NGHỊCH THIÊN MA PHI, XIN ĐỪNG HẮC HOÁ!

Trên lầu hai của sòng bạc\-\-\-

Khác với song bạc ở tầng 1, tầng thứ hai này có vẻ thanh nhã xa hoa hơn nhiều. Trên ghế dựa, thanh y nam tử ngồi ngả ngớn, bắt chéo chân, ngửa đầu chơi trò tung quả nho vào trong miệng.

"Rầm!" Một tên sai vặt thình lình đẩy cửa xông vào.

"Thập Nhất gia! Chuyện lớn không tốt!" Hắn thở dốc, hốt hoảng hô.

Theo tiếng của hắn, thanh y nam tử cũng bị bất ngờ làm giật mình, quả nho tung lên không trung rớt tọt vào miệng.

"Khụ khụ khụ!!!" Sau đó tất nhiên là một trận ho khan tê tâm liệt phế.

Tên sai vặt sửng sốt, nhanh chóng chạy lại giúp hắn vỗ vỗ lưng, cuối cùng cũng đem được quả nho nhổ ra.

"La lối cái gì!? Bổn hoàng tử đều sắp bị ngươi làm cho nghẹn chết!"

"Vâng vâng! Là nô tài sai rồi! Ngài không sao chứ?"

Gã sai vặt khom lưng tươi cười nhận lỗi, nếu là các vị chủ tử khác, chắc chắn đã đem hắn ra chém luôn rồi, nhưng mà người đi theo bên cạnh Thập Nhất hoàng tử đều biết vị hoàng tử này tuy là không được đứng đắn nhưng tính tình lại dễ ở chung, không hề đem mạng người coi như cỏ rác.

Mà quả thật là vậy, Dạ Mặc Phong sau khi bình thường trở lại cũng không có khó xử hắn, hơi hơi ngồi ngay ngắn lại, "Chuyện gì mà như cha mẹ chết tới nơi thế?"

Nghe hỏi, gã sai vặt nhớ ra mục đích mình đến đây, vội vàng bẩm báo: "Gia, không hay rồi, dưới sòng bạc bỗng dưng xuất hiện một vị công tử rất lợi hại, chưa đầy một buổi sáng đã đem thu nhập 3 tháng của chúng ta dọn không!"

"Gì?! Không thể nào? Kỹ thuật chơi bài của An Sinh chính là số một số hai kinh thành mà, có hắn ở đó mà người khác còn có cửa thắng?" Dạ Mặc Phong ngạc nhiên nói.

Hắn hơi suy tư, chẳng lẽ là gian lận? Cha chả! Dám ở địa bàn của bổn hoàng tử gian lận, ngươi chết chắc rồi! Cho dù không phải gian lận thì tiền của bổn hoàng tử cũng không phải dễ lấy như vậy đâu!

Dạ Mặc Phong đứng phắt dậy, tức giận đùng đùng đi xuống lầu.

\-\-\-\-\-\-

Lộc cộc\- Lộc cộc\-

"Là nhỏ!"

"Nhỏ!"

"Đi theo Ly công tử chắc chắn không sai được!"

An Sinh cầm hũ xúc xắc, cái trán đã ướt mồ hôi, hắn cắn răng, trong sự reo hò của mọi người mà mở nắp hộp.

1, 2, 3, nhỏ!

"Quả nhiên!"

"Hahaha!"

Một người hướng về phía thiếu niên đang ngồi trên ghế cười nói:"Ly công tử quả nhiên là lợi hại! Lúc trước chúng ta có mắt như mù, mong công tử lượng thứ!"

Thiếu niên bình thản hớp một ngụm trà, trả lời: "Không sao."

Nàng vốn cũng không có tức giận gì đâu, ngược lại còn khá thích không khí như thế này. Không cần luật lệ, chỉ cần kẻ thắng! Rất hào sảng! Hoàn toàn không giống như thế giới phức tạp bên ngoài.

Cho nên mới nói, mọi thứ đều có hai mặt, người ngoài đánh giá cờ bạc là xấu, nhưng thật ra bọn họ đôi khi lại rất thẳng thắn, đáng được tôn trọng.

Tất nhiên, chỉ là đôi khi thôi!

An Sinh nhìn chằm chằm Dung Mị, "Vị công tử này, ngươi còn muốn chơi tiếp sao?" Không phải đã sai người thông báo cho gia rồi sao, sao giờ vẫn chưa tới nữa, hắn sắp chống đỡ không nổi.

Dung Mị cười mỉm:"Chơi chứ! Mọi người đều đang vui vẻ mà? Ngừng lúc này sao được?"

An Sinh yên lặng lau mồ hôi. Sao hắn cứ bám mãi không bỏ vậy chứ. Chẳng lẽ người này có thù oán gì với sòng bạc này sao??

Hắn đang khó xử không biết làm thế nào, thì đã nghe thấy tiếng của cứu tinh đến.

"Là kẻ nào dám phách lối ở địa bàn của bổn hoàng tử đâu!?"

Nam tử từ trên bậc thang đi xuống, một thân thanh y, anh tư hơn người, tay bắt chéo trước ngực, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

Rất nhanh hắn liền nhận ra Dung Mị. Bởi vì nàng thật sự rất bắt mắt, giữa đám người đang đứng, chỉ một mình nàng ngồi ghế dựa, tay đảo trà, khí chất cao nhã khác biệt so với mọi người.

Mọi người ngẩn đầu nhìn. Có một số người mới trầm trồ, "Thì ra Thập Nhất hoàng tử thật sự là chủ nhân của sòng bạc này a... "

"Hôm nay chúng ta thế nhưng gặp được thần tượng!"...

Có thể thấy, danh tiếng của Thập Nhất cũng không phải dạng vừa.

Theo động tác của hắn, mọi người cũng tránh ra một con đường.

Dạ Mặc Phong đi đến trước mặt Dung Mị: "Là ngươi?"

Mị cô nương ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, suýt chút nữa liền đem nước trà trong miệng phun ra, cũng may khả năng tự chủ mạnh đã làm nàng nuốt xuống.

Dung Mị khoé môi run rẩy, trùng hợp như vậy? Này không phải là thiếu niên bị nàng hố lúc giả làm ăn mày sao? Vừa nãy Dung Mị nghe thấy mọi người nói chuyện, biết được hắn thế nhưng lại là hoàng tử. Mà mục đích nàng đến đây hôm nay...

Xem ra, thù này kết lớn!

May mắn chính là có vẻ hắn vẫn chưa nhận ra nàng. Cũng đúng, ai có thể liên hệ một tên ăn mày bẩn thỉu với một công tử ngọc thụ lâm phong như thế này chứ, huống chi nàng bây giờ còn đeo mặt nạ nữa.

Dung Mị yên lặng uống trà, "Vì sao lại nói như vậy? Bổn công tử đến sòng bạc đánh cược thôi mà, sao lại thành phách lối rồi?"

"Hừ! Ta không tin! Nếu ngươi thật sự lợi hại như vậy thì sao trước giờ chưa từng nghe qua? Chắc chắn là gian lận!" Dạ Mặc Phong tức giận nói.

Dung Mị nhướng mày, nàng nhưng không có gian lận à nha~ Oan quá mà~

Chắc hẳn lúc đầu nhiều người cũng nghĩ vậy lắm đây. Ta chỉ muốn nói, các ngươi xem phim nhiều quá nên nhầm lẫn rồi! Đây là thực lực, thực lực biết không!

Dung Mị bĩu môi không nói gì, ngược lại An Sinh đứng một bên căng thẳng, nhích lại gần thì thầm với Dạ Mặc Phong...

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Xin chào, sorry vì đã để mọi người chờ lâu nhé

Bình luận

Truyện đang đọc