NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

Úc Hạo cầm theo bài thuốc dân gian khiến hắn u mê bao ngày đến tìm em họ giúp đỡ, sau khi dân chuyên nghiệp là Dao Quang đại sư(?) biểu đạt ý muốn toàn quyền phụ trách việc này, Úc nhị thiếu lập tức buông bỏ gánh nặng, dẫn đám đàn em trở về Thủ đô hô bạn gọi bè đi hưởng thụ cuộc sống.

Đúng là phong thái của người làm việc lớn có khác, câu kia nói thế nào nhỉ, à, Dùng người thì phải tin, không tin thì đừng dùng! Niềm tin của Úc nhị thiếu thật là lớn lao, lòng chân thành cảm động cả trời đất~

Tất nhiên, nói trắng ra thì Úc nhị thiếu quả không hổ là đệ nhất hoàn khố, gan thật to, mật thật lớn!

Anh ta không hề biết rằng cái người gọi là Dao Quang đại sư không đáng tin đến mức nào! Đâu có hay trước đó không lâu đại sư nọ vẫn chỉ là một con mèo thần kinh khi vui thì bán moe, không vui thì phá làng phá xóm ╮(╯▽╰)╭

Nếu loài mèo đáng tin, vậy thực sự là tổ tiên phù hộ, bệnh ngu không cần uống thuốc!

Ít nhất là bây giờ kỹ năng chế thuốc của Dao Quang bệ hạ còn chưa kịp ‘thắp sáng’.

Bớt chút thời gian tìm mua trên mạng một đống đồ linh tinh, cuối tuần rảnh rỗi, Dao Quang bệ hạ tới phòng phá hoại chuyên dụng, khụ, phòng làm việc chuyên dụng của mình để luyện tập, làm ra một đống đồ còn vớ vẩn hơn cả ban đầu.

Tới khi Trì đại thiếu tìm đến, không ngoài ý muốn gặp được một con mèo mặt xám mày tro~

“Meo meo~”

Mèo bẩn cũng tự cảm thấy thất bại, nghiêm túc canh giữ vật phẩm đen thùi lùi còn đang bốc khói ở trước mặt.

Trì Hử chẳng hề ghét bỏ ôm mèo lên, “Đi thôi bệ hạ, có một nhiệm vụ quan trọng đang rất cần ngài.”

Dao Quang bệ hạ rung rung cái tai, vui vẻ đáp ứng.

Xét thấy trò chơi chế thuốc của pi sà có mức độ nguy hiểm quá cao, vì thế phòng làm việc của ngài được đặt ở một góc vô cùng hẻo lánh. Khi Trì Hử đi qua nhà kính trồng hoa mới được sửa sang gần đây thì trông thấy mấy hòn đá chưa kịp dọn, bỗng nảy ra ý định vui chơi một lúc.

Sau đó…

Trong vườn hoa sau nhà.

“Meo? Méo?”

Trước mặt một người một mèo bày bảy tám hòn đá, lớn thì như chậu rửa mặt, nhỏ thì bằng bàn tay người lớn.

Trì Hử thả Dao Quang lên tảng đá lớn nhất, xoa xoa đầu mèo: “Khoét rỗng ruột mấy tảng đá này rồi làm thành chậu hoa nhé Dao Quang bệ hạ?”

Mèo Dao Quang: …

Được rồi, vì tự chủ nhà mình có vẻ rất vui, pi sà đành phải gia nhập đội ngũ nghịch bùn chơi đá ấu trĩ này vậy. Thật sự là chiều hư tự chủ rồi!

Đá tảng cứng rắn dưới vuốt mèo của Dao Quang bệ hạ cũng chỉ như đậu hũ, không lâu sau, các loại ly, bát, chậu với đủ hình thù kỳ lạ đã ra lò.

Sau đó một người một mèo hồ hởi vào vườn tìm cây tìm hoa trồng vào những tảng đá đã được khoét rỗng, thoạt trông cũng nghệ thuật ra phết

“Cốc đá này có thể làm thành bồn cảnh mini đó nhỉ… ”

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang nhanh chóng nhổ một mầm phong lan đưa cho tự chủ, một người một mèo phối hợp hết sức ăn ý.

“Bồn phong lan này tặng cho ông cụ thì hợp lắm. Khi rảnh rỗi pha một ấm trà, thưởng thức chậu phong lan nho nhỏ trên tay cũng rất có thú. Dao Quang bệ hạ thấy thế nào?”

“Meo meo~”

Miêu bệ hạ gật đầu tán thành.

Vì thế, khi cụ Trì nhận được bồn hoa thủ công của một người một mèo, ông cụ kích động đến mức run cả tay.

