NGÀY NÀO DIỆP TIÊN SINH CŨNG MUỐN TỎ TÌNH VỚI TÔI

Gần đây Tạ Khai Hoài thất tình.

Trước đây ở trường Tạ Khai Hoài đều quậy phá không thôi, bây giờ nghiêm túc làm một chàng trai đẹp yên tĩnh.

Hoàn toàn không giống Tạ Khai Hoài.

Thầy cô thấy cậu trầm tĩnh hơn trước đây rất nhiều, vất vả lắm mới khiến một lớp trở nên yên tĩnh, bọn họ rất quý trọng điều này.

Các anh em trong trường không nhìn nổi dáng vẻ bức bối uể oải của Tạ Khai Hoài nên cố tình hẹn cậu ra KTV hát để giải tỏa tâm trạng.

Nhưng lần này Tạ Khai Hoài thất tình rất nghiêm trọng, dù chọn bài hát bình thường cậu thích hát thế mà cậu vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Người anh em A không nhịn được nói vào tai Môi Cầu bên cạnh: “Tạ Khai Hoài làm sao vậy? Buồn thảm thế, chẳng lẽ thất tình sao!”

Môi Cầu đáp: “Đúng vậy, thất tình đó.”

Người anh em A: “…”

Cậu ta sửng sốt một lúc mới nói: “Anh Tạ yêu lúc nào vậy? Sao tôi không biết gì?”

“Yêu đơn phương.”

“..Kích thích vậy á?” Người anh em A tiến lên nhỏ giọng hỏi Môi Cầu, “Cậu nói cho tôi nghe với, anh Tạ yêu thầm ai? Trường học tụi mình có nữ sinh nào có thể khiến anh Tạ thần hồn lạc phách như vậy?”

Môi Cầu lắc đầu đáp: “Ai nói nữ sinh trong trường chứ?”

“Gì? Chẳng lẽ người ngoài trường học?”

“Cũng không phải…” Môi Cầu nói đến đây thì nhìn Tạ Khai Hoài ủ rũ ngồi bên cạnh,  nhẹ giọng nói, “Là chị bạn tốt của cậu ấy, cái người đến lúc chúng ta đang chơi bóng rổ đó.”

Đối phương nghĩ ngợi một lúc mới có chút ấn tượng: “À, tôi nhớ ra rồi, chị gái nhỏ đó dáng vẻ rất xinh đẹp. Hóa ra anh Tạ thích thục nữ, khó trách lại xem thường nữ sinh trong trường.”

“Trời, cậu nói nhỏ thôi, đừng để cậu ấy nghe thấy, tránh khiến cậu ấy bị kích thích.”

Vừa nói dứt lời, Tạ Khai Hoài chợt bật dậy khỏi ghế. Mọi người trong phòng bao đều giật mình, đồng loạt nghiêng đầu nhìn cậu. Tạ Khai Hoài không nói gì, trực tiếp đi đến màn hình bên cạnh chọn bài hát, sau đó tắt bài đang phát.

Giây tiếp theo, trong phòng bao vang lên giai điệu vui nhộn của bài Liên Minh Mặt Trận Thất Tình.

Tạ Khai Hoài cầm micro hát lên. Những người còn lại trong phòng bao đều yên tĩnh cực kỳ, rất sợ quấy rầy cậu, bài hát chỉ hơn hai phút, Tạ Khai Hoài hát xong thì phòng bao vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt: “Anh Tạ hát hay lắm!”

“Chọn một bài nữa.”

“Anh Tạ muốn hát bài nào em chọn cho! Đàn Ông Khóc Không Phải Tội được chứ!”

Môi Cầu hung hăng đạp người đó một cái, đính chính nói: “Đừng nghe lời cậu ta, chúng ta chọn bài Chia Tay Vui Vẻ.”

Tạ Khai Hoài: “…”

Cậu đặt micro xuống, đi ra khỏi phòng bao. Môi Cầu sợ cậu nghĩ không thông nên đi theo. Tạ Khai Hoài không đi xa, ra ngoài sảnh KTV ngồi, Môi Cầu cầm lon coca lạnh đưa đến trước mặt Tạ Khai Hoài: “Cậu thích uống coca lạnh này.”

Tạ Khai Hoài nhìn rồi cầm lon coca lên: “Cảm ơn.”

Cậu mở nắp lon, tu một hơi, khí lạnh như băng lan từ đỉnh đầu ra toàn thân. Tạ Khai Hoài đặt lon coca xuống, thở ra một hơi: “Thoải mái quá.”

Môi Cầu quan sát cậu, lên tiếng khuyên nhủ: “Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải yêu thầm một nhành hoa.”

“..” Tạ Khai Hoài nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, “Cách thức an ủi của cậu quá cổ lỗ sĩ.”

