NGHỊCH THIÊN MA PHI, XIN ĐỪNG HẮC HOÁ!



Dạ Mặc Thần bước đi lúc đầu rất nhanh, sau đó ngày càng chậm lại. Hắn phát hiện bản thân đã đi xa mười mét, nha đầu kia thế nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

"Còn không mau đuổi theo?"

Dung Mị chỉ liếc mắt một cái sau đó liền không hề để ý tới hắn.

Đuổi cái mao~

Bổn cô nương bận rồi, ngươi có bao xa liền lăn bấy xa đi!

Nãy giờ hắn đi theo đã làm nàng khó chịu rồi. Nàng trước giờ vẫn luôn thích hành động một mình, chưa từng có bất kỳ đồng bạn nào hết!

Huống chi nàng không quên là mới hôm trước chính mình còn đang chạy trốn khỏi hắn đâu!

Nhìn nàng vẻ mặt ghét bỏ, Dạ Mặc Thần nguy hiểm nheo mắt, ánh mắt sắc bén như hàn nhận. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không có nói cái gì, tìm tảng đá gần đó ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ thả ra một câu: "Không muốn đến Tàng Bảo Các? "

Dung Mị giật mình. Gì?!

Đừng nói là khi nãy... hắn thật ra là muốn dẫn đường cho nàng??

"Ngươi biết Tàng Bảo Các ở đâu lạp?"

Chính là, nam tử không hề trả lời nàng, thậm chí còn kiêu ngạo khoanh tay, quay đầu sang hướng khác.

Dung Mị: "...."

Đồ nhỏ mọn! Tàng Bảo Các to như vậy, ta không tin là tự mình không tìm thấy!

Nàng giận dữ xoay người rời đi.

Nhưng mà, Dung Mị xem ra vẫn là đánh giá thấp toà Minh Vương phủ này. Nơi này vô cùng rộng lớn, phòng ốc nhiều cực kỳ, hơn nữa khắp nơi đều có người canh gác nghiêm ngặt, không dễ dàng tìm kiếm. Nếu cứ như vậy, e là tới sáng mai cũng chưa chắc tìm được đồ vật nàng muốn.

Làm sao đây? Thật sự phải quay lại chỗ tên kia sao? Nhiều mất mặt a~

Mị cô nương trong lòng một trận đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn là nhấc bước quay lại chỗ cũ.

Dù sao hiện giờ nàng xấu như vậy, cần mặt làm gì~

Cỏ Bảy Màu quan trọng hơn!

Thế là, Dạ Mặc Thần ngồi đó hơn mười lăm phút, rốt cuộc cũng đợi được nàng trở lại.

Khoé môi hắn không thể thấy được cong lên một chút, nhưng khi Dung Mị nhìn qua thì lại cố tình banh mặt, không để ý tới nàng.

Dung Mị chạy đến trước mặt Dạ Mặc Thần, "Này, ngươi thật sự biết Tàng Bảo Các ở đâu sao?"

Một trận gió thổi... Nam nhân lại đem đầu quay sang bên khác. Trong lòng hắn lúc này có điểm đắc ý, muốn biết, vậy thì cầu ta đi~

Nàng lại chạy qua, "Ngươi khinh người quá đáng! Tính ra ta vẫn là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, dẫn ta đi một đoạn đường sẽ chết sao?"

"Ân cứu mạng?" Hắn ánh mắt giống như muốn nuốt luôn nàng, đáng sợ cực kỳ.

Nha đầu này còn dám nhắc tới chuyện ngày hôm đó?! Nàng...

Hừ, đợi khi nàng rơi vào tay hắn rồi, nhất định sẽ bắt nàng trả cho đủ!

Dung Mị bị hắn trừng đến sống lưng lạnh lẽo. Nàng xem như đã biết, nam nhân này, không ăn cứng! Vậy xem ra chỉ có thể đối mềm!

"Đại ca, ngươi là người tốt, ngươi nhất định sẽ giúp ta đúng không? Ngươi nghĩ xem, ta một cái nhu nhược nữ tử đến Minh Vương phủ này cũng đâu có dễ dàng gì, ngươi nỡ để ta tay không mà về sao~~" Dung Mị cảm thấy chính mình đều sắp phun ra, tự mình nói còn thấy buồn nôn.

Dạ Mặc Thần nghe thanh âm vừa kiều mị vừa mềm mại của nàng, tuy là không muốn thừa nhận, nhưng mà tâm hắn lại có chút tê ngứa. Một phút trước còn rất kiêu ngạo đâu, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn cầu xin hắn sao?

Hừ! Minh Vương điện hạ trong lòng một trận đắc ý, hiển nhiên là còn khá hưởng thụ nàng cầu xin.

Nha đầu xấu xí này, ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp mị hoặc, giọng nói cũng ngọt ngào vô cùng, làm nũng một cái... quả thật làm nhân tâm đều mềm hoá, hận không thể vì nàng vượt quá núi sâu biển lửa.

Phản ứng lại chính mình vừa mới nghĩ gì, Dạ Mặc Thần giật mình, nhanh chóng xua đi ý nghĩ kỳ lạ đó, hơi mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng.

"Giúp ngươi thì ta được cái gì?"

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Dung Mị buột miệng thốt ra.

Dạ Mặc Thần hơi tự hỏi một chút, mở miệng: "Thế... Sau này không được phép chạy trốn ta!"

"Ách?! Cái này..." Dung Mị tức khắc khó xử, nàng nội tâm kỳ thật đang rất sốt ruột.

"Hay là đổi điều kiện khác...?"

"Hừ!" Hắn hừ lạnh, lại xoay đầu qua chỗ khác, trên mặt rõ ràng viết: ta không vui, ta đang bực mình!

Nàng chán ghét hắn như vậy? Đáp ứng một cái sẽ chết sao?

Phải biết, Minh Vương chính là thiên tài tu luyện giả, từ nhỏ đến lớn, đi tới đâu cũng được nghênh đón tôn sùng, cố tình bây giờ lại bị một nha đầu không thực lực không sắc đẹp ghét bỏ!

Nếu là người khác, hắn chẳng thèm quan tâm họ nghĩ gì, nhưng riêng nàng... Nghe nàng nói như vậy, hắn chính là vô cớ cảm thấy khó chịu, thật tức giận tức giận!

Mà Dung Mị trạng thái lúc này cũng không tốt hơn là bao. Nàng nắm chặt bàn tay, yên lặng hít sâu một hơi, tên này sao lại khó chơi như vậy?!

"... Được, ta đồng ý là được chứ gì! Ngươi nhanh mang ta đến Tàng Bảo Các đi."

Nghe được đáp án của nàng, Dạ Mặc Thần hài lòng câu môi, độ cung rất nhỏ không ai thấy được.

Hắn vừa lật bàn tay phải, bên trên liền xuất hiện một đồ vật\-\-\-

Bình luận

Truyện đang đọc