NGOAN, ĐỪNG NHÁO

Bởi vì trong xe đột nhiên xốc nảy, các hành khách bắt đầu tốp năm tốp ba mà phàn nàn lái xe không cẩn thận, chỗ Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh lại yên tĩnh một cách dị thường. 

Hai người giống như hóa đá, mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rất là kỳ lạ. 

Cuối cùng vẫn là Tưởng Nam Khanh sực tỉnh trước, để giảm bớt lúng túng, cô cười nhẹ trêu chọc: “Bạn học Mục Lăng Thành, đây chính là nụ hôn đầu của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm đấy. Cậu định lấy thân báo đáp à?” 

“Được.” 

Đột nhiên cậu trả lời trả lời một câu, ánh mắt thanh khiết sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu mập mờ giống như trêu chọc làm cho người ta không đoán được ý tứ của cậu. 

Hai gò má Tưởng Nam Khanh nóng lên, im lặng quay đầu đi. 

Hai người cũng không ai nhắc lại chuyện xem phim, Tưởng Nam Khanh nhắm mắt dựa vào cửa sổ, giống như đang ngủ. 

Mục Lăng Thành lẳng lặng nhìn cô, trong đầu thỉnh thoảng tái hiện lại hình ảnh vừa rồi, cảm xúc mềm mại trên cằm, còn có mùi thơm thoang thoảng. Làm lòng cậu rộn ràng khó tả. 

____ 

Lúc đến thành phố Du đã là năm giờ chiều, mọi người xuống xe đổi sang một chiếc xe buýt khác, lúc sáu giờ mười phút rốt cuộc cũng tới quê Tưởng Nam Khanh. 

Ông nội Tưởng sống ở thị trấn Bạch Lạc phía tây thành phố Du, ở đó trên có núi dưới lại có sông hồ, là một địa danh rất nổi tiếng của thành phố. 

Lúc xuống xe sắc trời đã nhá nhem tối, chỉ có ánh sáng của những ngọn đèn mới bật lên trong trấn, khung cảnh cũng trở nên khác hẳn. 

Hoàng hôn buông xuống, bao phủ thị trấn Bạch Lạc trong màu cam đỏ, lại có ánh đèn đường ấm áp làm nền, khung cảnh xung quanh như được bao phủ bởi màn sương mỏng, lượn lờ như khói, đẹp không sao tả xiết. 

Tưởng Nam Khanh dẫn mọi người qua cầu, trong hồ có uyên ương* nghịch nước, vịt vàng ca xướng, làm cho đám người Lưu Minh Triết reo hò không thôi. 

* Một giống chim ở nước hình như con vịt mà bé (con le).

“Nam Khanh, phong cảnh quê cậu thật đẹp, đúng là chốn tiên cảnh của nhân gian!” Tề Duy Duy khen không dứt miệng. 

Tưởng Nam Khanh cười: “Ông tớ vì cảm thấy ở đây đẹp, mới không muốn rời đi. Thành phố Du là một nơi nhỏ bé, trình độ phát triển không thể nào so sánh với thành phố Cần Nam được, nhưng lại là một nơi tuyệt vời để dưỡng lão.” 

Đang nói, Tưởng Nam Khanh chỉ chỉ phía trước: “Nhà ông tớ ở cuối cùng, hàng thứ hai, chính là căn nhà kia.” 

Đưa mắt nhìn, phía trước từng dãy nhà chằng chịt, mái ngói màu xanh, tường sơn trắng. Lúc này mái nhà có khói bếp bốc lên, có cảm giác thật hoài niệm. 

Tưởng Nam Khanh dẫn mọi người đi tới trước cửa nhà, lúc đẩy cửa đi vào thì có một người phụ nữ đang phơi quần áo trong sân, nghe tiếng động đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn thấy Tưởng Nam Khanh mặt lập tức cười tươi: “Không phải Nam Nam đây hả, buổi trưa hôm nay ông con còn lẩm bẩm nhắc tới con.” 

“Dì Vương.” Tưởng Nam Khanh cười chào hỏi, giới thiệu cho mọi người, “Đây là dì Vương, người thuê nhà của ông nội tớ.” 

Căn nhà của ông Tưởng có hai cái sân nhỏ ở phía trước và sau, sân trước cho dì Vương thuê nhà bốn người ở, sân sau là ông Tưởng ở một mình. 

Lúc trước bố Tưởng muốn đến thành phố Cần Nam phát triển, ông Tưởng không chịu đi, vì để có người chăm sóc cho ông, bố Tưởng mới nghĩ tới chuyện cho thuê nhà. 

Ông Tưởng năm nay đã tám mươi chín, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, ngày thường từ giặt quần áo đến nấu cơm không có việc gì ông không làm được. 

Lúc Tưởng Nam Khanh dẫn mọi người đến sân sau, ông Tưởng đang run rẩy làm cơm tối trong phòng bếp. 

Thấy cháu gái trở về, ông cao hứng như một đứa trẻ. 

Tưởng Nam Khanh giới thiệu từng bạn học của mình với ông, người già rất yêu thích người trẻ tuổi, nghe nói mọi người sẽ ở lại chơi vài ngày, càng  mừng rỡ cười không ngậm miệng được, liền lên sân trước nhờ dì Vương chuẩn bị đồ ăn ngon. 

Chú dì Vương đều rất nhiệt tình, bình thường quan hệ rất tốt với ông Tưởng, hôm nay cũng vui vẻ giúp đỡ, hai vợ chồng cùng nhau xuống bếp. 

Tưởng Nam Khanh và mấy cô gái cũng không chịu nhàn rỗi liền chạy đến giúp đỡ. 

Bữa cơm tối nay, gà vịt thịt cá, còn có nguyên liệu nấu ăn đặc biệt chỉ có ở thành phố Du, nên càng phong phú hơn. 

Sau khi ăn xong Tưởng Nam Khanh cầm ít quà tiễn chú Vương và dì Vương về, dì Vương từ chối mấy lần cuối cùng mới chịu nhận lấy, vừa cười vừa nói với Tưởng Nam Khanh: “Đừng tiễn chúng ta, ở lại nói chuyện với ông cháu đi. Mãi mới có dịp về một chuyến, ông của cháu nhất định vui điên lên ấy.” 

Chú Vương cũng nói: ” Mấy đứa nhiều người như vậy, tối hôm nay chỉ sợ không đủ chỗ ngủ, hay là để chú dọn một phòng ở sân trước cho mấy đứa?” 

Sân trước tổng cộng có ba phòng ngủ. Vợ chồng chú Vương và hai đứa con gái, vốn là vừa đủ. 

