NGOAN, ĐỪNG NHÁO

Buổi sáng thứ hai, lúc Tưởng Nam Khanh quay lại phòng học, phát hiện trên bàn học của mình có đồ ăn sáng–

Một cốc sữa đậu nành và hai cái bánh xíu mại nhân tôm bóc vỏ.

Tưởng Nam Khanh: “??” Cô nhìn bốn phía xung quanh, sau đó hỏi Tề Duy Duy ở phía sau, “Ai để cái này ở đây thế?”

Tề Duy Duy nhìn cô cười đầy mờ ám, sau đó đưa ánh mắt sang chỗ ngồi của Mục Lăng Thành.

Tưởng Nam Khanh không thể tin được, Mục Lăng Thành mua bữa sáng cho cô sao? Có thể là vì chuyện gì quan trong đây, sáng thứ bảy vừa rồi, hai người bọn họ còn cãi nhau.

Thật ra… Cũng không là cãi nhau, nhưng mà bầu không khí rất căng thẳng.

Cô còn chưa suy nghĩ ra, Tề Duy Duy lại bắt đầu bát quái mở miệng: “Nam Khanh, cậu với Mục Lăng Thành có chuyện gì thế, phát triển đến đâu bước nào rồi, cậu ấy vậy mà lại chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu! Hai người các cậu có phải hay không đã…”

Cô chạm hai đầu ngón tay vào nhau, vẻ mặt mập mờ.

Tưởng Nam Khanh liếc cô ấy: “Cậu bớt xem phim thanh xuân vườn trường lại đi, ai biết đầu óc cậu ấy chập mạch chỗ nào.”

Nói xong, cô liếc nhìn đồ ăn sáng trên bàn, cậu dám đưa nhưng cô không dám ăn đâu, ngộ nhỡ có độc thì sao?

Tưởng Nam Khanh lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, ngồi về chỗ của mình bắt đầu làm bài.

Lúc chuông vào lớp reo lên, Mục Lăng Thành mới chậm rãi bước vào.

Cậu đi đến bên cạnh Tưởng Nam Khanh, thấy cô ngồi yên không nhúc nhích, sắc mặt cậu có chút không vui.

“Này!” Cậu gõ bàn một cái, kéo Tưởng Nam Khanh đang mải mê suy nghĩ về.

Sau khi Tưởng Nam Khanh phản ứng lại thì đừng dậy nhường đường cho cậu, lúc Mục Lăng Thành đi vào, cậu liếc thấy cô đang giải đề toán.

Nhìn đống giấy nháp bị cô tô tô vẽ vẽ, Mục Lăng Thành không nhịn được nhiều lời: “Tư duy của cậu quá cứng nhắc, sẽ không giải ra được, đề này phải dùng đến đạo hàm.”

“Mục Lăng Thành, cậu có thể ngậm miệng lại không?”

Mục Lăng Thành ngồi xuống: “Tôi đang chỉ cho cậu. Có những lúc phải hiểu rõ bản chất của vấn đề, cậu cho rằng đây là một câu hỏi hình học nhưng thật ra người ta muốn cậu dùng hàm số.”

“… Nhưng mà đâu phải tôi không giải được! Cậu nói ra như vậy rồi, cho dù tôi có giải được cũng không có cảm giác thành tựu!”

“Thấy cậu nháp nhiều như vậy, chắc là cũng mất mười phút rồi, thời gian cho kỳ thi tuyển sinh đại học rất eo hẹp, dạng bài này thường gặp ở cuối đề, lúc làm bài phải thật thành thạo, tích lũy nhiều kinh nghiệm, không thể phung phí nhiều thời gian, nếu không cuối cùng cậu sẽ không kịp làm bài này.”

“Tôi không muốn nói chuyện với loại người như cậu, cậu làm việc của bản thân đi?” Tưởng Nam Khanh nói, tiếp tục giải đề.

Thấy cô coi lời mình như gió thoảng bên tai, tâm tình Mục Lăng Thành rất không thoải mái.

“Tôi đưa cậu bữa sáng sao cậu không ăn?”

“Cậu nói cái này hả?” Tưởng Nam Khanh chỉ vào bánh xíu mại và sữa đậu nành trên bàn, sau đó tinh tế dò xét cậu, “Bạn học Mục, sao sáng nay cậu đối với tôi ân cần thế, có phải không có ý gì tốt không? Lẽ nào trong bữa sáng này có gì à?”

