Tử Hào vẫn còn tiếp tục nói...
"Một ức ba nghìn vạn Vực Ngoại Thiên Ma, đều ở Tử Tiêu Thiên hóa thành phấn vụn! Mà ta vẫn còn trong chiến đấu, vẫn một đường chiến đấu..."
"Ngươi nhất định phải nhớ kỹ... Vô luận bất kỳ lúc nào cũng không nên quên, Tử Tiêu Thiên chúng ta kiêu ngạo! Chỉ cần còn có một người, chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu! Chỉ cần còn có một khẩu khí, chúng ta vẫn muốn kiên trì chiến đấu!"
"Hài tử, ở thời khắc cuối cùng ta sẽ hát cho con nghe... Mẹ của con vẫn muốn ca hát cho con nghe... Nhưng là nàng... Hôm nay, để ta hát cho con..."
Sau 1 trận trầm mặc, thanh âm Tử Hào khàn khàn vang lên.
Hắn hát cũng không dễ nghe, lúc này thanh âm cũng khàn giọng muốn chết nhưng, Tử Tà Tình lại thật lòng lắng nghe...
"... Tử Tiêu Thiên, Tử Tiêu Thiên, đây là gia viên chúng ta... nguồn TruyenFull.vn
là thổ địa của chúng ta... nhạc viên của chúng ta,
Ai dám tới xâm phạm... làm cho hắn có tới không có về...
Tử Hào nhẹ nhàng niệm chú, không coi ai ra gì, toàn tâm toàn ý toàn bộ tinh thần toàn bộ thanh xướng một khúc này.
Tử Tà Tình nước mắt ào ào chảy xuống, cũng không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngay cả thanh âm nghẹn ngào cũng không dám, e sợ chỉ có một thanh âm nào quấy rầy đến tiếng ca, tiếng ca này là thuộc về phụ thân, cả đời mình cũng chỉ có một lần nghe được mà thôi...
Có thể nghe được, thể lực của Tử Tiêu Thiên Để lúc này đã dị thường suy yểu. Mà hắn mới vừa rồi cũng đã nói, Tử Tiêu Thiên hiện tại cũng chỉ còn lại có một mình hắn.
Như vậy, ở bên cạnh hắn là ai đây...
Đáp án rõ ràng Vực Ngoại Thiên Ma!
Tử Tiêu Thiên Để, cứ như vậy ở trong ngàn vạn thiên ma không coi ai ra gì, ôn tình vạn phần vì con của mình hát một ca khúc... Mặc dù hắn hát thật ra không hay.
Nhưng phân tình cảm nồng đậm kia của người cha thì lại tựa hồ như vượt qua trăm vạn năm thời gian đi tới nơi này!
Trong tấm hình, bốn phía thanh âm huyên náo đột nhiên yên lặng xuống.
Một cái thanh âm quái dị hoàn toàn không giống tiếng người nói: "Tử Hào! Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ! Chúng ta tới rồi!"
Nhưng ngay sau đó thanh âm Tử Hào nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nói: "Hài tử "
Nhưng ngay sau đó thấp giọng nói: "Tử Tiêu Tháp... Chỉ mong ngươi có thể đợi được hài tử của ta..."
Sau đó trong lúc bất chợt tất cả thanh âm toàn bộ bắt đầu rời xa.
Đây là Tử Tiêu Thiên Đế ở vào thời khắc tối hậu, dùng nghịch chuyển càn khôn tuyệt thể công pháp để cho Tử Tiêu Tháp rời đi.
Ở một khắc kia, mơ hồ có một tiếng thét dài tùy gần mà xa nhưng thủy chung vân tràn đầy sự dũng cảm...
Cuối cùng hoàn toàn biển mất, quy về hư vô.
Nhưng, thử nghĩ xem cũng có thể biết, vậy nhất định đó là thanh âm cuối cùng Tử Tiêu Thiên Đế phát ra khi chiến đấu... Mặc dù thời gian kéo dài rất ngắn, cơ hồ trong nháy mắt đã biển mất... Nhưng giờ khắc này, trong nháy mắt nghe được một tiếng thét dài này Sở Dương trong lúc bất chợt nhiệt huyết toàn thân sôi trào!
Kia là chiến ý bực nào!
Loại khí thể này, chỉ thuộc về Tử Hào!
Chỉ thuộc về... Tử Tiêu Thiên Đe!
Hình ảnh rốt cục toàn bộ kết thúc.
Tử Tiêu Tháp lẳng lặng mở rộng ra đại môn, bên trong không có một bóng người. Nó đang đợi Tử Tà Tình tiến vào.
Tử Tà Tình kinh ngạc ngây người một hồi lâu, đột nhiên điên cuồng khóc lớn nói: "Cha! Mẹ! Không được rời khỏi ta..."
Trong Tử Tiêu Tháp không có bất kỷ ai đáp lại, chỉ là 1 mảnh yên tĩnh.
