NGẠO THẾ CỬU TRỌNG THIÊN

"Nơi này rõ ràng có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, rõ ràng là nơi thích hợp nhất cho loài người ở nhưng ở đó lại không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại, đây không thể không nói là một việc vô cùng làm cho người ta kinh ngạc, chẳng qua là khi đó ta chưa tự thân lịch lãm nên cũng không biết được điểm này!"

"Đối với ta khi đó mà nói, không có ai cùng ta cạnh tranh những thiên tài địa bảo kia, căn bản là thiên đại hảo sự cầu còn không được, vô số thiên tài địa bảo chỉ dành cho một mình ta hưởng thụ cho nên thực lực của ta tại tân thể giới đó đột nhiên tăng mạnh... Cơ hồ môi một ngày đều có tiến bộ."

"Khi đó tiến bộ của ta dùng từ tiến triển cực nhanh để hình dung cùng tuyệt không là quá."

Nàng nói tới đây, Tuyết Lệ Hàn đột nhiên hỏi nói: "Cái người cứu ngươi kia, ngươi còn nhớ rõ hắn hình dáng ra sao không?"

"Không biết, hay hoặc là không biết nên hình dung như thế nào." Tử Tà Tình cười khổ nói: "Nếu như nhất định phải hình dung, ta cũng chỉ có thể nói hắn một thân áo đen, còn vô cùng lãnh khốc, người cũng có lực lượng có khả năng hủy diệt thiên địa, tựa hồ chỉ bằng một cái ánh mắt là hắn có thể trong nháy mắt hủy diệt một cái thế giới."

"Ta mặc dù đã từng thấy qua hắn, sau này gặp lại cũng có thể nhận ra nhưng ngài nếu bảo ta miêu tả tướng mạo của hắn, ta thật lòng miêu tả không ra."

Nàng nhìn Tuyết Lệ Hàn hiển nhiên là rất xin lỗi cười cười, nói: "Đông Hoàng bệ hạ, mặc dù ngài tu vi đã đạt đến mức cái thế, thực lực của ta thật sự không đủ để đưa ra sự phán đoán suy luận nhưng ta thật lòng cho là, ngài so với người kia, còn kém hơn rất nhiều rất nhiều... Kém xa không thể chạm tới được... Giống như là khi ta mới ra đời tại cái thế giới kia đến ngày ta thành cường giả ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này vậy, khoảng cách quá xa. Có lẽ chẳng qua là người kia sử dụng một cái ánh mắt, ngươi đã chịu không nổi..."

Nàng nói như vậy là tương đối không khách khí, dù Tử Tà Tình đã vô cùng uyển chuyển khi dùng từ, nhưng nói gần nói xa ý tứ cũng là nói, Tuyết Lệ Hàn ngươi đừng nhìn lão nhân gia người ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này là rất giỏi rồi. Tuy nhiên so sánh với vị cao nhân kia thì căn bản là không có so sánh nổi đâu.

Tuy nhiên Tuyết Lệ Hàn nghe vậy thì không những không cho là ngô, ngược lại cười ha ha, lắc đầu nói: "Người như vậy ở trong vũ trụ này cũng không biết có thể đếm được trên đầu ngón tay hay không... Có thể cùng hắn so một lần như vậy, ta cũng rất thỏa mãn rồi. Nếu hắn nguyện ý dùng một cái ánh mắt kia nhìn chết ta, nói không chừng còn là vinh hạnh của ta đây."

Khẩu khí của hắn hiện tại hoàn toàn chính là của 1 vị phụ thân ôn hòa dỗ dành đứa con nghịch ngợm của mình.

Tử Tà Tình cười hắc hắc, nói: "Dù sao thực lực của người nọ hoàn toàn ra ngoài khả năng nhận tri của ta, hắn sau khi đem ta đưa đến cái thế giới kia rồi thì bỏ đi, trước khi đi hắn cắt tò ống tay áo xuống một mảnh vải màu đen thắt ở trên cổ của ta... về sau một mảnh vải kia lại thành vũ khí mạnh nhất của ta."

