NGOAN, ĐỪNG NHÁO


Hôm sau Tưởng Nam Khanh tỉnh lại, vô ý thức sờ soạng vị trí bên cạnh, trống không.

Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, không biết Mục Lăng Thành đã rời đi từ lúc nào, chả thấy bóng dáng đâu cả.

Cô theo thói quen cầm điện thoại lên nhìn, thế mà đã 9:00 rồi!
Tưởng Nam Khanh bật dậy, xoa xoa đầu một lúc mới tỉnh táo lại.

Đã lâu rồi cô không ngủ nhiều như vậy.

Cô mang dép vào, đầu tóc bù xù bước ra khỏi phòng ngủ, Mục Lăng Thành đang dọn đồ ăn lên bàn, thấy cô ra liền cười: “Bà cô của anh tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt đi, sau đó qua đây ăn sáng.


Tưởng Nam Khanh mơ màng vò đầu: “Đã chín giờ rồi, sao anh không gọi em dậy?”
“Còn không phải là vì mấy ngày vừa rồi em ngủ không đủ giấc à, anh không đành lòng gọi em dậy, muốn để em nghỉ ngơi thêm một chút.


“Thế anh dậy lúc nào?”
“6h50′.



“Dậy sớm như vậy làm gì, tăng ca?” Tưởng Nam Khanh vô cùng kinh ngạc.

“Tập thể dục.

” Mục Lăng Thành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Anh nhớ trước đây, người nào đó có thói quen dậy sớm chạy bộ, gần đây lúc em gọi em dậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Xem ra em ở nước ngoài mấy năm, thói quen tốt này đã bị từ bỏ rồi.


“Ừm… Ở nước ngoài, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, vì vậy không có thời gian chạy bộ.


Nói xong cô xoay người đi rửa mặt, lúc quay lại, Mục Lăng Thành dọn xong bàn ăn, Tưởng Nam Khanh hứng thú đi qua: “Anh làm món ngon gì thế?”
“Giờ này rồi em còn muốn ăn gì ngon nữa, chỉ có bánh tiêu và sữa đâu nành, còn có rau cải muối ớt em thích nữa.

” Mục Lăng Thành vừa nói, vừa đẩy ly sữa đậu nành cho cô, “Biết em không ăn ngọt nên anh cho rất ít đường.


Sau khi ngồi xuống, Tưởng Nam Khanh nhìn thấy bánh quầy vàng giòn trên bàn, lại ngẩng đầu lên: “Cái này anh mua ở dưới lầu hả?”
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ chỉ vào đồng hồ: Đã hơn chín giờ rồi, đồ ăn dưới lầu đã bán hết từ lâu, tất cả món này đều là tự anh làm, em nếm thử xem?”
Năm năm không gặp, Mục Lăng Thành còn biết làm bánh tiêu sao?
Tưởng Nam Khanh nửa tin nửa ngờ, gắp bánh tiêu lên ăn thử: “Hơi cứng một chút, nhưng mùi vị khá giống ngoài hàng, tay nghề của anh không tệ nha, rất hợp làm nội trợ.


Mục Lăng Thành gõ gõ mặt bàn: “Anh làm nội trợ, vậy em làm gì?”
“Em sao?” Tưởng Nam Khanh nhàn nhã uống một ngụm nữa đậu nành, lại ăn một miếng rau cải ớt muối, vẻ mặt tự mãn, “Em đi làm kiếm tiền về chô anh, nếu không thì lấy đâu ra tiền mua nguyên liệu nấu ăn cho anh nấu?”
Mục Lăng Thành: “… Em thật lợi hại, còn có thể kiếm tiền cho anh.


Tưởng Nam Khanh bĩu môi: “Vẻ mặt của anh là có ý gì, tốt xấu thế nào thì em cũng là kiến trúc sư nổi tiếng đấy, tiền lương cũng đâu kém anh.


Mục Lăng Thành nhìn cô đầy cưng chiều, anh gắp thức ăn, đưa đến miệng cô: “Ngoan, há miệng ra ăn nào.


Lúc hai người ăn được một nửa, Tưởng Nam Khanh đột nhiên nhớ tới Cam nhỏ của mình, nghiêng đầu gọi: “Cam nhỏ?”

Sao lại yên lặng thế nhỉ, chú chó này rất hoạt bát, giờ này nên dậy rồi chứ nhỉ?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lăng Thành.

Lúc đầu Mục Lăng Thành không kịp phản ứng, sau đó mới giật mình một cái: “Đúng rồi, anh, anh nhốt nó trong thư phòng.


Tưởng Nam Khanh: “??”
Mục Lăng Thành vội vàng giải thích: “Sáng nay lúc anh dậy, nó cứ chạy quanh người anh sủa loạn lên.

Bây giờ nó là cục cưng của em, anh không dám đắc tội, chỉ có thể tìm cách dẫn nó tới trong thư phòng rồi nhốt lại.

Nếu không thì sao anh có thể yên tâm nấu cơm được?”
Tưởng Nam Khanh buồn cười: “Rốt cuộc là anh không dám đắc tội với cục cưng của em hay là bởi vì anh sợ nó?”
Mục Lăng Thành: “Nghe em nói này, đúng là anh sợ chó, nhưng anh chỉ sợ mấy con to to hung dữ thôi, con chó nhỏ này ý mà, anh chỉ cần hất chân là đạp được rồi…”
Tiếng kêu của Cam nhỏ truyền ra từ thư phòng, ý cười trên mặt Mục Lăng Thành hơi cứng lại, ngượng ngùng im miệng.

Tưởng Nam Khanh nhìn dáng vẻ này của anh, buồn cười: “Anh không dám chạm vào nó, vậy sao dụ nó vào trong được?”
Mục Lăng Thành: “Anh vo giấy thành hình tròn rồi ném vào trong đó, nó nhìn thấy liền vui vẻ chạy đến, sau đó anh đã nhanh chóng đóng cửa thư phòng lại.


“Cho nên anh dậy từ 6h50′, việc đầu tiên làm là nhốt nó vào thư phòng?”
Mục Lăng Thành tiếp tục ăn bánh quẩy: “… Ai bảo nó cứ đòi cắn anh.


Mục Lăng Thành đã lớn như vậy, cái gì cũng không sợ.


Duy chỉ có chó…
Khụ khụ.

“Chờ chút, ” Tưởng Nam Khanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi Mục Lăng Thành, “6h50′ anh đã nhốt nó vào phòng, đến giờ cũng là hai tiếng, buổi sáng Cam nhỏ sẽ thường đi vệ sinh, anh có mang khay vệ sinh vào đó không thế?”
Cả người Mục Lăng Thành đều ngây ngẩn.

Anh chưa từng nuôi chó, cho nên không nghĩ tới vấn đề này.

“Vậy, nếu như chó buồn đi vệ sinh vào những lúc đặc biệt, nó có giống như con người chúng ta… nhịn lại không?” Anh hỏi Tưởng Nam Khanh
Tưởng Nam Khanh trợn mắt: “Nó sẽ gọi.


Mục Lăng Thành lắng tai nghe tiếng sủa ở trong thư phòng.

Ba giây sau, anh để đũa xuống, đứng dậy, nhanh chóng phóng tới thư phòng.

Đây là thư phòng của anh đấy!!
Quỷ nhỏ, thế kỷ XXI rồi, phải văn minh lên, đừng có ỉa bậy nha!!!


Bình luận

Truyện đang đọc