NGHỊCH THIÊN MA PHI, XIN ĐỪNG HẮC HOÁ!

Lửa giận nháy mắt bừng lên!

Dạ Mặc Phong quay đầu nhìn xung quanh, ý đồ tìm ra hung thủ ám toán mình.

Đúng lúc này! Một vật thể vút bay với\-\-

"Phốc!" Chuẩn xác không lầm ném trúng trán Dạ Mặc Phong.

"Á!" Hắn ôm trán, mặc dù không né kịp nhưng vẫn nhìn thấy thứ ném trúng mình là một lõi lê!!

Cái quỷ gì?!! Trái cây đại chiến!??

Theo phương hướng lõi lê bay tới, hắn cuối cùng cũng tìm được đầu xỏ gây tội!

Thân ảnh hồng y nhỏ xinh thấp thoáng trên cây ngô đồng. Dung Mị nhắm mắt hưởng thụ gió thổi qua mặt.

Dạ Mặc Phong giận dữ lại gần, nâng chân dùng lực đá vào cái cây một phát!

"Rầm!"

Thân cây rung mạnh, Dung Mị mất thăng bằng rớt xuống, nàng nhanh chóng lộn vài vòng trong không trung mới tiếp đất an toàn.

"Dạ Mặc Phong, là ngươi đấy à?" Còn tưởng kẻ đáng chết nào phá hỏng giấc ngủ của nàng, thì ra là hắn.

"To gan! Ngươi là ai a? Dám hô thẳng tên bổn hoàng tử!"

Dung Mị chớp chớp mắt đen:"Mới mấy ngày mà đã không nhận ra ta?"

Dạ Mặc Phong: ?

Nghe nàng nói, nhìn kỹ lại hình như....

Dung Mị cười cười, nếu nàng đã nhận định Dạ Mặc Phong là bằng hữu, vậy đương nhiên không cần phải giấu thân phận nữ nhi với hắn, dù sao nàng vẫn còn ở Minh Vương phủ dài dài, hắn thể nào chẳng biết.

Dạ Mặc Phong híp mắt:"Ngươi là..."

Dung Mị âm thầm gật đầu, đắc ý chống nạnh, úm ùm, chính là ta.

"Ngươi chính là tiểu ăn mày chặn đường bổn hoàng tử đúng không!!" Dạ Mặc Phong hét toáng lên.

"Khụ khụ!!" Nà ní!?

Vì sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này!? Nàng cơ hồ đã đem chuyện này ném ra sau đầu, không ngờ hắn vẫn còn nhớ!?

Từ từ! Mặt!

Mặt nàng bôi nước thuốc màu xanh nhạt, trông có vẻ lem luốc, quả thật giống tạo hình tiểu ăn mày trước kia!

Dung Mị vô ngữ nhìn trời.

"Cái kia... Ngươi nghe ta nói..."

Nhưng Dạ Mặc Phong tính tình vốn trẻ con bốc đồng, sao có thể nghẹn giận, không nói hai lời liền đánh lên!

Dung Mị sửng sốt nhưng cũng không chậm tiếp chiêu, điều này làm Dạ Mặc Phong có chút kinh ngạc. Vốn nghĩ nàng chỉ là một tỳ nữ bình thường, hù doạ một chút cho hả giận là được, không ngờ thật sự có thể đánh trả!?

Đánh rồi liền không ngừng được, càng đánh, hai người càng thêm hăng hái, nhất thời làm cho sân viện khói lửa mịt mù~

Kết quả\-\-\- Hahả~~

Dung Mị và Dạ Mặc Phong thành thật đứng gần nhau, cúi đầu, ngoan ngoãn như trẻ nhỏ biết lỗi.

Mị cô nương trong lòng bĩu môi, Thập Nhất thiếu niên cũng không phục, nhưng trước khí thế của 'đại ma vương', cũng lặng im không dám nhúc nhích.

Động tĩnh quá lớn đã dẫn tất cả mọi người lại đây, Dạ Nhất, Lương ma ma, còn có Dạ Tam đều đến.

Dạ Mặc Thần vẻ mặt âm trầm nhìn sân trước biến thành một bãi chiến trường, lại nhìn hai người tâm tư khác nhau trước mặt.

"Hai người các ngươi rảnh quá đúng không? Nếu đã vậy, Thập Nhất ngươi liền đi thư viện đọc sách đi, không có lệnh của ta không được ra ngoài!"

"Cái gì!?" Dạ Mặc Phong hoảng hốt hô:"Cửu ca, ngươi đổi hình phạt khác đi, cái này sẽ chết người đấy!"

Dung Mị cười hắc hắc:"Vừa lắm!"

Nhưng đắc ý chưa được bao lâu, giọng nói lạnh lẽo đã truyền vào trong tai:"Còn ngươi... phạt ngày hôm nay không được ăn cơm!"

Nụ cười cứng đờ trên mặt, Dung Mị bĩu môi:"Không phải chứ! Đều là do Dạ Mặc Phong gây sự trước mà!"

"Vương gia..." Nàng vươn tay muốn kéo ống tay áo của hắn, nhưng lần này tay còn chưa đụng đến góc áo, Dạ Mặc Thần đã vung tay rời đi, không hề để ý nàng.

Dạ Tam: Không biết sống chết, vương gia là người ai muốn đụng cũng được sao?

Dạ Nhất và Lương ma ma đỡ trán: Vương gia lại ngạo kiều nữa rồi.

Dạ Mặc Phong trực tiếp nói ra:"Vừa lắm!"

Dung Mị:"... Ngươi biết 'vừa' nghĩa là gì không?"

Dạ Mặc Phong:"Không biết a! Nhưng không phải ngươi mới nói vậy với ta sao?"

Dung Mị: .... Ok, thiếu niên nhà người ta ham học hỏi, nàng đúng là vừa thật.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Buổi trưa, phòng sách.

"Oáp~~" Dạ Mặc Phong vươn vai ngáp dài, hắn thà tu luyện còn hơn là nhìn mớ sách này.

"Này! Thập Nhất, vương gia bảo ngươi qua ăm cơm rồi đọc tiếp!" Dung Mị đẩy cửa bước vào nói.

Hai canh giờ đọc sách khiến Dạ Mặc Phong chán nản chẳng còn hơi sức mà nghĩ đến chuyện cũ, hơn nữa Dung Mị xuất hiện đúng lúc như vậy, hắn lập tức phấn chấn lên:"Thật sao?"

"Ừm!" Dung Mị nói,"Cất sách lại chỗ cũ trước đã, ta giúp ngươi!"

Dạ Mặc Phong đồng ý gật đầu, hiện giờ thoát khỏi nơi quỷ quái này mới là cấp bách!

Hai người bận rộn cất sách lên kệ.

Nhìn những hàng kệ thẳng tắp, Dung Mị chậc chậc lưỡi, đúng là đồ sộ, nói thật, ở hiện đại nếu không cần thiết, nàng cũng lười đọc sách, thà đi đọc tiểu thuyết ngôn tình còn hơn~

Trong khi Mị cô nương cảm thán, Dạ Mặc Phong đã đem sách trên tay cất xong. Quyển cuối cùng vừa để lên kệ, hắn lại phát hiện một thứ trong ngăn đó.

"Í! Cái gì đây? Giẻ lau? Sao lại vứt lung tung như vậy nhỉ?"

Dung Mị theo tiếng nhìn qua thì thấy trên tay Dạ Mặc Phong đang cầm.... một miếng vải giống như hai miếng bản đồ của nàng!!

Dung Mị kích động không nói hai lời liền đua tay muốn giựt lấy xem kỹ.

Dạ Mặc Phong bị bất ngờ, theo bản năng né tránh, "Ngươi làm gì vậy?"

"Dạ Mặc Phong, cho ta mượn tấm vải đó đi!" Nàng muốn xác định rõ hơn thôi, lúc nãy nhìn thoáng cũng chắc chắn 90% là nó rồi, mảnh ghép thứ ba!

Thứ này đối với nàng cực kỳ quan trọng!

Không chỉ vì khối kho báu thần bí trong bản đồ có thể khiến cả đại lục oanh động, mà đó còn là lời giải đáp về thân phận của nàng! Manh mối duy nhất mỹ nhân mẫu thân để lại!

Bình luận

Truyện đang đọc