Sở Dương cảm giác trên mặt ẩm ướt, đưa tay lên lau mới phát hiện ra trên mặt không biết lúc nào sớm đã đầy nước mắt.
Tử Tà Tình cả người uể oải nằm ẹp trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn vào Tử Tiêu Tháp đã mở rộng nhưng hoàn toàn không có nửa điểm đi tới.
Hoặc là, cái nàng giờ phút này nhìn thấy cũng không phải là Tử Tiêu Tháp mà là hình ảnh cha mẹ đã biến mất không thấy gì nữa.
Từ biệt vĩnh quyết, vĩnh viễn không gặp lại.
Trong Tử Tiêu Tháp ngay cả có vô số bảo tàng thì như thế nào, ở trong đó thủy chung cũng là không có cha mẹ, đi vào thì sao?!
Nếu đối với ta không có ý nghĩa, ta còn đi vào làm gì?!
Dần dần khôi phục suy nghĩ Tử Tà Tình đột nhiên cảm giác được một trận mất hứng; đồng thời trong lòng chua xót khó chịu mà cũng dâng lên một trận cảm giác tân toan hạnh phúc.
Ta rốt cục đã nhìn thấy cha ta, còn nhìn thấy mẹ ta, còn có thật nhiều trưởng bối thân bàng, thỉ ra ta thật không phải là cô nhi, ta có nhà, có thân nhân, có bạn cũ, có cố hương, có nhà nước...
Tử Tà Tình rõ ràng là đang mỉm cười, trong mắt nước mắt đổ rào rào không ngớt rơi xuống.
"Chúng ta vào đi thôi." Sở Dương đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nói.
"Đi vào... Còn vào đi làm cái gỉ?" Tử Tà Tình buồn bã mỉm cười nói: "Bọn họ cũng không ở bên trong..."
Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Bọn họ vốn là cũng đã không
có ở đây. Hay hoặc là phải nói, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa có tồn tại ở trong đó!"
Những lời này nói xong không thể nghi ngờ rất tàn nhẫn, Tử Tà Tình tức giận hung hăng nhìn hắn.
Sở Dương hoàn toàn không để ý tới giai nhân hung hãn nhìn mình, không chút dừng lại tiếp tục nói: "hết thảy ngươi mới vừa nhìn được, từ đầu tới đuôi cũng chỉ là hỉnh ảnh hư ảo, hoàn toàn không phải thật... Nhưng, ngươi giờ phút này bắt đầu tiến vào Tử Tiêu Tháp, bất kỳ vật gì nhìn thấy cũng là chân thật."
"Đó mới là thứ cha mẹ ngươi lưu lại cho ngươi. Bọn nó sẽ chân thật làm bạn với ngươi... Đi qua một đời một thế. Ngươi có thể tò trên vài thứ tỉm được khí tức cha ngươi mẹ để lại cho ngươi, những hơi thở đó mới là chân chính quý trọng!" Sở Dương nhẹ giọng nói.
Tử Tà Tình thân thể khẽ run lên, trong ánh mắt vô thần phút chốc toả sáng ra một điểm sinh cơ.
"Cho nên nói, đó mới là quà bọn họ chân chính để lại cho ngươi... Ngươi nếu không đi tiếp thu, không đi cảm thụ khí tức của bọn hắn, nhận thức thực tâm của bọn họ, bọn họ ngay cả đã chết cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối." Sở Dương trầm trọng nói.
"Ta đi, ta muốn đi, ta sẽ đi ngay bây giờ!"
Tử Tà Tình đột nhiên đứng lên, một thân nguyên khí hùng hồn cuồn cuộn bắt đầu khởi động, nàng vung tay lên nhìn Sở Dương nói: "Chính xác, ngươi nói đúng... Đó mới là thứ chân chính bọn họ để lại cho ta."
"Còn có những bức thư kia nữa, những thứ kia mới là kỷ niệm mẹ ta để lại cho ta."
Vừa nhắc tới những bức thư kia, Tử Tà Tỉnh đột nhiên có một cảm giác khẩn cấp muốn đi xem.
Theo hình ảnh kết thúc, Tử Tiêu Tháp đại môn mở rộng, Cửu Kiếp Không Gian đã lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, lúc này, Mạc Khinh Vũ cũng từ trong phòng kia đi ra, quệt mồm vẻ mặt mất hứng. Mới vừa rồi khi Tử Tiêu Thiên Để nói chuyên, Mạc Khinh Vũ cư nhiên bị hoàn toàn che đậy bên trong nên bản thân không có sự tự chủ chút nào, cái loại cảm giác này thật sự là quá buồn bực...
May mà hiện tại hết thảy cũng xong chuyện mà đạo giam cầm lực kia cũng một cách tự nhiên tùy theo biến mất...
Ba người tiến vào đến trong Tử Tiêu Tháp, mới vừa tiến vào trong nháy mắt Sở Dương đã bị chấn động một chút.
Tử Tiêu Tháp lúc này biển hóa thật sự quá lớn, nơi này trực tiếp chính là một không gian vô hạn rộng lớn khổng lồ, trong đại không gian còn bao hàm tiểu không gian, hết thảy vật liệu rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có.
Binh khí, khôi giáp, từ binh khí trẻ nhỏ dùng đến binh khí do thành nhân sử dụng, công pháp truyền thừa, đan dược Linh dược, thiên tài địa bảo... Phàm là cái gì có thể nghĩ đến, ở trong này cũng có thể tìm được.
Như là trong một cái phòng, 3 người nhìn vào mà trong lòng rung động kịch liệt.
Mà hết thảy cái này là do Tử Hào ở vào lúc gần như đường cùng tạm thời chuẩn bị mà đã hoàn toàn tương đương với một cái bảo khố cái gì cần có đều có. Nếu một vị Thiên Để ở vào lúc cường thịnh cố ý chuẩn bị thì còn khoa trương đến cỡ nào đây?
Vậy thì đó là chuyên không người nào tưởng tượng ra.
Tử Tà Tình vuốt ve thưởng thức từng cái mà khóe miệng cười mà trong mắt đầy nước mắt. những đồ vật này đều lạnh như băng nhưng ở trong mắt nàng lại tràn đầy tỉnh cảm nồng đậm yêu thương của cha, nồng đậm tình thương của mẹ.
Nàng ngửa mặt hướng thiên, tựa như khóc tựa như cười, cũng khóc cũng cười, trong lúc nhất thời cảm giác tinh thần mình có chút dốc cạn cả đáy, là dốc cạn cả đáy vui mừng, ấm áp, nhưng cũng là dốc cạn cả đáy phiền muộn...
Còn có tưởng niệm, vô tận tưởng niệm. Phụ thân, mẫu thân.
Cám ơn 2 người.
Cám ơn các ngươi đã chuẩn bị cho ta hết thảy!
Tử Tà Tình nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý nói cám ơn.
Các ngươi ở cuối cùng sinh mệnh trước mắt mà vẫn suy nghĩ cho con như vậy...
Ta thực sự cảm nhận được, ta không hề cô độc, không hề phiêu linh nữa, ta cũng có người nhớ thương, có người quan tâm đến!
Tử Tà Tình vừa mới bắt đầu rất cấp bách nghĩ phải tìm được thư mẫu thân viết cho mình nhưng khi nhìn vào một cái phòng thì tâm tình lại từ từ bình tĩnh lại.
Những thứ này cũng là do phụ thân chuẩn bị. Phụ thân yêu mình hoặc là không giống như mẫu thân vậy, không ôn nhu thậm chí còn tràn đầy sự bá đạo... Nhưng, chính là loại bá đạo này lại làm cho Tử Tà Tình có cảm giác 'Bị cha mẹ quản giáo' lại rất hạnh phúc.
"Sở Dương, ngươi nói, nếu là cha ta vẫn còn... khi ta nghịch ngợm hắn có thể đánh ta hay không đây?" Tử Tà Tình nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt mơ màng.
"Tuyệt đối sẽ hung hăng đánh!" Sở Dương rất khẳng định nói, thật không biết hắn từ đâu mà tự tin nói: "Đánh cho ngươi để trong cuộc sống sau này phải biết tự lo liệu!"
"Hừ!" Tử Tà Tỉnh hừ một tiếng.
Mạc Khinh Vũ cười khanh khách đứng lên nói: "Sở Dương căn bản là không hiểu được... Một phụ thân, có thể sử dụng gậy gộc với con trai, đánh chết cũng là có thể nhưng đối với con gái của mình vĩnh viên cũng là không ngoan tâm không hạ thủ được... Tối đa cũng chính là trách cứ mấy câu! nói một câu nói nặng lời cũng phải suy nghĩ hồi lâu, làm sao có thể động thủ..."
Sở Dương lật mắt trợn trắng nói: " Làm sao ngươi biết là như vậy, phụ thân ngươi đối đãi với ngươi như vậy sao?"
Những lời này nhất thời đồng thời đắc tội hai nữ nhân.
"Hừ!" Mạc Khinh Vũ cùng Tử Tà Tình đồng thời hừ một tiếng, quay đầu nắm tay đi về phía trước.
Rốt cục, đi tới cái gian phòng kia.
Gian phòng kia ở cuối cùng, đó là một căn phòng lớn, hay hoặc là dùng hình ảnh một cái kho hàng lớn để hình dung thì chuẩn xác hơn. Ba người bọn họ vừa đi tới cửa thì Tử Tà Tình tựa hồ là cảm nhận được cái gì, thân thể mềm mại hơi run rẩy.
Cảm giác e sợ đột nhiên dâng lên, trong lúc nhất thời không dám tự mình đẩy cánh cửa gần trong gang tấc này ra.
truyện này full chưa mn.