NGHỊCH THIÊN MA PHI, XIN ĐỪNG HẮC HOÁ!

Chỉ là chưa đợi Dung Mị có động tác, liền thấy Dạ Mặc Thần thế nhưng chui người ra xe ngựa, vươn lay liền ôm vòng lấy eo nàng. Hai người thân ảnh nháy mắt biến mất vào trong rèm che.

Dạ Mặc Phong thiếu niên:"...." Mặt, đau nha!

Cửu ca đổi tính hồi nào vậy? Nói tốt là người sống chớ gần đâu? Nói tốt cao lãnh tại thượng đâu?

Cho nhân gia lên xe... có thể bỏ qua! Nhưng trực tiếp ôm eo bắt người như vậy, hắn thật sự hoài nghi người này có phải Cửu ca giả mạo hay không??

Rất nhanh thôi, hiện thực đánh vỡ mấy suy nghĩ vớ vẩn của hắn.

"Thập Nhất, gây hoạ thì phải tự giải quyết, mớ hỗn loạn này giao cho ngươi đấy, Thiên Lăng không được giúp." Băng lương giọng nói từ thùng xe truyền ra làm Dạ Mặc Phong giật mình đứng thẳng người.

"Tuân lệnh cửu ca!"

Thực ra, hắn trong lòng đang khóc ròng, cái độ đáng sợ này đúng là cửu ca rồi, cam đoan không giả, hức!

Dạ Mặc Phong trơ mắt nhìn xe ngựa chuyển bánh rời đi, vốn định đi theo đến Minh Vương phủ đâu, sư phụ của hắn ở trong tay cửu ca không biết có sao không? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?

Phải mau chóng làm xong nhanh rồi chạy qua mới được!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Trong xe ngựa, yên tĩnh không tiếng động.

Dung Mị ngồi phía bên tay trái Dạ Mặc Thần, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Nhưng mà càng yên lặng, không khí càng lạnh lẽo, Dung Mị lấy làm kỳ quái. Rõ ràng lúc nãy còn tốt mà, vì sao mới một chút liền phóng khí lạnh rồi?

Quả nhiên là tâm tình bất định!

Đang lúc Dung Mị miên man suy nghĩ, Dạ Mặc Thần đột nhiên vươn tay lại gần. Khi bàn tay nắm thành trảo sắp đụng vào mặt nàng, Dung Mị phản ứng nhanh nhạy nghiêng đầu qua một bên.

Dạ Mặc Thần không nghĩ tới nàng sẽ né tránh, hơn nữa không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, cánh tay vồ hụt cứng đờ trên không trung.

Dạ Mặc Thần đen mặt, chuyển hướng tiếp tục muốn bắt lấy mặt nạ của nàng, nhưng mà! Dung Mị lại nghiêng, người, né, được!

"...."

Yên tĩnh\-\-\- Yên tĩnh giống như chết\-\-\-\-

Dung Mị trong lòng gào thét, nàng thề là nàng không có cố ý aaaa!

Cái này là bản năng! Bản năng nha!

Ai bảo ngươi đột nhiên tới bất ngờ vậy chứ!?

Bên ngoài Dạ Nhất đều có thể thấy được vách xe bị phủ một tầng băng sương, hơn nữa xe ngựa tự nhiên bắt đầu... rung lắc dữ dội lên.

Dạ Nhất: Ta không biết gì hết, cái gì cũng không biết!!!

Tình hình thực tế là, Minh Vương điện hạ bắt hụt hai lần liền trực tiếp động thân tới chỗ Dung Mị, mà Dung Mị cũng trời xui đất khiến né tránh.

Nói thật, tháo mặt nạ cũng chẳng sao bởi vì Dạ Mặc Thần đã sớm biết thân phận nữ nhi của mình, có điều bản năng là một thứ đáng sợ, thân thể nhanh hơn não thì biết làm sao được?!!

Thế là, hai người giống như chơi nghiện trò này, ở trong xe ngựa chật hẹp bắt đầu"đánh nhau".

Nhây một lúc, người thắng hiển nhiên là Dạ Mặc Thần.

Hắn tay cầm mặt nạ, mắt lại chăm chú vào thiếu nữ. Cả hai người quần áo đều có chút xộc xệch, tóc của Dung Mị cũng xoã ra bởi vì dây cột tóc bị tuột.

Mà tư thế lúc này của bọn họ cũng cực kỳ ngượng ngùng, Dung Mị dựa lưng vào vách, hai tay Dạ Mặc Thần chống hai bên người nàng. Vì đây là xe ngựa nên không thể đứng thẳng, cúi người càng làm cho khoảng cách hai người gần nhau hơn, cơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.

Bỗng nhiên\-\-

Xe ngựa đi tới ngõ rẽ, nhất thời liền làm thùng xe nghieng qua một bên. Hai người đang thất thần căn bản không phản ứng kịp, mất thăng bằng ngã ngửa về phía sàn nhà.

"Rầm!"

Dạ Nhất tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, chuyện lạ lúc nào cũng có, chỉ là gần đây đặc biệt nhiều!

Cũng may, sau tiếng động lớn này, bên trong đã yên lặng trở lại...

....

Dung Mị chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó cả người đều ngã đè lên Dạ Mặc Thần.

Lần trước buổi tối ở vương phủ cũng đã từng một lần, cho nên cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là!

Dung Mị không chỉ đè trên người hắn mà hai người môi còn chạm vào nhau!!

Dạ Mặc Thần và Dung Mị mắt to trừng mắt nhỏ, không dám nhúc nhích dù chỉ một cm.

Trên môi truyền tới xúc cảm mềm mại khiến cho đầu óc Dạ Mặc Thần nháy mắt trở nên trống rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn hoàn toàn ngây ngốc.

Ngược lại Mị cô nương, mặc dù cũng sửng sốt, nhưng thân là một người hiện đại, có cái gì nàng chưa xem qua đâu? Loại tình tiết này, quá cẩu huyết! Thế nhưng lại xảy ra trên người nàng!!

Chẳng qua cũng tạm chấp nhận, nam nhân này soái như vậy, hôn hắn, nàng cũng không thiệt!

Môi của nam nhân này cũng y như người của hắn, rất mát lạnh. Dung Mị nhất thời không nhịn được đưa đầu lưỡi nhỏ ra...

Dạ Mặc Thần:"!!!!"

Tiểu nha đầu này thật to gan, nàng thế nhưng dùng lưỡi liếm môi hắn!

Bất ngờ ướt át làm cho Dạ Mặc Thần thanh tỉnh lại, lập tức đẩy nàng ra.

Không hề dấu hiệu, lỗ tai hắn biến thành màu hồng phấn, sắc mặt đỏ lên!

"Ngươi... Ngươi nữ nhân này rốt cuộc có biết rụt rè là gì không hả?"

Dung Mị nhìn phản ứng mãnh liệt của hắn, cảm thấy cực kỳ thú vị, băng lãnh vô tình Minh Vương điện hạ a~~ Khi ngượng ngùng còn dễ thương hơn ca ca nhà nàng nữa~

Tự nhiên rất muốn chọc ghẹo hắn một phen làm sao bây giờ?

Thật sự chơi vui nha~

Dung Mị không biết lấy đâu ra lá gan, nàng vươn tay\-\-\-

Bình luận

Truyện đang đọc