Tưởng Nam Khanh không muốn làm phiền họ, liền từ chối: “Không sao đâu, tụi con đủ chỗ ở, chú và dì về sớm nghỉ ngơi đi ạ.” 

Tiễn vợ chồng chú Vương xong, Tưởng Nam Khanh đang muốn trở về phòng, ai ngờ Mục Lăng Thành lại đi ra. 

Tưởng Nam Khanh nhìn về phía cậu: “Nhiều người như vậy, tối nay để bọn họ ngủ chỗ nào? Ở đây ông tớ chỉ có một phòng ngủ thôi.” 

Nói xong nhìn cái sân nhỏ sát vách, “Nghe mẹ tôi nói nhà của cậu cũng cho thuê rồi, còn phòng trống không?” 

Mục Lăng Thành lắc đầu: “Mỗi lần tôi về cùng bố mẹ đều ở khách sạn đầu đường, để tôi dẫn bọn họ tới đó.” 

Tưởng Nam Khanh thở dài một tiếng: “Trước mắt chỉ có cách này thôi.” 

Đang nói, Tề Duy Duy và Quách Mậu Tuyết từ trong nhà đi ra, tới gần Tưởng Nam Khanh nhỏ giọng hỏi: “Nam Khanh, phòng vệ sinh nhà cậu ở đâu vậy?” 

Mục Lăng Thành đi vào phòng. 

Tưởng Nam Khanh liếc nhìn hai người bọn họ, chỉ vào con hẻm chật hẹp bên cạnh: “Đi vào trong đó là được.” 

Tề Duy Duy và Quách Mậu Tuyết cùng sững sờ, hai mắt nhìn nhau. 

“... Bên trong?” Tề Duy Duy cho là mình nghe lầm, “Nhưng mà lúc nãy, tớ nghe được bên đó có tiếng lợn kêu, dì Vương còn đi cho lợn ăn mà.” 

Tưởng Nam Khanh vẻ mặt tự nhiên: “Bên cạnh chuồng heo chính là nhà vệ sinh.” 

Trong nháy mắt Tề Duy Duy và Quách Mậu Tuyết ngây người. 

Tưởng Nam Khanh sớm đoán được hai người bọn họ sẽ phản ứng như vậy, lúc này không khỏi nhướng nhướng mày: “Tớ đã nói hoàn cảnh ở đây không thích hợp với đại tiểu thư các cậu, các cậu lại muốn đến, nếu như thật sự chịu được thì hai cậu nhịn đi.” 

“Ai nói chúng tớ chịu không được?” Quách Mậu Tuyết không phục, cắn răng một cái, lôi Tề Duy Duy đi vào bên trong. 

Mới được nửa đường hai người lại quay về. 

Quách Mậu Tuyết sắc mặt trắng bệch: “Tưởng Nam Khanh, con heo kia cứ trừng mắt nhìn tớ, nó có cắn người không?” 

Tưởng Nam Khanh: “...” 

_____ 

Ông  nội Tưởng rất thích náo nhiệt, hôm nay trong nhà có một đám trẻ, ông vui vẻ vô cùng. 

Sau bữa cơm tối, xung quanh là một đám người, ông lại nhớ về quá khứ, kể cho mọi người nghe về chuyện thời trẻ tham gia quân ngũ đánh giặc. 

Mà bên ngoài, không biết từ khi nào gió to lại nổi lên, lại kèm theo tiếng sấm, từ từ bắt đầu mưa. 

Mưa rơi quá bất ngờ, mưa gió sấm chớp. 

Mọi người nghe được tiếng mưa rơi, nhao nhao chạy ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài. 

Lưu Minh Triết: “Mưa này đến quá nhanh, một chút dấu hiệu cũng không có.” 

Lại nhìn về phía Mục Lăng Thành, “Xem ra trận mưa này cũng không dừng ngay được, chúng ta làm thế nào về khách sạn được?” 

Đêm đã khuya, làm sao ở lại thật là một vấn đề lớn. 

Mục Lăng Thành nhíu mày, giống như đang suy nghĩ. 

Ông nội Tưởng run rẩy chống gậy từ trên ghế đứng dậy, cất lời: “Ông trời đã muốn giữ người, mấy người các cháu đành phải trải chăn đệm nằm dưới đất, chịu khó một chút vậy. Nam Nam, cháu sang nhà dì Vương mượn mấy tấm chăn nệm đi.” 

Lúc này mọi người cũng mệt mỏi, huống hồ thời tiết không tốt, đối với đề nghị của ông Tưởng đều không có ý kiến. 

Trước kia ở đây đến mùa hè cả trai lẫn gái ngủ ngoài đường hóng mát đều có, bây giờ cũng không có gì chú trọng. 

Dù sao có chỗ ngủ là tốt rồi. 

Vì vậy Tưởng Nam Khanh dẫn ông nội về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó dẫn mấy cô gái về phòng ngủ trải giường chiếu, chăn đệm. 

Trong phòng chỉ có một cái giường, cố lắm mới ngủ được hai người, trước đây Tưởng Nam Khanh dẫn Khúc Kỳ về đây, hai người đều ngủ ở chỗ này. 

Nhưng mà biết Quách Mậu Tuyết được nuông chiều từ bé, Tưởng Nam Khanh đem giường để cho cô ấy, Tề Duy Duy dựa thế ôm đùi Quách Mậu Tuyết, cũng chiếm được một nửa giường. 

Về phần những người còn lại, mọi người cũng chỉ có thể ngủ trên đất. 

Trải xong đệm, Tưởng Nam Khanh mượn được ba chăn từ sân trước, giữ lại một cái cho mình và Khúc Kỳ, hai cái còn lại đưa cho Mục Lăng Thành, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang. 

Khúc Kỳ chọn nằm bên phải cạnh tường, nghĩ rằng ngủ như thế sẽ có cảm giác an toàn. 

Còn Tưởng Nam Khanh, nằm ở bên người cô ấy, còn bên trái lần lượt là Mục Lăng Thành, Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang. 

Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành cố gắng giữ khoảng cách là một tấm nệm nhỏ. 

Vào ban đêm, Lưu Minh Triết không chịu yên, lôi kéo mọi người chơi trò chơi, lại líu lo không ngừng hỏi thăm kế hoạch hai ngày sắp tới. 

Nhưng mà lúc này Tưởng Nam Khanh và Khúc Kỳ lại không tham gia, hai người nấp ở trong chăn lặng lẽ nói chuyện. 

“Nam Khanh cậu biết không, hôm nay lúc ở trên xe buýt, tớ và cậu ấy tuy không nói với nhau câu nào nhưng tớ cứ nghĩ lúc ấy ngồi cạnh cậu ấy như vậy, là cực kì cực kì hạnh phúc.” 

