NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

Rũ rũ nước biển trên người, Dao Quang nhảy lên ghế nằm trên bờ của tự chủ nhà mình. Trì Hử lấy khăn lau người cho nó.

Úc nhị thiếu không nhịn được xán lại: “Anh thấy Miêu bệ hạ nhà chú hình như lại lớn thêm hay sao ấy?”

“Duyên Niên này, chú có chắc nó là mèo không, sao càng lớn càng giống… hổ con? hay báo con? Mà cũng không phải. Trông như bản thu nhỏ của một loài động vật họ mèo nào đấy… À, mà ngẫm lại thì cũng chỉ có mèo là giống nhất thôi nhỉ?” Úc Hạo xoa cằm, hứng thú dạt dào đánh giá Miêu bệ hạ.

“Hay là đột biến gen? Lai giống? Duyên Niên xem này, khung xương của nó…” Úc Hạo vươn tay ra, chuẩn bị xách cái ót của Miêu bệ hạ lên để chứng minh cho luận điểm của mình.

Miêu bệ hạ vốn đang híp mắt tận hưởng sự phục vụ của tự chủ bực bội hé mắt, móng vuốt sắc bén dưới đệm thịt bắn ra, mắt mèo màu kim lục nhìn chằm chằm vào Úc Hạo, như người thợ săn đang quan sát con mồi của mình.

“Ha ha…” Úc Hạo yên lặng rụt tay về, “Rút lại lời nói lúc nãy, Duyên Niên xem Miêu bệ hạ này: cốt cách thanh kỳ, khí độ nghiêm nghị, chắc chắn là hậu duệ của thần thú thượng cổ, như là Bạch Hổ chẳng hạn!”

Trì Hử hơi cong khóe môi: “Anh yên tâm, Dao Quang bệ hạ chỉ dọa vậy thôi. Nếu muốn ra tay, nó sẽ không để anh nghĩ nhiều vậy đâu.”

Úc Hạo: Em họ à, chú có chắc đây là an ủi, chứ không phải coi anh như miếng thịt nằm trên thớt đấy chứ? ( ̄ー ̄)

Được rồi, đối với khuôn mặt gió nhẹ mây trôi, trong trẻo như ánh trăng của em họ, Úc nhị thiếu cũng đành chịu thua.

Ông cụ Úc là quân nhân, phương pháp giáo dục con cháu y hệt luyện binh. Trong thế hệ cha chú, chỉ có cô út Úc Lan là con gái, của ít là của hiếm nên được cưng chiều hết mực, hưởng đãi ngộ ‘con gái diệu’. Còn đến đời con đời cháu như bọn hắn, con gái nhiều hơn, không còn là của hiếm nữa, vì vậy ông cụ đối xử bình đẳng. Mặc kệ là nam hay nữ, đều ăn đánh mà lớn! Mỗi người ra ngoài đều có thể lấy 1 địch 5!

Cho tới giờ, ngoại lệ duy nhất cũng chỉ có cháu ngoại trai Trì Hử mà thôi.

Ở nhà họ Trì, con trai, cháu trai, cháu gái đều giống y sì ông cụ Úc, nam thì mày kiếm mắt sáng, nữ thì mày rậm mắt to, người duy nhất thừa hưởng khí chất dòng dõi thư hương của bà cụ Úc chỉ có con gái út Úc Lan, và giờ có thêm Trì Hử.

Hai người trước đó đều mất đã lâu, cháu ngoại trai Trì Hử liền trở thành vật quý cần được bảo hộ của cụ Úc. Ai dám động đến cái móng tay của anh thì chết với ông! Không tranh nuôi cháu với ông cụ Trì, đấy chẳng qua là ông tự biết mình biết ta, năng lực nuôi trẻ của mình thế nào ông rõ chứ. Trì Hử yếu như thế, ông cũng lo mình sơ ý nuôi chết cháu ngoại chứ bộ ╮(╯▽╰)╭

Nói tóm lại, luận địa vị của 2 người trong nhà, hàng đại trà như Úc nhị thiếu cảm thấy mình vẫn còn hết sức yêu đời, thật tâm không dám đụng đến hàng kiệt tác như Trì Hử.

Mắt to trừng mắt nhỏ với một người một mèo một lúc, Úc nhị thiếu thích náo nhiệt không thể ngồi yên một chỗ, nhanh chóng chạy đi tìm người lập team vui chơi.

Ngược lại, Trì Hử hết sức hưởng thụ sự yên lặng như vậy. Bãi biển này chỉ có biệt thự nghỉ dưỡng của họ ở phía sau, ngoại trừ Úc Hạo, rất khó bị người khác làm phiền. Trời trong nắng ấm, biển xanh cát trắng nắng vàng, cứ ngỡ lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Trì Hử ôm Miêu bệ hạ nằm dài trên ghế, nhắm mắt hưởng thụ gió nhẹ đìu hiu…

Trì Hử không ăn tối cùng mọi người, anh gọi người đưa nguyên liệu đến biệt thự, tự mình xuống bếp làm đồ ngon cho Miêu bệ hạ.

