NGÀY NÀO DIỆP TIÊN SINH CŨNG MUỐN TỎ TÌNH VỚI TÔI

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tri Du bay đến thành phố H. Thẩm Tâm đã ra khỏi nhà vào sáng sớm để tiến hành buổi phỏng vấn lần thứ hai.

Có bài học kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này Diệp Tri Du đã bỏ tiền riêng cử vài vệ sĩ đến cho cô, bảo đảm cho cuộc phỏng vấn tiến hành thuận lợi. Giờ Đào Hạo Nhiên đã trở về thành phố H, thật ra anh ta cũng yên phận hơn khá nhiều. Phỏng vấn lần này không có gì việc ngoài ý muốn cả, nói thật thì cái người tên Âu Dương Thiên kia trông còn đẹp trai hơn nhiều so với trong ảnh.

Nếu bạn là một hướng dẫn viên du lịch, đương nhiên vẻ ngoài đẹp sẽ làm cho khách du lịch thích hơn. Nhưng nếu quá đẹp thì lại gặp chút phiền toái.

Đừng hỏi sao cô lại biết 

“Anh tên là Âu Dương Thiên?” Thẩm Tâm nhìn thanh niên đẹp trai trước mặt hỏi lại lần nữa.

Âu Dương Thiên gật đầu, mỉm cười. Nụ cười ấy vô cùng cuốn hút, vô cùng hợp với nghề hướng dẫn viên du lịch: “Đúng vậy.”

“Ồ, việc là thế này, anh Âu Dương………”

Thẩm Tâm mới nói đến đây thì Âu Dương Thiên ngắt lời: “Tôi họ Âu, không phải họ Âu Dương.”

“………..” Thẩm Tâm có hơi ngơ ngác. “Ồ?”

Âu Dương Thiên giải thích: “Tôi họ Âu, tên Dương Thiên. Cũng hay bị hiểu nhầm như này.”

Thẩm Tâm: “………”

Khi bố mẹ cậu đặt cái tên này cho cậu thì đúng là có ý tưởng độc đáo đấy.

Nhưng cô cũng được xem là một hướng dẫn viên du lịch khá “trải đời”, vậy nên rất nhanh chóng tiếp nhận được cái tên này: “Được rồi, anh Âu. Tôi xem trên hồ sơ của anh thì được biết là ngày trước anh cũng từng làm hướng dẫn viên du lịch rồi. Vậy tại sao sau đó lại nghỉ vậy?”

Âu Dương Thiên thẳng thắn đáp: “Bởi vì đoàn tôi dẫn có hai cô gái nhỏ, rồi bỗng xích mích với nhau. Hai cô ấy vốn là bạn thân đi du lịch cùng nhau. Cuối cùng sau khi đi du lịch xong thì quay ra tuyệt giao luôn.”

Thẩm Tâm: “………”

Thấy không, cô bảo rồi mà? Vẻ ngoài đẹp quá cũng có nhiều buồn phiền lắm đó.

Cô lại nhớ đến ngày trước dẫn đoàn xem mắt, có vị khách nữ khiếu nại cô. Giờ cô nhìn thấy Âu Dương Thiên thì sinh ra cảm giác đồng cảm sâu sắc: “Thế tại sao giờ anh lại muốn trở về làm hướng dẫn viên du lịch vậy? Xin lỗi thứ cho tôi nói thẳng, rất có thể về sau vẫn sẽ phát sinh tình huống tương tự như vậy.”

Âu Dương Thiên cũng bộc lộ ra vẻ đau khổ: “Tôi biết chứ. Sau khi không làm hướng dẫn viên du lịch, tôi cũng thử đi làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng rồi. Thành tích tiêu thụ của tôi tốt nhưng vẫn có khách nữ vì tôi mà cãi nhau. Vậy nên sau đó tôi đã nghĩ thông suốt. Bất kể tôi làm gì cũng không tránh được số mệnh như thế này thì không bằng về làm nghề tôi thích nhất. Cô nói có đúng không?”

Thẩm Tâm: “………”

Tâm trạng của cô có hơi phức tạp.

“Vậy anh có từng cân nhắc làm idol không?” Cô không nhịn được hỏi một câu.

Âu Dương Thiên nghe vậy thì mỉm cười: “Đã nghĩ đến rồi. Nhưng giờ giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, làm idol không tốt đến thế. Vả lại tôi ngoài vẻ đẹp ra thì cũng không biết hát, nhảy hay diễn gì hết. Tốt nhất cứ yên phận làm hướng dẫn viên du lịch thôi.”

Điều kiện của Âu Dương Thiên rất tốt, ngoại trừ kinh nghiệm làm hướng dẫn viên du lịch, còn có thêm lợi thế ngoại ngữ. Nếu là người khác thì Thẩm Tâm chắc chắn đồng ý không suy nghĩ gì hết. Nhưng vẻ ngoài của anh ta thật sự quá đẹp, không có lợi cho sự hòa hợp của đoàn khách du lịch.

“Công ty chúng tôi vừa thành lập, định làm theo hướng một người dẫn. Anh có hiểu biết gì về phương diện này không?” Thẩm Tâm quyết định hỏi thêm cậu.

Trước khi đến đây Âu Dương Thiên đã chuẩn bị rồi. Vậy nên giờ trả lời câu hỏi cũng rõ ràng, rành mạch: “Một người dẫn, hình thức như này thật ra đã rất thành công ở nước ngoài nhưng ở trong nước lại rất ít người làm. Tôi từng dẫn đoàn ở nước ngoài, cũng khá hiểu biết về hình thức dẫn đoàn thế này. Thêm vào đó tôi luôn cho rằng hình thức này có thể mở rộng ở trong nước nhưng tiếc là không tìm thấy cơ hội……….” 

Thẩm Tâm nghe anh ta đáp xong, cảm thấy cách giải thích này khá phù hợp. Có hơi lo lắng một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ anh ta lại: “Vậy khi nào anh có thể đi làm?”

Âu Dương Thiên nói: “Tôi ở thành phố A nên lúc nào cũng có thể đi làm.”

“Được, tôi sẽ thông báo kết quả qua tin nhắn trong vòng hai ngày tới.”

“Vâng, cảm ơn.” Âu Dương Thiên cười với cô rồi bước ra ngoài.

Trong ngày hôm đó, Thẩm Tâm gửi tin nhắn cho Âu Dương Thiên, bảo anh ta ngày hôm sau mang tài liệu liên quan đến công ty nhận việc. Bộ phận nhân sự giờ chỉ có một người nên rất nhiều việc đều cần Thẩm Tâm cùng xử lý.

“Công ty vẫn chưa trang trí xong nên nhìn có hơi bừa một chút.” Thẩm Tâm dẫn Âu Dương Thiên đến công ty, nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định dẫn nhân viên mới đi thăm công ty. Dù Âu Dương Thiên không phải người gốc ở thành phố A nhưng đã dốc sức làm ở thành phố này nhiều năm nên cũng khá hiểu về nơi này. Quảng trường Tinh Quang tấc đất tấc vàng mà lại thuê được văn phòng to như vậy chứng tỏ công ty có tài lực.

Cũng đúng, sau lưng dựa vào sếp Diệp của tập đoàn Nhuệ Ý, sao mà không giàu được. Nghe nói về sau còn hợp tác với Úc thị, tiền đồ vô cùng tốt.

Nếu không phải người kia bảo anh ta đến đây có mục đích khác thì anh ta thật sự muốn chăm chỉ làm việc ở đây.

“Giờ công việc chủ yếu của chúng ta là làm về du lịch một người dẫn. Anh từng làm hướng dẫn viên du lịch nên cũng biết du lịch cũng phải móc nối khắp nơi, du lịch một người dẫn cũng thế. Trước mắt tôi đang chạy chủ yếu mảng này.”

Thật ra Thẩm Tâm đang khá vội. Về phương diện ăn uống thì sẽ hợp tác với Úc thị nhưng còn về mảng khách sạn, xe cộ và các địa điểm du lịch thì vẫn còn cần móc nối tiếp. Cô quay về thành phố A lâu như vậy cũng đã đàm phán được mấy cái rồi. Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Sau khi Âu Dương Thiên đi tham quan công ty với cô xong thì hai người cùng nhau đi gặp đối tác. Khỏi phải nói, người ta vừa có vẻ ngoài đẹp, tài ăn nói lại tốt, ngay lập tức giúp cô đàm phán xong hợp đồng, mà điều kiện còn tốt vô cùng.

Khỏi nói Thẩm Tâm hào hứng thế nào, lôi kéo Âu Dương Thiên, mời anh ta ăn cơm.

Trước đó Âu Dương Thiên đã tìm hiểu qua khẩu vị của cô. Vậy nên lúc Thẩm Tâm hỏi anh ta muốn ăn gì thì anh ta nói ra món Thẩm Tâm thích ăn nhất, lẩu. Thẩm Tâm cũng không nghi ngờ gì cả. Dù sao vốn lẩu được rất nhiều người thích mà. Cô gọi xe đưa Âu Dương Thiên đi ăn lẩu.