Đương nhiên đây không phải là vui mừng.

Ông cụ càng nhìn càng thấy mầm phong lan này quen quen…

Sét đánh ngang trời! Đây chẳng phải là mầm phong lan cụ phải dùng sức chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới ươm ra từ gốc phong lan biến dị kia ư! Bình thường chạm còn chả dám chạm, chỉ hận không thể cung phụng như tổ tông, thế mà giờ bị cháu trai cả và mèo của nó nhổ, tận, rễ!

Cụ Trì cảm thấy không ổn cho lắm, cháu trai cả của ông không thể nào dã man như vậy được!

Sau khi ông cụ khóc ròng chạy ra vườn cứu cây, Trì Hử gõ ót mèo nhà mình, “Dao Quang bệ hạ, ngài định khiến hai chúng ta bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà hả?”

Mèo Dao Quang: “… Meo? Méo!”

Chỉ tiện tay cũng vơ được thứ tốt, điều này có thể trách ai? Đây là thiên phú của chủng tộc trẫm đó! Ok?

#

Buổi chiều, mấy người Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân đều trở về nhà chính, ngoại trừ Trì Minh đang đi dã ngoại cuối khóa thì những người còn lại đều có mặt đông đủ.

Quý Thung với cái trán quấn băng gạc ngồi trên salon, thấy ông cụ nhìn sang thì vội vàng khai trước: “Ông nội yên tâm, lần này cháu không gây sự đánh nhau với ai hết. Hôm nay đang lái xe về nhà thì có thằng bé lao ra, cháu tránh nó nên quệt phải rào chắn giao thông, đầu đập vào vô lăng.”

Bưng cái trán với vết thương ở cùng một vị trí, nhớ lại lần bị thương trước đó, Quý Thung không khỏi cảm thán cuộc đời thật lắm gian truân.

Lần trước khó khăn lắm mới chen được chân vào một dự án lớn, thế mà vừa ra ngoài ăn mừng một cái thì xảy ra chuyện. Hơn ba năm đóng phim thần tượng, mãi mới tìm được cơ hội đột phá thì thôi rồi Lượm ơi, bao nhiêu cố gắng cũng bay biến, đã vậy còn bị truyền thông thêm mắm dặm muối, bị ông cụ mắng cho một thôi một hồi.

Bây giờ mới may mắn được một lần, theo sự nổi tiếng của đạo diễn Hàn Mai, địa vị trong giới của hắn cũng tăng lên không ít. Đây là cơ hội ngàn vàng để phát triển, chính Quý Thung cũng nghĩ vận xui của mình qua đi rồi, vậy mà vừa ký hợp đồng với đoàn làm phim xong, quay đi quay lại tí nữa thì dập mặt.

Đừng thấy Quý Thung tường thuật nhẹ nhàng như vậy mà lầm, thực tế khi hắn bẻ lái tránh đứa nhỏ suýt nữa đã đâm thẳng vào đầu xe bus.

Nói thật, đến giờ Quý Thung cũng không rõ vì sao lúc ấy hắn có thể bùng nổ năng lực tiềm ẩn, giúp bản thân phản ứng nhanh chóng còn hơn cả tay đua chuyên nghiệp tạt qua đầu xe bus.

Nếu thật sự đâm trực diện, cho dù còn sống thì cũng phải sứt đầu mẻ trán chứ không chỉ là vết thương cỏn con như thế này đâu.

Sự nghiệp vừa có tí khởi sắc đã trọng thương nhập viện, chờ lúc xuất viện thì hoa cúc cũng tàn đồ ăn cũng nguội. Chưa kể đến khả năng gãy tay cụt chân hủy dung nữa chứ, giờ ngẫm lại vẫn thấy toát mồ hôi hột.

Lúc này Trì Hiểu Nhị cũng đang ngồi trên ghế lau nước mắt, vừa vào cửa thì ngã sấp mặt, mùa hè mặc ít, tay chân đều xước xát chảy máu. Trì Tiểu Lộ phun thuốc sát trùng lên miệng vết thương, đau đến chảy nước mắt.

