NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Tiết của chủ nhiệm lớp chính là tiết đầy đủ chuyện vớ vẩn, chuông tan học đã reo được 5 phút, mà bên kia vẫn đang tự mình nói những chuyện râu ria.

Cái khó đoạt nhất trong trường chính là cơm trưa, đội ngũ xếp một hàng dài ở cửa, số lần dì bán cơm vung tay gắp đồ ăn cũng không nhiều bằng số học sinh ở cửa.

Rất nhiều lúc không có cơm để ăn, chỉ có thể mua một ổ bánh mì.

Khi Tưởng Du tới nhà ăn, các dì đã bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.

Anh chạy nhanh đến quầy của dì ngày thường hay hỏi thăm mình, dò hỏi: “Dì ơi, dì còn đồ ăn không ạ?”
Dì không kiên nhẫn ngẩng đầu, sau khi thấy Tưởng Du, gương mặt lộ ra lo lắng: “Tiểu Du, con vẫn chưa ăn sao?”
“Dạ, thầy giáo dạy quá giờ….” Anh thở dài, vẻ mặt vô cùng đáng thương khiến trong lòng dì tràn đầy không nỡ.

“Con đợi chút.”
“Đây là dì để lại, con lấy ăn trước đi.”
Trên đĩa có thịt bò, khoai tây cùng với cơm trắng.

Anh vội vàng cảm ơn.

Đợi anh đi rồi, dì thở dài: “Tiểu Đình không có cơm ăn rồi.”
Câu nói này được Tưởng Du nghe thấy, nhưng anh không biết Tiểu Đình là ai.

Chỗ ngồi đều bị chiếm hết, chỉ còn vài chỗ ở trong góc.

Tưởng Du cầm cơm đi qua một vòng, đến quầy bán quà vặt, anh liền đi trở về.

Ở chỗ đối diện quầy bán quà vặt anh thấy một gương mặt quen thuộc.

Hắn đang ăn cơm, nói chính xác hơn là đang kén ăn, đem toàn bộ rau cần lấy ra đặt trên đĩa.


“Phó Thành, trùng hợp quá.” Anh đặt đĩa cơm xuống trước mặt đối phương, cười nói.

Phó Thành nghe thấy giọng nói liền cau mày, loay hoay với thức ăn trong đĩa một lát rồi bắt đầu ăn.

Tưởng Du ngược lại không ngại, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Để ý thấy Phó Thành vẫn còn đang chọn rau cần, động tác thong thả mà kiên định.

“Cậu không ăn thì đừng gọi, phí lắm.”
Phó Thành hơi ngẩng đầu, mắt đối diện với Tưởng Du: “Là dì tặng.”
Hắn căn bản chưa kịp từ chối, một thìa lớn rau cần đã trực tiếp bỏ vào đĩa cơm, trộn chung với thịt lợn.

Hắn không thể không ăn, chỉ có thể gắp từng cái ra.

“Là dì ở trong góc phải không?” Tưởng Du lén nói.

“Ừm.”
Phó Thành gắp một miếng thịt lợn bỏ vào trong miệng nếm thử, mùi vị của rau cần…….

Hắn im lặng một lúc rồi buông đũa xuống.

Đang chuẩn bị đứng lên, Tưởng Du lại bắt lấy đĩa cơm của hắn, khó hiểu hỏi: “Không ăn?”
“Ừm, đều là mùi rau cần.” Sau khi hắn nói đến rau cần mày cũng nhăn theo.

“Quá lãng phí rồi.” Tưởng Du nhìn một đĩa lớn đồ ăn, mới ăn có mấy miếng, trong đó vẫn còn rất nhiều thịt lợn.

“Hay là tôi đổi với cậu nhé?”
Phó Thành nheo mắt, không suy nghĩ mà trực tiếp từ chối.

“Aizzzz! Cậu như thế là lãng phí đồ ăn nha.” Tưởng Du kích động nói: “Hơn nữa đĩa cơm này tôi vẫn chưa có đụng vào, rất sạch.”

“…………” Phó Thành liếc mắt nhìn đĩa cơm của anh, nhớ tới lúc nãy Tưởng Du chỉ lo phàn nàn về chủ nhiệm lớp, hoàn toàn chưa đụng tới.

Hơn nữa lúc này bánh mì chỗ quầy quà vặt chắc cũng đã bán hết rồi.

Tưởng Du thấy hắn do dự, nhanh chóng đem đồ ăn đổi lại, cầm lấy đôi đũa gắp rau cần đã bị lấy ra ăn một ngụm to.

Anh không ghét cũng không thích rau cần, chỉ là cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, ngon miệng.

Bởi vì dì ở trong góc đặc biệt thích những người đẹp trai, cho nên thịt trên đĩa của Phó Thành rõ ràng nhiều hơn những bạn học khác.

Phó Thành nhìn Tưởng Du ăn ngon miệng, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Ngồi trở lại ghế, cầm đũa ăn thịt bò và khoai tây trên đĩa.

Khoai tây được hầm vừa phải, rất mềm.

Hắn nâng mắt nhìn Tưởng Du một cái, khoé miệng hơi cong lên.

Các bạn học bên trong nhà ăn dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Tưởng Du đã ăn xong, ôm má nhìn Phó Thành đang chậm rãi ăn.

Anh cũng không sốt ruột, xem hắn thành một bức tranh phong cảnh.

“Vị của nó như thế nào?”
“Không có vị.” Phó Thành buông đũa, lau môi.

Tưởng Du gật gật đầu: “Chắc là dì quên bỏ muối, nhưng đến nhà ăn cuối cùng còn có đồ ăn là đã may rồi.”

“Ừm.” Phó Thành bưng đĩa cơm lên, vừa nhấc chân liền dừng lại, quay đầu nhìn Tưởng Du vẫn còn đang ngẩn người: “Không đi?”
“Đi đi đi!” Tưởng Du kích động theo sát phía sau.

Trong giờ nghỉ trưa, khuôn viên trường vô cùng yên tĩnh.

Hai người đi trên sân trường, chân đạp lên những chiếc lá rơi.

Phó Thành một đường không nói gì, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ đáp lại những câu hỏi của Tưởng Du.

Đột nhiên một con mèo cam nhỏ từ trong bụi cỏ chạy đến, tự giác đi đến bên chân của Phó Thành, cái đuôi quấn vào mắt cá chân của hắn, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ, meo meo kêu to.

Bộ dáng Phó Thành kiểu tập mãi thành quen, từ trong túi lấy ra một bao thức ăn cho mèo được gói bằng túi ni lông, bên trong còn có một con cá khô nhỏ.

Hắn ngồi xổm xuống, không chạm vào đầu mèo nhỏ, trực tiếp đặt thức ăn cho mèo xuống đất.

Ngửi được mùi thức ăn mèo, hai mắt mèo cam nhỏ miễn cưỡng rời khỏi Phó Thành, chạy lại chỗ đất đặt thức ăn mèo.

“Nó là do cậu nuôi hả?” Đây là lần đầu tiên Tưởng Du nhìn thấy một Phó Thành như vậy, cố ý đem thức ăn cho mèo đặt trong túi………
“Không phải.” Phó Thành nhấc chân đi về phía trước.

“Tôi cảm thấy nó rất dễ thương, có thể đặt một cái tên được đấy.” Tưởng Du sờ sờ cằm, đại não chuyển động rất nhanh: “Hay gọi nó là Mimi?”
“……Khó nghe.”
“Quả Quả?” Tưởng Du vươn tay chọt chọt đầu mèo nhỏ.

Lông xù xù, hơn nữa còn vô cùng ấm áp.

Trong lòng bắt đầu hưng phấn, trực tiếp dùng bàn tay to sờ sờ đầu mèo nhỏ.

Anh đặc biệt thích những vật nuôi nhỏ, nhưng điều kiện trong nhà lại không cho phép nuôi.

“Phó Thành, cậu xem nè, đuôi của mèo nhỏ quấn lấy tay của tôi nè.”
Phó Thành khẽ nhúc nhích đầu, khoé mắt liếc nhìn đối phương.

Tưởng Du dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, ánh mắt trong suốt lại vì mèo nhỏ mà lấp lánh như sao.


Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người muốn tiếp cận thế giới của anh, nhưng lại sợ làm phiền đến thế giới ấy.

“Có dễ thương không?” Tưởng Du hỏi, hai tay ôm lấy mèo nhỏ vừa mới ăn xong cá khô.

Ánh mắt Phó Thành dừng ở trên mặt đối phương, hồi lâu cũng không đáp lại.

“Phó Thành?”
“Ừm……dễ thương.” Phó Thành cụp mắt xuống, lặng lẽ đứng bên cạnh Tưởng Du, nhưng ánh mắt không còn nhìn về phía anh nữa mà ngơ ngác nhìn về phía cây cối xung quanh, không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên một bạn nữ chạy ra từ trong ngõ, miệng luôn kêu meo meo, lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở bên chân Tưởng Du.

“Tiểu Đình!” Bạn nữ muốn bước tới nhưng lại ngại có hai bạn nam ở đây.

Tay Tưởng Du dừng lại, nhìn bạn nữ xong lại nhìn con mèo nhỏ dưới chân.

Tiểu Đình? Hình như tên này nghe quen quen.

Trong đầu anh hiện lên lời nói của dì bán cơm, chẳng lẽ đĩa cơm khoai tây với thịt bò là để lại cho con mèo nhỏ này?
Nhưng……đều bị Phó Thành ăn hết rồi.

Chẳng lẽ hắn nói không có mùi vị là bởi vì…….

“Đây là mèo của cậu à?” Tưởng Du hỏi.

Bạn nữ lắc đầu, có chút mất tự nhiên nói: “Tiểu Đình là con mèo hoang trong trường, bình thường là do dì bán cơm phụ trách nuôi nấng.

Nhưng hôm nay dì nói đĩa cơm dì cố ý chuẩn bị đã bị một bạn nam…….”
“Ra là vậy!” Tưởng Du đột nhiên đứng lên, lớn tiếng đáp, không để ý đến động tác nhỏ của Phó Thành, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Ừm.” Bạn nữ gật gật đầu, sau đó nhìn thấy thức ăn mèo trên mặt đất, có chút kích động nhìn về phía Tưởng Du: “Cậu là bạn học thường xuyên chăm sóc mèo nhỏ sao?”
“Tôi? Không phải, không phải.” Tưởng Du vội vàng phủ nhận, vừa định giới thiệu Phó Thành thì đối phương không nói một lời đã rời đi rồi.

Tưởng Du gật đầu xin lỗi, đuổi theo Phó Thành mặt lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc