NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Sáng sớm, Tưởng Du ngáp dài ngáp ngắn ra khỏi nhà, theo sau là em trai Tưởng Chu.

“Anh hai, sao đêm qua anh còn về muộn hơn cả mẹ nữa vậy?” Tưởng Chu tò mò hỏi, hôm qua cậu vẫn luôn đợi anh hai về nên ngủ lúc nào không hay, là mẹ đã đánh thức cậu.

Cánh gà hôm qua anh hai hứa được mẹ hâm nóng lại rồi ăn cùng với sữa và bánh mì.

“Gặp được một bạn học, nên tán gẫu vài câu.” Tưởng Du nhẹ nhàng xoa đầu em trai.

Tưởng Chu gật đầu, không tiếp tục chất vấn nữa.

Sau đi đưa em trai lên xe buýt, Tưởng Du dựa vào một cây cột đứng ngáp.

Tối hôm qua về nhà trễ, lúc làm xong bài tập đã là nửa đêm, mới vừa ngủ thì trời đã sáng.

Xe buýt tuyến 18 từ từ đi tới dừng trước mặt Tưởng Du.

Anh vừa mới bước lên, nhìn thấy một bà cụ phía sau, tự giác lui về một chút.

Sau khi lên xe, anh nhìn lướt qua các chỗ ngồi, ánh mắt dừng ở trên người Phó Thành đang đọc sách.

Hơn nữa đối phương cũng đang nhìn anh.

Tưởng Du thoáng kinh ngạc, từ trước đến nay anh luôn đi xe tuyến 18 này nhưng cũng không thấy hắn.

Nghĩ đến phản ứng hôm qua của đối phương, anh cười khẽ, đi nhanh đến bên cạnh Phó Thành: “Chào.”
Không đợi người chú ý tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.

“……….” Phó Thành nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi thẳng một đường, gió ban mai từ cửa sổ thổi vào khiến Tưởng Du thấy buồn ngủ.

Sau khi ngáp vô số cái, anh chọt chọt vai Phó Thành, nhích lại gần nói: “Đến trạm thì đánh thức tôi.”
Phó Thành: “…………”
Tưởng Du dựa đầu vào ghế, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Trên đường đi, tiếng xe run rẩy và tiếng còi xe không đánh thức được anh, hàng mi dài rủ xuống trên khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Gió thổi tung tóc mái, để lộ ra vầng trán trơn bóng.

Cảnh tượng này khiến không ít nữ sinh trong xe kích động, muốn lấy điện thoại ra để chụp ảnh.

Phó Thành đang đọc sách ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Tưởng Du đang ngủ say, trực tiếp dùng chân đá đối phương một cái.

Chỉ thấy Tưởng Du nhíu nhíu mày, nghiêng đầu dựa sang hắn.

Phó Thành nhanh chóng ngồi thẳng người, dư quang thấy đầu của Tưởng Du bị đập vào ghế, anh bị đau tỉnh dậy.


Nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng thở đều của anh.

“Trạm tiếp theo, trung học A tới rồi.”
Sau khi nghe được tiếng loa Phó Thành dừng một chút, nhìn lén Tưởng Du ngủ bên cạnh, rồi ấn chuông xuống xe.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, hắn nhìn Tưởng Du mười lần, sợ đối phương đột nhiên tỉnh lại.

Xe chậm rãi dừng lại, Phó Thành cẩn thận cầm cặp sách lên, cố gắng bước qua khỏi đùi của Tưởng Du.

Mới vừa bước thành công một chân, chuẩn bị thu một chân khác lại, người dưới thân run lên một cái, chậm rãi mở mắt ra.

Tưởng Du vẫn còn đang buồn ngủ nghi hoặc nhìn về phía Phó Thành, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã đến cổng trường.

Anh lập tức tỉnh táo lại, ghét bỏ nhìn về phía đối phương.

Giây tiếp theo, ánh mắt ghét bỏ biến thành giảo hoạt, anh ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, lần đầu tiên cảm thấy nam sinh có thể gầy như vậy: “Phó Thành, vừa nãy tôi mơ thấy cậu cưỡng hôn tôi.”
Người trong xe: “!!”
Tất cả tầm mắt đều nhìn về phía Phó Thành đang đứng.

Phó Thành đẩy Tưởng Du sang một bên, nổi giận đùng đùng chạy xuống xe, trong lúc đó còn đá Tưởng Du một cước.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người da mặt dày như vậy!
Tưởng Du che chân bị đá đau chạy xuống xe, vẻ mặt không biết xấu hổ mà đuổi theo Phó Thành.

“Phó Thành, đợi tôi với.”
Chân dài nháy mắt đã bắt kịp đối phương, thu hút ánh mắt tức giận của Phó Thành.

- ---
Phòng học của Tưởng Du và Phó Thành ở cùng một tầng, nhưng mỗi người lại bá chủ một bên hành lang.

Trên cầu thang, Tưởng Du vẫy vẫy tay với Phó Thành: “Học chăm chỉ vào nhé.”
“Nhàm chán.”
Tâm trạng Tưởng Du vô cùng tốt, ngâm nga đi vào phòng học.

Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tịch Lâm, anh xách cặp đi đến chỗ của cậu: “Bị gì vậy?”
Tịch Lâm lắc đầu, chỉ vào Nguyên Xuyên đang ngẩn người, nói nhỏ: “Tỏ tình thất bại.”
“Không thể nào.”
“Vân Tảo đã quen với một tên lưu manh, rõ ràng là từ chối Nguyên Xuyên rồi.” Tịch Lâm tiếc nuối nói, lấy điện thoại từ trong túi ra mở một bức ảnh vừa mới lưu.

Bên trong là một chàng trai với mái tóc nhuộm vàng ánh kim, trang điểm đậm, nghiêng đầu, tóc mái xéo che mất nửa khuôn mặt.

Vẻ mặt Tưởng Du khiếp sợ: “Cái này…….”
“Bạn trai mới của Vân Tảo.”
Cái tên Vân Tảo thường nghe được từ miệng của Nguyên Xuyên, Tưởng Du chưa thấy qua đối phương, cũng không cảm thấy hứng thú.

Vẫn tưởng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, cho đến khi nhìn thấy bức ảnh, anh ngạc nhiên nhìn bức ảnh hồi lâu cũng không tìm được lời để nói.

“Không thể nào, Vân Tảo thích con trai lưu manh như thế?”

“Ừ, cho nên Nguyên Xuyên cũng muốn để kiểu tóc tương tự.”
Tưởng Du sặc nước bọt, không ngừng ho khan.

Trong suy nghĩ của anh, cái đầu tóc húi cua của Nguyên Xuyên vạn năm không thay đổi, đặt tay lên đấy có xúc cảm rất tốt.

Huống chi cậu ta thân cao 1m82, lại thường xuyên rèn luyện thân thể, hiển nhiên mặc quần áo có vẻ gầy nhưng cởi ra lại có thịt.

Nếu một ngày nào đó tóc húi cua của cậu ta bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, bôi phấn mắt dày đặc lên mắt, anh sẽ giả vờ như không quen biết đối phương.

Rất kinh khủng.

Tịch Lâm ghét bỏ nhìn Nguyên Xuyên: “Mẹ nó không cho phép, nói nếu nhuộm tóc thì sẽ cạo hết những sợi tóc còn lại, bà không ngại nhổ từng cọng một.”
“Rất lợi hại.” Tưởng Du không khỏi kính nể giơ ngón tay cái lên.

Tịch Lâm đẩy đẩy Tưởng Du, thu hồi sự lơ đãng lại: “Mày đi khuyên nhủ đi, từ sáng đến giờ rồi.”
Tưởng Du nhún vai: “Ừ, để tao thử xem sao.”
Anh mỉm cười nhảy qua chiếc ghế trước mặt rồi ngồi lên bàn của Nguyên Xuyên.

“Hey, Nguyên Xuyên, lát nữa tan học đi chơi bóng rổ đi.”
Nguyên Xuyên hơi quay đầu lại, hốc mắt ướt át vẫn chưa khô hết, ủ rũ nói: “Thôi, tao không có tâm trạng.”
“A ha, được.”
Tưởng Du xấu hổ nhảy xuống khỏi bàn, lúc định rời đi thì một bàn tay kéo góc áo của anh lại.