Hai người cùng đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố A, khung cảnh khá tốt. May thay đến khá sớm nên họ không cần xếp hàng. Thẩm Tâm gọi một bàn đồ ăn. Trong lúc chờ thức ăn chín thì cô tiếp tục nói chuyện công việc với Âu Dương Thiên.

Âu Dương Thiên nói với cô: “Giờ việc công ty cần nhất chắc là tuyên truyền nhỉ. Chẳng phải công ty chúng ta được Diệp tổng của Nhuệ Ý đầu tư sao? Nhuệ Ý nhiều người nổi tiếng như vậy, để sếp Diệp mời một người đến làm đại diện cho chúng ta cũng không khó mà?”

Thẩm Tâm nói: “Chúng tôi từng cân nhắc qua việc này rồi. Nhưng nếu mời người nổi tiếng quá thì có khi người ta lại không muốn, mà mời người ít nổi thì lại không có hiệu quả mấy. Việc này cần suy nghĩ kĩ hơn, đợi Diệp tổng đi công tác về tôi sẽ bàn lại với anh ấy.”

Âu Dương Thiên gật đầu, thử dò hỏi: “Chẳng phải giờ Lý Mộc Dao khá nổi tiếng sao? Mà hình như cô ấy với Diệp tổng có quan hệ không tệ lắm. Mời cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.”

Lúc đầu Thẩm Tâm không có ý kiến gì với Lý Mộc Dao. Nhưng sau khi biết rất có thể là do cô ta xui khiến Đào Hạo Nhiên đến gây chuyện với cô thì đương nhiên ấn tượng của cô về Lý Mộc Dao sẽ trở nên không tốt: “Cô ta có quan hệ tốt với Diệp tổng lắm à?”

Âu Dương Thiên nói: “Tôi đọc trên mạng thấy bảo vậy. Chẳng phải hai người họ còn cùng nhau lên hot search mấy lần sao?”

Thẩm Tâm sâu xa cảnh báo anh ta: “Tiểu Âu à, anh đừng tin vào mấy lời trên mạng. Trước đó trên mạng còn bảo Lý Mộc Dao với Đào Hạo Nhiên yêu nhau còn gì.”

Âu Dương Thiên mỉm cười với cô, gật đầu nói: “Thẩm tổng nói đúng, về sau tôi nên ít lên mạng hơn.”

“Ừm, thịt bò chín rồi đó, nhanh ăn đi.”

“Vâng.”

Lúc ăn cơm, Diệp Tri Du gọi điện cho Thẩm Tâm. Cô thấy tên của anh thì mắt liền cong lên: “Diệp tổng, ăn cơm chưa?”

Diệp Tri Du nói: “Vừa họp xong. Vẫn chưa ăn. Còn em?”

Thẩm Tâm đáp: “Em đang ăn lẩu với tiểu Âu nè!”

Diệp Tri Du nheo mắt: “Tiểu Âu là ai?”

“À, là nhân viên mới của công ty chúng ta. Anh vẫn chưa gặp đâu.” Cách điện thoại nhưng Thẩm Tâm vẫn không quên nói về sự cống hiến của tiểu Âu ngày hôm nay: “Hôm nay anh ta còn giúp công ty kí vài cái hợp đồng đấy.”

Diệp Tri Du biết hôm qua cô có cuộc phỏng vấn, không hỏi tiếp nữa: “Hai người đừng ở bên ngoài muộn quá. Ăn xong thì về nhà ngay nhé.”

“Vâng, em biết rồi.” Thẩm Tâm nói dông dài với anh vài câu rồi mới cúp điện thoại. Âu Dương Thiên ngồi đối diện tò mò nhìn cô: “Thẩm tổng, hình như quan hệ giữa sếp với Diệp tổng tốt lắm nha?”

Thẩm Tâm bị anh ta hỏi thì có hơi ngượng: “Ừm, không tệ lắm. Anh mau ăn đi, để lát nữa là thịt bò bị chín quá đó.”

Cô cũng chỉ vừa quen với Âu Dương Thiên. Mà cô lại không thích nói chuyện cá nhân với người không quen lắm.

Hai người ăn xong thì trời đã tối. Ở bên ngoài quán lẩu có rất nhiều người đang xếp hàng, Thẩm Tâm cảm thấy bọn họ vô cùng may mắn vì đã đến sớm.

“Thẩm tổng, cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Biểu hiện của Âu Dương Thiên vô cùng thân thiết. Thẩm Tâm né thính: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe về nhà được rồi.”