Bề ngoài biệt thự trông như nhà tranh mái cọ thời tiền sử nhưng nội thất bên trong lại rất hiện đại, tinh tế, đầy đủ mọi thứ.

Cái gọi là món ngon thật ra cũng không khó chế biến, cho dù Trì đại thiếu không hay xuống bếp cũng có thể xử lý thoải mái.

Bước đầu tiên, tráng trứng thật đều.

Bước thứ hai, phết lên trứng cá muối mà Dao Quang thích ăn.

Bước thứ ba, ăn.

“Meo meo~”

Quá trình tuy đơn giản nhưng Miêu bệ hạ vẫn cổ vũ hết lòng, nhanh chóng xử lý xong phần mình, sau đó thèm thuồng nhìn về phía tự chủ, tỏ vẻ muốn ăn thêm nữa. Trì Hử chia hơn một nửa phần của anh cho nó.

Âm thanh báo tin nhắn đến vang lên, Trì Hử mở tin nhắn được gửi từ một dãy số xa lạ, nội dung: Xuất hiện một thầy phong thủy bên cạnh Thích Cẩm Ninh, nghe nói bản thân ‘gặp Thủy là vượng’ nên gã ta hẹn Úc Hạo ra đảo, âm mưu làm bẽ mặt Úc thiếu trên biển. Thầy phong thủy kia khá có bản lĩnh, thiếu gia cẩn thận.

Trì Hử khẽ nhướng mày, quả nhiên Thích Cẩm Ninh dạo này nhàn quá, không uổng công anh tìm người chơi với gã.

Bỏ qua tin tức vừa rồi, một người một mèo tiếp tục vui vẻ ăn cơm.

#

Ngày cử hành hôn lễ của Tề Bân Úc.

Tề gia là gia tộc nhất lưu, cha của Tề Bân Úc – Tề Thừa Chí, tuy chỉ là chi thứ của Tề gia nhưng từ nhỏ đã sống ở nhà chính, sự nghiệp khá thành công, cũng có chút tiếng nói trong tộc.

Dựa vào mặt mũi hai nhà Úc – Tề, Tề Bân Úc phát thiệp mời khắp nơi, người đồng lứa trong giới đều được hắn mời tới. Theo như yêu cầu của cô dâu Diêu Tuyết đang bầu 6 tháng, hôn lễ phải tổ chức thật lãng mạn, thật xa hoa, thật hoành tráng…

Vốn ý của Tề Bân Úc và mẹ anh ta thì Diêu Tuyết đang có bầu nên nghỉ ngơi trong nhà, sinh xong rồi thì thích phô trương thế nào cũng được. Nhưng khổ cái cô dâu rất có chủ kiến, hết sức sáng tạo, lại còn là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ.

Ai chẳng biết Tề Bân Úc mong có con muốn điên rồi, nhị thế tổ nhà người ta ăn chơi đàng điếm đều nghĩ biện pháp tránh thai, hắn lại khác, chưa bao giờ tiết kiệm nòng nọc, còn phóng túng phát ngôn rằng ai sinh được con trai cho hắn, người đó chính là Tề phu nhân!

Sau khi Diêu Tuyết và Tề Bân Úc làm một nháy, ngoài ý muốn tạo người thành công.

Một đám nhị thế tổ rượu chè say sưa rồi rủ nhau chịch xã giao xem đứa nào trúng thầu, chẳng ngờ kiên trì ra kết quả, Tề Bân Úc muốn có con đến sắp phát điên rồi chứ gì? Trời cao thành toàn cho ngươi đó~

Khụ, tuy rằng quá trình mang thai có hơi phức tạp, nhưng đối với hai mẹ con Úc Liên và Tề Bân Úc đã bao lần thất vọng mà nói, quan trọng nhất vẫn là kết quả. Diêu Tuyết trích nước ối kiểm tra DNA, đứa bé đúng là con của Tề Bân Úc, lại còn là con trai!

Để có thể nối dõi tông đường, Úc Liên đã thay cho Tề Bân Úc 3 lượt vợ, Diêu Tuyết là cô vợ thứ 4.

Chỉ cần không phải đồ ngu cũng biết không nên tin lời hứa hẹn suông của mẹ con nhà này. Cầm tiền thì sợ tiền rơi, cầm tờ A4 đời đời ấm no! Danh chính ngôn thuận, ngồi đúng chỗ nên ngồi mới là thượng sách! Trong bụng có bảo bối, không nhanh cáo mượn oai hùm, việc xong rồi không có cơ hội lần 2 đâu!

Lại nói tiếp, hai mẹ con nhà này trên con đường tìm con nối dòng cũng thật xui xẻo.

Úc Liên bốn mươi tuổi mới sinh được Tề Bân Úc.

Tề Bân Úc càng khoa trương hơn, làm đủ các loại kiểm tra, thân thể cả nam lẫn nữ đều không có vấn đề, nhưng hoặc là không đậu thai hoặc là bị sinh non một cách khó hiểu, vất vả đợi đủ 9 tháng 10 ngày thì lại là thai chết… Nhìn đồng bọn ra ngoài chơi bời phải chú ý cẩn thận, Tề Bân Úc cảm thấy hết sức bi kịch..

Tất nhiên, hôn lễ tổ chức hoành tráng thế này còn là vì Tề Bân Úc muốn ra oai phủ đầu với thằng em ngoài giá thú không biết chui ra từ đâu kia, cho nó chiêm ngưỡng sức mạnh của mình.

Tiếc rằng đời không như là mơ, tình không như là thơ~ Không phải cứ muốn là được!

Khi nhìn thấy Tề Hoằng theo sau Thích Cẩm Ninh – Thích nhị thiếu đi vào, thấy hắn được Thích Cẩm Ninh coi trọng, Tề Bân Úc đen mặt. Chỉ là một thằng con riêng, thế quái nào lại được nhà chính coi trọng, giờ còn ôm thêm cái đùi Thích Cẩm Ninh! Nếu không phải Tề Bân Úc còn có tí đầu óc, chắc chắn hắn đã phun ra câu cửa miệng kinh điển của mình: Dựa vào đâu mà…#@%$$^%%!!!!!

“Chúc mừng Tề đại thiếu lại được làm tân lang.”

Thích nhị thiếu chúc mừng qua quýt, nói xong rồi không đợi Tề Bân Úc phản ứng, đi về phía Úc Hạo và Trì Hử.

Thích Cẩm Ninh cũng khá đẹp mã, dùng lời của Úc Hạo mà nói thì nếu đi đóng phim, cái mặt này rất hợp diễn vai mặt người dạ thú, bên ngoài nhã nhặn bên trong thối nát. Khuyết điểm duy nhất chính là hơn lùn.

Thấy Úc Hạo và Trì Hử, nụ cười của Thích nhị thiếu chân thật hơn nhiều: “Lâu rồi không gặp, những người bạn của tôi. Nhất là Duyên Niên, nghe nói chú em khỏe rồi hả, thật mừng quá, sau này ra ngoài chơi với anh họ em nhiều hơn nhé.”

Úc Hạo không có thói quen nói chuyện khách sáo với đối thủ một mất một còn, đánh người đánh thẳng mặt, chửi người chửi đúng chỗ đau: “Thích lùn* hôm nay uống nhầm thuốc à?” (Nguyên văn là ‘Thích tiểu nhị’, ý chỉ bạn Thích thấp bé, nhỏ con nên mình dịch thoát ra là Thích lùn nhé)

Thích nhị thiếu sầm mặt, nhưng vẫn nhịn.

Trước mắt bao người, phải duy trì phong độ! Thích Cẩm Ninh cảm thấy mình không nên so đo với hạng người man rợ ngu si tứ chi phát triển như Úc Hạo. Cũng không phải Thích nhị thiếu bỗng trở nên khoan dung độ lượng, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với người họ Úc nào đó, mà là tiên liệu được sự xui xẻo sau khi một mất một còn với hắn, nghĩ thôi đã hãi. Thôi thì gia đang vui, tha thứ cho ngươi đó! Nghĩ như vậy, nụ cười của Thích nhị thiếu cũng hiền lành hơn: “Đảo bên cạnh đang mò ngọc trai, buổi chiều qua chơi tí chứ?”

Tính tình Úc nhị thiếu ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết nhưng không có nghĩa là không có đầu óc, thấy Thích Cẩm Ninh cười như con chồn, cười nhạo: “Thích lùn, mi là cái đức hạnh gì, anh Úc của mi còn không biết chắc? Cười ghê tởm như thế là có ý đồ gì hả?”

Thích Cẩm Ninh nhìn Úc Hạo, hơi khiêu khích: “Chẳng qua là muốn làm tí cá cược với Úc nhị thiếu cho đỡ buồn, xem ai may mắn hơn thôi. Ngọc giấu trong xác trai, gian lận thế quái nào được? Sao nào? Không lẽ dạo này túng thiếu quá, chút trò vặt này cũng không dám chơi hả?”

“Ồ! Có gì mà không dám? Thích lùn mi càng sống càng thụt lùi.” Úc Hạo tiếp nhận khiêu chiến của Thích Cẩm Ninh không chút do dự.

Tuy rằng trực giác biết Thích Cẩm Ninh không có ý tốt, nhưng ngẫm lại, có lúc nào là gã có ý tốt chứ? Úc Hạo không thèm nghĩ nhiều, binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn là được.

Thấy Úc Hạo đồng ý, Thích Cẩm Ninh chuyển mắt sang phía Trì Hử. Thích nhị thiếu không hề biết mình đang tự tìm đường chết nhiệt tình mời gọi: “Duyên Niên cũng tới chơi nhé? Cũng tiện cứu trợ cho ông anh họ của chú em luôn~”

Bình luận

Truyện đang đọc