NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Hai người bốn mắt nhìn nhau……
Tưởng Du bình tĩnh trở lại, nới lỏng cổ áo đối phương, trong tay vẫn giữ cúc áo sơ mi bị rơi xuống.

Do động tác vừa rồi, hai chiếc cúc áo bị rơi ra khiến toàn bộ ngực của Phó Thành đều bị lộ ra.

Mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi quần áo lại thấy thịt.

Ngày thường hoàn toàn không thể nhận thấy được, trừ khi chạm vào hoặc trực tiếp nhìn nó.

Anh hôm nay đều nếm thử hết!
“Phó Thành...!Tôi…..” Tưởng Du vừa tiếc vừa thẹn thùng, gãi gãi tóc, nhất thời không biết nói gì.

Nhưng mà chuyện vừa làm do xúc động lúc nãy, anh không hối hận.

Ánh mắt Phó Thành thâm trầm, môi mấp máy: “Tôi đi làm bữa sáng trước.”
“Ơ à, được…” Tưởng Du gật gật đầu, mất tự nhiên xoay người đi về phía trước.

Mở cửa phòng ra, Phó Thành lững thững bước ra ngoài.

Để lại Tưởng Du đang xấu hổ, anh ngã ngồi trên mặt đất, dùng sức vò đầu.

Cảnh tượng mập mờ vừa rồi hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu anh, đều là cảnh dũng cảm của bản thân.

Nếu anh không cắn cằm đối phương, mà hôn hắn thì sao?
“Ah ah ah!” Tưởng Du ngăn mình lại, muốn hò hét nhưng lại sợ Phó Thành nghe được.

Lúc anh đang hối hận, điện thoại trong túi quần vang lên.

Tưởng Du thu lại cảm xúc, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên màn hình, lo lắng nhấn nghe máy.

“Alo, mẹ.”
“Tưởng Du hả, rốt cuộc thì con cũng nghe điện thoại rồi.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Uông Quế Nguyệt.


“Rốt cuộc?”
Uông Quế Nguyệt vui vẻ cười nói: “Ngày hôm qua đều là bạn của con nghe máy, lúc 10 giờ mà mẹ thấy con vẫn chưa về nên gọi điện hỏi một chút, không ngờ là bạn học của con lại nghe máy, cậu ấy vô cùng lễ phép, hết tiếng này đến tiếng khác bác gái ơi bác gái à.

Hai tiếng sau mẹ tưởng rằng là con đã ở một mình rồi, không ngờ lại là cậu ấy nghe máy tiếp.”
“Chắc chắn là con đã làm phiền đến người ta rồi, hai đứa chen chúc chung một phòng, có quấy rầy đến ba mẹ người ta không đó, con nhớ phải lễ phép một chút đấy.”
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cằn nhằn nhắc nhở của Uông Quế Nguyệt, nhưng Tưởng Du hoàn toàn không nghe vào.

10 giờ là do Phó Thành nhận, hai tiếng sau vẫn là đối phương.
Vậy chứng minh là hắn ở chung với mình hai tiếng đồng hồ sao?
“Mẹ, con có việc gấp, con cúp máy trước đây.”
“Này này…….”
Tưởng Du cúp điện thoại, lấy hết can đảm mở cửa phòng.

Anh đi chân trần về phía phòng bếp, nghe được âm thanh phát ra từ bên trong.

Anh đứng ở cửa, nhìn người đang bận rộn nấu nướng bên trong, bên eo đeo một cái tạp dề màu xanh lam, rất hợp với tính cách của hắn.

Anh không tiếp tục đi về phía trước, dựa vào cạnh cửa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Phó Thành.

Trái tim dần được lấp đầy bởi ấm áp và hạnh phúc.

Phó Thành cứng người dừng lại, cảm nhận được tầm mắt của anh, hắn quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Du đang mỉm cười nhìn mình.

Ánh mắt hắn đầy vẻ mất tự nhiên, sau đó đường nhìn để ý đến chân của đối phương.

Hắn nhíu nhíu mày: “Tưởng Du, mang dép vào.”
“Không mang.” Tưởng Du nghiêng đầu nở nụ cười.

“Mang vào, đừng để cảm lạnh.” Phó Thành cau mày nói.

“Tối hôm qua cậu vẫn luôn ở cùng tôi sao?” Tưởng Du không trả lời câu nói của đối phương, mà còn tiếp tục đi chân trần về phía trước.

