NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MIÊU BỆ HẠ

Hao phí hơn nửa bình Đế Lưu Tương mới khiến cái cây đơm hoa kết trái, đương nhiên, 3 trái ‘mắt rồng’ này vô cùng quý giá. Mà đồ tốt đặt ngay trước mắt, tất nhiên là phải ăn luôn cho nó nóng~

Chẳng qua tác dụng và hiệu quả của trái cây còn chưa rõ, mèo Dao Quang chẳng bao giờ sợ đau bụng liền tiên phong ăn thử.

Trái cây thật sự rất giống long nhãn (quả nhãn) phiên bản big size, lột bỏ lớp vỏ màu vàng nhạt bên ngoài là phần thịt trắng nõn trong suốt, hương quả thơm nồng khiến người ta phải chảy nước miếng.

Trái cây không có hạt, giống như một bông tuyết đọng, trong trẻo và tươi sáng. Dao Quang bệ hạ chưa bao giờ có khái niệm ‘ăn dè’, trực tiếp nhét cả quả vào mồm. Thịt quả non mịn đẫy đà, lành lạnh trong veo, Dao Quang bệ hạ vẫy vẫy cái đuôi, híp mắt ‘meo~’ một tiếng tỏ vẻ Trẫm rất vừa lòng.

Nhai hai ba miếng là giải quyết xong một quả, pi sà vung tay ra, ngắt một trái to nhất đặt vào lòng tự chủ.

Ứng theo quy chuẩn của thế giới này thì quả ‘mắt rồng’ cũng có thể coi là thiên tài địa bảo hiếm có khó tìm, nhưng đối với mèo Dao Quang bây giờ thì ảnh hưởng của nó là cực kỳ nhỏ bé, ngoại trừ ăn rất ngon thì chẳng có mấy tác dụng ╮(╯▽╰)╭

“Meo meo~”

Trái cây không gây hại, mèo Dao Quang nhét nó vào trong tay tự chủ nhà mình.

Trì Hử nhận lấy, bưng cái mặt mèo lên hun.

Cụ Trì yên lặng đứng một bên: … Thôi được rồi, ông đã quá quen với cái gọi là ‘tiêu chuẩn kép’ này rồi. Với trình độ gìn giữ của con mèo này với cháu đích tôn nhà mình, cho ông một quả cuối cùng đã là có hiếu lắm rồi! T^T

Ông cụ Trì bị cháu trai và mèo ngó lơ, có lẽ là bởi hương quả quá thơm, cũng có thể là do thái độ ăn uống của một người một mèo tự nhiên quá mức, như ăn hoa quả bình thường. Tóm lại, phản ứng đầu tiên của ông cụ Trì khi nhìn thấy trái ‘mắt rồng’ chính là lột – ra – ăn – luôn~

Vì thế, cụ Trì mơ màng bóc vỏ cho vào mồm nhai, vui vẻ nuốt xuống bụng xong xuôi hết rồi mới ngớ ra, quả kia mọc từ cái cây kết tinh từ thi cốt của con bạch long, hao hơn nửa bình Đế Lưu Tương mới lớn được…





Dù không tắm rửa thay quần áo dâng hương dập đầu, tốt xấu gì cũng phải chụp bức ảnh giữ làm kỷ niệm chứ!!!

Vừa không lưu ý một cái, bảo bối đã chỉ còn một nhúm vỏ, ông cụ Trì lại bắt đầu run rẩy như mắc chứng động kinh: … Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại ăn tham như Trư Bát Giới! T^T

Tiếc rằng ăn thì cũng ăn rồi, run rẩy như thế nào chăng nữa, cũng chẳng thể quay ngược thời gian~ ╮(╯▽╰)╭

Cuối cùng, với niềm tin vững chắc rằng đóa hoa héo rũ và vỏ trái cây sẽ là thứ tốt, cụ Trì theo thói quen góp nhặt mấy thứ đồ dư thừa để riêng một bên, rốt cục tâm hồn già nhưng không yếu của ông cụ cũng được chữa lành. À tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là một người một mèo bên kia đã tỏ ý rằng cái cây màu trắng lạ kỳ này từ nay về sau sẽ do ông phụ trách chăm nom, ông cụ nghe vậy thì cười tít cả mắt.

#

Trái của cái cây màu trắng, lúc mới ăn ngoại trừ cảm giác mát lạnh sảng khoái thì hiệu quả chưa được rõ nét cho lắm, nhưng sáng sớm hôm sau mở mắt ra, một thế giới mới đã mở ra trước mắt ông cụ Trì và Trì Hử.

Vừa tỉnh dậy, thế giới trong mắt đã không còn bình thường như lúc trước, trải nghiệm này thật sự khiến người ta ngạc nhiên không thôi.

Được rồi, nếu trong nhà không có con mèo tường thụy ngày ngày mở rộng giới hạn tâm lý của mọi người, lúc ấy sẽ không phải kinh ngạc, mà là kinh hoảng.

Khi cụ Trì xuống lầu, bởi chưa kịp thích ứng với năng lực mới, những đụm sáng lập lòe khiến ông cụ bước hụt tí nữa là ngã.

May mà quản gia Bạch thấy ông cụ mãi chẳng rời giường, định lên hỏi thăm xem ông cụ có làm sao không thì bắt gặp một màn này, chú Bạch Tam nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông cụ, không thì lại vui quá hóa buồn đi nằm viện luôn.

Cũng không biết có phải do trái cây giống ‘mắt rồng’ (long nhãn) hay không, nên mới ăn gì bổ nấy, mở ra được “thiên nhãn”. Thật sự là phi khoa học, à nhầm, thật sự là vui hơn lên trời, sung sướng ngất ngây~

Sao một phút ngắn ngủi tự hỏi, loại trừ khả năng xuất hiện ảo giác, tâm hồn ông cụ bắt đầu nở hoa.

Vì sao cụ Trì lại là fan cuồng của Kiều đại sư? Đương nhiên là bởi sự hiếu kỳ, nỗi kính sợ cũng như khao khát đối với những thứ mà người bình thường không thể chạm tới!

Thế nào cũng không thể ngờ được, khi về già ông lại có thể mở ra “thiên nhãn” trong truyền thuyết – kỹ năng mà rất nhiều đại sư hay cô đồng thầy cốt tu luyện cả đời cũng chưa chắc đã có được!

Đối với thế giới mới, với năng lực thần kỳ này, cụ Trì kích động tỏ vẻ, ông cảm thấy ánh hào quang nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết nam chủ như đang vẫy gọi ngay trước mắt, đưa ông vào con đường trở thành một thầy đồng cốt, à nhầm, một cao nhân tài đức vẹn toàn cứu vớt chúng sinh, rồi từ đó bước lên đỉnh cao của nhân sinh… Lý tưởng hào hùng đang rực cháy trong lồng ngực cụ Trì!

Khụ, đương nhiên, để hoàn thành khát vọng vĩ đại của mình thì trước hết ông cụ phải thích ứng được biến hóa bất thình lình này đã. Dẫu sao bây giờ trong mắt cụ, mỗi một người, một đồ vật nào đó lâu năm, hay thậm chí là vẹt Bằng Bằng đều được bao phủ bởi một dòng khí mà mắt thường không thể thấy được, dòng khí này chậm rãi chuyển động xung quanh vật chủ, hoặc sáng hoặc tối, màu sắc hay hình dạng đều có sự khác biệt nhất định, nhìn chằm chằm một lúc sẽ thấy đầu choáng mắt hoa, cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên hư ảo.

Trạng thái của Trì Hử cũng không thoải mái hơn ông cụ là bao, thậm chí vì thường xuyên được năng lượng của Dao Quang bệ hạ thanh lọc mà thân thể của anh lại càng thông thấu tinh thuần, ảnh hưởng của trái cây cũng càng lớn hơn.

Sáng sớm mở mắt ra tí nữa là bị cái vật phát sáng hình người nằm bên cạnh chiếu cho mù mắt, đừng hiểu lầm, ý trên mặt chữ đấy, chứ không phải Trì đại thiếu đang ca ngợi con mèo nhà mình đẹp trai lai láng đâu nha!

Hiện tại, trạng thái của Dao Quang bệ hạ trong mắt tự chủ của ngài ấy, đích thị là được bao phủ bởi một vầng sáng chói lóa, tựa như tầng tầng lớp lớp vàng ròng lấp la lấp lánh, liếc một cái thôi mà vầng sáng thần thánh rực rỡ ấy xíu nữa là chói mù mắt con nhà người ta, còn tướng mạo cụ thể của người nọ thì lại chẳng rõ mấy.

Những thứ mà cụ Trì nhìn thấy, so với Dao Quang bệ hạ thì cứ phải gọi là một đốm lửa nhỏ so với cả vầng thái dương, so sánh vô cùng khập khiễng!

Ai lại vui khi vừa mới mở mắt ra đã bị bóng-đèn-cao-áp-hình-người chiếu thẳng vào mặt chứ!

Dao Quang bệ hạ lần đầu tiên bị tự chủ nhà mình ghét bỏ ra mặt: “…”

Bơi trong bể Internet đã khiến Dao Quang bệ hạ “đen” thui lui, hiển nhiên pi sà nào có thể chấp nhận chuyện như vậy! Nếu tự chủ đã nhắm mắt, thì thi thoảng chơi xxx bịt mắt cũng có thú lắm~ (¬‿¬)

Tâm động không bằng hành động, Dao Quang bệ hạ tỏ vẻ: Cứ quyết định vậy đi!

Bỏ qua xxx từ miêu tả quá trình hòa hợp giữa tâm hồn và thể xác.

Cho đến giữa trưa một người một mèo mới chịu rời giường.

Sau khi Dao Quang bệ hạ biến thành mèo, cái loại vầng sáng thần thánh ấy mới thu nhỏ về mức thấp nhất, thay vào đó là một bóng mèo sang sáng dịu nhẹ, mộng ảo như một quả cầu tuyết trong đêm~

Má Vân canh giữ trong nhà ăn thấy một người một mèo đã xuống lầu, vội vàng vào bếp mần việc.

Má Vẫn cũng không cảm thấy đại thiếu gia giờ này mới rời giường thì có gì lạ, bởi sức khỏe của đại thiếu gia vốn không tốt, bao nhiêu năm qua tình trạng này đã ăn sâu vào trong nhận thức của mọi người. Hôm qua đại thiếu gia lái xe cả ngày, sau khi trở về lại đến nhà kính trồng hoa với ông cụ Trì không biết làm gì mà nửa đêm mới xong, tất nhiên là phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ừm, còn phải bồi bổ hơn nữa.

Rất nhanh, má Vân đã bưng ra hai bát mì nóng hổi nấu từ canh cá hầm cả đêm hôm qua.

Nguyên liệu tất nhiên là con cá chép dài hơn một mét mà Trì đại thiếu và Dao Quang bệ hạ mang về. Đúng vậy, chính là con cá bị pi sà đánh ngất khi đang thu dọn chiến lợi phẩm dưới đáy sông, giúp pi sà tăng thêm độ phủ sóng với hình tượng ‘mỹ nhân ngư’ đương sốt xình xịch trên mạng ấy. (¬‿¬)

Canh cá chép hầm trắng như sữa, sợi mì mềm dẻo, cá viên thơm ngon, rau xanh tươi mọng, tay nghề của má Vân phát huy đúng phong độ, tóm lại là hai bát mì được một người một mèo nhất trí khen ngon!

Đút cho mèo cưng một viên cá, Trì Hử mới hỏi má Vân: “Ông cụ đâu rồi má?”

“Ông cụ ông ấy…”

Vừa nghĩ tới ông cụ có lẽ hôm nay thức dậy nhầm cách, má Vân cố gắng áp chế xúc cảm trong lòng nhưng vẫn không nhịn được mà co rút khóe miệng, “Sau khi ông cụ ăn sáng xong bỗng nhiên nói mình muốn ra ngoài thưởng – thức – thế – giới!”

Kiên trì nói xong cả câu, má Vân lại an ủi: “Đại thiếu gia yên tâm, quản gia Bạch vẫn luôn đi theo ông cụ.”

Một người một mèo không biết nói gì hơn: …

#

Buổi chiều nhà chính lại bắt đầu đông vui. Hai vợ chồng Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân và cháu trai cháu gái của ông cụ Trì: Quý Thung, Trì Minh, Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị đều về nhà. Từ khi Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân ầm ĩ với nhau, lâu lắm rồi không tụ hội gia đình, nhưng hôm nay hội họp trông cũng ra gì phết đấy.

Tiếc là khung cảnh có hài hòa đến mấy cũng không thể che lấp được sự bằng mặt không bằng lòng hiển hiện bên trong.

Như là Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân, vợ chồng vốn ân ái mà sau chuỗi ngày cãi vã triền miên, tình cảm cũng bị mài mòn chẳng còn bao nhiêu. Hai người vốn chăm lo cho nhan sắc mà giờ ai cũng trông già hơn cả chục tuổi, Lâm Mỹ Trân cũng chẳng còn dáng dấp như nữ chủ nhân trong mỗi buổi tụ họp của gia đình nữa, giờ đây bà ta chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười đắp trên dung nhan tiều tụy mà nói cười với Trì Thạc Thành, ra cái vẻ điềm đạm đáng yêu.

Tuy nhiên, ầm ĩ suốt bao ngày mà hôm nay vẫn có thể theo chân Trì Thạc Thành đến nhà chính, thế mới thấy Lâm Mỹ Trân trăm phương nghìn kế giúp con trai mình chiếm được tình yêu thương của thằng bố nó chẳng hề phí công, có thằng con út Trì Minh ngọt nhẹ bên tai, Trì Thạc Thành luôn luôn không có chính kiến sẽ khó mà hạ quyết tâm xử lý người mẹ ruột của đứa con ông ta yêu thương nhất.

Mà một khi Trì Thạc Thành còn chưa quyết tâm, hai người mẹ của Trì Tiểu Lộ Trì và Hiểu Nhị đã chơi bài ngửa với Lâm Mỹ Trân cũng sẽ không để yên.

Vậy mới nói, trận đấu nơi hậu viện này còn dai còn dài lắm, mà Lâm Mỹ Trân bị dựng làm bia ngắm, tình huống của bả lúc này không khác gì bị người cầm dao rạch từng nhát từng nhát lên người, chết thì chưa chết ngay được, nhưng cứ khiến người ta bất an không thôi.

Cụ Trì từ lâu đã chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện loạn thất bát tao của con trai con dâu, sau khi ngắm nhìn thế giới kết hợp với sự am hiểu về thuật xem tướng của bản thân, ông cụ vô cùng hăng hái mở ra hình thức ‘thầy đồng’. Cái này gọi là áp dụng lý luận vào thực tiễn!

Đốt lên mùa xuân thứ hai, nhầm nhầm, đốt lên đam mê mới, cụ Trì hướng tới mục tiêu đầu tiên của mình – cháu trai bảo bối đang ôm mèo Dao Quang.

Kết quả…

Được rồi, ngoại trừ một chùm sáng mờ mờ ảo ảo thì không còn gì để nhìn nữa.

Đối diện một người một mèo, cụ Trì chỉ có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra: … Không hổ là mèo tường thụy thành tinh, một chút yêu khí trong truyền thuyết cũng không có!

Quay đầu nhìn về phía con trai Trì Thạc Thành, ông cụ bực bội khoát tay, “Hoa đào thành họa, gia đình chẳng yên, đời này đừng mong có tương lai!”

Kế tiếp là Lâm Mỹ Trân ngồi bên cạnh Trì Thạc Thành đương mỉm cười hiền lành, ông cụ chẳng thèm nhiều lời, qua loa một câu “Nhân quả báo ứng” rồi bỏ qua. Đến lượt Quý Thung, sắc mặt của cụ ông tốt hơn chút, hiếm khi mở miệng động viên một câu, “Kiên trì đến khi mây tan sẽ nhìn thấy trăng sáng, tình hình rất khả quan, cố gắng phấn đấu, ắt có thành tựu.”

Quý Thung: … Tuy rằng không biết hôm nay ông cụ muốn chơi trò gì nhưng không hiểu sao lại thấy hơi hơi cảm động~

Tầm mắt rơi trên người Trì Minh, cụ Trì không khỏi nhíu mày, tuy nhiên sự kiên nhẫn dành cho cháu trai kiểu gì cũng phải nhiều hơn so với con trai, ông cụ sâu cay mà rằng: “Cháu ấy à, mới vào đại học thôi, dồn tâm sức lên sách vở ấy, đừng nên suy nghĩ bậy bạ, là con cháu Trì gia, ngày sau anh hai cũng chẳng bạc đãi cháu đâu.”

Trước mặt phụ huynh Trì Minh luôn giữ thái độ ngoan hiền, lập tức đoan chính đồng ý với lời dạy bảo của ông cụ, thái độ tiếp thu cứ phải gọi là chân cmn thành, không thể bới ra sai sót.

Cuối cùng là Trì Tiểu Lộ và Trì Hiểu Nhị, ông cụ cũng ôn hòa nói, “Vừa nói với Trì Minh rồi đấy, hai đứa cháu cũng thế, đều là con cháu nhà họ Trì, sau này Duyên Niên sẽ không bạc đãi mấy đứa.  Nhất là Trì Hiểu Nhị, con gái con lứa có thể hoạt bát lanh lẹ, nhưng khéo quá hóa vụng, quá một chút sẽ thành đanh đá chua ngoa, con phải biết chừng mực.”

Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị vội vàng cam đoan, “Ông nội yên tâm, chúng con biết rồi ạ.”

Sau một hồi xem tướng tại gia, cụ Trì về cơ bản khá là hài lòng, gật gật đầu, “Được rồi, mấy đứa ăn cơm đi.”

Nhìn theo bóng lưng ông cụ, mọi người: … Chắc chắn hôm nay ông cụ không ngủ đủ giấc!

Bình luận

Truyện đang đọc