Trong thiên hạ, có người như vậy sao! uy năng nhu vậy! Công phu như vậy! Thực lực như vậy!
Tu vi của mình tại Cửu Trọng Thiên Khuyết sớm đã là thứ nhất nhung đối phương cũng chỉ là tùy tùy tiện tiện nhổ ra một hơi đã đánh mình thương nặng! Nhìn lại đối phương nhẹ nhõm vui sướng rất hiển nhiên là không sử đụng nhiều lực lượng.
Cái đạo hư ảnh này đến tột cùng là ai?
"Hắc hắc hắc hắc..." Hư ảnh liên tiếp cười quái dị nói: "Coi như ngươi vận khí tốt! Nếu không là vì ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, bản kiếm hôm nay một cái rắm oanh chết ngươi!"
"Nhớ kỹ, về sau thành thật một chút, ngàn vạn lần chớ chọc làm cho Lão Tử mất hứng! nếu có lần tiếp từ, đem đầu ngươi hái xuống nhét vào trong lỗ đít ngươi, ngươi tin hay không?"
Nói xong, hư ảnh đung đưa, bề ngoài giống như buồn ngủ ngáp dài nói: "Móa nó, về đi ngủ thôi."
Lập tức Cửu Kiếp kiếm "Xoát" một tiếng, tức thì dĩ nhiên biến mất bóng dáng.
Hắc Ảnh nhìn vào không gian Cửu Kiếp kiếm cương mới tồn tại kia mà trong mắt vẫn tràn đầy vẻ khiếp sợ kinh hãi, cho tới bây giờ còn chưa có lấy lại tinh thần.
Cường đại như thế!
Tu vi không thể tưởng tượng nổi như vậy nhưng thực sự đồng dạng là thô lỗ không thể tưởng tượng nổi...
Cái này... Thanh kiếm nầy... Rốt cuộc là một cái quái vật gì à?
Nhưng bất kể là quái vật gì, Hắc Ảnh trong nội tâm đều âm thầm hạ quyết tâm: về sau gặp lại chuôi kiếm nầy, nói cái gì cũng không thể chủ động trêu chọc hắn rồi...
Cái này lại làm cho mình một lần thật sự là... Sợ hãi!
Trong thiên hạ rõ ràng có như thế chuyện tà môn như vậy!
Cửu Kiếp kiếm lúc này đã sớm về tới Cửu Kiếp không gian của Sở Dương: Sở Dương sở dĩ dám rời tay phi kiếm công kích chính là vì vậy: Chi cần Cửu Kiếp không gian triệu hoán. Cứu Kiếp kiếm mặc kệ ở phương nào đều sẽ lập tức trở về!
Cái này xem như sự ràng buộc giữa Cửu Kiếp không gian cùng Cửu Kiếp kiếm.
Giữa không trung, đạo hắc ảnh kia cầm Trì Ngưu Ngưu trên cao mấy trăm trượng. Khi lên đến cách mặt đất đã không sai biệt lắm ngàn trượng hắn mới rốt cục dừng lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi!
Không phải bóng đen kia đảm lượng nhỏ, thật sự là từ khi đạo hư ảnh từ trong Cửu Kiếp kiếm kia xuất hiện thì tất cả đều quá kinh khủng, là thủ đoạn hay là khí thế, uy áp... Các mặt đều là quá kinh khủng, nhất là thủ đoạn hà hơi thành kiếm kia. Quả thực là thần kỹ, hư ảnh kia hiển nhiên là không có ý lẩy tánh mạng mình, nếu hoi có ác ý chỉ cần hơi sử dụng chút kình thì cũng dễ làm thôi!
Sau khi định hồn lại, hắn cúi đầu nhìn Trì Ngưu Ngưu trong tay thì lại phát hiện ra người nào đó đã không còn tiếng động!
Rõ ràng mới vừa rồi còn yếu ớt thở dốc, như thế nào bây giờ lại chết rồi đây!
"Đồ hỗn trướng!" Hắc Ảnh tức giận vạn phần nói một câu.
Bởi vì Trì Ngưu Ngưu không chỉ chết rồi mà ngay cả thần hồn cũng tan biến rồi. Chẳng lẽ là bị cái hư ảnh kia hù chết?!
Rất có thể a, ngay cả mình còn sợ hãi vạn phần, hù chết Trì Ngưu Ngưu cũng hợp tình lý rồi!
Tuyệt đối không thế tưởng được, chính mình mạo hiểm hiện thân cứu giúp, rõ ràng lại chi cứu được về một cỗ thi thẻ! Hơn nữa, còn muốn liên lụy chính mình bản thân bị trọng thương!
Bất quá trên thực tế, bóng đen kia suy đoán thật đúng là oan uổng cho hư ảnh!
Cửu Kiếp kiếm toàn lực phát huy lực cắn nuốt. Uy lực kia quả thực là khủng bố tuy nhiên cũng chi là cắn nuốt ba thành Sinh Mệnh lực của Tri Ngưu Ngưu nhưng lại là ba thành Sinh Mệnh lực tinh túy nhất!
về phần những thứ khác không phải Cửu Kiếp kiếm thôn phệ không kịp, chủ yếu là ngại quá thô ráp mà thôi.
Trì Ngưu Ngưu nếu là trạng thái toàn thịnh, toàn bộ hấp thu cũng không sao nhưng bây giờ nhiều lần bị đả kích, lại là thần công bị phá. trên người ngàn vết lở loét còn có tinh lực bị hao tổn rật lớn. Sinh Mệnh lực cũng sớm mất đi hơn năm thành rồi, lúc này lại bị cắn nuốt ba thành tinh hoa nhất, còn có thể sống được mới là gặp quỷ.
Bất quá Hắc Anh phán đoán cũng không tính là quá sai lầm, tính toán lúc đó Trì Ngưu Ngưu miễn cường còn có một hơi thở, đến lúc hư ảnh hiên hiện khăng định là bị sợ mà chết, ngay cả bóng đen kia cũng bởi vì hư ảnh đột nhiên hiện mà thiếu chút nữa vong hồn đều bốc lên, Trì Ngưu Ngưu đâu co thế ngoại lệ!
Hắc Anh thở dài một tiếng đem thân thế Trì Ngưu Ngưu cứ như vậy từ trên đám mây ném xuống dưới rồi lập tức phiêu nhiên mà đi.
Thương thế của mình, nhất định phái mau chóng khôi phục, trận này tai bay vạ gió hôm nay thật sự là đến quá đột ngột, quá trầm trọng.
Còn có nữa, nhất định phải mau chóng một lần nữa an bài một phát, sớm định ra bốn đại cao thủ, hiện tại Trì Ngưu Ngưu đã ngoài ỷ muốn bị phế đi... Thiếu đi một tên
về phần Hắc Vụ Chân Quân... Đây chăng qua là một tay chân tạm thời kéo tới, chết cũng chết rồi a...
Phía dưới, Sở Dương dĩ nhiên cảm giác được tình huống của Cửu Kiếp kiếm mà mỉm cười nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi."
Cố Độc Hành cười khổ một tiếng nói: "Không nghĩ tới, chúng ta năm người liên thủ mà Trì Ngưu Ngưu lại vẫn chạy thoát..."
Đổng Vô Thương cũng là cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
rồi.
Thời gian đã không còn nhiêu lắm rồi.
"Mục đích đã đạt được, coi như là chạy thoát nhưng khi Tạ Đan Quỳnh đăng cơ hắn cũng tuyệt đối không có khả năng làm loạn nữa."
Sở Dương rất chắc chắn nói: "Điểm này, các ngươi cứ yên tâm đi." Mạc Khinh Vũ hì hì cười cười, nói: "Mặc kệ người nào, bị hai đại cuồng nhân như các ngươi điên cuồng vây đánh, trong vòng! 4 tháng tới tuyệt đối là không đứng dậy được."
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương lúc này mới cảm giác trong nội tâm dễ chịu chút ít, cố Độc Hành sắc mặt như cũ lạnh lùng, nhưng Đổng Vô Thương cũng đã "Hắc hắc" cười ngây ngô hai tiếng, còn vươn tay sờ đầu thực nghĩ đến cái gì...
Mặc Lệ Nhi ngửa mặt lên trời. Thằng này, bộ dạng vụng về thật làm cho người ưa thích đó...
Năm người cười cười nói đang định muốn đi trở về, đột nhiên nghe thấy giữa không trung có tiếng gió gấp gáp vang lên, năm người đồng thời cả kinh: Chẳng lẽ lại có địch nhân đến đây? nếu lại là Hắc Ảnh cứu viện kia, người nọ thực lực cao thâm mạt trắc, khó có thể địch nổi a!
Tâm thần kinh hãi gấp gáp ngẳng đầu nhìn lại; chi thấy một cái thân ảnh cực kỳ thon gầy giống như sao băng bay thẳng xuống, mục tiêu đúng là vị trí chỗ mọi người!
Mắt thấy tốc độ như vậy, người tới hiển nhiên là đã chuẩn bị liều mạng rồi...
"Thật là một kẻ liều mạng a!" Đổng Vô Thương đã đem Mặc đao rút ra nói.
Nhưng đúng vào lúc này, Mặc Lệ Nhi chần chờ nói: "Vậy làm sao hình như là Trì Ngưu Ngưu đây này..."
Mọi người đồng thời kinh ngạc: Cái gì? Là Trì Ngưu Ngưu? Hắn còn dám trở lại? Thật sự là liều mạng sao?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Giữa không trung bóng người dùng thế lôi đình vạn quân lao xuống đất, năm người đồng thời nhảy lùi lại né tránh thể xông sẵn sàng đón quân địch!
Oanh!
Cái thân thể thon gầy kia không hề hoa trương giả bộ rơi trên mặt đất. Sau một khắc, ngay tại dưới ánh mắt của năm người cứng họng trợn mắt há hốc, cái thân thể kia "Rầm rầm" một tiếng bị rơi nát bấy, chi có cái đầu rất may mắn được bảo tồn nhảy lên 1 cái, ở trên không trung quay tròn xoay tròn...
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, trong hầm ngoài hố huyết nhục văng khắp nơi.
"Ta... Móa!" Sở Dương khóe miệng một hồi run ray nói.
Làm ra động tĩnh kinh thiên động địa như vậy, thằng này rõ ràng cứ như vậy đâm xuống chết?
Thật là liều mạng à?!
"Cái này thật sự là..." Đổng Vô Thương chép miệng chậc lười, lại cảm giác mình thật sự nói không nên lời.
Text được lấy tại Truyện FULLTrầm mặc một hồi lâu sau. Sở Dương phất ống tay áo, đem thi thể Trì Ngưu Ngưu hất vào cái hố to rồi lại vung tay lên, nhấc lên bùn đất đem hắn chôn xuống nói: "Vô luận như thế nào. Dù sao cũng là một đời cao thủ, người chết rồi vẫn nên nhập thổ vi an a."
Mọi người đều im lặng không nói gì nhưng trong nội tâm đều đang kỳ quái một việc: Tại vừa rồi, tại trên đám mây mù kia rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
"Lão Đại, ngươi nhìn xem thanh kiếm nầy." Đổng Vô Thương lấy ra Noãn Tuyết Kiếm, ngu ngơ cười nói: "Lệ Nhi coi trọng thanh kiếm nầy, thanh kiếm nầy cũng hoàn toàn chính xác thích họp với nàng sử dụng. Bất quá ta câm giác, cảm thấy thanh kiếm nầy tính chất quá giòn chút ít, quá không cứng rắn... Lão Đại ngươi xem có biện pháp nào cải tạo một chút hay không?"
"Hảo kiếm!" Sở Dương nhận lấy mới chỉ xem xét, lập tức tán thưởng một tiếng.
Thanh kiếm nầy khi cầm trên tay có thể tinh tường chứng kiến, nhưng nếu chi cần thoáng có cái động tác, thoáng khẽ huy động, sẽ lập tức mất đi tăm hơi!
Đúng là xảo diệu lợi dụng tất cả phương vị. Góc độ quang ảnh thật sự là lí thú.
Có thể nói, chỉ cần trên thế giới này còn có ánh sáng thì thanh kiếm nầy có thể tàng hình.
Nếu như hoàn toàn đã không còn ánh sáng... Như vậy, bất kỳ vật gì đều nhìn không được.
"Ta phải hão hảo nhìn xem đã." Sở Dương lén lút triệu hồi ra Cửu Kiếp kiếm tiến vào thanh kiếm nầy, cẩn thận phân tích thanh kiếm nầy hết thảy.
Sau nửa ngày, Sở Dương trên mặt lộ ra một hồi cực độ kinh hi thần sắc nói: "Lệ Nhi, ngươi thật đúng là có phúc khí a, thanh kiểm nầy... Dĩ nhiên là ánh sáng."
Cái gì?
Ánh sáng?
Khi Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương vẫn còn kinh ngạc thi Mặc Lệ Nhi cũng đã rất nhanh có phản ứng, không khỏi một hồi kích động mà hỏi nói: "Chẳng lẽ tại trong thanh kiếm này còn có kỳ quặc khác sao?"
"Nếu ta đoán đúng thì có lẽ nó là truyền thừa của vị Sát Thủ Chi Vương." Sở Dương cười ha ha, trực tiếp thay đổi hành động, phất tay lộ ra Cửu Kiếp kiếm, "Đương" một tiếng chém vào Noãn Tuyết Kiếm.
"Răng rắc" một tiếng, Noãn Tuyết Kiếm biến thành hai đoạn.
Mạc Khinh Vũ cùng cố Độc Hành mấy người này đều là lên tiếng kinh hô, thật sự không rõ Sở Dương đã tôn sùng thanh kiếm nay như vậy sao lại dứt khoát hủy diệt nó. Tuy nhiên đã thấy đến Sở Dương đem nửa đoạn thân kiếm cầm lên, trong tay vận khởi nguyên khí nhẹ nhàng thổi ra.
Một cuốn vải tính chất kỳ dị bay ra.
"Đây chính là lụa do vạn năm tuyết tì chế thành, riêng chi cuốn lụa này cũng đã là một kiện bảo vật!" Sở Dương cầm trong tay tấm vải này chậm rãi mở ra nói: "Phía trên này có chữ, cũng toàn bộ sử dụng Thiên Tằm Ti trực tiếp thêu lên. Mặc dù qua mấy chục vạn năm rồi cũng vẫn bất hủ."
Mọi người lập tức mở to hai mắt nhìn.
Dùng loại hi hữu bảo bối hiếm thấy này chỉ để ghi lại một ít gì đó, như vậy, chuyện ghi lại bên trên quỷ giá hiếm có bực nào đây?
Chữ mở đầu chính là 16 chữ to. Sở dĩ nói đây là chữ to chính là so sánh mà thôi bởi vì phía dưới tất cả đều là chữ cực nhỏ, rậm rạp chằng chịt.
"Chân đạp Hậu Thổ, Kiếm chi Thương Khung! Vô Ảnh vô hình, Thiên Khuyết xưng hùng!"
truyện này full chưa mn.