" chưa từng có binh khí nào có thể chặt đứt được cái đai lưng này của ta! Không, không nói chặt đứt, ngay cả là làm thương tổn một chút xíu cũng chưa từng có, phảng phất như nó chính là vạn kiếp bất diệt vô thượng thần vật, vô luận đối mặt bất kỳ cường giả nào cũng có thể đánh một trận."

Vừa nói, trong tay Tử Tà Tình xuất hiện một tấm vải màu đen, dài ba thước, cầm trong tay nó không khác gì tấm vải bình thường, không nhìn ra bất kỳ sự thần dị nào.

Nhưng sau khi Tử Tà Tình rót vào tự thân tu vi thì tấm vải kia lại không ngừng kéo dài vươn đi ra, tựa hồ có thể vô biên vô hạn kéo dài ra.

Giờ phút này đai lưng này giống như là tràn ngập thiên địa, che khuất bầu trời vậy.

Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn vốn lạnh nhạt mà ôn hòa rốt cục không nhịn được chấn động một cái.

Tuyết Thất lại càng sắc mặt trắng bệch. Người nọ chẳng qua là tiện tay lấy 1 mảnh vải từ áo choàng mà lại là nghịch thiên thần vật như vậy

Tuyết Thất không tin đưa tay xé xé thì lại phát hiện ra việc mình đà sử dụng khí lực bú sữa mẹ nhưng đối với một mảnh vải này mà nói không ăn thua gì!

Tuyết Thất không nhịn được trong miệng tê tê rút ra lãnh khí, hắn chân chính cảm nhận được sự hoảng sợ.

Tử Tà Tình cười, nói: Mãi cho đến khi ta xuyên qua vô số vị

diện, cho tới bây giờ tấm vải này như cũ không hư hao chút nào, có lẽ, có lẽ ngay cả thiên hoang, ngay cả lão địa, ngay cả thiên địa không còn thì tấm vải này vẫn như vậy."

"Ở cái thế giới xa lạ kia, ta tu hành thành công, có thể biến hóa thành nhân hình, trong những lần ta trải qua thiên kiếp, chính tấm vải này đã bảo vệ ta, để cho ta không bị hôi phi yên diệt, bình yên độ kiếp. Còn có nữa, khi ta quyết định rút đi Yêu Thân, hoàn toàn biến thân thành nhân loại thỉ cũng là tấm vải này đã bảo hộ ta hoàn thành toàn bộ quá trình biến hóa."

"Nếu không có tấm vải con này che chở, ta chỉ sợ đã sớm chết qua vô số lần rồi."

"Cho nên ta sau khi có năng lực xuyên qua hư không đã muốn đi tỉm vị ân nhân kia." Tử Tà Tình nhẹ giọng nói: "Không là vì cái gì khác, chỉ vì muốn chính miệng nói với hắn một tiếng cám ơn. Lấy tu vi của hắn mà nói, có lẽ ta muốn báo ân thì cũng chỉ có một tiếng cám ơn này là tốt nhất mà thôi..."

" ta đã truy tìm qua vô số vị diện, tựa hồ là cố ý bị chỉ dẫn nên ta đã trải qua rất nhiều thể giới, cũng đã trải qua vô số chiến đấu gian nguy... Cuối cùng đã tới Cửu Trọng Thiên Khuyết."

"Khi đó ta ở Cửu Trọng Thiên Khuyết ngây người một khoảng thời gian và phát hiện ra lại có cảm giác cho nên lần nữa lên đường."

"Đến cuối cùng ta tới Cửu Trọng Thiên đại lục, đối với ta mà nói đó là một vị diện không có nhiều sự thu hút."