Âu Dương Thiên nói: “Giờ trời tối rồi. Một cô gái xinh đẹp như cô ở bên ngoài một mình không an toàn đâu.”

Thẩm Tâm đáp: “Không sao đâu. Giờ cũng chưa muộn lắm, còn chưa đến 8 giờ mà.”

Thẩm Tâm đang nói thì bỗng có một người đàn ông va vào cô. Rõ ràng là người này va vào cô trước thế mà giờ lại quay qua trách mắng Thẩm Tâm: “Cô không có mắt à? Nhìn đường đi chứ?”

Ngay lập tức, Âu Dương Thiên kéo Thẩm Tâm ra sau lưng mình, nói với người đàn ông đối diện: “Anh gào cái gì thế? Vừa nãy là do anh tự va vào nhé? Muốn ăn vạ à?”

“Tao ăn vạ?” Nét mặt người đàn ông giận dữ, vẻ muốn đánh một trận: “Tao thấy thằng ranh mày thiếu đòn đúng không?”

Gã ta vừa dứt lời thì đẩy Âu Dương Thiên một cái. Âu Dương Thiên che chở cho Thẩm Tâm, đẩy cô ra sau lưng rồi nhanh chóng xảy ra xung đột với đối phương. Nhóm người xếp hàng chờ ăn lẩu ngay lập tức hét ầm lên. Tiếng la hét thu hút nhân viên trong cửa hàng, họ nhanh chóng tách gã kia và Âu Dương Thiên ra. Trên mặt Âu Dương Thiên đã trúng một đấm của gã ta, anh ta trở nên vô cùng tức giận. Tên đàn ông kia vẫn còn đang rất hùng hùng hổ hổ. Không khí vẫn căng thẳng như trước.

Thẩm Tâm sợ hai người lại đánh nhau tiếp, lôi điện thoại ra bảo sẽ báo cảnh sát. Mọi người xung quanh cũng ồn ào lên nói muốn báo cảnh sát. Có thể là do sợ sẽ có cảnh sát đến nên người đàn ông gây sự không còn “hổ báo” như lúc nãy nữa, mắng vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Thẩm Tâm đi đến nhìn mặt Âu Dương Thiên, thấy ngoài miệng anh ta đã tím bầm: “Anh không sao chứ? Có muốn tôi đưa anh đến bệnh viện không?”

Âu Dương Thiên lau khóe môi, thẳng lưng đáp: “Không sao, vết thương nhỏ thôi. Lúc nãy không dọa sợ cô chứ?”

“Không đâu. Vết thương này của anh vẫn nên sát trùng.” Thẩm Tâm thấy có một hiệu thuốc cách đó không xa lắm, bèn kéo Âu Dương Thiên đi qua mua thuốc. Vết thương của anh ta là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng lắm. Dược sĩ sát trùng cho anh ta rồi bôi chút thuốc và thuốc giảm đau lên là xong. Thẩm Tâm rót cho anh ta cốc nước ấm, để anh ta uống thuốc: “Lúc nãy phải cảm ơn anh rồi.”

Âu Dương Thiên uống thuốc xong, lắc đầu đáp: “Nhìn là biết người kia cố ý ăn vạ. Tôi thấy vẫn là nên để tôi đưa cô về nhé.”

Thẩm Tâm nghĩ một chút, nói: “Anh bị thương, nên về nhà sớm đi. Tôi gọi anh trai đến đón là được.”

Âu Dương Thiên vô cùng biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, gật đầu đáp: “Vậy cũng được. Có người đưa cô về là tôi yên tâm rồi.”

Thẩm Tâm cười cười, không đáp. Đúng lúc Thẩm Vọng đang ở ngay gần đấy ăn cơm, nên nhanh chóng đến nơi. Anh ấy đến đón Thẩm Tâm, không quên liếc nhìn Âu Dương Thiên một cái. Trên xe, Thẩm Vọng hỏi cô: “Cậu chàng lúc nãy là ai thế?”

Dù anh không thích nổi Diệp Tri Du, nhưng Diệp Tri Du mới đi có hai ngày nên chắc em gái anh không thể ở bên người đàn ông khác đúng chứ?

Thẩm Tâm nói: “À, nhân viên mới của công ty. Hôm nay đi bàn được mấy cái hợp đồng, em mời anh ta ăn lẩu.” 

Thẩm Vọng nghe xong thì bật cười: “Người ta giúp em bàn hợp đồng mà em mời cậu ta có một bữa lẩu thôi á?”