“Không có…” Phó Thành dời tầm mắt, xoay người tiếp tục nấu mì.


Tưởng Du đi đến bên cạnh hắn, tựa đầu vào lưng đối phương: “Thật sao?”
“Ừm.” Phó Thành kìm nén giọng nói run rẩy.

“Hừ, đồ khẩu thị tâm phi.” Tưởng Du bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn đứng ở phía sau hắn.

Phó Thành:…….

Hắn quay đầu lại, ánh mắt không ngừng chú ý tới bàn chân trần của đối phương: “Cậu đi mang dép trước đi, nếu không sẽ cảm lạnh.”
“Tôi có thể có phần thưởng không?” Tưởng Du truy vấn nói.

“Không thể, nhưng cậu nhất định phải mang vào, nếu không tôi không ngại bắt cậu mang đâu.” Phó Thành đứng thẳng người, hơi cụp mắt xuống nhìn đối phương.

Tưởng Du nhìn thấy dấu răng trên cằm của người kia, nụ cười càng ngọt hơn: “Được thôi.”
- --
Xe buýt vẫn ít người như trước, Tưởng Du liên tục ngáp dài, nước mắt lưng tròng.

Anh thấy một cô gái nhỏ mới chạy lên xe buýt rồi nhìn Phó Thành không chớp mắt.

Hành động này thu hút sự chú ý của Tưởng Du, anh ngồi thẳng dậy, cố gắng che Phó Thành ở phía sau.

“Em gái nhỏ, em đang nhìn cái gì vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ nhăn lại: “Anh trai đó đẹp quá.”
“Ừm, anh cũng thấy vậy.” Tưởng Du trả lời, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Phó Thành, cười cười.

“Nhưng mà lại bị thương.” Cô gái nhỏ thở dài nói, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cặp sách.

“Bị thương?” Tưởng Du quan sát một phen, sau khi nhìn thấy cằm của đối phương, hiểu ra.

Sáng nay trước khi ra ngoài, Phó Thành nhìn thoáng qua trước gương, im lặng tìm băng cá nhân dán lên chỗ bị cắn.

Băng cá nhân cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của đối phương, ngược lại còn tăng thêm vẻ đẹp trai.


Tưởng Du kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Đó là do anh…….”
Một bàn tay thon dài che miệng của anh lại, mắt Phó Thành hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Tưởng Du, người ta chỉ là một đứa nhỏ.”
“Ưm ưm ưm.”
Sau khi Phó Thành cảnh cáo đối phương thì buông tay ra.

Lại thấy Tưởng Du tới gần, nói nhỏ bên tai hắn: “Tôi đang đánh chạy tình địch.”
Phó Thành:…….

Cô gái nhỏ nhìn bọn họ hết nói nhỏ xong lại cười lớn, bĩu môi nói: “Anh, có phải là anh đánh anh đẹp trai kia không?”
“Là đánh sao?” Tưởng Du chọt chọt sau lưng Phó Thành, đối phương trực tiếp nhắm mắt lại không để ý đến bọn họ.

Tưởng Du quay đầu lại nở nụ cười, nhướng mày đắc thắng với cô gái nhỏ.

Xe buýt chậm rãi dừng lại, Tưởng Du kéo Phó Thành xuống xe, hai người cùng nhau đi vào cổng trường.

Tưởng Du tinh mắt ngay lập tức bắt được Tịch Lâm đang yếu ớt ở một góc, anh nói với Phó Thành: “Cậu đi trước đi, tôi đi xử lý một chút chuyện.”
Nói xong liền bỏ chạy.

Phó Thành nhìn theo bóng lưng của đối phương, sau khi nhìn thấy Tịch Lâm thì yên lặng quay đầu lại.

“Tịch Lâm.” Một giọng nói u ám từ phía sau truyền đến, Tịch Lâm sợ hãi nuốt nuốt nước bọt, sau khi quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Du, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

“Hề hề, anh Tưởng.”
“Ồ? Anh Tưởng? Loại xưng hô này thật không quen nha.” Tưởng Du vẫy vẫy nắm tay rồi duỗi ra.

“Ha ha, gọi anh Tưởng Du cũng được nữa, đừng nóng giận mà.” Tịch Lâm không nhịn được lùi về phía sau, cầm cặp sách trong tay để phòng bị.