Tưởng Nam Khanh có chút kinh ngạc: “Hơn ba tiếng đồng hồ, cậu và Trần Thiếu Ngang lại không nói chuyện với nhau?” 

Khúc Kỳ chưa bao giờ xấu hổ khi ở trước mặt các bạn cùng giới, lúc đối mặt Trần Thiếu Ngang sao lại biến thành như vậy? 

Khúc Kỳ cười ngượng ngùng: “Cậu ấy vốn ít nói, còn tớ khi ấy lại quá khẩn trương.” 

Tưởng Nam Khanh nhìn bộ dáng hoa si của cô nàng, tấm tắc hai tiếng: “Cậu cũng ghê quá, hơn ba giờ lại bị cậu lãng phí như vậy.” 

Khúc Kỳ bĩu môi: “Thực ra cũng tốt, dù sao thì lúc ấy cậu ấy còn ôm tớ một chút.” 

“Hả?” Tưởng Nam Khanh còn nghĩ là mình nghe lầm. 

Khúc Kỳ ấp úng: “Thì trên đường, không phải có đoạn xe lắc lư một chút sao, lúc đó cậu ấy đỡ lấy tớ.” 

Tưởng Nam Khanh: “…” 

Thì ra là ôm như vậy, yêu cầu của cô ấy có phải là hơi thấp không, đến cô còn hôn được một cái đây này. 

Tưởng Nam Khanh cũng không biết tại sao mình lại nhớ lại nụ hôn kia, cả người hơi ngẩn ra,  lắc đầu một cái để cho mình quên đi, sau đó tự nói với bản thân: đây là ngoài ý muốn, không có gì lớn cả. 

Cô và Khúc Kỳ đang nói chuyện hăng say, bên kia Lưu Minh Triết đột nhiên hô lên: “Tưởng Nam Khanh, Cookie, hai người đang lặng lẽ nói gì vậy, có muốn chơi bài không? ” 

Tưởng Nam Khanh nghe tiếng quay đầu sang bên kia, nhìn thấy Mục Lăng Thành lúc này  đang để hai tay ra sau đầu, cả người nằm ngang, chẳng biết đang suy nghĩ gì. 

Lúc này, anh nằm cách Tưởng Nam Khanh không xa, ánh đèn màu vàng sậm chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, mắt phượng mày, sống mũi cao thẳng, thông minh hơn người. 

Không hiểu sao, Tưởng Nam Khanh lại nghĩ tới hình ảnh ngoài ý muốn lúc chiều, tim đột nhiên đập nhanh bất ngờ. 

“Tưởng Nam Khanh?” Lưu Minh Triết lại kêu một tiếng. 

Cô mập mờ trả lời: “Các cậu chơi đi, tớ đi ngủ trước.” Sau đó xoay người, mặt hướng về sau lưng Khúc Kỳ, không nhìn về bên đó nữa. 

____ 

Buổi đêm càng lúc càng tốt, cơn buồn ngủ kéo tới, mọi người tắt điện đi ngủ. 

Bên ngoài tiếng sấm vẫn kêu, cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp, mãi không thấy ngừng. 

Tưởng Nam Khanh ngủ sớm, ai ngờ nửa đêm chăn trên người không thấy đâu nữa, cô run rẩy cuộn thành một khối, nửa tỉnh nửa mê tìm kiếm Khúc Kỳ và chăn. 

Khó khăn lắm mới sờ thấy góc chăn, cô giật giật kéo về phía mình, ai ngờ chiếc chăn không nhúc nhích. 

Tưởng Nam Khanh bất đắc dĩ,  không thể làm gì khác đành phải dịch lại bên đó, không nói lời nào vén chăn lên chui vào, tiện tay ôm lấy người ở bên trong, nhỏ giọng: “Cookie, tướng ngủ cậu thật xấu, chăn cũng bị cậu cuốn mất…” 

Mục Lăng Thành có chút lạ giường, lại nghe tiếng ngáy của Lưu Minh Triết, cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, đành phải nhắm mắt đếm cừu. 

Ngay lúc cậu đang mơ mơ màng màng, lại phát hiện trong chăn của mình nhiều thêm một người, mềm thật, sau đó lại có cánh tay gác lên hông của cậu. 

“Cookie, tướng ngủ cậu thật xấu, chăn cũng bị cậu cuốn mất…” 

Âm thanh quen thuộc vọng bên tai, lại thêm mùi dầu gội đầu quen thuộc tới mức không thể quen hơn, tim Mục Lăng Thành đột nhiên đập mạnh một cái. 

Người đột nhiên chui vào chăn của cậu, lại còn ôm cậu,… là Tưởng Nam Khanh? 

Cả người cây tự dưng trở nên cứng ngắc, không biết phải làm sao, tim cũng đập nhanh hơn một chút. 

Rơi vào trường hợp lúng túng như vậy, đầu óc Mục Lăng Thành đột nhiên trống rỗng, chỉ có thể mở to hai mắt, nằm im, ngừng thở. 

Mà cô gái bên cạnh lại hồn nhiên không biết, hơi thở nhẹ mà ổn định, rõ ràng là ngủ say. 

Đêm cũng đã khuya, mọi người xung quanh đều đang ngủ say, cũng không ai phát hiện điều kì lạ ở bên này. 

Mục Lăng Thành nằm yên ở đó không nhúc nhích, không cả dám thở mạnh. 

Không biết qua bao lâu, thân thể của cậu bắt đầu cảm thấy cứng ngắc khó chịu, lại thấy Tưởng Nam Khanh hoàn toàn trốn ở trong ngực mình ngủ say sưa, cậu do dự một chút, cẩn thận đưa tay vào trong chăn, cầm được bàn tay đang ôm lên bụng mình. 

Ban đầu cậu chỉ muốn đem bàn tay của cô bỏ xuống từ trên người mình, ai ngờ lúc lòng bàn tay chạm vào cổ tay tinh xảo mềm mại, cảm giác mềm mại làm cậu không muốn rời xa. 

Trong khoảng thời gian ngắn cậu có chút chần chờ, cứ nhẹ nhàng nắm cổ tay của cô như vậy, thật lâu không bỏ ra. 

Lúc này, cô gái bên cạnh khe khẽ cử động một chút. 

Nhịp tim Mục Lăng Thành như muốn ngừng đập, vội vàng bỏ tay của cô ra, ngừng thở giống như có tật giật mình. 

Rõ ràng là cô chui vào chăn của mình, nhưng không hiểu sao lúc này Mục Lăng Thành lại cảm thấy cực kì khẩn trương, giống như mình đang làm chuyện xấu với cô vậy. 

