"Lãnh huynh, ngươi nhìn xem ta đem ai đến này." Phương Lẫm Nam chỉ chỉ Bạch Nghiên đang đứng một bên.
Tuyết Vô Trần không để ý tới Phương Lẫm Nam, nhíu mày nhìn về phía Bạch Nghiên nói: "Bạch Nghiên?"
Lần đầu tiên Bạch Nghiên nhìn thấy chưởng môn 'nhà mình', chưởng môn Tuyết Vô Trần này quả nhiên mặt lạnh như băng, khó gần giống như trong truyền thuyết.
"Chưởng môn....."
Sau khi chào hỏi xong, Bạch Nghiên hoàn toàn không biết phải nên nói cái gì, chủ yếu hắn bị Tuyết Vô Trần nhìn chằm chằm không nói nên lời, ánh mắt lạnh lẽo kia có thể đông cứng một người.
"Ngươi không phải Bạch Nghiên." Tuyết Vô Trần chậm rãi mở miệng nói.
Bạch Nghiên nghĩ thầm 'Quả nhiên mình đoán không sai', không hổ là chưởng môn Phiêu Miểu Thành, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
"Đừng để ý a." Phương Lẫm Nam đẩy vai Bạch Nghiên về phía trước rồi nói, "Dù sao thì bây giờ hắn cũng đã là Vấn Thanh chân nhân của Phiêu Miểu Thành."
"Hắn là người của các ngươi?"
"Không phải."
Tuyết Vô Trần nheo mắt: "Vậy hắn......"
Bạch Nghiên bất đắc dĩ phải giải thích nói: "Đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi."
Không biết Tuyết Vô Trần có chấp nhận lời giải thích này không, nhưng hình như tạm thời hắn không muốn tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa. Tuyết Vô Trần nhăn mặt đầy ghét bỏ nhìn về phía Phương Lẫm Nam nói, "Ngươi đem người tới nơi này làm gì?"
"Phù Ly kêu ta phụ trách trông giữ Bạch Nghiên, vậy nên ta muốn mượn Băng Kính Cung của ngươi ở mấy....."
Phương Lẫm Nam còn chưa có nói xong, Tuyết Vô Trần đã xoay người, muốn đóng cửa.
Chạy tới trước đại môn, Phương Lẫm Nam gian nan nói: "Lãnh huynh, làm người không thể thấy chết không cứu."
"Câm miệng! Ai là Lãnh huynh của ngươi."
"Không phải tại ngươi lúc nào cũng lạnh lùng sao.....A không đúng, dù gì thì Bạch Nghiên cũng là người của Phiêu Miểu Thành, nếu rơi vào tay Tế An kia, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
"Ngươi nghĩ chỗ của ta là nhà giam sao? Lần trước ngươi đưa một nữ nhân tới, lần này lại còn muốn nhét thêm một người nữa?"
"Thêm một người nữa cũng đâu nhiều lắm đâu, dù sao Băng Kính Cung của ngươi nhìn rất lớn a." Phương Lẫm Nam da mặt dày không sợ chết nói.
Tuyết Vô Trần lười cùng hắn day dưa nhiều lời, nâng tay vận linh lực muốn cưỡng chế đóng cửa, Phương Lẫm Nam thấy thế vội nói: "Chờ đã, không tính đến giao tình của ta, tốt xấu gì thì trước kia ta cũng cứu nhà kia của ngươi một mạng. Tuy chỉ là vô tình ra tay cứu giúp, nhưng nếu không phải ta đưa hắn vào Vô tận chi cảnh thì ngươi cũng sẽ không gặp được hắn."
Tuyết Vô Trần buông tay: "Ngươi đây là muốn gì?"
Phương Lẫm Nam cười huề nói: "Chỉ là muốn ngươi giúp hắn báo ân thôi mà."
Tuyết Vô Trần hừ lạnh một tiếng, phất tay mở rộng đại môn, không nói tiếng nào liền đi vào trong.
Phương Lẫm Nam thấy vậy, vừa lòng quay sang Bạch Nghiên nói: "Đi thôi."
Trong Băng Kính Cung, đám người Bạch Nghiên bị an bài ở một góc. Tuyết Vô Trần cảnh cáo bọn họ ở chỗ này không được đi loạn, nói xong liền rời đi. Một lúc sau, Cố Hiểu Hiểu cũng được đưa tới.
Phương Lẫm Nam còn phải về báo cáo lại với Phù Ly, vội vàng nói vài câu liền để bọn họ ở lại đó rồi rời đi.
"Bạch Nghiên, đã lâu không gặp." Cố Hiểu Hiểu nhắm mắt, cười nói "Không ngờ là chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này."
Bạch Nghiên nhìn Cố Hiểu Hiểu, kinh ngạc hỏi: "Đôi mắt của ngươi......"
"Không có gì, đã quen rồi." Cố Hiểu Hiểu xoa đôi mắt, đây là tự tay nàng làm. Khi đó Tế An bắt nàng, muốn dùng Phệ Hồn Chú để tìm ra nơi ở của Vân Mặc Tuyên, nàng không muốn bị khống chế nên đành phải hủy đi đôi mắt của mình - nơi Tế An muốn dùng để thi triển Phệ Hồn Chú.
Bạch Nghiên nói: "Xin lỗi."
Cố Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không có liên quan gì tới các ngươi, đây là do tự ta chọn, ngươi không cần phải xin lỗi. Các ngươi đã gặp Dao Dao phải không, hiện tại nàng có khỏe không?"
"Nàng ấy rất lo lắng cho ngươi." Tiểu mao cầu nói, "Nàng ấy hy vọng ngươi trở về Thiên Thiển Sơn ẩn cư, đợi nàng ấy thu xếp ổn thỏa liền sẽ đi tìm ngươi."
"Ta được thả?" Cố Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người, ngược lại hỏi Bạch Nghiên "Vậy còn các ngươi?"
"Tạm thời bọn ta không thể rời đi."
Nguyên nhân Bạch Nghiên xuất hiện ở chỗ này nói không chừng cũng giống như nàng, Cố Hiểu Hiểu thờ dài nói, "Một khi đã như vậy, ta sẽ ở lại đây mấy ngày."
Bạch Nghiên nói: "Ngươi không cần phải......"
"Không sao, dù sao ta cũng không còn tác dụng gì, ở thêm mấy ngày cũng không có gì khác nhau."
Thấy thái độ kiên định của Cố Hiểu Hiểu, Bạch Nghiên cũng chỉ đành đồng ý.
"Ngươi biết nơi này sao? Chưởng môn Phiêu Miểu Thành thế mà lại bế quan trong Vô tận chi cảnh, còn có quan hệ với Phệ Tâm Ma nữa, thật kỳ lạ a." Cố Hiểu Hiểu nói với Bạch Nghiên, "Này coi như là bí mật lớn của Phiêu Miểu Thành các ngươi đi."
"Ta cũng không biết." Lời Cố Hiểu Hiểu nói cũng là điều Bạch Nghiên cảm thấy khó hiểu.
Cố Hiểu Hiểu cười nói: "Cũng đúng, chỉ sợ đây là bí mật của chưởng môn các ngươi. Toàn bộ đại lục An Lạc nơi nào ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, duy chỉ có Phiêu Miểu Thành này là ta không dám tự xưng là hiểu rõ. Liên quan tới chuyện trong quá khứ, rốt cuộc Phiêu Miểu Thành còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật mà chúng ta chưa biết tới?"
Băng Kính Cung lạnh lẽo hiu quạnh, kể từ ngày ấy cũng không thấy bóng dáng của Tuyết Vô Trần, Băng Kính Cung yên tĩnh giống như một tòa băng sơn sừng sững giữa cánh đồng hoang vu. Bạch Nghiên có tiểu mao cầu làm bạn cũng không cảm thấy tịch mịch, Cố Hiểu Hiểu cô độc lâu ngày cũng tìm tới tiểu mao cầu chơi.
Bạch Nghiên đợi mấy ngày, cảm thấy hình như Phù Ly đã quên hắn rồi, đến bây giờ cũng không thấy động tĩnh gì. Ăn không ngồi rồi, Bạch Nghiên đi ra khỏi phòng, một mình đi dạo xung quanh. Hắn còn nhớ rõ lời Tuyết Vô Trần đã dặn, nên cũng không đi đâu xa.
Chỉ là....hắn cảm giác có gì đó lạnh lạnh ở sau gáy, Bạch Nghiên duỗi tay sờ nhưng lại không có gì.
"Là tuyết rơi sao?" Bạch Nghiên ngẩng đầu, một mảnh u lam trong suốt bay qua trước mặt hắn, dừng lại giây lát rồi lướt qua.
"Đây là....." Hắn đã từng thấy một một mảng lớn u lam trong suốt kia ở trong kí ức, Bạch Nghiên không chần chừ tiến lên hai bước, "Chẳng lẽ là ở chỗ này sao?"
Hắn tiếp tục đi về phía trước, muốn tìm ra nơi có u lam trong suốt đó. Không biết qua bao lâu, vẫn không thấy u lam trong suốt trong trí nhớ. Ngay lúc Bạch Nghiên muốn bỏ cuộc, hắn thấy một thân ảnh xa lạ.
Bạch Nghiên còn tưởng Băng Kính Cung ngoại trừ Tuyết Vô Trần thì không còn ai khác, lại không ngờ tới thế mà có người. Người kia tựa hồ cũng phát hiện hắn, trên mặt còn vương một tia hoảng loạn.
"Ngươi là ai?" Bạch Nghiên tiến lên trước hỏi, "Ngươi là người ở đây sao?"
Người nọ lắc đầu rồi lại do dự gật đầu.
Bạch Nghiên bị người nọ làm cho mơ hồ, hắn nói: "Ngươi đang khẳng định hay là phủ định?"
"Đi đi, đừng nói nữa, hắn mà biết ngươi tới đây, chắc chắn sẽ gϊếŧ ngươi."
"Hắn? Là Tuyết Vô Trần sao?" Thấy người trước mắt gật đầu, Bạch Nghiên không khỏi tò mò hỏi, "Vì sao a? Chưởng môn cũng không giống loại người sẽ tùy tiện động thủ gϊếŧ người...."
"Chưởng môn?"
"Ân." Bạch Nghiên nói, "Mới vừa rồi quên nói, ta là Vấn Thanh chân nhân của Phiêu Miểu Thành. Ngươi đừng sợ, ta không phải là người xấu."
Hắn thấy cảm xúc người nọ tựa hồ không ổn định, Bạch Nghiên vội vàng trấn an, nhưng ngược lại, lại khiến cho cảm xúc của người nọ càng dao động thêm.
"Phiêu Miểu Thành? Hắn là chưởng môn Phiêu Miểu Thành?"
"Không sai. Ngươi làm sao vậy?" Bạch Nghiên trong lòng khó hiểu, xem bộ dáng người nọ, hình như quan hệ của bọn họ không được tốt lắm a.
"Nguyên lai Phiêu Miểu Thành các ngươi đều là kẻ dối trá sao? Thực uổng phí một tiếng chính đạo mà!"
"Cái này.....Chưởng môn hàng năm đều bế quan, từ lâu đã không còn để ý tới sự vụ lớn nhỏ của Phiêu Miểu Thành nữa, ngươi không thể chỉ vì một người mà đánh giá toàn bộ Phiêu Miểu Thành." Ít nhất Bạch Nghiên cảm thấy Vấn Nhai chân nhân 'chịu thương chịu khó' kia không tồi a.
"Huống hồ, vì sao ngươi lại nói như vậy? Nghe ngữ khí của ngươi tựa hồ chưởng môn cũng không làm khó ngươi, vì sao ngươi lại ở nơi này?"
"Ta....." Người nọ hình như có nhiều lý do khó nói, hắn ngừng một chút mới nói, "Ta là đại đệ tử Tứ Luật phái, Thẩm Cố Mính."
"Ngươi là Thẩm Cố Mính?!" Bạch Nghiên nghe thấy cái tên này liền giật mình. Người hắn tìm thế mà ở nơi này, chả trách hắn và Vân Mặc Tuyên tìm khắp Nhân chi cảnh cũng không thấy người đâu, không những không chết lại còn tới được Thiên chi cảnh.
"Ngươi biết ta sao?"
"Ngươi mất tích, sư môn ngươi từng ủy thác ta đi tìm ngươi. Ta ở Nhân chi cảnh không tìm được ngươi, còn tưởng ngươi đã....."
Thẩm Cố Mính cúi đầu nói: "Ta cũng nghĩ mình sẽ chết."
"Ngươi tiến vào Vô tận chi cảnh bằng cách nào? Vì sao lại ở trong Băng Kính Cung này?" Trong ấn tượng của Bạch Nghiên, Vấn Nhai chân nhân là người mở ra phong ấn Vô tận chi cảnh.
"Ta không biết. Ngày ấy, Võ pháp sư thúc muốn ta đi trước thăm dò, ta còn tưởng bên ngoài Vô tận chi cảnh sẽ có kết giới hay phong ấn gì đó. Nhưng ta không ngờ, cái gì cũng không có, vậy nên ta mới vào được. Ta vào không được bao lâu, chỗ càng sâu thì càng nguy hiểm, chờ khi ta muốn dứt ra thì đã không còn kịp rồi."
Thẩm Cố Mính nói: "Về sau, khi ta bị lạc trong khu rừng phủ đầy xương cốt linh thú, Phương Lẫm Nam mang ta tới nơi này, nhưng hắn cái gì cũng không nói thì đã rời đi. Lúc sau, ta liền gặp 'hắn'....."
Nói tới đây, Thẩm Cố Mính không muốn tiếp tục nữa, hắn chỉ nói: "Sư môn ta đã từng đi tìm ta sao?"
"Đúng vậy." Bạch Nghiên gật đầu, "Hai sư đệ sư muội đi cùng ngươi rất lo lắng cho ngươi."
"Tiểu Thần, Tưu nhi...." Nghe nói đến sư đệ sư muội, ánh mắt vẫn luôn đề phòng của Thẩm Cố Mính cuối cùng cũng mềm xuống, "Bây giờ bọn họ có khỏe không, Tứ Luật phái thế nào?"
Bạch Nghiên nhìn vẻ mặt của người nọ, có chút không đành lòng nói: "Bọn họ hiện tại.....e là không tốt lắm."
"Vì sao?"
Bạch Nghiên đem chuyện Võ pháp chân nhân tạo phản, đầu nhập dưới trướng Phệ Tâm Ma, gϊếŧ chưởng môn đoạt vị, và chuyện của Tập Thần và toàn bộ Tứ Luật phái toàn bộ nói hết cho Thẩm Cố Mính nghe.
"Ta cũng không biết tình huống hiện tại của Tứ Luật phái là như thế nào nữa."
Thẩm Cố Mính tựa hồ còn chưa hết đả kích vì tin tức thình lình này, rõ ràng hắn chỉ mới mất tích không lâu, sự tình vì sao lại biến thành như này?
"Cái kia.....ta biết nhất thời ngươi khó có thể tiếp thu. Tập Thần đã nhờ ta nói cho ngươi biết, ngươi không cần xúc động, hiện tại trở về cũng không phải là biện pháp tốt. Ta nghĩ Võ pháp chân nhân nếu biết ngươi không chết, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ta biết, huống hồ hiện tại ta căn bản không có khả năng rời đi." Thẩm Cố Mính mất mát nói, "Vấn Thanh chân nhân, đa tạ ngươi đã nói tin tức của Tứ Luật phái cho ta biết."
"Không có gì, ngươi gọi ta Bạch Nghiên là được." Mỗi lần nghe xưng hô Vấn Thanh chân nhân này, Bạch Nghiên có cảm giác không quá chân thật. Hắn đang muốn hỏi nguyên nhân vì sao Thẩm Cố Mính không rời đi, nhưng nhìn bộ dạng không muốn nói thêm gì của hắn, Bạch Nghiên chỉ đành từ bỏ.
"À, đúng rồi. Ta đi tới nơi này là muốn tìm một loài hoa u lam trong suốt, không biết ngươi có thấy qua chưa?"
"Hoa màu lam, trong suốt.... Hình như đúng là có một cái cây nở toàn hoa như vậy." Thẩm Cố Mính nói, "Ngươi đi cùng ta."
----------✿byhanako❀-----------