“Hầy, đừng để ý nó cổ lỗ sĩ, nghe nó có lý là được.” Môi Cầu vỗ đùi, bày ra dáng vẻ người từng trải: “Chuyện yêu đương có to tát gì. Trong lòng thấy không thoải mái chỗ nào nói với anh đây.”

Tạ Khai Hoài nhìn cậu ta, Môi Cầu lập tức sợ hãi sửa lời: “Nói cùng em đây.”

Tạ Khai Hoài: “…”

Cậu trầm mặc một lúc, lại uống một ngụm coca to, rồi nói với Môi Cầu: “Chút nữa đi nhà ma với tôi.”

“Được…gì? Nhà ma?” Môi Cầu sợ nhất mấy thứ ma quái như vậy, bình thường xem phim ma đã sợ hãi mấy ngày liền, chứ đừng nhắc đến mấy thứ kích thích như nhà ma, “Chuyện này, anh Tạ ơi, nếu cậu muốn tìm trò kích thích, tôi có thể ngồi tàu lượn với cậu hoặc nhảy bungee cũng được!”

Đừng bảo cậu ta đi nhà ma là được.

“Không được.” Tạ Khai Hoài nói, “Lần trước tôi đi nhà ma với Thẩm Tâm mới nhận ra mình thích cô ấy. Diệp Tri Du nói với tôi đây là hiệu ứng cầu treo nên tôi muốn đi thử lần nữa, nói không chừng còn lấy độc trị độc, chữa hết bệnh của tôi thì sao?”

“Vậy à.” Môi Cầu còn nhớ chuyện Tạ Khai Hoài vào nhà ma với Thẩm Tâm, lúc đó video dìm hàng cậu do cậu ta quay, “Nhưng mà này anh Tạ, nếu là hiệu ứng cầu treo thật, vậy tôi đi cùng cậu, không biết cậu…”

“…” Tạ Khai Hoài vỗ bàn một cái, “Cậu đừng mơ!”

Môi Cầu: “…”

Cậu vẫn thích con gái nhá. 

Vì không để Tạ Khai Hoài bị đả kích nữa, Môi Cầu trượng nghĩa đi nhà ma mà Tạ Khai Hoài và Thẩm Tâm từng đi. Lúc mua vé Môi Cầu đã sợ, cuối cùng Tạ Khai Hoài cứng rắn kéo cậu ta vào.

Tạ Khai Hoài từng đi nhà ma này một lần, chuẩn bị sẵn tâm lý đụng phải mấy thứ bên trong, thật thần kỳ là cậu không còn sợ nữa. Nhưng Môi Cầu bị dọa sợ, luôn ở sau lưng cậu hét lớn, còn dọa hơn cả mấy người giả ma ở đây.

Lúc ra khỏi nhà ma, hồn vía Môi Cầu đã bay gần hết.

“Tôi nói chứ với can đảm này của cậu mà lần trước còn quay video dìm tôi được, chọc tôi à?” Tạ Khai Hoài thật sự không muốn nhận người này làm anh em tí nào, “Tôi phải đỡ cậu ra khỏi đây.”

Tạ Khai Hoài vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở video mình đã quay. Môi Cầu bị dọa sợ không nhẹ như cô vợ nhỏ tố cáo cậu: “Cậu còn không biết xấu hổ đi mắng tôi? Thử nghĩ xem tôi vì ai mà phải vào đầm rồng hang hổ này!”

“À.”

“Nhưng mà Tạ Khai Hoài này, tôi thấy vừa rồi cậu chẳng sợ gì, lần trước cậu sợ ghê lắm, không phải cậu đang giả vờ trước mặt chị gái xinh đẹp đó chứ? Tâm cơ quá sâu.”

“Ồ.” Tạ Khai Hoài liếc mắt, “Tạ Khai Hoài tôi khinh thường mấy người dùng thủ đoạn đó đấy.”

“Ồ.”

“Tôi nói này, hôm nay về nếu cậu có nảy sinh suy nghĩ không an phận nào với tôi thì đừng tưởng thật, chỉ là hiệu ứng cầu treo thôi.”

Môi Cầu: “…”

Cậu đã nói rồi, cậu chỉ thích con gái thôi. 

Đi ra khỏi nhà ma, Tạ Khai Hoài không về KTV mà trực tiếp bắt xe về nhà.

Cậu suy nghĩ cả một đường, cuối cùng về nhà gửi cho Thẩm Tâm một tin nhắn.

Tạ Khai Hoài: Bây giờ tôi tuyên bố, tôi không thích chị nữa. 

Thẩm Tâm:????

Thẩm Tâm: Cậu thích tôi khi nào?

Tạ Khai Hoài: “…”

Người phụ nữ xấu xa!TOÀN HOÀN VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc