NGÀY NÀO DIỆP TIÊN SINH CŨNG MUỐN TỎ TÌNH VỚI TÔI

Edit: Mộc Tử Đằng

Sự thật này khiến Diệp Tri Du không ngủ ngon giấc suốt đêm, thảm hại hơn là, khi ngủ sẽ mơ thấy mình xem phim kinh dị với Thẩm Tâm.

Thật khiến người ta phấn chấn tinh thần.

Tuy cả đêm trăn trở khó ngủ, nhưng trước khi Diệp Tri Du ra cửa, vẫn chỉnh đốn lại tình thần trông tươi tỉnh hơn, chuyện này, là tự thân tu dưỡng được của một bá đạo tổng tài.

Lúc Giản Hàng tới đón anh cũng không nhìn ra được vẻ tiều tụy trên mặt anh, còn đi lấy xe ở nhà số 29 với anh, trên đường đi mới cảm giác được tâm tư của anh rõ ràng đang lên xuống thất thường.

“Anh sao vậy Diệp tổng?” Giản Hàng nhìn anh, khá bất ngờ. Năng lực khống chế tâm trạng của Diệp Tri Du luôn rất tốt, cảm xúc thay đổi như này, Giản Hàng vốn chưa thấy được mấy lần.

Diệp Tri Du bình tĩnh nói: “Không có gì.”

“Vâng…” Tuy ngoài miệng Giản Hàng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ. Lúc bọn họ đi tới trước cửa nhà số 29, cửa căn biệt thự vừa vặn được mở ra, một cô gái xinh đẹp đi ra ngoài.

Giản Hàng biết cô, là hướng dẫn viên du lịch trong công ty du lịch, anh ta nhớ tên cô là Thẩm Tâm.

Thẩm Tâm cũng nhìn thấy Diệp Tri Du và Giản Hàng đang đi đến. Do hôm qua Diệp Tri Du đã xem phim kinh dị với cô, hơn nữa còn đồng ý xem tiếp phần hai, nên đánh giá của Thẩm Tâm về anh đã tăng lên rất nhiều.

Cô nhìn Diệp Tri Du, cười chào anh: “Chào buổi sáng Diệp tiên sinh.”

“Chào buổi sáng.” Diệp Tri Du dừng bước, không đi về trước nữa, chỉ phân phó với Giản Hàng, “Lái xe ra đi.”

“Được Diệp tổng.”

Xe của Diệp Tri Du đậu trong gara của Lý Thù Đường, Thẩm Tâm giúp họ mở cửa gara, hỏi: “Bây giờ các anh đến công ty sao? Có thể sẵn tiện đưa tôi ra cổng tiểu khu được không?”

Giản Hàng biết Diệp Tri Du và Thẩm Tâm có quan hệ khá tốt, đang nghĩ Diệp Tri Du nhất định sẽ đồng ý, không ngờ anh ta vừa ngồi vào xe đã nghe Diệp Tri Du nói: “Chúng ta không thuận đường.”

Thẩm Tâm: “…”

Giản Hàng: “…”

Rốt cuộc không thuận đường ở đâu???

Giản Hàng không thể hiểu nổi tâm tư của Diệp Tri Du, rõ ràng hôm trước còn ân cần tặng người ta một thùng mặt nạ, hôm nay đã không muốn đưa người ta ra công tiểu khu? Tâm tư của bá đạo tổng tài quả nhiên khó đoán.

Cô không nghĩ nhiều được thế, cô chỉ cảm thấy Diệp Tri Du cố tình không muốn chở mình thôi.

À à.

Vừa rồi khen ngợi Diệp Tri Du hết lời, bây giờ anh đã rớt vạn trượng xuống loại ‘cẩu nam nhân’.

Sau khi Giản Hàng lái xe ra, Diệp Tri Du ngồi lên bảo anh ta lái đi, giọng điệu còn rất gấp gáp. Giản Hàng lái xe ra ngoài, rồi nhìn Thẩm Tâm chậm rãi đi bộ qua kính chiếu hậu, cảm thấy Diệp tổng của mình không quá thương hương tiếc ngọc.