Tưởng Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã nói là không được uống rượu, mày còn dám lén mang theo rượu trắng?!”
“Tao không phải chỉ là đúng lúc mang theo thôi sao, không uống sẽ lãng phí, huống chi hôm qua còn là ngày ăn mừng nữa, nếu không uống chút rượu thì sẽ không có không khí đâu.” Tịch Lâm sốt ruột nói, nhìn thấy nụ cười dần dần xán lạn của Tưởng Du, vội vàng lui ra sau gốc cây.

Cậu biết rõ lúc này Tưởng Du càng vui vẻ thì lửa giận trong lòng sẽ càng mạnh.

Mặt cậu như đưa đám nói: “Anh Tưởng Du, em cũng đã bị phạt rồi.”
“Ồ?” Bước chân Tưởng Du dừng lại, nhìn chằm chằm cậu.

“Tao đã nôn cả đêm qua, bây giờ dạ dày vẫn còn ẩn ẩn đau đây, hơn nữa thằng phản đồ Nguyên Xuyên, nó ném tao trước cửa nhà rồi bỏ đi, tao phải hứng gió lạnh hai tiếng mới được ba mẹ phát hiện rồi lôi vào nhà.”
Tịch Lâm nhớ tới ngày hôm qua, đầu lại đau.

Trong lúc ngủ, cậu lạnh gần chết, tỉnh lại mới biết mình đang nằm trên cầu thang, chỉ còn cử động được mấy ngón tay, cạy cửa rất lâu mới được ba mẹ lôi vào nhà.


Vừa uống một ngụm nước ấm, ngay lập tức liền ôm bồn cầu nôn mửa không ngừng.

Đúng là sảng khoái một khắc, bi thương một đêm mà.

“Đáng đời mày!” Tưởng Du thở dài, buông nắm tay xuống.

“Cảm ơn anh Tưởng Du.” Tịch Lâm run rẩy đứng lên, dùng tay chân yếu ớt chống đỡ thân cây lớn.

“Mày không khoẻ mà còn đi học à?” Tưởng Du nói.

“Sau khi ba mẹ tao biết chuyện tao lén uống rượu, bắt buộc tao phải đi.” Tịch Lâm khóc sướt mướt nói.

“Được rồi được rồi.”
“Tha thứ cho tao rồi?” Tịch Lâm đáng thương nói.

“Đúng đúng đúng.” Tưởng Du ghét bỏ nói, thật ra ngày hôm qua cũng không tệ lắm, huống chi còn có chuyện xảy ra sáng nay.”
Tịch Lâm thở dài, ánh mắt nhanh chóng bắt gặp một em gái khoá dưới đáng yêu, nhanh chóng đứng thẳng người.

Cậu dựa vào thân cây, đưa tay lên trước trán, giả vờ như đang suy nghĩ.

Tưởng Du tỏ vẻ chán ghét, lui về phía sau mấy bước, làm bộ như không quen biết nhau.

Em gái khoá dưới nhìn bạn thân mình đi đến, mặt đỏ bừng lên, răng nanh nhỏ nghịch ngợm đưa ra.

“Cậu có nghe nói gì không? Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường.”
“Thật à? Sao đột nhiên như vậy?”
“Đúng vậy, lớp trưởng đến phòng giáo vụ nghe được đó, hình như là tối hôm qua cậu ấy mới quyết định chuyển trường, là con trai, nghe lén được chủ nhiệm lớp nói là bộ dáng của cậu ấy khá ổn.”
“Hâm mộ hâm mộ……”
Hai em gái khoá dưới trực tiếp lướt qua người Tịch Lâm, một cái liếc mắt cũng không trao cho cậu.

Nhưng Tưởng Du đứng gần đó lại thu hút hết mọi ánh nhìn.

“Hừ, mấy em gái nông cạn.” Tịch Lâm phẫn nộ nói.

“Đi thôi, về lớp.” Cơn buồn ngủ của Tưởng Du kéo tới, ngáp một cái đi về phía trước.

Tịch Lâm đuổi theo ở phía sau: “Tao thật không hiểu, chỉ là một học sinh chuyển trường thôi mà lại được các em gái yêu thích như vậy? Chẳng lẽ thật sự rất đẹp trai sao?”
“Ai biết được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc