NGÀY NÀO DIỆP TIÊN SINH CŨNG MUỐN TỎ TÌNH VỚI TÔI

Edit: Mộc Tử Đằng

Bầu không khí còn ngưng trệ hơn vừa rồi.

Vốn lúc đầu không ai nói câu nào, bây giờ dường như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Cả đoàn chỉ có mình tài xế không biết gì đang lái xe.

Thẩm Tâm là người phản ứng đầu tiên, cô đẩy Diệp Tri Du ra, đứng dậy khỏi ngực anh. Trong giây phút đôi môi mềm mại rời đi, trong lòng Diệp Tri Du bỗng dâng lên cảm giác lưu luyến ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ ràng được.

“Khụ…” Anh không được tự nhiên ho khẽ một tiếng, chủ động giải thích: “Vừa rồi cô không đứng vững nên tôi muốn đỡ cô.”

Thẩm Tâm nhìn anh chằm chằm không nói gì, tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra vành tai cô hơi ửng đỏ.

Cô biết vừa rồi chỉ là chuyện bất ngờ, dựa theo phong cách tự luyến trước sau như một của Diệp tiên sinh thì anh không nói cô cố tình ngã vào ngực anh, cố ý hôn anh đã là tốt lắm rồi.

Nhưng mà…vừa rồi cả xe đều nhìn thấy, mặt mũi cô biết để đâu!

Thẩm Tâm thật sự muốn bảo tài xế ngừng xe, sau đó chạy một mạch về nhà chôn đầu vào trong chăn, nhưng thực tế cô không thể làm thế.

Không những không thể mà cô còn phải ở cạnh mấy người trong xe này đến tận một tuần lễ cơ.

Shachiku* đúng là quá khó khăn.

(Shachiku 社畜: Đây là ngôn ngữ mạng của Nhật Bản, ý chỉ một người đi làm quá sức nhưng lương thì thấp tè, bị công ty tận dụng triệt để nhưng vẫn mù quáng trung thành với họ. Từ này dùng để mỉa mai/chế giễu những người làm việc như thế hoặc những công ty như thế).

“À, chỉ hiểu lầm hiểu lầm thôi.” Giám đốc Lục rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, đi lên dàn xếp, “Mọi người đều là người trẻ tuổi, đừng nên để trong lòng.”

Lúc này anh ta không để Thẩm Tâm đi mở lời với Diệp Tri Du nữa, anh ta cảm thấy Thẩm Tâm còn cần khuyên bảo hơn cả Diệp Tri Du.

Anh ta kéo Thẩm Tâm ngồi xuống hàng sau, sau đó cười lúng túng đứng giữa xe, chủ trì đại cuộc: “Còn một lúc nữa chúng ta mới đến sân bay, không bằng mọi người cùng nghe vài bài hát để thư giãn nhé.”

Trên người giám đốc Lục không có gì khác, chỉ có danh sách bài hát trong điện thoại. Anh ta chọn một bài hát, mở âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất.

“Em là đóa hoa trong lòng anh, anh muốn được mang em về nhà(1)…”

Không khí tế nhị trong xe dần thả lỏng ra.

Trong tiếng ca bên trái vẽ rồng bên phải vẽ cầu vòng(1), mọi người cùng ăn ý bỏ qua chuyện vừa rồi.

((1): Đây là lời bài hát Sói Hoang Disco – Nhạc siêu hay đó, mọi người nên nghe thử).

Trái tim của Thẩm Tâm cuối cùng không còn đập nhanh nữa.

Trên xe dần dà có người bắt đầu chuyện trò, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười. Do Diệp Tri Du có khí thế quá mạnh mẽ, vẫn luôn ngồi bên chỗ gần cửa sổ, cũng không có ai đi đến bắt chuyện với anh.

Chu Oánh ngồi trước anh hai hàng ghế, làm như vô tình liếc trộm anh lần nữa.

Lương Thiến Thiến ngồi bên cạnh Chu Oánh sớm đã nhận ra hành động nhỏ này của cô ta, bèn cố ý trêu chọc: “Cậu nhìn gì vậy??”

“Không có gì đâu, chỉ muốn hoạt động chút thôi.” Chu Oánh ngại nói cho cô nàng biết mình đang nhìn Diệp Tri Du.