Lâm Mỹ Trân an ủi người này rồi lại quan tâm người kia, âu lo: “Không biết dạo này bị cái gì nữa, ai cũng không cẩn thận. Thạc Thành cũng thế, hôm trước xuống cầu thang tí nữa thì té, may mà có người nhanh tay kéo lại, thế mà vẫn bị trật thắt lưng đấy. Hôm nay thì đến Quý Thung sứt trán Hiểu Lộ ngã chảy máu, Minh Minh còn đang đi dã ngoại nữa kìa, không biết có làm sao không…”

Vừa lúc Trì Hử ôm mèo Dao Quang đã trắng trẻo thơm tho xuống lầu, Lâm Mỹ Trân lại lẩm bẩm bổ sung, “Mấy đứa khác từ nhỏ đã chắc khỏe, chứ nếu đại thiếu gia có chuyện…”

“Được rồi Mỹ Trân, em quan tâm quá mới bị loạn, đừng suy nghĩ miên man nữa.” Trì Thạc Thành vội vàng ngắt lời vợ, còn nói thêm câu nữa e là ánh mắt ông cụ sẽ đâm cho bọn họ thành cái sàng mất, “Chỉ là trùng hợp ngoài ý muốn thôi, bọn nhỏ vẫn ổn mà, có chuyện gì to tát đâu.”

“Meo meo~”

Dao Quang bệ hạ quan sát hai mắt Quý Thung rồi quay đầu meo một tiếng với tự chủ.

Trì Hử gật gật đầu, sau đó nói với Quý Thung: “Vào thư phòng với anh.”

Là người thừa kế danh chính ngôn thuận, dưới sự ủy quyền của ông cụ, lời Trì Hử nói, dù là người làm bố như Trì Thạc Thành cũng không có quyền phản bác nữa là Quý Thung.

Thành thành thật thật đi theo anh trai tới thư phòng, thẳng thắn mà nói, một mình đối mặt với người anh trai ôn hòa rất ít khi nổi giận này, áp lực trong lòng Quý Thung không hề giảm bớt so với lúc đứng trước mặt ông cụ.

“Dây chuyền Dao Quang đưa cho chú vỡ rồi? ”

Quý Thung ngẩn người một giây rồi mới phản ứng lời nói của anh trai, vội vàng lấy ví ra tìm kiếm, quả nhiên phát hiện hoa tai vỡ thành hai nửa.

“Ơ, sao nó lại vỡ?” Quý Thung kinh ngạc, giải thích: “Chắc là lúc đâm vào rào bảo hộ thì bị vỡ, bình thường em vẫn giữ gìn cẩn thận…” Hiếm hoi lắm mới nhận được quà tặng của Miêu bệ hạ, là một thành phần miêu khống trá hình nói một đằng nghĩ một nẻo, Quý Thung thực sự trân trọng sợi dây chuyền này.

“Vỡ rồi thì thôi. Tác dụng của bùa hộ mệnh chính là bảo vệ cho người đeo nó mà.”

Quý Thung: … Tuy là nghe từng chữ một thì hiểu, nhưng ghép lại sao thấy mơ hồ thế..

Tiếc rằng Trì Hử không có hứng thú giải đáp thắc mắc cho thằng em. Lúc sáng còn cười đùa với Miêu bệ hạ, bây giờ lại như mất hết tình cảm, tiếp tục dò hỏi: “Chú quen Dư Lãng, quan hệ còn khá tốt?”

Quý Thung nghiêm túc hồi tưởng lại những lần chơi bời với bọn Dư Lãng, xác định không có vấn đề rồi mới trả lời: “Vâng. Bọn em debut cùng thời điểm lại ở chung một công ty, lúc ấy còn chung một người đại diện nữa cơ. Nhiều lần tiếp xúc thành ra quen thân, bọn em cũng hay đi chơi với nhau.”

“Dạo này hay chơi ở đâu? Làm gì?”

“Hôm trước có rủ nhau qua nhà em chơi…” Bị anh trai nhìn bằng ánh mắt ‘Nghĩ cho kỹ rồi nói’, dưới áp lực lớn như núi, Quý Thung tuôn ra hết những điều mình biết, vội vàng bổ sung: “Chơi rất vui, một người bạn của Dư Lãng bật Champagne không cẩn thận làm hỏng đèn phòng khách nhà em, vốn chỉ là chuyện nhỏ nhưng Dư Lãng vẫn rất nghĩa khí, hôm sau kêu người tới thay cái mới cho em.”

“Bố của Dư Lãng tên là Dư Hữu Đức mở một công ty lắp đặt thiết bị, chú có biết không?”