Đành dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ. 

Nhưng mà Tưởng Nam Khanh vẫn chưa tỉnh, cô chỉ chủ động thu tay của mình sau đó lười biếng trở mình một cái, đưa lưng về phía cậu tiếp tục ngủ say. 

Thấy thế, Mục Lăng Thành dần thở phào nhẹ nhõm. 

Cậu lấy can đảm hé mắt nhìn bóng lưng của cô, nhưng mà trong bóng tối chỉ thấy một đường viền mơ mơ hồ hồ. Nhưng mùi dầu gội đầu thơm ngát lại thơm ngào ngạt bên mũi. 

Mỗi khi hít thở thì nơi nào đó của trái tim lại không khống chế được truyền tới một chút rung động, như gió nhẹ thổi bay mặt biển bằng phẳng, che dấu bên dưới bằng phẳng là sóng dữ đang cuộn trào mãnh liệt. 

“Bạn học Mục Lăng Thành, đây là nụ hôn đầu của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm, cậu thấy lấy thân báo đáp thì thế nào?” 

Lời cô nói ở trong xe lần thứ hai vọng lại, Mục Lăng Thành quên đi hơi nóng bên tai, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô gần sát chính mình lúc thì lạ lẫm lúc thì lại làm người ta không muốn rời xa, im lặng nở nụ cười. 

Ngày hôm sau, lúc Tưởng Nam Khanh tỉnh lại, phát hiện mình đang đắp chăn của Mục Lăng Thành.

Ngồi dậy nhìn xung quanh, trong phòng đã không còn bóng dáng của cậu, lại quay sang nhìn Khúc Kỳ…lúc này cô ấy đang quấn lấy chăn, đem bản thân cuốn thành một cái kén tằm.

Tình hình lúc này dường như đã rất rõ ràng, Khúc Kỳ vậy mà đá cô ra để độc chiếm chăn, cho nên sáng sớm tỉnh dậy, Mục Lăng Thành đã có lòng tốt đem chăn của cậu đắp cho cô?

Tưởng Nam Khanh có chút cảm thán, không nghĩ tới Mục Lăng Thành còn rất thân sĩ.

Mở điện thoại di động ra xem giờ, đã là 06:50, ngoại trừ Mục Lăng Thành không ở đây, những người khác đều vẫn còn đang ngủ.

Tưởng Nam Khanh sáng sớm có thói quen chạy bộ, hôm nay cũng không ỷ lại giường, đứng lên sửa sang quần áo một cách tùy tiện, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài sau cơn mưa trời đã quang đãng, chim chóc bay quanh cành cây hót, không khí trong xanh làm cho tâm thần thoải mái không ít.

Mà lúc này ở giữa sân, Mục Lăng Thành đang ở trên mặt đất…chống đẩy.

Ông Tưởng ngồi trên ghế bành, đang nói chuyện với cậu: “Lúc ày cháu vẫn còn kém một chút, lúc ta còn trẻ…Nam Nam à, rèn luyện nhiều một chút, bình thường không trở về nhà ông nội đã lâu rồi không huấn luyện cháu.”

Tưởng Nam Khanh: “…Ông nội, cháu mới dậy, còn chưa có tinh thần đâu.”

“Mau đi rửa mặt trước đi” Giọng ông cụ như cấm cô nói chen vào.

Tưởng Nam Khanh khóc không ra nước mắt, cô chỉ biết, lần này về nhà, ông nội nhất định sẽ không buông tha cô.

Nhưng mà vì để cho ông vui vẻ, tất nhiên cô cũng chỉ có thể nghe lời.

Vội vàng rửa mặt xong quay lại, Tưởng Nam Khanh dưới yêu cầu cao của ông nội bắt đầu đứng kiểu quân đội.

Ông Tưởng một bên sửa lỗi cho cô, vừa nói với Mục Lăng Thành: “Tiểu Thành không kém lắm, nghỉ ngơi một chút đi.”

Mục Lăng Thành cười đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ông Tưởng.

Tưởng Nam Khanh bị hai người họ nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, tại sao cô phải đứng tấn còn Mục Lăng Thành lại được ngồi nghỉ? 

“Ông nội…” Cô vừa mới mở miệng đã bị ông nội trừng một cái, đành phẫn nộ ngậm miệng.

Bên tại vẫn đang có tiếng ông nội dạy bảo: “Đứng cho tốt, không được nói, ngẩng đầu ưỡn ngực. Cháu nhìn tiểu Thành rất nghe lời, khi còn bé cũng đã nghe lời hơn cháu.”

Tưởng Nam Khanh u oán liếc mắt nhìn sang, thoáng nhìn thấy khóe môi Mục Lăng Thành như cười như không, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau nửa giờ, Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành hai người lại bị ông bắt đứng tấn, ngồi xổm, nhảy ếch,…

Nhưng còn chưa đủ, ngay lúc hai người mệt rã rời, Ông nội Tưởng lên tiếng:

“Đây là nhiệm vụ cuối cùng, hai cháu chạy một vòng quanh hồ Bạch Lạc, nhân tiện mu

Tưởng Nam Khanh muốn khóc.

Bình thường buổi sáng cô có thói quen rèn luyện cơ thể, nhưng cũng không phải bị hành hạ như thế này, lúc này cô mồ hôi đầm đìa, lượng vận động cực lớn, lại còn phải chạy bộ?

Mục Lăng Thành lại không có một chút than phiền, ngược lại thái độ cực kì tốt, làm hại Tưởng Nam Khanh bị ông nội răn dạy.

Tưởng Nam Khanh nghĩ, cậu nhất định là cố ý!

Từ trong nhà đi ra, Tưởng Nam Khanh cam chịu cùng Mục Lăng Thành chạy vòng quanh hồ, thuận tiện chua xót nói: ” Không nghĩ tới cậu lại rất nghe lời ông nội tôi.”

Mục Lăng Thành cười: “Chỉ là dỗ dành ông vui vẻ mà thôi, ông nội lớn tuổi, đã không chạy nổi nữa, cho nên mới bắt chúng ta chạy nhiều một chút, có thể hiểu được mà.”

Tưởng Nam Khanh quay đầu liếc cậu một cái, vẻ mặt dò xét: “Tại sao tôi lại có cảm giác, hình như cậu rất thân quen với ông nội tôi?”

Mục Lăng Thành: “Nghỉ đông hàng năm ba mẹ đều mang tôi và chị chị gái trở về thăm ông, lần nào cũng không tránh được bị ông lôi kéo làm huấn luyện, đương nhiên là quen thuộc.”

Tưởng Nam Khanh có hơi ngạc nhiên: “Hàng năm gia đình cậu đều về đây? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”

“Hai mươi mốt tháng chạp hàng năm cậu mới trở về, ngày mười chín gia đình tôi đã quay lại thành phố Cần Nam, vì vậy chúng ta chưa từng gặp qua.”

Tưởng Nam Khanh bừng tỉnh: “Tôi nhớ ra rồi, đúng là tôi có nghe ông nội nói là hiệu trưởng Mục cùng dì Mục hàng năm đều sang đây thăm ông, mang theo rất nhiều quà, hóa ra cậu đi cùng họ.”

“Mục Lăng Thành cậu biết không, thật ra trước khi chuyển tới trường cao trung, tôi chưa từng gặp mặt vị hôn phu là cậu, cho nên rất tò mò. Bởi vì khi còn bé ba mẹ tôi khen cậu nhiều lắm, nói cậu cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt, lại còn tham gia các loại cuộc thi, nhiều lần đoạt giải. Khi đó trong lòng tôi còn nghĩ, cậu bé đó nhất định là một con mọt sách không thú vị.”

Bước chân đang chạy của Mục Lăng Thành chậm lại, ghé mắt nhìn cô: “Cậu chắc chắn rằng trước khi chuyển tới cao trung chúng ta chưa gặp nhau?”

Tưởng Nam Khanh cố gắng nhớ lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Dĩ nhiên là không. Lúc nhỏ, có lần tôi cùng ba mẹ trở về. Lúc ấy cậu chắc là ba tuổi, cơ thể nho nhỏ, dính tôi như cái đuôi. Tôi trốn cậu leo lên nóc nhà, cậu ở trong sân ngẩng đầu nhìn tôi, khóc một trân dữ dội, nói tôi không chịu chơi với cậu, hại tôi bị bố kéo từ trên nóc nhà xuống đánh cho một trận. Kết quả tôi còn chưa khóc, cậu ở bên cạnh nhìn lại khóc, trong miệng nói chú Mục không được đánh Thành ca. Tôi có lòng tốt đi qua dỗ cậu, sau đó cậu lôi tay áo của tôi lau nước mắt, nước mũi, tôi lúc đó tôi ghét cậu muốn chết.”

Tưởng Nam Khanh nghe xong sững sờ, vẻ mặt không tin: “Mục Lăng Thành cậu bịa chuyện cũng giả quá rồi, không có gì mới cả. Huống hồ Tưởng Nam Khanh tôi lớn như vậy chưa bao giờ dính người khác!”

“Vậy đêm qua cậu…” Mục Lăng Thành nói được một nửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Tưởng Nam Khanh nghi ngờ hỏi: “Tối hôm qua làm sao?”

“…Tối hôm qua cậu ngủ nghiến răng, ồn gần chết.”

“Mục Lăng Thành cậu đừng có bịa chuyện, tôi lúc ngủ không có tật xấu này.”

“Thật sự không bịa chuyện, không tin lần sau tôi ghi âm lại, đến lúc đó thì có bằng chứng thôi.”

“Vậy chờ cậu tìm được bằng chứng rồi lại nói!”

Mục Lăng Thành cười, ngăn trọng tâm câu chuyện: “Nghiến răng có thể là giả, nhưng khi còn bé cậu dính người thì lại là sự thật, trước kia cậu bám tôi như vậy, một câu Thành ca, hai câu Thành ca, rất thân mật.”

Nói rồi, đột nhiên xích lại gần bên cô, thấp giọng nói: “Tới đây, gọi một câu Thành ca tôi nghe một chút?”

Tưởng Nam Khanh đen mặt lại đạp cậu một cái:  “Mục Lăng Thành, có quỷ mới tin cậu!”

Sau đó cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước.

Bụng Mục Lăng Thành bị cô đá có hơi đau, anh lại không coi ra gì, ngước mắt nhìn thân ảnh chạy trốn trước mắt, ánh mắt dần dần nhu hòa.

____

Thể lực Tưởng Nam Khanh có hạn, chỉ chạy có một phần ba quãng đường thì không chạy được nữa, cuối cùng bóp thắt lưng thở hổn hển: “Không được, quả thật chỉ có một chút sức lực, vậu mà ngày hôm nay bị ông nội tôi hành hạ chết.”

Mục Lăng Thành dừng lại: “Hay là nghỉ ngơi một chút nhé”.

Tưởng Nam Khanh nhìn về phía sau, không quá vui vẻ mở miệng: “Mới chạy được một đoạn, chỗ mua đồ ăn sáng ở bên kia hồ Bạch Lạc, thật là xa,…”

Mục Lăng Thành nghĩ một lát: “Thế này nhé, cậu nghỉ ngơi ở đây một chút, tôi đi mua sớm một tí, nhân tiện chạy hết một vòng hồ này.”

“Tôi cũng chạy.” Tưởng Nam Khanh cô không thích nhất là bị rớt ở phía sau, Mục Lăng Thành có thể chạy, cô cũng có thể.

“Cậu thôi đi, nếu như tiêu hao hết thể lực, đợi bọn họ bàn bạc xong đi đâu chơi, xem cậu làm như thế nào.” Mục Lăng Thành giương mắt không tin cô. 

Điều này càng làm khơi dậy ý chí chiến đấu của Tưởng Nam Khanh.

Cô ghét nhất người khác nói cô không được!  

“Mục Lăng Thành, cậu có dám cá cược không, nếu như tôi có thể chạy xong toàn bộ quãng đường, cậu gọi tôi là bà cô.”

“Bây giờ tôi gọi cậu là bà cô cũng được, cậu ngoan ngoãn ngồi nghỉ ở đây, để tôi đi mua điểm tâm.”

Tưởng Nam Khanh không biết có phải do ảo giác hay không, cô thấy hình như trong giọng nói của cậu có chút cưng chiều.               

Cô run run một chút, trên người nổi lên từng lớp da gà.

Tưởng Nam Khanh không được tự nhiên, chủ động vỗ vai Mục Lăng Thành: “Cậu từ từ chạy, tôi chạy trước.”

Sau đó liền chạy tiếp.

Mục Lăng Thành dừng lại nhìn thiếu nữ đang chạy trốn ở phía xa, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt dần dần nhu hòa.

Cô gái nhỏ rất dẻo dai, không chịu thua, thật đáng khen ngợi.

____

Chờ hai người chạy quay hồ xong, lại đi mua đồ ăn sáng, đã trôi qua nửa giờ.

Tưởng Nam Khanh mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc đi trên đường, nửa chữ cũng lười nói.

Mục Lăng Thành xách theo đồ ăn sáng đi ở bên cạnh cô, không nhịn được tán thưởng: “Không tệ lắm, rất lợi hại.”