Chu Oánh và Lương Thiến Thiến cùng tham gia chuyến du lịch xem mắt lần này, hai người thầm nghĩ không tìm được người thích hợp thì xem như đi du lịch với bạn thân cũng được.

Lương Thiến Thiến không thẳng thắn vạch trần cô ta, cô nàng cũng trộm liếc nhìn Diệp Tri Du, sau đó giấu giếm cười với Chu Oánh: “Không phải vừa rồi cậu nói sẽ không suy xét đến người không có khái niệm thời gian như Diệp tiên sinh sao?”

“…” Chu Oánh theo bản năng phản bác lại, “Do vừa rồi tớ không biết anh ấy đẹp trai như này.”

Lương Thiến Thiến “phụt” một tiếng bật cười: “À, đúng là nhìn đẹp trai thật, nhưng mà quá đẹp trai rồi.”

Chu Oánh nói: “Đẹp trai còn không được sao”

Lương Thiến Thiến lắc đầu: “Dù gì tớ cũng không nắm được, tớ vẫn nên tìm một người trung quy trung củ*thôi.”

(Trung quy trung củ: phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, khá khuôn phép).

Chu Oánh gật đầu, lại quay sang nhìn Diệp Tri Du.

Nhưng cô ta chỉ thích người đẹp trai.

Cả một đường nghe danh sách nhạc không biết là thịnh hành hay xưa cũ của quản lý Lục, cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài sân bay. Sau khi Thẩm Tâm xuống xe, cô trông thấy Diệp Tri Du đứng đằng trước bèn theo bản năng đi lướt qua anh, nói với mấy người khác: “Mọi người lấy xong hành lý của mình thì chúng ta vào phòng VIP chờ máy bay, trong sân bay đã sắp xếp người chuyên trách giúp chúng ta làm thủ tục và ký gửi hành lý.”

Cô nói xong thì giơ lá cờ nhỏ của đoàn du lịch lên, đi đầu cả đoàn. Diệp Tri Du liếc nhìn cái chóp nhọn trên lá cờ, rồi kéo hành lý đi ở cuối đoàn người.

Trải qua việc giao lưu trên chặng đường vừa rồi, trong đoàn đã có vài người có thiện cảm lẫn nhau, lúc này họ đang đi chung cặp trò chuyện với nhau. Chu Oánh ôm ba bó hoa hồng trong tay, cố gắng bước chậm hơn, chờ đợi Diệp Tri Du ở sau lưng.

Chu Oánh làm việc ở xí nghiệp nhà nước, dáng người khá đẹp, mấy người đàn ông trong đoàn đều nhắm cô ta làm mục tiêu. Hiện tại cô ta là vị khách nữ nhận được nhiều hoa hồng nhất.

Trước đó Chu Oánh còn hơi vui vẻ, nhưng bây giờ trong lòng cô ta đã không còn vui mừng như vừa nãy.

Cô ta chỉ muốn nhận được bó hoa hồng trong tay Diệp Tri Du.

Cô ta biết người đàn ông có điều kiện như Diệp Tri Du thì yêu cầu chắc chắn rất cao, nên anh vẫn chưa tặng đóa hoa hồng trên tay mình cho ai. Tới tham gia đoàn xem mắt này, hiển nhiên ai cũng sẽ âm thầm so sánh mình và người khác, phân tích ưu khuyết điểm của bản thân. Chu Oánh cảm thấy người xinh đẹp nhất đoàn này là cô ta, còn đàn ông tìm bạn gái thì yêu cầu đầu tiên không phải là xinh đẹp hay sao?

Cô ta muốn bắt chuyện với Diệp Tri Du, nhưng nghĩ ra vài cách thức vẫn không thấy hài lòng. Ngay trong lúc đang suy nghĩ, cô ta nhạy bén nhận ra trong đoàn còn có một khách nữ khác cũng muốn ra tay với Diệp Tri Du!

Công ty du lịch đưa cho mỗi thành viên một bó hồng, không chỉ khách nam được tặng hoa cho khách nữ, mà cả khách nữ cũng giống vậy có thể tặng hoa cho khách nam mình thích. Chu Oánh phát hiện ra có người muốn nhanh chân đến trước, nên không thèm quan tâm trù tính ra một đoạn đối thoại hoàn mỹ nữa, cô ta trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Tri Du, cười cười với anh: “Anh là Diệp tiên sinh đúng không?”

Cô ta tiến lên, quả nhiên một khách nữ khác liền dừng bước. Trong lòng Chu Oánh cực kỳ đắc ý, nhưng không biểu lộ ra ngoài, vẫn luôn cười tươi nhìn Diệp Tri Du. Diệp Tri Du nghe thấy có người hỏi tới mình, nên dời tầm mắt khỏi lá cờ nhỏ ở phía trước cách đó không xa: “Cô là?”

Chu Oánh cười chào hỏi với anh: “Xin chào anh, tôi tên là Chu Oánh, cũng là người trong đoàn xem mắt, rất hân hạnh được làm quen với anh.”

Diệp Tri Du gật đầu một cái, rất lịch sự nói: “Cũng rất hân hạnh được biết cô.”

Chu Oánh cảm thấy thái độ của anh hơi lạnh nhạt, nhưng cô ta hiểu được, người ưu tú từ tước giờ không dễ tiếp cận đến vậy: “Đây là lần đầu anh đi đảo M sao?”

“Ừ.”

“Tôi cũng vậy, nghe nói cảnh biển bên đó rất đẹp, còn được lặn biển nữa. À đúng rồi, bạn tôi nói tôm hùm ở đó cực kỳ ngon.” Cô ta trò chuyện với Diệp Tri Du rất tự nhiên, ánh mắt khi có khi không cố tình liếc nhìn bó hoa hồng trên tay anh.

Nhưng đến cuối Diệp Tri Du vẫn không tặng hoa cho cô ta.

Thẩm Tâm và nhân viên ở sân bay cùng giúp mọi người hoàn tất thủ tục lên máy bay và ký gửi, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Bầu không khí trong đoàn rất tốt, mọi người tựa như đã tìm được mục tiêu. Đặc biệt là Chu Oánh, bên người cô ta có tận ba người đàn ông vây quanh, xem ra là cố cướp về tay đây.

Còn nhìn sang Diệp tiên sinh, anh lẻ loi ngồi uống sữa trên salon.

Thẩm Tâm tin chắc không phải anh không được hoan nghênh, mà anh là một đóa cao lãnh chi hoa*, người bình thường không dám hái bừa.

(Cao lãnh chi hoa: Một đóa hoa đpẹ nơi núi coa hiểm trở, thu hút ánh nhìn của mọi người).

Dường như phát giác ra ánh mắt của Thẩm Tâm, Diệp Tri Du ngước mắt lên nhìn về phía cô. Đầu tiên Thẩm Tâm chợt giật mình, khi chạm vào tầm mắt của anh, cô lập tức nhớ lại nụ hôn quạ đen trên xe.

Cô vội vàng dời mắt đi, cứ như anh đang dùng ánh mắt hôn môi cô vậy.

Gần đến giờ, Thẩm Tâm tập họp mọi người lại cùng đi qua trạm hải quan. Diệp Tri Du uống hết ly sữa trong tay rồi đứng dậy bước đi. Do có nhân viên chuyên cần dẫn bọn họ qua trạm hải quan nên Thẩm Tâm đi cuối hàng, để tiện quan sát có ai đi lạc đoàn không.

Người đi lạc không có, ngược lại thấy Diệp Tri Du bỏ quên bó hoa hồng trên bàn.

Thẩm Tâm cầm hoa hồng lên, đuổi theo gọi Diệp Tri Du lại: “Diệp tiên sinh, anh quên cầm theo hoa hồng này.”

Diệp Tri Du dừng chân nhìn cô, sau đó cười lên: “Tình nguyện nói chuyện với tôi rồi à?”

“…” Thẩm Tâm không muốn để ý tới anh nữa.

“Thật sự vừa rồi tôi không cố ý.”

“A a a a anh đừng nói mà!” Thẩm Tâm cắt ngang lời anh.

Diệp Tri Du không nói nữa, liếc nhìn bó hoa hồng trên tay cô, nói: “Tặng hoa cho cô đó, cầm qua kiểm tra an ninh không tiện lắm.”

Thẩm Tâm: “…”

Có thể mang hoa tươi lên máy bay mà, có gì mà không tiện? Cô thấy anh lười cầm thì có.