"Nhưng hết lần này tới lần khác ở vị diện kia ta ngoài ý muốn gặp phải không gian loạn lưu cho nên đánh mất tuyệt đại đa số thực lực. Mà điều kỳ quái nhất chính là hơi thở của vị ân nhân kia của ta sau khi dẫn ta đến Cửu Trọng Thiên đại lục thì đà hoàn toàn biến mất... Không còn có bất kỳ cảm giác nào nữa."

" sau đó chính là tao ngộ cho tới bây giờ mà mọi người cũng biết rồi."

Tuyết Lệ Hàn trầm mặc rất lâu sau đó. Hắn đang nhớ lại bản thân ngày đó đã từng thấy qua hai người kia.

Một áo đen, một bạch y.

Bạch y là người đã sáng tạo ra Cửu Kiếp Kiếm.

Mà người Tử Tà Tình gặp phải có phải là người mặc áo đen kia hay không?

Vừa nghĩ đến đây, Tuyết Lệ Hàn lại hỏi tới một cái vấn đề khác.

"Ta đại khái nghe rõ rồi, Tử cô nương, ngươi nếu không cha không mẹ, cũng không biết gì về thân thể của mình, như vậy... Như thế nào lại mang họ Tử? Họ Trương họ Vương họ Lý họ Triệu cũng có thể, vì sao hết lần này tới lần khác lại lựa chọn họ Tử?"

Tuyết Lệ Hàn hỏi nói: "Cái tên này là ngươi tự mình đặt hay là do vị ân nhân kia đặt cho ngươi?"

Tử Tà Tình nghe vậy thì giật mình, một hồi lâu sau mới nói: "Cái này ta cũng không biết, ta từ nhỏ đã chính là một thân màu tím, dĩ nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yểu nhất, mà là bởi vì... Ta sau khi ra đời đã có cảm giác: Ta nên họ Tử ",

Tuyết Lệ Hàn có chút vui mừng nhìn Tử Tà Tình, thật dài, thật dài thở ra một hơi.

Tựa hồ là buông xuống'! tâm sự, mỉm cười nói: "Nha đầu. Nếu ta đoán không lầm, ngươi thật ra được đẻ tò trứng a?"

Sở Dương kéo ra khóe miệng.

Thầm nghĩ vị Đông Hoàng bệ hạ này xem ra là điên rồi... Con chồn cũng không phải là gà mái, nơi nào có con chồn (hồ ly) đẻ trứng?

Tuyết Thất quyệt miệng, chém xéo mắt nói: "Đại ca, ta nói ngài hồ đồ rồi sao... Ngài sau này đừng mang họ Tuyết nữa, đổi thành họ Hồ đi, ngươi không sợ làm cho họ Tuyết mất mặt sao, ta còn sợ đây!"

Tuyết Lệ Hàn ánh mắt cũng không nháy mắt xuống quát lên nói: "Ngươi nha nếu không câm miệng, cút đi cho ta!"

Tuyết Thất ủy khuất vạn phần dẹp miệng, lầm bầm nói: "Ngươi cũng biết ta chém gió mà..." Nhưng lại rụt lại cổ đứng ở một bên không dám nói tiếp nữa.

Tử Tà Tình ánh mắt trừng to có chút ít kinh ngạc nhìn Tuyết Lệ Hàn, nói: "Ngài... Ngài làm sao biết được? Hồ tộc chúng ta chưa từng xuất hiện tình huống đẻ trứng, nhưng bản thân ta cũng là trường hợp đặc biệt... Cho nên ta chưa từng có nói với bất kỳ người nào."

Tuyết Lệ Hàn trấn an nở nụ cười, cười cực kỳ nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.

Cười cười mà trong mắt hắn đột nhiên đã tuôn ra lệ quang.

