vì việc này mà trong lần đầu tiên gặp mặt đã hưng sư vấn tội. Điều này khiến trong lòng ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc."
Mục Cửu U giận quá hóa cười, nói: "Tiểu tử, ý ngươi là, người vượt quyền hạn, sử dụng quyền lực của chấp pháp giả trong phạm vi chính nam ta quản hạt, khiến toàn bộ chấp pháp giả chính nam chúng ta mất mặt, thậm chí còn dám giết người ở chỗ chúng ta, ta còn phải cảm kích ngươi? Ngợi khen ngươi? Ngươi không phải đang nằm mơ chứ? Ngươi nói một chút, tại sao ta phải cảm ơn ngươi?"
Sở Dương bình tĩnh nói: "Xin hỏi Mục tổng chấp pháp. Chấp pháp giả có lập hồ sơ tất cả mọi người trong khu vực mình quản hạt? Xử lý án gian dâm giết người cướp của?"
Mục Cửu U sửng sốt nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Người của Tôn gia hoành hành ngang ngược, cấu kết với chấp pháp giả, hiếp đáp mọi người, lấn nam bá nữ. Chuyện này, không phải Mục tổng chấp pháp không biết chứ?"
Hắn thản nhiên nói: "Nếu như Mục tổng chấp pháp không biết, lại càng phải phải cảm tạ ta."
Mục Cửu U hung hăng nhìn hắn, cả một bụng tức, nhưng nói biết cũng không được, mà nói không biết cũng không xong.
Biết thì chính là tội dung túng. Không biết thì chính là quá thất trách.
"Tôn chỉ và nhiệm vụ của chấp pháp giả chúng ta, chính là trừ bạo an dân." Sở Dương chính khí nghiêm nghị, nói: "Tiểu nhân bậc này, người xấu bậc này, giết có gì đáng tiếc? Mặc dù ta có chút vượt quyền, nhưng tin tưởng cho dù là pháp tôn đại nhân, biết chuyện này cũng sẽ vỗ tay bảo hay."
Mục Cửu U hừ lạnh một tiếng, nói: "Nói như vậy, ngươi giết người ở chỗ ta, không những không có tội, mà ngược lại còn có công?"
"Đúng là có công." Sở Dương quả quyết nói: "Ta thay Mục tổng chấp pháp diệt trừ đám bại hoại trong khu vực ngài quản hạt, bảo toàn thanh danh của Mục tổng chấp pháp, giúp Mục tổng chấp pháp tránh được tội thất trách, vì toàn bộ chính nam mà cống hiến lớn lao."
"Nếu Mục tổng chấp pháp còn có khúc mắc trong lòng, chúng ta không ngại cùng viết báo cáo lên trên, mời pháp tôn đại nhân bình luận chuyện này."
Mục Cửu U cứng họng. Người khác không biết chứ hắn há lại không biết? Tổng chấp pháp có quyền trực tiếp báo cáo với pháp tôn. Nếu thật sự bị Hàn Tiêu Nhiên chơi cho một đòn như vậy.., mình phỏng chừng không chết cũng phải mất một lớp da.
Nhìn Sở Dương, không khỏi có chút tức mà không có chỗ xả.
Mình định hạ mã uy tên tiểu tử này, nhưng không nghĩ tới lại bị đối phương phang ngược một gây vào đầu.
"Cho nên, Mục tổng chấp pháp nên khen ngợi tại hạ. Tại hạ biết từ chối là bất kính, cho nên đành phải xấu hổ mà nhận thôi." Sở Dương cười tủm tỉm nói.
"Ha ha ha... Mục Cửu U, lần này ngươi kinh ngạc chưa?" Mập mạp kia cười ha ha: "Ngươi cho rằng ai cũng sợ cái bản mặt quan tài của ngươi hả. Ha ha, vị tiểu huynh đệ này thật sự là giỏi ăn nói. Hàn lão cả, ngươi kiếm được một trợ thủ thật giỏi nha."
Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười, nói: "Năng lực của tiểu huynh đệ ta, đương nhiên không phải người thường có thể sánh được."
Quay đầu nhìn Mục Cửu U nói: "Mục Cửu U, tiểu huynh đệ nói rất đúng. Ngươi nói ngươi chấp chưởng chính nam, nhưng lại đem toàn bộ chính nam làm thành cái bộ dáng gì rồi? Nếu không phải tiểu huynh đệ thay ngươi chỉnh đốn, đợi mấy ngày nữa pháp tôn đại nhân tới, ngươi có quả ngon để ăn sao? Hiện giờ không ngờ rượu mời không uống lại còn thích uống rượu phạt. Hừ hừ?"
Sắc mặt Mục Cửu U đỏ lên, hừ một tiếng, phất tay áo nói: "Cho dù ta có sai, cũng không đến lượt ngươi giáo huấn ta. Hàn Tiêu Nhiên, khoản nợ này, ta sẽ nhớ kỹ."
Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Nếu Mục tổng chấp pháp muốn tính sổ, cứ tới đông nam ta chấp pháp thoải mái. Ta tuuyệt không ngại. Chỉ cần ngươi giết kẻ xấu, chớ nói là mười tám, cho dù là mười vạn trăm vạn, ta cũng không nhíu mày nhăn mặt một cái. Hơn nữa, Hàn mỗ cam đoan, chỉ cần ngươi giết một người, Hàn mỗ sẽ mời ngươi một trận rượu."
Mục Cửu U hừ một tiếng, xoay người trở về, ngồi phịch xuống ghế của mình, ánh mắt liếc nhìn Sở Dương, tràn đầy sát khí.
Hàn Tiêu Nhiên cũng hừ một tiếng, sau đó mới nhìn về phía Sở Dương, cười nói: "Huynh đệ, ta giới thiệu cho ngươi một chút. Vị mập mạp này chính là chính bắc tổng chấp pháp đại nhân Nguyên Kim Bảo."
"Nguyên tổng chấp pháp." Sở Dương mỉm cười, chắp tay.
Nguyên Kim Bảo cười ha hả,nói: "Tiểu huynh đệ tuổi trẻ tài cao. Lão hủ bội phục không thôi."
Tử y Lão giả vẫn luôn đứng phía sau cũng tiến lên trước một bước, trên khuôn mặt chính trực uy nghiêm lộ ra một nụ cười thân thiết, nói: "Sở đặc sứ, lão hủ Gia Cát Sơn Vân."
Sở Dương lắp bắp kinh hãi.
Sớm biết ở đây nhất định là nhân vật trọng yếu của Gia Cát gia tộc. Nhưng thật không ngờ tới, chủ trì đón khách ở nơi này lại chính là gia chủ Gia Cát gia tộc.
Gia Cát Sơn Vân.
Mọi người vừa hàn huyên vừa đi vào đại sảnh. Đây là một không gian khá lớn, phương viên mấy chục trượng, chỉ bày mười cái bàn lớn. Chủ vị khách vị, nhìn cái là hiểu ngay.
Hơn nữa, chủ vị không hiện uy thế, khách vị cũng không lộ xa cách. Có thể thấy được, nơi này đã được thiết kế rất tỉ mỉ.
Sở Dương cùng Hàn Tiêu Nhiên đương nhiên là ngồi cùng một bàn.
Gia Cát gia tộc Gia Cát Sơn Vân một mình một bàn. ngoài ra, trừ thị nữ thì không còn người nào của Gia Cát gia tộc nữa.
Loại hiện tượng này khiến Sở Dương nhíu mày.
Dù nói thế nào, Gia Cát gia tộc thân cũng là địa chủ. Có thêm mấy người tới chiêu đãi cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi gia chủ tự mình lộ diện, càng nên có mấy người phụ trợ tiếp khách.
Nhưng bây giờ một người cũng không có. Điều này khiến Sở Dương lập tức cản nhận được hầm nghĩa khác của lần yến hội này.
Ngoài ra còn có y sư của chấp pháp đường chính nam, cùng Mục Cửu U ngồi chung một chỗ. Y sư của chấp pháp đường chính bắc, cùng Nguyên Kim Bảo ngồi chung một chỗ. Bất quá hai người này béo nhất mà lại phải ngồi chung một bàn, quả thực có chút chật chội.
Hàn Tiêu Nhiên ngầm dùng sức nắm lấy tay Sở Dương rồi buông ra, ý bảo hắn am tâm một chút, chớ vội.
Sở Dương ngầm hiểu. An ổn ngồi yên.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Một vị thị nữ nhanh chóng tiến vào, bẩm báo, nói: "Khởi bẩm gia chủ, Lăng gia Lăng nhị gia cùng Lăng cô nương đã tới."
Gia Cát Sơn Vân lập tức nói: "Mau mau nghênh đón." Nói xong liền đứng lên.
Sở Dương thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghĩ, khi mình tới đây, lão đầu nhi này tránh ở phía sau, nhưng bây giờ lại là người đầu tiên đứng lên, quả nhiên người của cửu đại gia tộc rất được chào đón nha.
Trong tiếng hàn huyên, Lăng Hàn Vũ cùng Lăng Hàn Tuyết đã tiến vào.
Hai người đều bạch y như tuyết, dáng người cao nhất, một nam một nữ, tựa như kim đồng ngọc nữ.
Hai người vừa tiến vào liền không ngừng cười nói chào hỏi những người khác. Liếc mắt nhìn tới Sở Dương một cái, sắc mặt Lăng Hàn Vũ thoáng biến đổi, đi tới: "Sở thế huynh, không ngờ đã tới đây sớm như vậy rồi.."
"Chỉ sớm hơn một chút thôi." Sở Dương mỉm cười.
Lăng Hàn Tuyết cũng nhìn lại đây, trong mắt giống như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Sở huynh đệ, Tử cô nương đâu?"
Sở Dương đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, xem ra sự cường hãn của Tử Tà Tình vẫn khiến cho người của Lăng gia kiêng kị không thôi. Mỉm cười nói: "Nàng cùng Nhạc Nhi ra ngoài chơi rồi. Trong trường hợp chính quy thế này, mang theo gia quyến có chút không thích hợp."
Lăng Hàn Tuyết biến sắc, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Thì ra Tử cô nương chính là.... của Sở huynh đệ...."
"Chê cười rồi." Sở Dương thong dong mỉm cười: "Đó là tiểu thiếp phòng thứ chín của ta. Liễu yếu đào tơ, cô nương ở nông thôn, chưa thấy qua việc đời, khiến Lăng cô nương chê cười rồi."
Lăng Hàn Tuyết hừ một tiếng, lạnh lùng ngồi xuống chỗ của mình, không để tới hắn nữa. Với trí tuệ của nàng, đương nhiên sẽ không tin nữ nhân như Tử Tà Tình lại đi làm thiếp cho người ta, hơn nữa còn là tiểu thiếp phòng thứ chín...
Nếu Sở Dương nói như vậy, thì chính là nói đối rồi.
Con hàng này còn nói cái gì mà 'liễu yếu đào tơ, cô nương nông thôn...."... Liễu yếu đào tơ như Tử Tà Tình thì thiên hạ này... thật sự không có cường nhân nữa rồi...
Lăng Hàn Vũ cười khổ một tiếng, ngồi xuống chỗ của mình.
Lập tức, ngươi của Dạ gia cũng tới. Người tới chính là Dạ Thí Vũ cùng vị Dạ nhị công tử kia.
"Cô cô lặn lội đường xa, thân thể không được thoải mái, bảo ta nhắn Gia Cát gia chủ một tiếng. gia chủ chớ nên trách tội." Dạ Thí Vũ nói. Bọn họ ngồi ở bàn đối diện với Sở Dương, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Dương ở bên kia, Sắc mặt Dạ Thí Vũ lập tức trắng bệch....
Tất cả mọi người đều lấy làm kỳ: Không ngờ người này lại có thể dọa cho Dạ gia tam công tử sợ thành bộ dáng này? Tò mò quay đầu lại nhìn thì thấy Sở Dương đang đáp lại cho Dạ Thí Vũ bằng một ánh mắt 'Thâm tình'.
Lập tức, tất cả cùng rợn hết cả tóc gáy.
Lỗ chân lông trên mặt Dạ Thí Vũ cùng nở ra, khuôn mặt trắng bệch lập tức cúi xuống, cả người không ngờ còn run run.
Gia Cát Sơn Vân liên tục nói không sao cả, trên mặt vẫn còn có chút thất vọng.
Nhưng hắn thất vọng, so ra vẫn kém Lăng Hàn Vũ thất vọng. Lăng Hàn Vũ vừa nghe Dạ Sơ Thần không tới, không ngờ cả người lập tức ỉu xìu ra giống như không có xương vậy.
Hiện tại có thể nói, người đã tới gần đông đủ rồi, nhưng Gia Cát Sơn Vân vẫn chưa tuyên bố khai tiệc.
Mấy vị tổng chấp pháp cũng ngầm hiểu, im lặng ngồi, tựa hồ đang chờ đợi người nào đó...
Trong lòng Sở Dương kỳ quái: Còn ai nữa? Xem điệu bộ này, tựa hồ mọi người đều biết...
Trên bạch ngọc kiều xa xa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập, chỉ cần nghe thanh âm là biết người tới vội vàng cỡ nào.
Gia Cát Sơn Vân nhíu chặt lông mày.
Ngay sau đó, một cơn cuồng phong cuốn lên lầu chính, một thanh âm sợ hãi, dồn dập kêu lên: "Khởi bẩm gia chủ, việc lớn không xong rồi... Chiều nay người của Trần gia vừa mới tiến tới Thiên Cơ thành liền bị người ta tập kích. Trần gia hai vị công tử, bốn vị chí tôn, đoàn xe một trăm sáu mươi người, không một ai may mắn sống sót."
Gia Cát Sơn Vân đứng phắt dậy: "Cái gì?"
Hàn Tiêu Nhiên cùng Nguyên Kim Bảo, Mục Cửu U đều ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tràn ngập thần sắc không dám tin tưởng.
Điều này làm sao có thể.
truyện này full chưa mn.