Suy nghĩ một chút, Quý Thung gật đầu, “Em cũng từng nghe cậu ta nhắc tới, nếu không đã chẳng kêu người tới thay đèn nhanh thế. Nghe nói với quan hệ của nhà hắn trong công ty thì mấy thứ này chỉ lấy với giá gốc, rẻ hơn mua bên ngoài nhiều, chất lượng phục vụ cũng rất tốt. Còn tên bố cậu ta hình như đúng là như vậy. ”

Quý Thung dù có ngốc đến mấy cũng biết ông anh giai cho người điều tra Dư Lãng và bố cậu ta, đè lại dự cảm không hay đang dâng lên trong lòng, hơi chần chờ một chút rồi vẫn hỏi ra miệng: “Anh, anh cả, có chuyện gì ạ…”

“Bên cạnh Dư Hữu Đức mới xuất hiện một thầy phong thuỷ, ở đối diện văn phòng của anh bố trí phản quang sát.” Trì Hử một bên vuốt lông cho con mèo trắng đang lăn quay trên đùi mình, một bên bâng quơ giải thích cho thằng em: “Nói đúng hơn thì ‘phản quang sát’ nhằm vào anh chỉ là mở đầu thôi, đó là một bố cục phong thủy liên hoàn, lợi dụng lực lượng ‘thiên trảm sát’ của chính tòa nhà đó, bắn một mũi tên ngầm hại người. Tiếc rằng bố cục đó còn thiếu một chút mới hoàn thành…”

Quý Thung nuốt nước bọt, tự động bổ sung cho anh trai… thiếu một chút mới hoàn thành thì đã bị phát hiện, rồi hung thủ rơi vào tay anh cả, sau đó là nghiêm hình bức cung… Đây không phải là tự tìm đường chết à!

Tuy rằng phong thuỷ cục, phản quang sát là cái gì, Quý Thung nghe không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Trong khoảnh khắc đó Quý Thung bỗng rùng mình. Hắn và Dư Lãng là anh em tốt, bố Dư Lãng sử dụng chiêm ngầm muốn hãm hại anh trai hắn, mà anh cả là người thừa kế danh chính ngôn thuận của gia tộc, nếu anh có mệnh hệ gì, thế thì hắn…

Đột nhiên cảm thấy mây đen ngút trời, Quý Thung khẩn trương giải thích: “Anh, anh cả, có hiểu lầm gì không, anh cả, em em em em tuyệt đối không liên quan đến chuyện này!”

“Anh biết.”

Từ lúc nhận được tư liệu có ghi về mối quan hệ của Quý Thung, Dư Lãng và Dư Hữu Đức, Trì Hử chưa từng hoài nghi Quý Thung. Nói thế nào cũng là đứa em mình nhìn từ nhỏ đến lớn, Quý Thung có thể bất mãn thậm chí ghen ghét với người anh này, nhưng gạt bỏ những cái đó, Quý Thung mới là người nặng tình nhất trong Trì gia, là người quang minh lỗi lạc nhất. Cho dù trong lòng có bóng ma và cảm xúc tiêu cực hắn cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn như vậy.

Thế nhưng, được Trì Hử khẳng định, Quý Thung còn chưa kịp thở phào đã bị lời nói kế tiếp của anh oanh tạc.

“Vậy chú có biết, Lâm Mỹ Trân và Dư Hữu Đức quen nhau từ rất lâu rồi không?”

“Có biết người đại diện đầu tiên của chú vì sao lại xúi giục chú đóng phim thần tượng không?”

“Vì sao mỗi lần sự nghiệp có cơ hội chuyển mình thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

“Lần trước chú đi bar uống rượu đánh nhau bị người ta chụp ảnh, khi đó chắc Dư Lãng cũng có mặt nhỉ. Vậy còn những lần trước đó…”

“Đèn chùm cậu ta thay lại cho chú, lúc về thử kiểm tra xem có thứ gì kỳ lạ hay không.”

“Lúc ông cụ mang về khối phỉ thúy kỳ lạ nọ có người nói cái gì nhỉ, à, nói đó là trái tim của ma quỷ, giữ lại thì gia đình không yên, hại người hại mình? Đấy chú xem, không nỡ để con mình mang tiếng mặt người dạ thú, để khi anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trông thật tự nhiên mà mẹ chú không tiếc hy sinh con trai mình đấy.”

Quý Thung đờ đẫn theo lời của Trì Hử ngồi xuống salon. Trong đầu hắn giờ đã loạn thành một nùi, hành động nghe lời ngồi xuống chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Trì Hử ôm mèo Dao Quang đứng dậy, khi đến cửa thư phòng thì nghiêng đầu nhìn hắn, “Chờ chú khống chế được tâm trạng của mình rồi hãy ra ngoài.”

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang cọ cọ hai má tự chủ nhà mình.

Trì Hử cười khẽ trả lời hắn: “Có những chuyện không nên động tay vào, cho nên phải chịu nỗi khổ chặt tay mới tỉnh lại được. Xem ra khối phỉ thúy mà ông cụ tình cờ mang về, đối với mỗi người chúng ta đều vô cùng giá trị.”

Bình luận

Truyện đang đọc