NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cửa sổ phòng học được khóa chặt.

Ngoại trừ cửa sổ bên cạnh Tưởng Du mở toang, gió vù vù thổi vào, những bạn học xung quanh đều siết chặt quần áo.

“Tưởng Du, thầy kêu cậu vào phòng giáo vụ.” Lớp trưởng từ bên ngoài bước vào, đứng trên bục giảng gọi Tưởng Du.

Anh dừng lại một chút rồi đứng dậy khỏi ghế.

Anh vừa rời đi, các bạn học xung quanh liền hùng hùng hổ hổ đóng cửa sổ lại.

Tưởng Du mặc một bộ quần áo bông nặng nề, quần đồng phục rộng thùng thình cũng không che lại được đôi chân thon dài.

Anh bơ phờ bước đến phòng giáo vụ, hai tay đút túi quần.

Khi gặp một người bạn học quen thuộc, anh chỉ khẽ gật đầu.

Vừa đến phòng giáo vụ, anh thấy Phó Thành đang đứng trước cửa.

Lúc này hắn mặc một bộ quần áo bông trắng tinh, trước ngực buộc một cái khăn quàng cổ màu đen.

Những bạn nữ đi ngang qua thì thầm to nhỏ, hai mắt lộ ra vẻ vui thích.

Còn có bạn nữ lớn gan muốn lại gần nói chuyện, lại bị hắn trừng cho lùi bước.

“Phó Thành ——”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phó Thành ngẩng đầu, tầm mắt chính xác dừng trên người Tưởng Du.

Hắn rốt cuộc cũng di chuyển, không phải bước lên trước mà là đẩy cửa phòng giáo vụ ra.

“Đệt!” Tưởng Du hít hít mũi, tức giận đi vào phòng giáo vụ.

Gần đây Phó Thành rõ ràng đang tránh mặt anh, tuy rằng trả lời WeChat chỉ trong vài giây, nhưng hắn cũng chỉ đáp lại bằng hai chữ ừm ờ.

Không còn đợi anh sau khi tan học, trong trường cũng không gặp nhau.

Có một lần Tưởng Du đến trường sớm mới bắt được người trên xe buýt.

Nhưng lần sau giờ đó cũng không còn gặp đối phương nữa.

Bước vào phòng giáo vụ, không ít giáo viên nhìn anh cười toe toét.

Anh bước tới chỗ thầy Nhâm Phi Chu, thấy Phó Thành mặt không chút thay đổi đứng một bên.

Anh vỗ đối phương một cái, chỉ để có được một ánh mắt của hắn.


“Hôm nay gọi các em tới là để nói cho các em một chuyện tốt.” Nhâm Phi Chu nắm chặt tay phấn khích nói: “Cuộc thi toán học lần trước, hai em đã giành được hạng nhất và hạng nhì, đã mang vinh dự về cho trường học!”
“À ——” Vẻ mặt Tưởng Du lãnh đạm, đối với anh đây không phải là bất ngờ.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ là không biết là hạng nhất hay hạng nhì thôi.

Biểu tình của Phó Thành căn bản không thay đổi chút nào, yên lặng nhìn giáo viên đang kích động một mình.

Nhâm Phi Chu ho khan vài tiếng, nhìn hai người không có một chút kích động, xấu hổ mím chặt môi.

“Các em không nên kích động một chút sao? Hạng nhất hạng nhì đấy.”
“Không.”
“Vâng.”
“Thầy à, nếu không thầy nói bao nhiêu tiền đi.” Tưởng Du nói đến tiền, hai mắt liền loé sáng.

Nhâm Phi Chu khinh thường liếc anh một cái: “Dung tục!”
“Dạ, em yêu tiền nhất mà.” Tưởng Du thản nhiên tiếp nhận khinh thường của thầy.

Nghe vậy, vẻ mặt của Phó Thành có chút vi diệu, nhưng giây tiếp theo đã trở lại như cũ.

Nhâm Phi Chu thở dài, lấy giấy thông báo và giấy khen từ trên mặt bàn lên: “Các em đã không quan tâm như vậy thì giấy khen sẽ trực tiếp đưa cho các em, tiết kiệm thời gian của các bạn học khác vào thứ hai phải xem các em nhận giải.”
“Cũng có lý.” Tưởng Du cười cười, vươn tay nhận giấy khen từ thầy.

Nhìn thấy dòng đầu tiên, anh hơi sốc.

Anh nhìn về phía Phó Thành: “Lúc thi đấu cậu phân tâm à?”
Anh thế mà lại được hạng nhất.

Phó Thành nhận giấy khen, trực tiếp nhét vào túi: “Không có, cảm lạnh chưa khỏi nên ảnh hưởng đến suy nghĩ.”
“Vậy thì tôi khá may mắn rồi.” Tưởng Du cười hì hì đem giấy khen bỏ vào túi.

“Hạng nhất hai ngàn tệ, hạng nhì một ngàn tệ.” Nhâm Phi Chu lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì, bên trong có một xấp giấy dày.

“Tưởng Du, đây là của em.” Tiền đỏ rực đưa đến trong tay, rốt cuộc cũng thấy bộ dáng kích động của anh.

Nhâm Phi Chu bất đắc dĩ lắc đầu: “Vừa mới nói giành được giải thưởng thì không vui, cầm được tiền thì kích động đến run tay.”
“Đương nhiên rồi, còn nữa cảm ơn thầy.” Tưởng Du vội vàng nhét tiền vào trong túi.

“Nào, Phó Thành, đây là của em.” Nhâm Phi Chu đưa tiền cho Phó Thành.

“Cảm ơn thầy.” Phó Thành cầm tiền trực tiếp bỏ vào trong túi.

Nhâm Phi Chu còn tưởng rằng cảnh này sẽ sôi nổi hơn một chút, sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Không ngờ chỉ cần 3 phút đã giải quyết xong, phát giấy khen, phát tiền, hết chuyện.


“Trở về đi.”
“Dạ được, cảm ơn thầy.”
Ra khỏi phòng giáo vụ, Tưởng Du cười như nở hoa, tay hết lần này đến lần khác vuốt ve đống tiền trong túi.

“Phó Thành, có muốn đi ăn gì không?” Anh hưng phấn nói, tay trực tiếp khoác lên vai đối phương, khoảng cách của hai người lập tức gần sát lại.

Phó Thành ngừng thở, nhận ra tầm mắt của anh: “Không được, tôi có việc.”
“A…” Tưởng Du nhíu mi, buông cái tay đang ôm lấy hắn ra: “Cậu gần đây rất kỳ lạ.”
“Không có.” Phó Thành nâng mắt: “Tôi vẫn luôn như vậy.”
“Gần đây cậu có vẻ như đang xa lánh tôi.” Tưởng Du đem những gì trong lòng nói ra, mắt nhìn chằm chằm hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào.

Nhưng mà người bên kia mặt vẫn không chút thay đổi…..

“Không có.” Phó Thành lạnh nhạt nói.

“À..….” Tưởng Du thở dài, thu hồi tầm mắt, đi vào phòng học.

Phó Thành đứng phía sau ngước mắt, ánh mắt lộ vẻ đau lòng cùng không muốn.

Hắn liên tục hít thở sâu, muốn thở ra hết những cơn đau lòng trong cơ thể.

Hai tay hắn nắm chặt quần áo, kiềm chế ý muốn bước lên.

- --
Tưởng Du trở lại phòng học, tâm tình so với lúc trước càng sa sút.

Đưa tay chống má nhìn cảnh tượng bên ngoài hành lang.

“Tưởng Du, mày vừa mới bị thầy mắng à?” Tịch Lâm tò mò hỏi.

“Không có.” Tưởng Du quay đầu lại, móc giấy khen từ trong túi ra: “Tao thắng cuộc thi lần trước.”
“Được nha, người anh em.” Tịch Lâm cầm giấy khen, hâm mộ nói: “Nếu tao lấy được giấy khen này, ông già nhà tao nhất định sẽ ra tay rất hào phóng, nói không chừng mấy ngàn đô la cũng có thể nhận được.”
“Mày có thể lấy được à?” Nguyên Xuyên cười nhạo nói.

“Đương nhiên không thể, cho nên tao mới bần cùng như thế nè.” Tịch Lâm đem giấy khen trả lại cho Tưởng Du, nhận thấy trên mặt người kia không có chút vui mừng, khó hiểu hỏi: “Không có phát tiền à?”
“Phát rồi.”
“Phát tiền rồi còn rầu rĩ không vui? Không giống mày nha.” Tịch Lâm đập đập vào vai anh: “Nếu không đêm nay đi ăn khuya đi.”
“Đi chỗ nào ăn?” Tưởng Du hỏi.

“Gần đây có một quầy bán đồ ăn ngon mới mở, giá rẻ lại ngon, có muốn đi không?”
Tưởng Du suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đi.”
“Đi!” Tịch Lâm vừa mới trả lời, nhận thấy một người đang đứng kế bên lập tức hết hồn.


Sau khi nhìn thấy bộ dáng của người kia, đụng đụng Tưởng Du: “Tìm mày kìa.”
Tưởng Du khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Phó Thành.

Anh thoáng kinh ngạc, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, hưng phấn lại yếu đi.

“Có việc gì sao?”
“Tôi đến lấy lại khăn quàng cổ lúc trước.” Giọng điệu của Phó Thành vô cùng bình tĩnh.

“Tôi quên mang theo rồi, ngày mai sẽ trả lại cho cậu.” Tưởng Du nói.

Phó Thành nhìn chăm chú vào mắt Tưởng Du, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Nhớ kỹ.”
Các quán ăn nằm cạnh phố ẩm thực tấp nập người qua lại.

Một số bàn được kê trong quầy để khách hàng ngồi ăn.

Còn chưa tới gần, bọ họ đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đều nuốt nuốt nước bọt.

Tưởng Du gọi điện nói với Uông Quế Nguyệt tối nay có thể về nhà trễ.

Mà Tịch Lâm với Nguyên Xuyên nói hay không cũng như nhau, mọi người trong nhà đều đi sớm về trễ, hầu như không để ý đến bọn họ.

Ngồi vào chỗ, bọn Tưởng Du đều tự cầm lấy thực đơn.

Tưởng Du cảnh cáo nói: “Không được uống rượu.”
“Rồi rồi.” Tịch Lâm đồng ý nói.

Ba người chọn bốn món và một món súp, cùng hàng chục xiên nướng.

Ông chủ rất tốt bụng, khi thấy ba người quan tâm đến quán, ông đã tặng thêm ba cánh gà nướng.

Khi các món ăn được dọn ra, Tịch Lâm cẩn thận lấy nước khoáng trong cặp sách của mình ra, cố ý chuyển đi để không cho Tưởng Du bắt được.

Cậu mở ra, ngửi một chút, không khỏi phấn khích.

Tưởng Du gắp miếng thịt bò mềm, cho vào miệng nhai vài cái rồi hài lòng gật đầu.

“Nóng lên là ăn được rồi.”
“Thật ra, cửa hàng này là do chú của tao giới thiệu.” Mặt Tịch Lâm đỏ bừng nói.

“Đúng rồi, Tưởng Du, mày đã được nhận vào trường A phải không?” Tịch Lâm gắp thịt bò, tò mò hỏi.

“Đúng vậy, trước đây thầy Nhâm Phi Chu đã nói với tụi tao rồi, khi kỳ thi đại học kết thúc, chỉ cần chờ giấy báo nhập học là được.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tưởng Du vô cùng thoả mãn.

Dù sao, trường A cách thành phố này cũng không xa, cuối tuần có thể ngồi tàu sắt cao tốc về nhà chỉ mất nửa tiếng.

Hơn nữa lại có học bổng, có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà.

“Chúc mừng nhé.” Tịch Lâm hào hứng nâng ly đầy nước cam lên, sau khi cụng ly, cậu uống hết sạch.

Tưởng Du càng nhìn đối phương lại càng thấy có cái gì đó không đúng: “Sao mặt mày lại đỏ như vậy?”
“Này này là tại nóng quá thôi.” Tịch Lâm cười nói: “Chờ một chút, tao đi nhà vệ sinh giải quyết cái.”
“Đi đi đi.” Tưởng Du ghét bỏ nói.


Anh gắp một miếng thịt vịt đưa thẳng vào miệng.

Bất ngờ cắn phải một thứ gì đó nóng hổi, khi nhổ ra mới nhận ra đó là hạt tiêu, cả đầu lưỡi đều tê dại.

Cầm cái cốc trên tay lên thì thấy nước trái cây đã uống hết.

Anh nhìn lướt qua bàn, cuối cùng dừng trên chai nước khoáng.

Anh liếc nhìn nhà vệ sinh một cái, thấy Tịch Lâm vẫn chưa trở lại liền trực tiếp cầm lấy, tự mình rót một nửa chén, sợ rót nhiều bị đối phương phát hiện.

Khi Nguyên Xuyên nhận ra, Tưởng Du đã uống một ngụm lớn, vẻ mặt trở nên nhăn nhó.

“Phi phi phi, đây là rượu trắng!” Tưởng Du hối hận, vừa rồi anh không để ý, đã uống một ngụm lớn.

“Tao tao cũng không biết.” Nguyên Xuyên co rụt vai, cúi đầu tiếp tục ăn.

Tưởng Du xoa xoa đầu đã choáng váng, tửu lượng của anh không tốt, danh xứng với thực một ly đã say.

Bây giờ lại còn uống rượu trắng, không ngã xuống thì đã rất nể mặt rồi.

“Tao trở lại rồi đây.” Tịch Lâm say khướt nói, trực tiếp ngồi xuống đất.

“Nguyên Xuyên, mày đưa nó về đi, nhìn bộ dạng này của nó sợ là không chịu được nữa rồi.” Tưởng Du cố nén men say, nói với Nguyên Xuyên.

Nguyên Xuyên lo lắng nhìn Tưởng Du: “Còn mày?”
“Nhà của tao ở gần đây, không không không sao đâu.” Tưởng Du lắc lắc đầu, nói chuyện có chút không lưu loát.

“Ừ, vậy tao đưa Tịch Lâm về nhà trước.”
Nguyên Xuyên trực tiếp túm lấy quần áo của Tịch Lâm, ném người như ném quần áo lên taxi.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tưởng Du.

Anh say khướt nhập mật khẩu nhiều lần, cuối cùng việc trả tiền cũng thành công.

Nhờ vào một chút ý thức đi về nhà.

Sau khi uống rượu, gió lạnh thổi vào cũng không cảm thấy được mát mẻ mà còn có chút nóng.

“Đồ khốn…”
“Đồ khốn Phó Thành.”
Tưởng Du bĩu môi oán giận: “Không được, tôi phải mắng cậu ta một tiếng.”
Anh lấy điện thoại ra, mơ mơ màng màng mở màn hình rồi gọi điện.

“Yêu thầm là chuyện của một người, ngoại trừ người thì bí mật này ai cũng biết……”
Sau lưng truyền đến tiếng chuông điện thoại, Tưởng Du mơ màng quay lại, nhìn thấy đối phương bị một chùm sáng bao trùm, mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng.

“Cậu là?”
Tác giả có điều muốn nói:
Nhạc chuông đến từ: Yêu thầm là chuyện của một người – Túc Vũ Dương
Tôi rất thích bài này!
Lời editor: Tui có chèn bài hát phía trên, mọi người có thể nghe thử..


Bình luận

Truyện đang đọc