Nhận được sự khích lệ, trong lòng Tưởng Nam Khanh rất chút vui vẻ, nhưng mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, huýt sáo một tiếng, giả vờ thoải mái mà nhìn cậu: “Cậu cũng không kém đâu.”

Nói thật, nhìn bộ dáng Mục Lăng Thành lúc này mặt không đỏ, tim không đập, thực sự làm Tưởng Nam Khanh có chút đố kị… 

Sau khi Mục Lăng Thành bắt được sự đố kị ở trong mắt cô, càng đắc ý: “Nhưng mà tôi là con trai, cậu so thể lực với tôi làm gì? Hơn nữa, bạn cùng bàn của cậu không gì không làm được.”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Quỷ ấu trĩ!

Thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ, dịu dàng mơn trớn, tâm tình Tưởng Nam Khanh dần sảng khoái lên, bước chân lại cần mẫn hơn.

Lúc này, cô bỗng nhận ra cảm xúc của Mục Lăng Thành ở bên cạnh có biến đổi.

“Mục Lăng Thành?”

Tưởng Nam Khanh dừng lại quay đầu lại, phát hiện Mục Lăng Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích, vô cùng kinh ngạc: “Cậu sứng sờ ở đó làm gì?”

Mục Lăng Thành mím môi, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Tưởng Nam Khanh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy một con chó vàng đang nằm dưới gốc cây đại thụ trước mặt, con chó kia đang nhìn chằm chằm về bên này.

Tưởng Nam Khanh quay lại: “Làm sao vậy, cậu quen con chó này sao?”

Giọng Mục Lăng Thành có vẻ rất bính tĩnh: “Không biết.”

“Vậy cậu nhìn chằm chằm nó làm gì? Mê mẩn như vậy, lại còn không nhúc nhích, ai không biết còn tưởng rằng cậu đang nhìn mỹ nữ đấy.”

“Rõ ràng là nó nhìn tôi chằm chằm trước.”

Giọng điệu của cậu nghe vào lại có vài phần… tủi thân?

Tưởng Nam Khanh: “?”

Khóe môi Mục Lăng Thành giật giật, bình tĩnh mở miệng: “Tôi, sợ chó.”

“Phụt, khụ khụ khụ khụ…” Tưởng Nam Khanh mới uống một ngụm nước khoáng, lập tức phun ra toàn bộ.

Một giây trước Mục Lăng Thành còn nói mình không gì không làm được, giây tiếp theo lại nói mình sợ chó.

Tưởng Nam Khanh không dám tin vào lỗ tai của mình.

Quan trọng là chú chó này từ đầu đến cuối đều nằm ở dưới cái cây lớn đó, cũng không làm gì cậu.

Nhìn cậu luống cuống đứng ở đằng kia, Tưởng Nam Khanh không nhịn được, nhếch miệng cười khẽ: “Mục Lăng Thành, cậu quá nhát gan rồi đấy.”

Mục Lăng Thành đen mặt: “Không biết một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao? Có lần tôi đi ở trên đường cái, cũng chưa làm cái gì đã bị một con chó điên cắn, suýt nữa mất một mảng thịt trên đùi.”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Nghe cũng có chút sợ.

Cô vỗ vai Mục Lăng Thành: “Em trai, lại đây chị Nam Khanh bảo vệ em. Đi ra đây với chị, chị chắn nó cho em” 

Sau đó chủ động kéo Mục Lăng Thành che ở bên trái mình..

Câu này có thể đã làm tổn thương lòng tự trọng của Mục Lăng Thành, cậu đường đường là nam tử hán đại trượng phu, còn cần cô che chở sao?

“Không cần.”

Cậu nói chắc như đinh đóng cột, đẩy Tưởng Nam Khanh đang có ý đồ che chở cậu ra.

Tưởng Nam Khanh nghẹn cười: “Cậu không sợ nữa sao?”

“Ừ, đi thôi.”

Cậu bình tĩnh nói, từng bước đi lên phía trước, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi con chó, độ cảnh giác có thể so với chuột nhìn thấy mèo.

Mà tay của cậu, lúc này đang ngay ngắn siết lấy cổ tay của Tưởng Nam Khanh.

Tay Tưởng Nam Khanh bị cậu nắm hơi đau, nhưng mà nhìn cậu lúc này vẫn tập trung tinh thân so đo với con chó, cô cũng không lên tiếng, đành cúi đầu yên lặng đi theo cậu.

Nhưng mà hai vai vẫn không nhịn được run rẩy, cố gắng cắn chặt môi dưới để cho mình không bật cười, sự tức giận vì thua thể lực với Mục Lăng Thành phút chốc tan thành mây khói.

Hôm nay cô khá ngạc nhiên, Mục Lăng Thành một người thoạt nhìn không có gì không làm được, tự nhiên sợ chó ha ha ha ha ha ha…..

Sau bữa sáng mọi người thương lượng với nhau đi câu cá bên hồ, trước khi xuất phát, Lưu Minh Triết đã ở trong phòng rất lâu.     

Tề Duy Duy đích thân gõ cửa: “Lưu Minh Triết cậu đang làm cái trò gì đấy, có nhanh lên không, không muốn đi thì bọn mình sẽ không chờ cậu nữa.”   

“Ra đây, ra đây. Có thể đừng giục nữa không?”

Lưu Minh Triết bị gọi trăm ngàn lần cũng bắt đầu đi ra, ngay lập tức làm tất cả mọi người chờ cậu trong sân đều bị hóa đá.

“Lưu Minh Triết cậu làm cái gì với bộ đồ này vậy?” Tề Duy Duy cười rơi nước mắt.

Lưu Minh Triết tự mình nhìn lại chiếc mũ của mình, liếc nhìn Tề Duy Duy: “Cậu thì hiểu cái gì, đây gọi là nghệ thuật ‘Lênh đênh thuyền chiếc lẻ loi/Áo tơi che tuyết, lão ngồi buông câu.’* Nghe bao giờ chưa, các bậc cao nhân trong thế gian khi đi câu cá đều mặc giống như mình bây giờ”

*Trích từ bà thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, tác giả ở đây miêu tả sự hiu hắt, cô đơn.

Mọi người: “……”

Bố Tưởng có một chiếc xe ba bánh, Tưởng Nam Khanh liền chở mọi người bằng chiếc xe đó ra phía bắc của hồ.

Chiếc xe ba bánh không có mui xe, ngồi trên có gió thổi, làm cả nhóm hò reo phấn khích.

“Nam Khanh, mình không ngờ cậu còn có thể lái được xe ba bánh.” Tề Duy Duy dang rộng cánh tay cảm thấy như đang bay, vì gió lớn, mỗi lần nói cô ấy đều phải hét lên.

Môi của Tưởng Nam Khanh chu lên: “Đó, chị đại mình đây, có can đảm đi khắp thiên hạ, một chút cũng không sợ!”

Khóe miệng Mục Lăng Thành hơi giật, sắc mặt không vui.

Không rõ tại sao, anh lại cảm thấy như câu này của Tưởng Nam Khanh là đang cười nhạo anh.    

“Tưởng Nam Khanh, cậu dừng xe lại.” Mục Lăng Thành đột nhiên hét lớn một tiếng, tất cả cùng nhìn sang cậu.

Tưởng Nam Khanh cho xe đỗ bên đường, quay đầu lại: “Làm sao đấy?”

Mục Lăng Thành quay người, đi xuống khỏi xe, đi ra phía trước, túm lấy áo của Tưởng Nam Khanh, đẩy cô sang ghế bên cạnh, rồi ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó Lưu Minh Triết bắt đầu dỗ dành: “Lăng Thành, tại sao đột nhiên cậu lại làm tài xế cho bọn mình thế, không phải vì thấy chúng tôi khen Nam Khanh nên cậu không vui đấy chứ?”

Mái tóc của Mục Lăng Thành bị gió thổi bay lộn xộn: “Đây là lần đầu tôi lái xe, đừng làm phiền tôi nếu không muốn bị tai nạn”

Lưu Minh Triết hoảng hốt: “Mục Lăng Thành cậu nói cái gì hả? Chưa từng lái xe mà cậu làm loạn cái gì, cậu không muốn sống nhưng mình muốn sống nhé.”

“Cha ơi, con muốn xuống xe”

Nhìn Lưu Minh Triết giương nanh múa vuốt trên xe, không khác gì đang diễn kịch, Trần Thiếu Ngang cuối cùng không thể nhắm mắt làm ngơ: “Cậu có ngốc không vậy. Nhìn tư thế của cậu ấy có giống người chưa từng lái xe không?”

Lưu Minh Triết nắm chặt thành xe, chăm chú quan sát một lúc, mắt sáng lên, giọng nói cũng vui hơn: “Hay lắm Lăng Thành, thì ra là một người lái xe lão luyện, khi nào thì cậu sẽ dạy mình học lái xe?”

Mọi người: “……”

Đang trong kỳ nghỉ nên không ít người tới hồ câu, bộ dạng của Lưu Minh Triết đã thu hút tất cả mọi người ở đây. Cuối cùng mọi người quyết định tìm một chỗ khác để câu cá, tránh bị người khác chê cười.

Tề Duy Duy kéo Quách Mậu Tuyết tìm một chỗ để ngồi xuống, thấy Trần Thiếu Ngang đang ngồi bên cạnh, im lặng.

Cô ấy đảo mắt, đột nhiên quay hẳn người sang bên cạnh và nói: “Cookie, cậu với Nam Khanh gần quá, thế này sao bắt được cá, cậu đổi chỗ đi. Này, mình thấy khu của Trần Thiếu Ngang còn khá rộng, cậu sang đó đi”.

Tề Duy Duy cố tình nói to, để cho mọi người cùng nghe thấy.

Khúc Kỳ hai má đỏ lên, quay đầu nhìn Tề Duy Duy, nhìn thấy cô ấy nháy mắt, Khúc Kỳ đột nhiên hiểu ra thầm biết ơn, liền di chuyển sang bên cạnh Trần Thiếu Ngang

Mục Lăng Thành tận dụng cơ hội, Khúc Kỳ vừa rời đi thì đi chạy tới vị trí của cô ấy, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nam Khanh.

Tưởng Nam Khanh mỉm cười, nhướn lông mày: “Kỹ năng lái xe không tồi nha.”

Mục Lăng Thành ngây ra một lúc, sau đó mới hỏi lại: “Cậu nói tới xe ba bánh? Ngày còn nhỏ tôi đã từng chơi qua.”

Tưởng Nam Khanh cúi đầu nhìn xuống hồ, không đáp.

“Oa, Trần Thiếu Ngang cậu thật lợi hại quá đi, sao đã bắt được cá rồi.” bên này đột nhiên vang đến tiếng reo hò của Khúc Kỳ.

Tưởng Nam Khanh nghe tiếng liền nhìn về bên đó, chỉ thấy Trần Thiếu Ngang một câu cũng không nói, đem cá thả về trong hồ, tiếp tục lặng lẽ ngồi đó

“Mục Lăng Thành, người anh em kia của cậu không thích nói chuyện nhỉ.” Tưởng Nam Khanh nhìn sang bên kia nói.

Mục Lăng Thành ngước lên và nhìn về hướng đó, rồi lại quay lại nhìn Tưởng Nam Khanh: “Các cậu không định se duyên tơ hồng cho họ à?”

“Chưa tới lúc thành đôi, cứ làm bạn trước đã. Nhưng mà, Khúc Kỳ thích Trần Thiếu Ngang là thật đó, biểu hiện rõ ràng vậy, cậu cũng có thể nhìn ra mà.”

Nói tới đây, Tưởng Nam Khanh thở dài một hơi: “Không thể không nói, Cookie nhà tôi mắt nhìn cũng không tồi, thanh niên Trần Thiếu Ngang này ít nói, nhưng thành tích học không tệ, đối xử với mọi người cũng rất tốt, nhất định là một người tốt”.

Mục Lăng Thành nhìn về phía cô, Tưởng Nam Khanh đang chống cằm để nhìn Trần Thiếu Ngang, đôi mắt tràn đầy sự tán thưởng.

Mục Lăng Thành đột nhiên thấy hơi ngại, ho hai tiếng, hỏi: “Gì vậy, cậu cũng vừa ý cậu ấy à?”

“Cậu nói linh tinh gì thế?” Tưởng Nam Khanh phản bác “Cookie là bạn tốt của tôi, cậu không được châm ngòi li gián. Hơn nữa Trần Thiếu Ngang vừa nhìn đã biết không phải loại người vừa gặp con gái đã yêu. Bà đây không xuống tay được, cảm thấy thất đức lắm.”

Mục Lăng Thành cười: “Nói nghe như bậc thầy tình yêu ấy, cậu đã có mảnh tình nào chưa?”

Lông mi dài của Tưởng Nam Khanh khẽ run, cô mỉm cười rồi nói: “Chuyện này, tạm thời là vẫn chưa…..”

Cô đang nói thì đột nhiên có một cơn chóng mặt lao đến, cả người ngồi không vững, cô hoảng loạn nắm lấy tay Mục Lăng Thành, cả người nhào vào lòng anh

Mục Lăng Thành ngồi vững, quây quanh người cậu là hương thơm thiếu nữ, trái tim cậu bỗng dưng đập nhanh hơn. Trong mắt là khuôn mặt xinh đẹp, đôi lông mày thanh tú.

Chưa kịp nhìn thật kỹ gương mặt đó, Tưởng Nam Khanh đã rút tay ra, đầu óc vẫn choáng váng: “Chắc là do sáng tôi chạy bộ nhiều quá, cơ thể bị mất năng lượng.”

“Ai bảo thích cậy mạnh, một hai phải chạy theo tôi.” Mục Lăng Thành thì thầm, giọng nói có chút khàn.

Lúc này cậu thấy cổ họng mình khô khốc

Tưởng Nam Khanh quay đầu lại nhìn cậu một lúc, đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó, rất ngạc nhiên: “Tôi chỉ không cẩn thận ngã vào người cậu, vậy mà tai đã đỏ hết lên? Ở cạnh tôi xấu hổ lắm à?

Mục Lăng Thành: “…” 

Đúng là mặt dày mà, đã ngã vào người cậu lại còn cười nhạo cậu.

Thấy cậu đen mặt né ra, Tưởng Nam Khanh càng thích thú, muốn trêu chọc cậu mấy câu.

Bất chợt ở phía bên kia có tiếng hét lên: “Ah Ah Ah Ah…..”

Mọi người quay lại liền thấy Quách Mậu Tuyết chới với trong nước.

Tưởng Nam Khanh bất chấp nguy hiểm, lao thẳng xuống hồ.

Tháng 10 nước hồ lạnh thấu xương, cả cơ thể như đóng băng, Tưởng Nam Khanh cố gắng bơi tới chỗ Quách Mậu Tuyết, kéo cô ấy lên bờ.

Vừa nãy còn nói thể lực bản thân không ổn, giờ lại liều lĩnh nhảy xuống hồ cứu người, Mục Lăng Thành sợ hãi, nhanh chóng nhảy xuống hồ, cùng với Tưởng Nam Khanh cứu người.

Quách Mậu Tuyết hoảng sợ, sau khi lên bờ liền ngồi co lại một góc, cả người run lên không nói một lời.

“Sao lại thành ra thế này?” Tưởng Nam Khanh vắt bớt nước trên quần áo, hỏi.

Quách Mậu Tuyết cúi đầu, thì thào: “Chân giẫm phải đá trơn, nên không cẩn thận rơi xuống hồ.”

Vì có sự cố này, nên mọi người thu xếp chuẩn bị quay về.

Quách Mậu Tuyết ngồi trên xe rùng mình vì lạnh cũng dần hồi phục ý thức, có chút áy náy nói với mọi người: “Là lỗi của mình, đã làm mọi người mất hứng.”

Tề Duy Duy nói: “Sao lại nói thế, tất cả mọi người đều ra ngoài chơi, không muốn xảy ra chuyện nghiêm trọng, đừng nói chuyện không vui. Mình cũng thấy bản thân có lỗi vì đã không ở cạnh cậu”

“Không, là do mình không cẩn thận, không thể trách cậu được”

Nghe vậy, Tưởng Nam Khanh hiếm khi nhẹ giọng nói: “Đừng cứ nghĩ mãi về chuyện đó nữa, trở về thì nhanh chóng thay quần áo, uống một cốc trà gừng, đừng để bị cảm lạnh”

Quách Mậu Tuyết đỏ mặt cúi đầu

Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành thể chất cơ thể khỏe mạnh, nên lần này xuống nước không có vấn đề gì, nhưng Quách Mậu Tuyết thể chất yếu, chắc chắn sẽ bị cảm.

Vào buổi tối, Mục Lăng Thành dẫn Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang đến khách sạn, các cô gái tiếp tục ở lại nhà ông Tưởng. Chiếc giường duy nhất được dành cho Quách Mậu Tuyết, Tưởng Nam Khanh, còn Khúc Kỳ và Tề Duy Duy thì nằm trên sàn.

Không biết điều gì cảm động đã chạm được vào trái tim, Tưởng Nam Khanh lúc này đối với Quách Mậu Tuyết cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thực tế cô cũng sớm nhận thấy Quách Mậu Tuyết mấy ngày nay cũng rất cẩn thận trong lời nói, nhưng cô không biết làm thế nào để nói chuyện lại, vì vậy cô chỉ biết đứng nhìn.

Nhưng bây giờ Tưởng Nam Khanh thấy việc cùng chung sống cùng với Quách Mậu Tuyết không khó như cô nghĩ.

Sau đó Tưởng Nam Khanh đưa tay ra và sờ trán Quách Mậu Tuyết, thở phào nhẹ nhõm: “Đã hạ sốt, uống thuốc xong ngủ một giấc sẽ nhanh hồi phục thôi.”

Quách Mậu Tuyết gật đầu, đón lấy thuốc và nước ấm từ tay Tề Duy Duy, nhíu mày uống hết.

Sau khi Quách Mậu Tuyết ngủ, Tưởng Nam Khanh và Tề Duy Duy từ trong phòng đi ra, thấy Khúc Kỳ ngồi ở trước cửa ngẩn người suy nghĩ

Hai người liếc nhau một cái, đi qua ngồi cạnh Khúc Kỳ, người bên trái, người bên phải.

“Hôm nay ở bên hồ, cậu với Trần Thiếu Ngang nói chuyện vui không?” Tưởng Nam Khanh hỏi.

Khúc Kỳ lập tức đỏ mặt: “Cậu ấy từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng không sao, vẫn được, dù sao tớ cũng thấy rất vui.”

Tưởng Nam Khanh vỗ vỗ vai cô cô ấy, nói: “Đừng có rơi vào lưới tình rồi mà quên học tập, thành tích mà giảm, bố mẹ cậu sẽ không tha cậu đâu.”

Khúc Kỳ ngại ngùng gãi tai: “Sao thế được cậu ấy  học tốt như vậy, mình đương nhiên phải chăm chỉ học hành thì mới xứng với cậu ấy.”

Tưởng Nam Khanh và Tề Duy Duy cùng nhìn nhau cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Tưởng Nam Khanh đột nhiên vang lên tiếng chuông, có một tin nhắn từ dãy số lạ.

【Nam Khanh, tháng sau tôi sẽ quay về thành phố Cần Nam, đến lúc đó gặp nhau đi.】

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem người gửi đến là ai, thì một tin nhắn khác hiện lên: 【Tôi là Chương Khải Sinh, đây là số mới 】

Chương Khải Sinh không phải đang ở Pháp ư, sao đột nhiên lại quay lại? 

Bình luận

Truyện đang đọc