Thế là cô cất hoa vào sau balo của mình rồi đi theo đoàn.

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, quá trình kiểm tra an ninh diễn ra rất thuận lợi, Diệp Tri Du đứng ở cuối hàng, là người cuối cùng qua trạm hải quan. Vừa đến lượt anh bỗng có một người đàn ông mặc âu phục đen quen thuộc nhìn đông ngó tây đi qua bên này.

Diệp Tri Du tăng nhanh bước chân, nhân viên hải quan cực kỳ điêu luyện, cả quá trình kiểm tra chỉ mất mười mấy giây.

“Ở bên đó!” Người đàn ông mặc âu phục đen phát hiện ra Diệp Tri Du bèn hô lên rồi đuổi theo. Diệp Tri Du đã qua cổng hải quan, lúc này anh đứng bên trong, tựa như đang cách một khung trời với họ.

Nhìn dáng vẻ cuống cuồng của họ khi rõ ràng thấy anh ngay trước mắt mà vẫn không bắt được anh, Diệp Tri Du vẫy tay với họ. Sáng nay trên đường đi tâm tình của anh rất tệ, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm tình của anh đã tốt hơn nhiều, ngay cả khi thấy họ, cũng thấy dáng vẻ này của họ còn đáng yêu hơn buổi sáng nhiều lần.

Người đuổi theo anh không nghĩ thế, giờ phút này Diệp Tri Du trong mắt họ chính là một cái meme sống động—Tới bắt tôi đi.jpg.

Kỳ thực hơi bị thiếu đòn.

Thẩm Tâm cũng nhìn thấy mấy người áo đen đó, không ngờ họ vẫn luôn truy đuổi theo Diệp Tri Du.

….Này là quá lo lắng khi tiền trong nhà không ai thừa kế ư!

Mấy người mặc đồ đen không qua trạm hải quan được, nên nhanh chóng xoay người rời đi, Thẩm Tâm đi qua kiểm tra an ninh cũng không để ý tới họ nữa, mà cùng nhân viên trong đoàn đi lên máy bay.

Lương Thiến Thiến đi bên cạnh Chu Oánh, dùng khủy tay đụng vào người cô ta: “Này, Từ Bác trong đoàn chúng ta hình như không vừa ý nữ hành khách nào hết ý, chỉ vừa ý hướng dẫn viên du lịch của chúng ta thôi.”

Chu Oánh nghe nói thế bèn tò mò nhìn theo tầm mắt cô ta, Từ Bác thật sự đi chung với hướng dẫn viên Thẩm.

Chu Oánh không biết Từ Bác, chỉ nghe nói trình độ học vấn của anh ta hình như rất cao, dáng người trông đàng hoàng, ban đầu Lương Thiến Thiến còn định phát triển thêm với anh ta.

“Cậu nói xem đây là đoàn xem mắt, mà công ty du lịch lại cử tới một hướng dẫn viên xinh đẹp như vậy làm gì?” Lương Thiến Thiến cảm thấy mình muốn biến thành một yêu tinh chanh*.

(Yêu tinh chanh: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người hâm mộ người khác, đồng thời cũng chứa ý tự giễu kiểu như ăn không được nho bèn chê nho chua ý).

Chu Oánh cười cười, an ủi cô ta: “Tự do yêu đương mà, người ta vừa ý hướng dẫn viên cũng dễ hiểu thôi. Vả lại hướng dẫn viên Thẩm chưa chắc đã vừa ý anh ta đâu.”

Lương Thiến Thiến hừ một tiếng: “Người này là Từ Bác, nếu đổi lại là Diệp tiên sinh vừa ý hướng dẫn viên du lịch, liệu cậu còn nói vậy không?”

Cô ta nhắc tới Diệp tiên sinh, Chu Oánh lại không nhịn được nhìn Diệp Tri Du, nhìn một cái, cô ta chợt phát hiện ra bó hoa hồng trên tay Diệp Tri Du đã không! Thấy! Đâu!

Chu Oánh nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai cầm nhiều thêm một bó hoa hồng. Người trong cuộc là Diệp Tri Du không hề chú ý tới cô ta, anh nhìn về phía Từ Bác và Thẩm Tâm, sau đó nhấc chân đi qua phía Từ Bác.
Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Ối ôi! ←Xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc