NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Trong động đom đóm, những con đom đóm nhẹ nhàng bay rải rác khắp sơn động giống như bầu trời mùa hè đầy sao. Bên trong không những không hẹp và tối, ngược lại rộng lớn và tản mác ánh huỳnh quang lấp lánh.

Bạch Nghiên còn nhớ rõ, chính tại chỗ này Vân Mặc Tuyên sẽ tìm được Vân Không ngọc, có nó sẽ giúp hắn có thể trở về gia tộc, đồng thời khống chế toàn bộ Vân gia, trả thù những người trong gia tộc trước đây đã từng khinh thường hắn.

"Sư tôn, người sợ sao?"

Ân? Bạch Nghiên có chút không hiểu mà nhìn Vân Mặc Tuyên, hắn sợ lúc nào? Nếu hắn nhớ không lầm thì đây chính là nơi lấy bảo vậy tốt nhất, ngoại trừ cái phong ấn cuối cùng kia thì không có cơ quan gì, chẳng lẽ là.....Bạch Nghiên cảm giác mình vừa phát hiện ra một cái bí mật động trời.

"Mặc Tuyên, không có gì phải sợ, vi sư sẽ không cười ngươi, tiểu mao cầu cũng sẽ không." Bạch Nghiên vẻ mặt hiểu rõ, thấm thía nói, "Rốt cuộc mỗi người đều không ai hoàn mỹ cả."

Vai chính cũng giống như người thường.

Vân Mặc Tuyên nghe Bạch Nghiên nói xong, biểu tình trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện vết rách.

Bạch Nghiên lại do dự mở miệng nói: "Kỳ thực nơi này không tính là quá tối, nếu....nếu thật sự sợ hãi thì nắm tay của ta, vi sư không sao."

Vừa nói xong, vết rách trên mặt giống như càng lớn hơn thì phải......

"Đa tạ sư tôn, ta không sợ tối." Vân Mặc Tuyên đi tới phía trước nói, "Ta chỉ là lo lắng cho người buổi tối ngủ không dám tắt đèn, sợ hãi ở trong phòng khảm đầy dạ minh châu mà thôi."

Không dám tắt đèn? Khảm dạ mình châu.....dạ minh châu???

Khoan đã, hắn nhớ tới gian phòng xa hoa huy hoàng kia ở Phiêu Miểu Thành, đột nhiên chột dạ, đây là đang nói hắn? Nhưng, dạ minh châu gì gì đó là của Bạch Nghiên nguyên chủ có được không, chính hắn dọn tới Tu trúc cư lâu như vậy còn không có khảm bên trong phòng mấy hạt châu bự vậy đâu.

Bạch Nghiên không phục, Bạch Nghiên ủy khuất, nhưng Bạch Nghiên không thể nói.

Hắn chỉ có thể nhỏ giọng phản bác lại: "Ta không sợ tối, ít nhất hiện tại không sợ."

"Sư tôn nói đúng."

"Ta cảm thấy ngươi nói thực có lệ."

"Không có."

Rõ ràng là có! Bạch Nghiên nghiến răng lén lút đem mao cầu xoa đến kêu "Chi chi".

Cuối cùng, tiểu mao cầu không chịu nổi "quấy rầy" này, từ trong tay bò lên đầu vai hắn.

Trong sơn động, Vân Không ngọc lẳng lặng trôi giữa không trung. Càng sâu bên trong, càng có nhiều đom đóm, vờn quanh Vân Không ngọc bay lượn.

Vân Mặc Tuyên duỗi tay đem Vân Không ngọc lấy xuống.

"Cẩn thận!" đồng thời Bạch Nghiên vươn tay ra đẩy Vân Mặc Tuyên.

Hắn bị hành động này của Vân Mặc Tuyên làm cho tức muốn phun máu, bảo vật có thể tùy tiện lấy sao.

Khi Vân Không ngọc bị gỡ xuống, phong ấn bị phá, một đạo kiếm phong chứa linh lực đánh úp lại.

Bạch Nghiên tuy phản ứng nhanh nhưng vẫn bị thương ở bả vai, quần áo bị cắt thành một lỗ hổng, máu tươi thấm ướt đầu vai.

Còn tốt, chỉ có một kiếm. Bạch Nghiên ngã ngồi trên mặt đất thầm nghĩ, nếu lại thêm nhiều hơn một kiếm đó, nói không chừng liền xong đời.

Vân Mặc Tuyên nhìn miệng vết thương trên đầu vai của Bạch Nghiên ngây ngẩn cả người, hắn không thể tin được nói: "Người vừa rồi cứu ta làm cái gì?"

Bạch Nghiên không trả lời, chính hắn còn đang tức giận đây, ngươi là vai chính thì nên có ý thức an toàn chứ, bảo vật là cải trắng trong đất có thể tùy tiện đào sao?

"Phàm là thứ gì tốt đều nguy hiểm, trừ khi có huynh đệ hoặc hậu cung đưa." Bạch Nghiên đang nỗ lực giáo dục những cái mà hắn xem tiểu thuyết nhiều năm đúc kết được.

Lúc này hắn mới có cảm giác là một sư phụ chân chính a.

Vân Mặc Tuyên không để ý tới bài giảng của hắn, chỉ nói: "Sư tôn, người bị thương."

Bạch Nghiên ngẩn cả người, ngay sau đó lại nhìn bả vai, giống như hiện tại mới phát hiện mình chảy máu. Trầm mặc ba giây, hắn mới thảm thiết kêu lên: "Ta phi, chảy máu rồi, đau đau đau đau đau!

"................."

Vân Mặc Tuyên xé vạt áo Bạch Nghiên ra, băng bó miệng vết thương, bám riết không tha mà hỏi: "Sư tôn vì cái gì lại cứu ta?"

Vân Mặc Tuyên xoa miệng vết thương của Bạch Nghiên, máu ấm dính trên đầu ngón tay hắn, cảm giác giống với trước kia, nhưng lại có điểm không giống.

Ngay từ đầu, hắn đã biết sẽ có một đạo kiếm phong như vậy, hắn cũng đã biết cách tránh đi, nhưng hắn chỉ duy nhất không biết cũng không tưởng tượng được Bạch Nghiên thế nhưng lại cứu hắn.

Chính là đẩy hắn ra, chứ không phải là thọc một đao sau lưng hắn, mà là cứu hắn. Hắn vẫn không rõ, con người thật sự sẽ thay đổi nhiều đến vậy ư? Hay nói cách khác, thế giới này đã không còn giống với thế thế trước kia?

Bạch Nghiên bởi vì đau đớn mà nhỏ giọng phát ra âm thanh "tê tê", Vân Mặc Tuyên nhìn sườn mặt như ngọc dưới ánh sáng nhàn nhạt của đom đóm, nhìn như thế nào cũng không tìm ra được sự chán ghét và hận ý trước đây.

----------****------------

Bình luận

Truyện đang đọc