Thẩm Tâm nhếch môi: “Anh đừng nói giống như là em không trả lương cho anh ta thế?”

Thẩm Vọng không trả lời cô, chỉ nói: “Anh thấy tên nhóc kia không đối xử với em giống bình thường đâu.”

“Thế này mà anh cũng nhìn ra sao?”

Thẩm Tâm nhíu mày, không đáp.

Sau khi Thẩm Tâm đi, Âu Dương Thiên một mình bước về nhà. Tay cậu cầm điện thoại, nói chuyện với Lý Mộc Dao: “Tôi bảo này, cô thuê người đến đánh nhau có độc ác quá không đó? Nếu đánh đến mức mặt tôi bị hủy dung thì sao dùng được mỹ nam kế nữa?”

Lý Mộc Dao đang làm móng tay, dựa vào sô pha trả lời cậu: “Không đánh nặng tay thì sao giống thật được? Anh bị thương thì không phải càng khiến cô ta cảm động hơn à?”

Âu Dương Thiên mím môi, không đáp. Lý Mộc Dao thấy cậu im lặng, lại nhắn tiếp: “Đừng trách tôi không nhắc anh. Hai ngày Diệp Tri Du không ở thành phố A chính là khoảng thời gian tốt nhất để anh gây thiện cảm. Anh nhất định phải nắm chắc.”

“Biết rồi, cứ thế nhé.” Âu Dương Thiên nói xong thì cúp điện thoại. Trong tay anh ta vẫn đang cầm thuốc mà Thẩm Tâm vừa mua cho lúc nãy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tâm bị một cuộc điện thoại đánh thức. Giờ công ty vẫn chưa trang trí xong, nên bọn họ không cần đến công ty hàng ngày. Cũng chẳng phải làm việc ở nhà mà là ra ngoài chạy việc bàn hợp tác. Nếu buổi sáng không có việc quan trọng thì Thẩm Tâm sẽ trộm lười biếng một chút, ngủ đến 8 giờ rưỡi mới tỉnh.

Giờ mới chỉ 7 giờ 30 mà thôi. Thẩm Tâm cầm điện thoại lên, mơ mơ màng màng nhìn qua thì thấy Lý Thù Đường gọi đến.

Bình thường vị đại tiểu thư này còn lười hơn cô, sao hôm nay lại dậy sớm vậy? Cô không nghĩ nhiều, ngái ngủ nghe máy: “Alo, Lý Thù Đường à. Mới sáng sớm có chuyện gì thế?”

Lý Thù Đường ngạc nhiên, ở đầu máy bên kia nói: “Thẩm Tâm, giờ cậu vẫn còn đang ngủ à? Cậu không biết Diệp Tri Du xảy ra tai nạn giao thông sao?”

Thẩm Tâm nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi bật dậy: “Xảy ra lúc nào? Có nghiêm trọng không? Giờ anh ấy như thế nào?”

“Tớ không biết tình huống cụ thể ra sao. Trì Tuấn bảo với tớ rằng Diệp Tri Du được đưa đến bệnh viện của cô Trì Tuấn.” Lý Thù Đường nói tiếp: “Nghe nói trên đường ra sân bay thì bị đụng. Hình như không phải tai nạn giao thông bình thường đâu.”

Thẩm Tâm đứng ngồi không yên, nhanh chóng xốc chăn xuống giường: “Giờ tớ đến thành phố H ngay đây.”

Cô cúp điện thoại thì phát hiện ra tầm hơn 6 giờ sáng Diệp Tri Du nhắn tin cho cô. Anh bảo giờ anh chuẩn bị ra sân bay, anh đều mua hết các món cô gửi hết rồi. Anh còn chụp ảnh cho cô xem.

Thẩm Tâm nhìn tin nhắn của anh, nước mắt chực rơi. Thậm chí cô còn không quan tâm đến việc rửa mặt, khoác áo khoác ngoài áo ngủ, nhanh chóng chạy xuống tầng. Hai cha con nhà họ Thẩm đang ăn sáng ở dưới tầng thấy cô như vậy thì đều buông đũa xuống.

“Tâm Tâm, em gấp gáp đi đâu vậy?” Thẩm Vọng bước nhanh đuổi theo cô. Thẩm Tâm không dừng bước, nhanh chóng trả lời anh ta: “Diệp Tri Du xảy ra tai nạn giao thông. Em muốn đến thành phố H.”

Thẩm Vọng sửng sốt, hai cha con nhìn nhau một cái. Rồi anh nhanh chóng lấy áo khoác của mình khoác lên: “Anh đi cùng em.”

Bình luận

Truyện đang đọc