Anh cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Xuyên, trên cánh tay nổi hết cả da gà.

“Tưởng Du.”
“Hả…..” Tiếng đáp lại của anh có chút run rẩy.

Nguyên Xuyên im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Mày từng thích ai đó chưa?”
Tưởng Du & Tịch Lâm: …………..

“Có không?” Hốc mắt Nguyên Xuyên lại ướt.

Tưởng Du lắc đầu, trả lời: “Tao chỉ yêu chính mình.”
“Haizzzz.”
Nguyên Xuyên lại thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đám mây trắng đó giống Vân Tảo quá.”
“…………”
“Mày coi, cái cây kia bị cắt tỉa, có giống Vân Tảo lúc đang cười không?”
“…………” Tưởng Du quyết định rời đi.

Sau khi Nguyên Xuyên dùng đám mây với lá cây để so sánh, Tưởng Du cảm thấy bộ dáng của Vân Tảo có chút nhấp nhô.

Kết quả của các bài kiểm tra giữa kỳ trước đó đã được công bố, năm trăm cái tên đứng đầu đã được đăng trên bảng thông báo.

Bảng xếp hạng này, Tưởng Du một chút hứng thú cũng không có, chỉ biết là mình đứng nhất lớp.


Lần này, để khuyên bảo Nguyên Xuyên, anh đã lãng phí thời gian làm bài tập của mình để cùng nhau đi xem kết quả.

Trước bảng thông báo, có vô số bạn học cùng kiểm tra thứ hạng, có buồn có vui.

Vài học bá nâng kính mắt, đứng trước bảng thông báo nói về độ khó của đề bài, chặn các học sinh khác ở phía sau.

“Nhường một chút đê.” Tịch Lâm đi phía trước mở đường, thấy nhóm học bá không để ý tới, trực tiếp chen qua giữa họ.

Khi bọn họ muốn tranh cãi, thì thấy Nguyên Xuyên cùng Tưởng Du ở phía sau đành im miệng rời đi.

Một người là đội trưởng quyền anh, một người là học bá lần nào cũng đứng thứ hai toàn khối, đắc tội bên nào cũng không được.

Tịch Lâm bắt đầu nhìn từ phía dưới, điểm của cậu với Nguyên Xuyên cũng không khác nhau mấy, đều là người luôn tách ra khỏi lớp học.

“Tìm thấy tao rồi.” Cậu chỉ vào hạng 450 hưng phấn nói.

“Ừ, có tiến bộ.” Tưởng Du khen ngợi.

“Ha ha, tao liều mạng để học đấy.” Một khi Tịch Lâm được khen, cả người đều trở nên đắc chí.

Sau đó cậu bắt đầu hướng lên trên tìm Nguyên Xuyên, sau khi tìm được tên, nụ cười liền biến mất.

“Nguyên Xuyên hạng 439? Tao chỉ kém nó có 2 điểm thôi, lại thua 11 hạng?”
“Bình thường, mười người còn có thể bị rơi hạng bởi 1 điểm.” Tưởng Du thản nhiên nói.

“Biết vậy tao đã vẽ thêm một đường phụ trợ, một điểm cũng là điểm.” Tịch Lâm hối hận nói.

Tưởng Du không để ý tới cậu, đi tới trước bảng thông báo.

Anh vẫn là hạng hai.

Thua Phó Thành 10 điểm, hơn vị trí thứ ba 20 điểm.

“Hầy, lại bị Phó Thành đè rồi.”
Vừa nói xong, một số nữ sinh liên tiếp lén nhìn Tưởng Du, trong mắt không phải yêu say đắm mà là kích động.

——ánh mắt của hủ nữ.

Tưởng Du đang có chút tiếc nuối thì bị Tịch Lâm đụng vào cánh tay.

“Cái gì?”
“Mày nói chuyện đừng có bậy bạ như thế được không?”
Tưởng Du không hiểu gì hết, cảm nhận được ánh mắt xung quanh, anh quay đầu lại thì họ lại nhìn sang chỗ khác.

“Anh hai à, anh như vậy sẽ làm các cô ấy hiểu lầm anh….cong đấy.”
Tưởng Du mỉm cười, ngẩng đầu tiếp tục nhìn bảng xếp hạng.

Anh không dám nói rõ để chứng minh mình trong sạch, bởi vì ngay cả anh cũng nghi ngờ mình bị cong.

Anh dù sao cũng không ngại chuyện này, bởi vì loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu.

Thoải mái là được rồi.

“Tưởng Du, hoa khôi trường đến rồi.” Tịch Lâm hưng phấn lấy tay vuốt vuốt tóc.

Hoa khôi trường tên là Ti Uyển Lệ, có mái tóc đen dài, đôi mi cong vút khi cười, trông như một cô búp bê.


Những món quà cô nhận được mỗi ngày có thể lấp đầy bàn học, nhưng không ai có thể lọt vào tầm mắt của cô.

“Ờ.” Tưởng Du thờ ơ đáp lại.

Ti Uyển Lệ mặt mày hớn hở đi đến, đứng bên cạnh bọn họ, vui vẻ nói: “Các cậu cũng ở đây sao.”
Nguyên Xuyên cúi đầu, nhìn lướt qua cô, trả lời: “Ừm.”
Ti Uyển Lệ cười càng ngọt hơn.

“Đúng vậy, Uyển Lệ cậu cũng đến xem xếp hạng sao?” Tịch Lâm chen qua bên cạnh đối phương.

“Ừm, vẫn chưa nhìn thấy.” Ti Uyển Lệ lui về phía sau, cô không có thói quen ở quá gần người khác.

“Để tôi giúp cậu xem, tiến bộ hơn một hạng.” Tịch Lâm trả lời.

“Ừm, cảm ơn cậu.”
Tưởng Du cảm thấy nhàm chán, vỗ vỗ vai Nguyên Xuyên: “Đi về thôi.”
“Ừ.”
Ti Uyển Lệ lập tức nói: “Tôi cũng về.”
Nguyên Xuyên đang đi về phía trước quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô: “Đi cùng.”
“Phải!”
Tịch Lâm nhìn dáng vẻ sôi nổi của Ti Uyển Lệ, tâm tình buồn bực.

“Người anh em, cô gái này không thích mày.” Tưởng Du đút hai tay vào túi quần thoải mái nói.

“Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Tịch Lâm buồn bực nói.

“Chờ đến lúc mày thành anh hùng rồi nói sau.”
Tưởng Du nhìn thấy Tịch Lâm sắp khóc, miệng nở nụ cười.

Bỗng nhiên nhớ tới một việc, anh kéo vai Tịch Lâm đi đến chỗ ít người.

“Mày làm gì mà thần bí vậy?” Tịch Lâm ghét bỏ nói.

Tưởng Du nghiêm túc nhìn chăm chú mặt Tịch Lâm, nửa ngày cũng không lên tiếng.

“Làm sao vậy?” Ngay cả Tịch Lâm cũng phải trở nên nghiêm túc, nhìn dáo dác xung quanh, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không có ai cả.”
“Mày…….” Tưởng Du dừng lại.

“Ừ! Tao làm sao?”
“Mày có thể hôn tao một cái không?” Tưởng Du nghiêm nghị nói.

Tịch Lâm: “……….”
“Được chứ? Chuyện này rất quan trọng.”
Tịch Lâm hít sâu, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có thể cút đi không?”
“Mày nói cái quần gì.” Tưởng Du khôi phục lại dáng vẻ lười nhác, tựa vào gốc cây.

“Tao chỉ xem mày là bạn tốt, chưa bao giờ muốn tiến thêm một bước, mày hiểu chưa!” Tịch Lâm kinh hãi lui về phía sau, che ngực cảnh giác.

Tưởng Du dở khóc dở cười nhìn cậu: “Đừng che, tao đối với thân thể nhỏ bé của mày không có hứng thú.”
“Vậy mày còn bắt tao….hôn.”
“Thật ra lúc nói những lời đó với mày tao cũng cảm thấy rất mắc ói.” Tưởng Du cả người đều run lên, giống như ăn phải ruồi bọ.

Tịch Lâm: “…….”
Cậu đấm Tưởng Du một cái, nổi giận đùng đùng chạy theo bọn Nguyên Xuyên..


Bình luận

Truyện đang đọc