“Diệp tổng, tại sao anh không cho cô Thẩm đi nhờ?” Giản Hàng không nhịn được bèn hỏi.

Diệp Tri Du đáp: “Cậu không thấy trong gara của Lý Thù Đường còn dư xe sao? Rõ ràng cô ấy có thể tự lái xe đi, tại sao nhất định phải ngồi xe chúng ta? Tuyệt đối là có âm mưu với tôi.”

Giản Hàng: “…”

Được rồi, anh vui vẻ là được.

Diệp Tri Du nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Thẩm Tâm đã bị bỏ lại phía sau, chỉ thấy được đường nét mơ hồ. Lúc này Diệp Tri Du mới bình tĩnh lại được, anh thở hắt ra một hơi.

Lúc nãy khi đến gần nhà số 29 anh không thể thở nổi, nếu cùng Thẩm Tâm ngồi chung xe…Trong đầu anh thoáng hiện qua hình ảnh tối qua mình muốn hôn trộm Thẩm Tâm.

Diệp Tri Du: “…”

Không, sao anh là loại người này? Nhất định là Thẩm Tâm mê hoặc anh!

Diệp Tri Du thành công tự tẩy não cho mình.

Công việc bận rộn ban ngày giúp anh tạm thời ném mấy chuyện này ra sau đầu, hai ngày nay Thẩm Tâm không dẫn đoàn nên lượng công việc thoải mái khá nhiều.

Lúc ăn cơm trưa, Lý Thù Đường gọi một cuộc điện thoại cho cô, Thẩm Tâm bắt máy liền hỏi ngay: “Lý Thù Đường tối qua cậu chạy đi đâu hả? Đưa Trì Tuấn đưa đến cả đêm không về à!”

Lý Thù Đường nhạy bén phát hiện tâm tình của Thẩm Tâm dường như không tốt lắm: “Giữa trưa cậu ăn thuốc súng hả? Ai chọc giận cậu?”

“Không phải cậu sao.”

Lý Thù Đường không hề tin: “Đây không phải lần đầu tớ đi cả đêm không về, trước kia không thấy cậu quan tâm tớ như vậy nha.” Cô ấy nhanh trí hỏi Thẩm Tâm: “Có phải tối qua Diệp tiên sinh chọc cậu giận không?”

Thẩm Tâm nói: “Dừng lại ngay, cậu đừng nhắc tới anh ta với tớ.”

“À à à?” Lần này Lý Thù Đường càng hứng thú hơn, “Tối qua anh ấy đã làm gì với cậu?”

“Lý Thù Đường, trong đầu cậu có thể nghĩ ra chuyện gì đứng đắn hơn không?” Thẩm Tâm tức giân vỗ bàn, “Anh ta chỉ xem một bộ phim kinh dị với tớ, còn có gì đâu!”

“À…Người kia đã liều mạng xem phim với cậu, cậu còn muốn như nào nữa?”

Thẩm Tâm bĩu môi, hỏi cô ấy, “Cậu gọi cho tớ rốt cuộc có chuyện gì?”

“À, đúng rồi, suýt nữa quên mất chuyện chính.” Lý Thù Đường lập tức đổi thành giọng nghiêm túc, “Hai ngày kế cậu không dẫn đoàn đúng chứ, vậy tối nay cậu có rãnh không?”

“Có nha, làm gì vậy? Muốn mời tớ ra ngoài ăn bữa tiệc lớn sao?”

“Không phải, cậu mợ của tớ phải ra nước ngoài một chuyến, lo để em họ tớ ở nhà một mình sẽ quậy tung trời, thế là đưa nó đến chỗ tớ. Cậu biết nó chỉ sợ mỗi tớ mà. Nhưng tối nay có lẽ tớ sẽ về nhà trễ tí, nên muốn nhờ cậu dẫn nó ra ngoài ăn một bữa, buổi tối sẵn tiện trông chừng nó làm bài tập luôn.”

