NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!


"Xem ra bán thành phẩm cũng chỉ là bán thành phẩm, chung quy vẫn là không dùng được." Phù Ly thu hồi hắc khí, tạo ra ma vật đã hao tổn không ít khí lực của hắn.
Vừa rồi dây dưa với ma vật khiến linh lực của Vân Mặc Tuyên hao phí không ít, U am Minh Hỏa nhấp nháy nhẹ trên Hàn Ảnh Kiếm.
Vân Mặc Tuyên nói: "Phù Ly, hà tất phải làm nhiều điều phí công như vậy, trực tiếp làm một trận thống khoái kết thúc tất cả đi."
"Ngươi muốn tốc chiến tốc thắng? Là sợ mình không trụ nổi sao?" Phù Ly vừa nói, sát ý sắc bén vẫn chưa giảm, tay vẫn luôn tấn công không ngừng.
"Không có gì, bất quá ta không muốn để sư tôn đợi ở bên ngoài quá lâu a."
Vân Mặc Tuyên nói là sự thật, nhưng lời hắn nói trùng hợp chọc tới nỗi đau mất đi sư tôn lẫn sư huynh trong nội tâm của Phù Ly.

Phù Ly nhìn biểu tình của Vân Mặc Tuyên, hắn cảm thấy Vân Mặc Tuyên chính là cố ý.
Công kích trên tay càng thêm tàn nhẫn, lúc này đây, Phù Ly dùng ma khí hóa thành một thanh ma kiếm, giống như đúc thanh kiếm của Vân Mặc Tuyên.
"Đinh, keng" - Âm thanh va chạm vang lên bên tai, khí thế không phân biệt được trên dưới, kiếm quang cọ xát ra từng tia lửa, tiếp đó lại kéo theo một âm thanh chói tai, hai thanh kiếm tách ra rồi lại va chạm tiếp.
Lam hỏa cùng ma khí chạm nhau, Minh Hỏa đốt, Phệ Tâm cắn nuốt, từng người đều thay phiên tung hết uy lực, muốn áp đảo đối phương.

Trong lúc hai loại lực lượng giao đấu, hai thanh kiếm cũng bắt đầu phát ra kiếm minh, sức hủy diệt không thể khinh thường.

Khi cả hai đã đến cực hạn, chiêu thức không phân thắng thua va chạm tạo ra một cú nổ, đồng thời đẩy lui đối phương.
"Kiếm của ngươi....." Vân Mặc Tuyên xoay Hàn Ảnh Kiếm, hàn quang huyền sắc vẫn không suy giảm, hắn lại liếc mắt nhìn thanh kiếm trên tay Phù Ly, không sai, giống y như đúc Hàn Ảnh Kiếm.
"Tò mò? Kỳ thật nó chính là tâm ma của Hàn Ảnh Kiếm." Tầm mắt Phù Ly rơi vào thanh kiếm trong tay, rồi sau đó lại nhìn vào biểu cảm khó tin của Vân Mặc Tuyên, hắn cười nói, "Như thế nào? Không tin? Cũng không có gì, con người có tâm ma, vậy thì kiếm linh có tâm ma thì có gì kỳ quái sao? Ngươi có còn nhớ Hàn Ảnh Kiếm đã từng bị ngươi đem đến Kiếm Trủng Thành dùng vạn kiếm tẩy đi oán niệm không?"
"Ngươi đã đến động trấn áp oán niệm?"
"Ta vì lưu lại đường lui cho mình, khi đó nếu ngươi không muốn dùng linh lực phá vỡ phong ấn, ta sẽ có một cơ hội khác.

Kết quả không ngờ là nó vẫn còn có một giá trị lợi dụng khác."

Phù Ly khẽ chạm vào thanh ma kiếm trên tay, oán niệm bên trong dường như không chịu áp chế mà muốn phá tan mà thoát ra.
Oán niệm này làm hắn có một cảm giác rất quen thuộc, Phù Ly nhíu mày, trong trí nhớ của hắn không có chút liên hệ gì, có lẽ đây chỉ là một loại cảm giác theo bản năng mà thôi.

Tựa như hắn cũng không biết vì sao mình lại có mặt trên thế giới này, cũng như không nhớ vì sao hắn lại có thể thao túng thành thục Phệ Tâm chi lực.
"Vậy thì không cần nhiều lời nữa." Vân Mặc Tuyên dẫn một tia máu tươi điểm vào Hàn Ảnh Kiếm.

Hắn nói:
"Tới đi, lúc này đây ta sẽ dùng Hàn Ảnh Kiếm chân chính cắt đứt toàn bộ đường lui của ngươi."
Hàn Ảnh Kiếm nhận được máu của Vân Mặc Tuyên, máu đỏ tươi như vệt chu sa bị hàn khí đông lạnh, chiến ý của Kiếm nổi lên, U Lam Minh Hỏa kết hợp với Hàn Ảnh Kiếm vờn quanh thân Vân Mặc Tuyên.

Dùng máu điểm kiếm cũng tương tự như lập khế ước, nhưng ở một phương diện khác, lại có bất đồng.
Lập huyết khế với kiếm, chính là đem tính mạng của bản thân hòa vào kiếm, cùng sinh cùng tử.

Trong trận chiến lần này, kiếm cũng như người, không chỉ là kiếm còn người còn, mà kiếm bị hủy thì người cũng mất.

Nếu người mất, như vậy thì kiếm cũng sẽ tự động tan vỡ.
Thông qua huyết khế, Vân Mặc Tuyên càng thêm cảm nhận rõ ràng kiếm ý từ Hàn Ảnh Kiếm, tựa như Minh Hỏa thiêu đốt hàn băng, lại như hàn băng bao quanh Minh Hỏa, khiến bản thân tỉnh táo, ngăn chặn mọi sự quấy nhiễu từ ngoại giới.

Chiến, chỉ có chiến đấu, sát phạt một phương mới thỏa mãn yêu cầu của kiếm linh.
Lúc đầu còn phải suy xét tránh đi ma khí Phệ Tâm Ma, phòng ngừa bị tâm ma cảm nhiễm, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, Vân Mặc Tuyên đã cảm thấy mình không cần phải để ý tới những cái đó nữa, bây giờ hắn có thể chuyên tâm đối phó với Phù Ly rồi.
"Lập huyết khế sao? Ta vốn còn muốn lưu lại Hàn Ảnh Kiếm, chậc....." Phù Ly vận khí tiến tới, "Nó nhất thiết phải cùng ngươi ngọc nát đá tan sao?"

Bạch Nghiên một đường chạy tới miệng giếng Phong Ly.

Thiên chi cảnh giờ đây sương khói trắng toát, khó có thể phân biệt phương hướng.

Bực thật, hắn lại là một kẻ mù đường nữa chứ! Loại địa phương này, nếu là trước đây, Bạch Nghiên còn cho là chỗ này đang làm khó dễ hắn a.
Nhưng hôm nay, chạy đến chỗ này chỉ có một mình hắn, trong lòng Bạch Nghiên có một loại trực giác đang âm thầm chỉ cho hắn đường đến bên miệng giếng.

Hắn suy đoán có thể là do tác dụng của cái vòng sinh tử gì đó, hoặc là nguyên nhân khác.......
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Nghiên lại xuất hiện thêm một vấn đề đau đầu.

Cái vòng sinh tử rắc rối phiền phức này, hắn phải làm sao với nó đây.....
Chờ Bạch Nghiên chạy tới, hắn không còn thấy miệng giếng Phong Ly đâu, mà thấy Vân Mặc Tuyên và Phù Ly đang ở trong một cái kết giới.

Màu lam lẫn màu đen đan xen lẫn nhau, nhưng mỗi một màu sắc đều mang theo khí thế tranh chấp ác liệt.
Bạch Nghiên muốn giải khai kết giới, vào xem tình hình trận chiến như thế nào.

Hắn tin tưởng vào thực lực của Vân Mặc Tuyên, nhưng vẫn là có chút lo lắng.
Vận dụng linh lực, Bạch Nghiên tiến tới gần kết giới, nhưng còn chưa tới gần, hắn bị linh lực cường đại của kết giới ép tới nỗi không thể di chuyển bước chân.
"Không được." Bạch nghiên lui về sau.
Trận chiến với Tế An đã hao tổn hơn phân nửa linh lực, khi đó Thu Thủy Kiếm điên cuồng hấp thu linh lực của hắn.


Nếu hình dung linh lực trong thân thể là một ly nước đầy, thì hiện tại chỉ sợ còn lại chưa tới một phần ba.
Một đường bôn tẩu, đến bây giờ khi tới gần kết giới bị áp bách cường đại, hắn mới phát giác bản thân có điều không đúng.

Trong lòng Bạch Nghiên đã có cảm giác nghi ngờ, vừa rồi trong trận chiến với Tế An, loại cảm ứng giữ hắn và Thu Thủy Kiếm cùng với những chiêu thức được sử dụng....Có lẽ, những điều đó có liên hệ với quá khứ của thân thể này, tất cả thứ kia đều không phải là ký ức của hắn.
Bạch Nghiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao ngày ấy dưới tàng cây, cái ảo ảnh kia đã nói với hắn, "Cho dù bây giờ ngươi có từ chối không muốn nhớ tới, nhưng về sau những ký ức đó cũng sẽ chậm rãi quay trở lại một lần nữa, người hiểu rõ chỉ có duy nhất một mình ngươi."
Cái ảo ảnh đó đoán được mình sẽ từ chối nên mới nói như vậy sao, Bạch Nghiên cười khổ, hắn đã bắt đầu thừa nhận đó là chính bản thân hắn sao?
Ngay lúc này, kết giới đột nhiên xuất hiện biến hóa, chấn động mạnh tới mức phảng phất một giây sau liền sẽ vỡ tan.
Hàn Ảnh Kiếm và Tâm Ma Kiếm va chạm, âm thanh đinh keng liên tiếp vang lên kịch liệt đến tóe ra tia lửa, đan xen là hai thân thủ linh hoạt.

Trong chốc lát ngắn ngủi, hai người đã giao chiến qua mấy trăm hiệp, hiện ra vô số kiếm quang.
Hai bên đối chiến không có cái gì gọi là chính là tà, ân oán giao thủ, chính là vì vận mệnh đối lập.
Thân thủ Vân Mặc Tuyên linh hoạt sắc bén giữa từng mảng kiếm quang.

Cái kết cục mà hắn đã thấy trước lúc khi trọng sinh, giống với cái mà Tô Nhiễm Dao đã tiên đoán.
Là chính Vân Mặc Tuyên hắn lựa chọn từ bỏ cái kết cục đó, như một loại bản năng, một khắc trước khi chiến thắng, ý thức hắn đã đưa ra lựa chọn.

Bởi vì trong cái kết cục đó, hắn chưa tìm được chính mình, cũng vì chưa gặp được Bạch Nghiên chân chính.
Mà trong trận này, u lam Minh Hỏa xông thẳng vào ma khí, hết thảy đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy một âm thanh của kiếm gãy.
Thân ảnh xuất hiện, thắng bại đã rõ.
"Như thế nào.....không có khả năng." Phù Ly nhìn thanh ma kiếm đứt gãy, còn hắn lại không thể nào thao túng Phệ Tâm Ma.
"Không có khả năng!" Phù Ly nhìn Vân Mặc Tuyên, hắn phun ra một ngụm máu tươi, "Làm sao....Ngươi có thể làm ta bị thương?"
Phệ Tâm Ma chính là vô thương bất tử, bất diệt mới đúng.
"Nếu ngươi phải đối phó với một thứ gì đó, tốt nhất nên xuống tay từ căn nguyên gốc rễ của nó.

Phệ Tâm Ma, Phệ Tâm chi lực không phải tự nhiên mà xuất hiện trên thế giới này, có cũng có cội nguồn." Vân Mặc Tuyên xoay người đi tới bên cạnh Phù Ly, "Vừa hay, ta biết cội nguồn của nó, cũng biết làm thế nào để tiêu diệt năng lực của nó."

Vân Mặc Tuyên nhìn Phù Ly, lòng bàn tay đột nhiên bốc lên u lam Minh Hỏa, ngọn lửa u lam vẫn như ngày đó, cháy từ Ly Uyên lan tới khắp toàn bộ đại lục An Lạc, thiêu đốt hết thảy ly ly hoa mỹ lệ, mang theo nỗi niềm xa xôi không thể với tới.
U Lam Minh Hỏa đốt Phệ Tâm, ngọn lửa u lam hiện lên trước mắt Phù Ly, đẹp đẽ giống như hắn nhìn thấy rừng ly ly hoa, có hai người vẫn đang nhìn hắn mỉm cười.

Sư tôn vẫn đứng dưới tàng cây, nụ cười của Chúc An vẫn ôn nhuận như trước, dang tay hướng về phía hắn.

Thời gian như quay về trước đây, hắn bước lên một bước đi về phía rừng ly ly hoa, nện bước đuổi theo hai người kia.
Một khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời hắn, hắn mới hiểu ý nghĩa của câu nói, "Ly Ly hoa không chỉ tượng trưng cho sự chia ly, mà nó còn có nghĩa là tương phùng."
Phệ Tâm chi lực cũng tiêu tán theo Phù Ly, đánh vỡ thế cân bằng của kết giới, khiến kết giới bắt đầu tan rã.
Bạch Nghiên ngẩng đầu, ngọn lửa màu lam đang bốc lên hừng hực, đốt cháy toàn bộ hắc khí còn sót lại, kết cục của cuộc chiến bên trong không cần nói cũng biết.

Bạch Nghiên nhẹ nhành thở ra, nhìn kết giới đang từng chút sụp đổ, bóng người quen thuộc dần dần hiện ra, từng bước đi về phía hắn.
"Sư tôn."
Dưới ánh lam sắc của ngọn lửa, Vân Mặc Tuyên ôm chặt lấy Bạch Nghiên.

Khoảnh khắc ấy, ký ức của cả hai như bị xáo trộn, hai người dường như bừng tỉnh sau giấc mộng.

Thật lâu thật lâu trước kia, cũng như lúc này, cũng chính là cái ôm này.
"Sư tôn, ta đã nói, chúng ta rồi cũng sẽ gặp lại nhau."
Nếu là trước đây, Bạch Nghiên sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu ý tứ của những lời này, ký ức từng chút một như lũ tràn về, cái cung điện, nơi đó có một thân ảnh huyền y đối lập với cây đại thụ trong suốt, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, cũng giống như hiện tại.
Duyên phận giữa bọn họ sớm đã có sự ràng buộc, hắn tới nơi này, Vân Mặc Tuyên trọng sinh, bọn họ gặp nhau.....
Thời gian đã đánh nát hết thảy rồi một lần nữa chắp vá chúng lại, thời gian sẽ qua đi nhưng tình cảm sẽ không thay đổi, tựa như bây giờ, những lời Vân Mặc Tuyên vừa nói.
Bọn họ đã từng chia ly, nhưng hiện tại một lần nữa, bọn họ đã tìm thấy nhau.
- ---------byhanako-----------.


Bình luận

Truyện đang đọc