Hắn đứng lên, trong lúc bất chợt ngửa mặt lên trời bi tiếu một tiếng, thanh âm cuồn cuộn ào ra, tựa hồ đem trăm vạn năm bi thống ở trong tiếng thét dài này phát tiết ra ngoài, hắn đưa mắt nhìn trời cao, lẩm bẩm nói: "Huynh đệ... Ngươi đúng là vẫn còn để lại một tia huyết mạch, trong thiên địa này vân còn một điểm truyền thừa của ngươi..."

Tuyết Lệ Hàn nói xong câu đó, trong lúc bất chợt buồn vui nảy ra, lên tiếng khóc lớn!

Nước mắt bàng bạc rớt xuống.

Tuyết Thất "Quét" một tiếng đứng lên.

Sắc mặt hắn cũng cực kỳ khó chịu nhìn Tuyết Lệ Hàn khóc lớn mà khổ sở lẩm bẩm nói: "thời điểm Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào chết trận... Đại ca cũng chỉ chảy nước mắt... Nhưng không có khóc thành tiếng... Hắn ít nhất đã hơn một trăm vạn năm không khóc, hôm nay đây là tại sao..."

Đột nhiên người thông minh như Sở Dương cũng mơ hồ ý thức được cái gì, sắc mặt một mảnh nghiêm nghị.

Khi ánh mắt nhìn Tử Tà Tình cũng từ từ có chút kỳ quái.

Đó là tôn kính, ngoài ý muốn, còn có mấy phần quý trọng.

Tình cảm này cùng tỉnh yêu nam nữ không liên quan, mà là bởi vì đó là sự kính trọng đối với một luồng trung hồn trăm vạn năm trước mà phát ra.

Giờ phút này nhân vật đứng đầu Đông Hoàng Thiên, một đời hoàng giả Vương giả, khí độ tôn nghiêm phong nghi tất cả đều không còn sót lại chút gì, thoáng như nổi điên, đầu tiên là lên tiếng khóc lớn một trận, bi thống không thôi, tiếp theo lại cười ha ha như hân hoan vô cùng, tiếng cười xuyên vân xé trời.

Tin tưởng cho dù ai cũng sẽ không có thể nghĩ đến, người vừa khóc vừa cười như người điên này lại chính là đương kim Đông Hoàng Thiên chúa tể.

Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn!

Tử Tà Tình kinh nghi nhìn một màn trước mặt này mà hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Trên mặt của nàng một trận bạch rồi lại một trận hồng, đột nhiên nàng lớn tiếng kêu lên nói: "Các ngươi cũng lầm rồi! Khẳng định là lầm rồi! Ta cùng Tử Tiêu Thiên Đế không có bất cứ quan hệ nào! Từ đầu đến chân, triệt để, hoàn toàn không có quan hệ gì!

Tuyết Lệ Hàn ha ha cười, nói: "Không, có quan hệ, ngươi cùng Tử Hào có quan hệ lớn lao, quan hệ không thể phân cách!"

"Năm đó, Tử Hào có một vị hồng nhan tri kỷ là người trong Yêu Tộc, bổn nguyên lại Phệ Hồn Điêu nhất tộc. Nhưng loại tộc quần kỳ dị này tánh mạng cố nhiên dài, năng lực cũng là kỳ yểu..."

"Năm đó vị Yêu Tộc cô nương này được khen là 1 trong Yêu Hoàng Thiên tam đại mỹ nữ!"

Bình luận


T
Thắng
28-03-2023

truyện này full chưa mn.

T
Tuấn Nguyễn Anh
28-03-2023

+ Tu luyện: Vũ Đồ—Vũ Sĩ—Vũ Gỉa—Vũ Sư—Vũ Tông—Vũ Tôn—Vũ Vương—Vũ Hoàng —Vũ Quân—Vũ Thánh—Chí Tôn 9 phẩm đỉnh phong= Nhân cấp, khúc sau khi lên cửu trọng thiên khuyết: Linh cấp, Huyền cấp, Địa cấp,Thiên cấp, Thánh cấp,Thiên nhân cấp

Truyện đang đọc