Thẩm Tâm: “..”

Cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Ồ, vừa rồi cậu hỏi tớ gì ý nhỉ?”

Lý Thù Đường đáp: “Tớ hỏi tối nay cậu có rãnh không.”

Thẩm Tâm nói: “Ồ, không rãnh.”

Lý Thù Đường: “…”

Thẩm Tâm cúp máy ngay, Lý Thù Đường bèn gọi lại: “Thẩm Tâm cậu có ý gì!”

Thẩm Tâm nói: “Cậu đừng tưởng rằng tớ không biết gì về em trai họ của cậu, là cái thằng nhóc Tạ Khai Hoài đúng không? Nó là một tên hỗn thế ma vương, cậu đừng nhét cho tớ!”

Lý Thù Đường: “Tối tớ và Trì Tuấn ăn xong sẽ quay về!”

Thẩm Tâm à một tiếng: “Vậy cậu cũng mang theo Tạ Khai Hoài đi ăn đi.”

“Tớ và Trì Tuấn hẹn hò, mang theo nó làm gì! Cậu chả có tình nghĩ gì cả!” Lý Thù Đường đùng đùng giáo huấn Thẩm Tâm một trận, cuối cùng được như ý nguyện nhét vật nóng bỏng tay Tạ Khai Hoài cho cô.

Thẩm Tâm cảm thấy đau đầu.

Tạ Khai Hoài, giới tính nam, năm nay 18 tuổi, là học sinh lớp 12 của trường cấp ba trọng điểm tại thành phố H. Bởi vì trong nhà có tiền nên ở trong trưởng không học cũng giỏi, cả ngày chỉ gây chuyện, thường bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh. Điều này chưa phải là điều đáng giận nhất, cái đáng giận nhất là cậu ta là một thanh niên bất lương, dựa vào khuôn mặt đẹp trai đi đánh nhau, còn được nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi!

Toang thật rồi!

Thẩm Tâm vừa nghĩ đến việc tan làm phải đi đón Tạ Khai Hoài thì ngay cả được tan làm cũng chẳng vui nổi.

Hôm nay là thứ bảy, trong trường chỉ còn khối mười hai và lớp học bổ túc đang học. Lúc Thẩm Tâm chạy tới trường, ở đó đã tan học rồi.

Trước đó Tạ Khai Hoài có gửi tin nhắn cho cô, bảo mình chờ cô ở sân bóng rỗ, sau khi Thẩm Tâm đến nơi bèn đi thẳng đến sân bóng tìm người.

Thẩm Tâm đi thẳng một đường cũng không thấy học sinh nào trong trường, nhưng càng đến gần sân bóng càng nghe rõ được tiếng ồn áo náo động. Cẩn thận nghe kỹ, dường như còn nghe thấy mọi người đang hô tên Tạ Khai Hoài.

Thẩm Tâm: “…”

Học sinh bây giờ nghĩ gì vậy? Tại sao kiểu con nhà giàu như Tạ Khai Hoài sẽ được theo đuổi? Trước đây rõ ràng họ thích có thành tích tốt hơn mà!

Có nhiều người vây ở vòng ngoài sân bóng rỗ, trên sân trường không giống như vừa mới tan học. Thẩm Tâm tìm một chỗ trống nhìn vào sân bóng. Tạ Khai Hoài mặc đồ bóng rỗ đỏ xanh kết hợp, đang dẫn bóng, cô thấy cậu ta nhanh nhẹn vượt qua vài người, sau đó đứng ở vị trí ba điểm, lưu loát ném bóng vào rỗ.

Mọi người lập tức phát ra tiếng hoan hô, có người mặc đồng phục giống y như Tạ Khai Hoài chạy tới đập tay với cậu ta. Lúc chạy về, Tạ Khai Hoài nhìn thấy Thẩm Tâm đứng bên khán đài, cậu ta bèn dừng lại, làm động tác tay với những người khác: “Không đánh không đánh nữa, tớ phải đi ăn rồi.”

Trận bóng này chỉ tùy ý đánh chơi, nên Tạ Khai Hoài bảo giải tán thì tất cả cùng giải tán.

“Vậy chúng ta cùng đi ăn đi.” Mấy nam sinh một bên cầm cặp sách, một bên bàn bạc lát nữa ăn gì. Tạ Khai Hoài tùy ý đeo cặp sách lên vai, đi về phía Thẩm Tâm: “Cô tới chậm quá, đi thôi, tài xế của nhà tôi đang chờ tôi ở ngoài.”

Những người bên cạnh thấy cậu ta mở miệng nói chuyện với Thẩm Tâm, bèn nhỏ giọng bàn tán, nam sinh đánh bóng với Tạ Khai Hoài vừa nãy bỗng đi qua đây, lớn tiếng trêu chọc cậu ta: “Tạ Khai Hoài, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”

Tạ Khai Hoài xoay người lại, vuốt mái tóc đen: “Bạn của chị tớ, các cậu muốn làm quen à?”

Nam sinh đó hi hi ha ha nói: “Ai không muốn làm quen với cô gái xinh đẹp chứ?”

“Ồ.” Tạ Khai Hoài lạnh nhạt đáp, “Chị tớ là Lý Thù Đường chắc các cậu đã gặp qua rồi nhỉ? Qua cửa ải của chị ấy trước đi, rồi tớ sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen.”

“…” Nghe được cái tên Lý Thù Đường, mấy nam sinh đó lập tức sợ hãi, “Không cần không cần, đã quấy rầy rồi.”

Tuy cô gái này xinh đẹp, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.

Tạ Khai Hoài nhoẻn miệng cười, liếc nhìn Thẩm Tâm: “Đi thôi, tối nay chúng ta ăn gì?”

Thẩm Tâm nghĩ đi theo thằng nhóc này, tùy tiện ăn món gì cũng được: “Đến Bách Hóa Tinh Quang ăn đi, bên kia muốn ăn gì cũng có.”

Tạ Khai Hoài chậc chậc hai tiếng: “Đồ ăn chỗ đó có thể ăn được không? Thế này đi, tôi dẫn chị qua Tiểu Thiên Hạ Cư ăn, hôm nay tôi mời khách.”

Thẩm Tâm: “…”

Đệch! Còn không phải cậu đang tiêu tiền của cha mẹ à, tỏ vẻ cái gì!

Nhưng nếu cậu ta đã nói muốn mời khách, vậy Thẩm Tâm cũng không từ chối. Tri Vị Lâu rất nổi tiếng ở thành phố H, vì rất nhiều nơi khác và cả thành phố A đều có Thiên Hạ Cư tiếng tăm lừng lẫy giống vậy, cho nên mọi người gọi nó một tiếng Tiểu Thiên Hạ Cư.

Hiển nhiên Tri Vị Lâu và Thiên Hạ Cư đều có chỗ giống nhau, là cả hai đều đắt. ?

Tri Vị Lâu có cách chế biến thức ăn tương tự như Thiên Hạ Cư, đồ ăn được nấu rất tinh xảo, nói nó là Tiểu Thiên Hạ Cư cũng không quá đáng. Nhưng nếu để Thẩm Tâm chọn, cô càng thích ăn ở Thiên Hạ Cư hơn.

Tạ Khai Hoài dĩ nhiên là khách quen ở Tri Vi Lâu, các cô gái lễ tân ở cửa đều biết cậu ta. Cậu ta chào hỏi các cô ấy, rồi liếc nhìn Thẩm Tâm bên cạnh: “Tôi muốn thương lượng với chị chuyện này.”

Thẩm Tâm kéo cánh tay của cậu ta đang khoác trên vai mình xuống, nói: “Nói chuyện thì nói đi, đừng có kề vai sát cánh.”

“Được được được.” Tạ Khai Hoài thu tay mình lại, nhưng vẫn ghé bên tai cô nói, “Tối nay tôi về trễ, chị giúp tôi che đậy với chị ấy nhé.”

Thẩm Tâm thẳng thừng từ chối: “Không được.”

Tạ Khai Hoài biết cô không dễ đồng ý như vậy, nên sớm đã chuẩn bị xong chiêu sau cùng: “Chị đừng như vậy, nếu chị che đậy giúp tôi, tôi sẽ cho chị hết tiền tiêu vặt tuần này của mình.”

Thẩm Tâm cười khẽ: “À, hiếm thấy.”

“..” Tạ Khai Hoài im lặng một giây, lại khoác tay lên vai Thẩm Tâm, “Tôi nói chị đừng xem thường tiền tiêu vặt của tôi, chị có biết tôi được bao nhiêu không? Chị đã bỏ lỡ một cơ hội làm giàu rồi!”

“..” Thẩm Tâm không thay đổi ý nghĩ, “À, vậy tiếc quá.”

Tạ Khai Hoài: “….”

“Vậy một tháng được chưa?”

“Cả năm thì chị có thể cân nhắc chút.”

“…” Chị quá tham lam.

Lúc bọn họ đi ngang qua một phòng bao, Diệp Tri Du lẹ mắt nhìn thấy được. Anh lập tức đứng lên đi ra ngoài nhìn. Thẩm Tâm và Tạ Khai Hoài bước vào một căn phòng nhỏ ở trước mặt, Diệp Tri Du cau mày, đứng yên tại chỗ.

Thẩm Tâm đang làm gì vậy? Mới hồi sáng này còn muốn ngồi xe của anh, vậy mà buổi tối đã bá vai kề lưng với tên đàn ông khác! Hơn nữa anh thấy tên đó mặc đồng phục trường cấp ba, hai người còn chơi cosplay ư???

“Diệp tổng, anh sao vậy?” Đi gặp khách hàng với Diệp Tri Du còn có Giản Hàng, anh ta không hiểu nên đi ra hỏi. Anh ta thấy Diệp Tri Du cau mày, dáng vẻ rất tức giận, chợt cảm thấy gần đây tổng giám dốc càng ngày càng có nhiều cảm xúc.

Không lẽ đến thời kỳ mãn kinh sao?

Không không không, chắc chắn không phải. Nếu không phải thời kỳ mãn kinh, vậy chỉ có một khả năng thôi—là yêu rồi!

Giản Hàng bị suy nghĩ của mình dọa sợ hết hồn.

Diệp Tri Du không trả lời anh ta, im lặng quay về phòng bao.

Sau khi dùng cơm với khách hàng xong, lúc tiễn khách ra cửa anh đặc biệt chú ý, Thẩm Tâm vẫn còn ăn trong phòng nhỏ kia. Đưa người đi rồi, anh không vội đi về ngay, chỉ bảo Giản Hàng dừng xe bên đường chờ.

Đầu óc Giản Hàng mờ mịt: “Diệp tổng, chúng ta đang chờ gì vậy?”

Chờ một người phụ nữ triêu tam mộ tứ*.

(Triêu tam mộ tứ: thay đổi thất thường/dễ thay lòng đổi dạ)

Diệp Tri Du thầm trả lời câu hỏi của anh ta ở trong lòng.

Giản Hàng không chờ được câu trả lời, cũng không dám hỏi lại, đành lặng lẽ ngồi chờ trong xe. Không bao lâu sau anh ta thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi Tri Vị Lâu, là Thẩm Tâm!

Hóa ra Diệp tổng đang chờ Thẩm Tâm!

Giản Hàng không nhịn được nhếch môi, mới sáng vừa từ chối người ta, bây giờ thì ngây ngốc chờ ở đây, Diệp tổng của anh ta đang âm mưu gì vậy?

Tâm tư tổng giám đốc như mò kim đáy biển mà.

Diệp Tri Du cũng nhìn thấy Thẩm Tâm, quả nhiên có một nam sinh mặc đồng phục cấp ba đi theo bên cạnh cô. Vóc dáng cậu ta rất cao, Thẩm Tâm chỉ miễn cưỡng đứng tới vai, hai người cùng đi ra ngoài, rất nhanh đã có một chiếc xe lái đến dừng trước mặt họ.

Mắt thấy Thẩm Tâm sắp ngồi vào cùng xe với nam sinh kia, rốt cuộc Diệp Tri Du cũng mở cửa xuống xe.

“Thẩm Tâm.” Anh đứng cạnh xe, gọi cô lại.

Thẩm Tâm sửng sốt, nhìn thấy Diệp Tri Du thì hơi bất ngờ: “Diệp tiên sinh? Anh cũng ăn ở đây sao?”

“Ừ.” Diệp Tri Du gật đầu một cái, dường như không nhìn thấy nam sinh bên cạnh cô, “Bây giờ cô phải về sao? Vừa vặn tôi đưa cô về luôn.”

Thẩm Tâm: “…”

Hử, người này bị bệnh gì vậy? Buổi sáng cô muốn ngồi nhờ xe đi ra cổng tiểu khu thì anh không muốn, bây giờ lại chủ động muốn đưa cô về?

Thẩm Tâm cười với anh, từ chối ý tốt đó: “Không cần đâu, tôi với Tạ Khai Hoài về cùng nhau là được.”

Diệp Tri Du khẽ nhíu mày: “Cái gì gọi là về cùng nhau? Hai người chuẩn bị ở chung một chỗ sao?”

Thẩm Tâm nói: “Đúng vậy, vài ngày tới cậu ấy cũng ở nhà của Lý Thù Đường.”

Khóe miệng Diệp Tri Du cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh: “Lý Thù Đường đồng ý à?”

Thẩm Tâm: “Đồng ý chứ.”

“…” Đây là tình hữu nghị giữa con gái sao? Quá đáng ngờ!

“Người đó là ai thế?” Tạ Khai Hoài thấy hai người trò chuyện thật lâu, không nhịn được nên hỏi Thẩm Tâm. Cô nói: “À, là Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu.”

Diệp Tri Du: “???”

Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu? Bình thường thế thôi sao???

Tạ Khai Hoài nghe Thẩm Tâm nói là một người ở cùng tiểu khu, thì tà tâm vẫn chưa nguôi: “Vậy được đó, chị để vị Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu đưa về đi, tôi bên này đi dạo vài vòng, tối tí sẽ về.”

“À, cậu nghĩ hay quá.” Thẩm Tâm không nói lời nào nhét cậu ta vào trong xe, “Diệp tiên sinh, chúng tôi đi trước đây.”

Diệp Tri Du nhìn xe bọn họ rời đi, không hiểu sao trong lòng tựa như có một ngọn lửa bùng cháy. Anh không giải thích rõ được đây là cảm giác gì, tóm lại…rất muốn bắt lấy tên gọi là Tạ Khai Hoài kia đánh một trận.

Tạ Khai Hoài đang ngồi trên xe đột nhiên rùng mình một cái, bảo tài xế tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên. Xoa xoa chóp mũi của mình, Tạ Khai Hoài không bỏ được, chuẩn bị cứng rắn với Thẩm Tâm: “Thẩm Tâm, tôi nói cho chị biết, chị đùng có ép tôi. Tạ Khai Hoài tôi là ai chị cũng biết rồi đấy, nếu chị dám ép tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được!”

Thẩm Tâm nhìn cậu ta, cười nhạo nói: “Ồ? Vậy đề số học cũng làm được sao?”

Tạ Khai Hoài: “…”

Người phụ nữ này bị gì vậy! Nếu không phải nhìn cô xinh đẹp…Đệch, cậu không đánh phụ nữ.

Tuyệt đối không ngờ được, cậu ta đã để yên Thẩm Tâm, tuy nhiên sau khi về nhà cô thật sự trông chừng cậu ta giải đề số học?!

“Làm mấy thứ này có ích lợi gì chứ? Dù gì cha mẹ tôi không trông mong tôi thi được điểm cao.”

Thẩm Tâm ngồi bên cạnh cậu ta, nghịch ngợm gật đầu một cái: “Đúng vậy, dù sao cậu thi điểm kém thì họ cũng sẽ đưa cậu ra nước ngoài, cả đời nấp sau bóng cha mẹ, tự do vui vẻ biết bao nhiêu nha.”

“Chị!” Tạ Khai Hoài bị lời nói của cô đâm trúng, giận dữ phản bác lại: “Không phải người có tiền đều vậy sao!”

“À, ai nói với cậu người có tiền đều như vậy?” Thẩm Tâm liếc cậu ta một cái, “Vừa rồi có nhìn thấy vị Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu không? Cha mẹ người ta có khi còn nhiều tiền hơn cha mẹ cậu, vậy mà học toàn trường nổi tiếng, còn lấy được hai bằng ở nước ngoài. Bây giờ tự anh ấy mở công ty nghiên cứu về nguyên liệu mới, lợi hại chưa?”

Nói đến đây, cô vỗ vai Tạ Khai Hoài một cái, nhìn cậu ta đầy đồng tình: “Bản thân không được chính là không được, đừng vứt cái nồi này cho cha mẹ có tiền.”

Tạ Khai Hoài: “…”

Quá phách lối, người phụ nữ này quá phách lối! Tạ Khai Hoài nắm chặt cây bút trong tay khiến nó vang lên kẽo kẹt, cuối cùng đành phát tiết trên đề thi số học.

Thẩm Tâm thắng từ đầu trận, tâm tình cực tốt, không ngờ rằng Tạ Khai Hoài viết loạn trên đề thi một lúc, đột nhiên thốt lên: “Không phải cô thích Diệp tiên sinh rồi chứ?”

Thẩm Tâm sửng sốt: “…Gì!”

Lúc này, nam chính Diệp tiên sinh trong cuộc trò chuyện của họ đang ở nhà đắp mặt nạ.

Từ khi anh phát hiện ra công dụng của mặt nạ, lúc Diệp Tri Du cảm thấy bị áp lực bởi công việc, thường anh sẽ đắp cho mình một miếng mặt nạ. Lúc đắp, cả người anh được thả lòng nhiều hơn, có thể xoa dịu đi áp lực tích lũy trong lúc làm việc.

Tuy nhiên hôm nay, rõ ràng công việc rất thuận lợi, tại sao trong lòng anh vẫn cảm thấy kiềm nén ngột ngạt thế này?

Hơn nữa kiểu tâm trạng này ngay cả đắp mặt nạ cũng không thấy được hiệu quả xoa dịu gì.

Anh bèn nhớ tới hình ảnh Thẩm Tâm và Tạ Khai Hoài lên xe, anh lập tức lấy mặt nạ xuống, ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó anh cầm điện thoại lên, gọi cho Thẩm Tâm một cú. Thẩm Tâm khá bất ngờ khi thấy Diệp Tri Du gọi cho mình vào giờ này, nhưng cô vẫn nghe máy: “Diệp tiên sinh à? Anh gọi cho tôi có việc gì không?”

Diệp Tri Du hỏi: “Cô đang làm gì đó?”

Thẩm Tâm liếc nhìn Tạ Khai Hoài đang làm đề thi bên cạnh: “Ở cạnh trông chừng Tạ Khai Hoài làm bài thi.”

“À.” Diệp Tri Du cười cười, “Ngay cả bài thi mà hai người cũng chuẩn bị sẵn?”

Thẩm Tâm mặt đầy dấu hỏi: “Bài thi do thầy giáo chuẩn bị cho cậu ta, cái gì muốn có đều có hết.”

Diệp Tri Du: “…”

“Anh có chuyện gì không Diệp tiên sinh?” Thẩm Tâm hỏi anh.

Diệp Tri Du: “Tôi chỉ muốn hỏi…có cần tôi giúp một tay không?”

Thẩm Tâm: “…”

Cô định trả lời lại chợt nghe tiếng xe của Lý Thù Đường: “Không cần đâu, Lý Thù Đường về rồi, để cậu ấy trông chừng đi, tôi chỉ muốn đi ngủ.”

“…Được.” Diệp Tri Du cúp máy, cảm thấy dường như mình đã hiểu lầm gì đó. Nhưng nhớ lại dáng vẻ Tạ Khai Hoài bá vai Thẩm Tâm ở Tri Vị Lâu…A, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Ngày hôm sau Tạ Khai Hoài được nghỉ học, Lý Thù Đường cũng không đi làm. Thẩm Tâm nhường sân nhà lại cho hai người họ, còn mình đến công ty từ sớm. Hôm nay giám đốc Lục tìm cô, bảo ngày mai sẽ có một đoàn từ thành phố C đến, bảo Thẩm Tâm dẫn đoàn.

Có đoàn để dẫn sẽ có thành tích, đã gần hết năm rồi, Thẩm Tâm tất nhiên rất mong đợi. Huống hồ Lương tổng đã vẽ cho cô một miếng bánh ngọt.

Nhận được tài liệu từ đồng nghiệp ở chi nhánh gửi tới, Thẩm Tâm xem kỹ. Đây là một đoàn cao cấp loại nhỏ, tổng cộng chỉ có 15 người. Trong đó có một cặp vợ chồng họ Vương, có thể xem là khách quen của cô.

Nhắc đến đây cô thấy mình rất có duyên với đôi vợ chồng này, lúc cô mới đến thành phố H, đoàn đầu tiên cô dẫn có vợ chồng họ Vương ở đấy. Khi đó hai người vừa mới kết hôn, cùng sang thành phố H du lịch, sau này mỗi lần đến kỷ niệm ngày cưới, bọn họ sẽ lại tới đây.

Điều trùng hợp hơn là, hằng năm Thẩm Tâm đều dẫn đoàn có mặt họ, năm nay là năm thứ ba.

Biết bọ họ tới, không hiểu sao Thẩm Tâm thấy rất an tâm, hy vọng cặp vợ chồng này có thể hạnh phúc viên mãn.

Lần này thành viên trong đoàn khá trẻ tuổi, trẻ tuổi nhất là ba học sinh cấp ba, vừa tròn 16 tuổi. Thẩm Tâm nhìn tài liệu về các cô bé đó, họ là bạn học cùng lớp, nhưng hơi lạ, bây giờ rõ ràng còn chưa nghỉ động, cũng chưa đến tết, sao các cô bé ấy có thời gian đi du lịch được?

Nghi ngờ là một chuyện, những việc này không thuộc phạm vị quản lý của cô, nên cô xem một lúc bèn đặt tài liệu của họ sang một bên.

Thẩm Tâm đã thuộc nằm lòng những điểm tham quan ở thành phố H, nên không cần chuẩn bị lời hướng dẫn, vì vậy cô khá thoải mái với đoàn du lịch này. Hơn nữa thành viên trong đoàn thiên về người trẻ tuổi, có thể dễ dàng hiểu vấn đề hơn mấy ông bà lão, hẳn không có chuyện bất ngờ gì đâu nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Tôi muốn hỏi Diệp tiên sinh ở cùng tiểu khu, bây giờ cậu cảm thấy như nào, ha ha ha ha ha ha ha ha!

Diệp Tri Du: 

Bình luận

Truyện đang đọc