Sắc mặt Mục Lăng Thành càng u ám: “Cậu có muốn ăn hay không.” Sau đó tự mình cầm đồ lên, ở trước ánh mắt của cô cắn một miếng xíu mại, rồi dùng ánh mắt oán hận nhìn cô.

Tưởng Nam Khanh: “…” Quả thực không hiểu nổi.

Cô cúi đầu làm bài tập, giờ học sắp bắt đầu, cô phải nhanh chóng giải xong đề này.

Lần này, tâm tình của Mục Lăng Thành rơi xuống cực điểm.

Hai ngày này anh liên tục nghiên cứu cách theo đuổi con gái, những vẫn không tìm được đáp án hài lòng, cho nên tối qua liền gọi điện cho chị gái.

Chị gái cậu đưa ra hai cách, thứ nhất là đưa bữa sáng cho cô, thứ hai là thể hiện cái tốt của mình trước mặt đối phương, tạo cho đối phương cảm giác sùng bái.

Bữa sáng cậu đưa rồi, vậy mà Tưởng Nam Khanh lại có thái độ này.

Còn có đề toán vừa rồi, cậu có ý tốt giúp cô, cô lại không không thấy cậu lợi hại, ngược lại còn tức giận.

Mục Lăng Thành không nói lên lời, chị gái cậu toàn đưa ra mấy chủ ý ngu ngốc, không cái nào áp dụng được với Tưởng Nam Khanh.



Mấy ngày tiếp theo, Tưởng Nam Khanh hoàn toàn chuyên tâm học tập, hết sức chịu khó, thế nên lần thi thử tiếp theo, thành tích của cô lần nữa tăng vọt, chen lên vị trí thứ 3 trong khôi, chỉ sau Mục Lăng Thành và Trần Thiếu Ngang.

Sau khi công bố điểm thành tích, Lưu Minh Triết sững sờ nhìn kết quả: “Tưởng Nam Khanh, cậu trâu quá đi mất, 642 điểm, so với Thiếu Ngang chỉ thấp hơn 27 điểm! Hơn nữa giáo viên cũng đã nói, đề lần này khó hơn lần trước, rất ít bạn được điểm cao, vậy mà lại có cậu trong đó.”

Tưởng Nam Khanh nhìn Mục Lăng Thành ngồi vững vàng ở vị trí thứ nhất, 738 điểm, vô cùng biến thái, cô cảm thấy khoảng cách quá xa, áp lực như núi.

Nhưng mà cô không thể thua cậu về khí thế được

“Bạn cùng bàn à, hình như tôi gần cậu thêm một bước rồi.”

“Ừ, cậu cố lên, tôi ở trên đỉnh núi đợi cậu.” Mục Lăng Thành đang nghiên cứu cái gì đó, đầu cũng không ngẩng lên.

Tưởng Nam Khanh phát hiện hắn gần nhất rất bận, suốt ngày nghiên cứu rồi lại viết không dứt, trên bàn còn có sách lập trình cơ bản.

Trước đó Tưởng Nam Khanh vẫn luôn tập trung luyện đề, cũng không để ý cậu nhiều lắm, bây giờ lại có chút tò mò: “Mấy ngày nay cậu lại mày mò cái gì thế?”

Mục Lăng Thành giải thích: “Bạn của ba tôi có một người con trai, lớn hơn chúng ta 3 khóa, bây giờ đang học năm hai ở Đại học C, khoa công nghệ, anh ấy gần đây tham gia một nhóm nghiên cứu khoa học, gặp phải một số vấn đề, tôi đang giúp anh ấy tìm cách giải quyết.” 

“Cậu?” Người ta tốt xấu gì cũng là học năm hai khoa công nghệ, nếu chuyện này không giải quyết được, cậu chỉ là học sinh trung học thì có thể làm gì?

Mục Lăng Thành khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khinh thường của Tưởng Nam Khanh, nói: “Dù gì thì tôi cũng nhiều lần đoạt giải nhất cuộc thi máy tính được không?”

“…” Tưởng Nam Khanh nháy mắt mấy lần, không tin nổi, “Ngày nào cậu cũng phải học văn hóa, thế mà vẫn có thời gian học máy tính hả?”

“Từ nhỏ tôi đã thích lập trình.”

“Vậy tôi có thể hỏi cậu một chút không, học trưởng tương lai họ Cố cùng nhóm của anh ấy đang nghiên cứu cái gì thế?”

Mục Lăng Thành nhướng mày: “Học trưởng tương lai? Cậu có vào được Đại học C không còn chưa biết mà.”

Tưởng Nam Khanh liếc nhìn cậu: “Giữa hai người chúng ta mà có người thi trượt, vậy chắc chắn là cậu.”

Mục Lăng Thành không tranh cãi với cô, ngược lại còn vô cùng hăng hái giải thích về hạng mục này: “Họ định chế tạo robot thông minh, có thể nói chuyện với con người, còn có chức năng học tập và ghi nhớ, nó có thể học bằng cách nói chuyện với chủ nhân, lưu lại những sở thích của chủ nhân, sau đó phục vụ khi cần thiết.”

Thấy Tưởng Nam Khanh nửa hiểu nửa không, Mục Lăng Thành giải thích tiếp: “Nói đơn giản một chút, ví dụ cậu thích tôi, sau đó mỗi ngày đều cùng robot nói về chuyện của tôi và cậu, nếu như ngày nào đó cậu và tôi cãi nhau, tâm tình không tốt có thể nói hết với nó, nó sẽ giúp cậu phân tích, giúp cậu nhớ lại những khoảnh khắc trước đây, sau đó an ủi cậu. Đương nhiên, tôi và cậu sẽ không cãi nhau, giả thiết này cũng không tồn tại.”

Tưởng Nam Khanh tức giận trợn mắt: “Giả thiết này đương nhiên không tồn tại, tôi cũng đâu thích cậu.”

“Nếu tôi thích cậu, mỗi sẽ tôi sẽ nói với robot những gì cậu thích, robot có thể dựa theo thông tin của tôi đưa ra những đề xuất theo ý cậu cho cậu chọn.”

Tưởng Nam Khanh ôm đầu suy nghĩ kĩ: “Tuy rằng cậu giải thích chả ra sao, những mà tôi rất hứng thú với sự hữu dụng của con robot này. Lúc ở một mình, còn có thể nói chuyện phiếm với nó?”

“Nhất định là vậy rồi.”

“Bây giờ hạng mục này tiến hành đến bước nào rồi?”

“Trước mắt thì chỉ có thể hỏi và trả lời đơn giản một chút, còn nếu giúp cậu tìm thông tin trên mạng thì tạm thời vẫn chưa được.”

Hai mắt Tưởng Nam Khanh sáng lên: “Như vậy là tốt lắm rồi, vật nhỏ kia đang ở đâu? Tôi có thể nhìn thử không?”

“Ở Đại học C, chờ cậu thi đỗ là có thể nhìn thấy rồi. Còn nữa, nó không phải là vật nhỏ, tên của nó là Doraemon.”

“Doraemon? Một đám đại thần khoa công nghệ, sao có thể nghĩ ra cái tên này thế?”

“Đây là ý tưởng của anh ấy và bạn gái, bạn gái anh ấy thích mèo lục lạc, cho nên liền gọi là Doraemon. Thật ra, đây là lễ vật của Cố Ngôn Thanh tặng cho bạn gái.”

Tưởng Nam Khanh hiểu ra, khẽ gật đầu: “Thì ra là có tình yêu trong đó, thảo nào cậu toàn lấy ví dụ về quan hệ yêu đương. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, học trưởng Cố Ngôn Thanh thật là một người ấm áp, đầu năm nay kiếm được bạn trai ưu tú như vậy thật không nhiều.”

“Ai nói?” Mục Lăng Thành lập tức phản bác, “Cậu còn chưa từng thử, làm sao biết được?”

“Tôi chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy?”

Mục Lăng Thành: “…”

Lúc này, điện thoại trên bàn học của Mục Lăng Thành rung lên.

Mục Lăng Thành lấy điện thoại ra xem, là Chương Khải Sinh gửi tin nhắn đến. Ngày đó hai người dây dưa lâu như vậy, cậu cũng không nhớ đã lưu số của Chương Khải Sinh khi nào.

Mở tin nhắn ra, trên đó viết: “Sau khi tan học đến hồ Cần Nam, nhớ mang theo người, nếu như cậu thắng thì từ bây giờ ông đây sẽ không dây dưa với Tưởng Nam Khanh nữa.”

“Sao thế?” Đột nhiên Mục Lăng Thành ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nam Khanh, vẻ mặt ngưng trọng của cậu khiến cô không khỏi lo lăng, nhìn chiếc điện thoại trong tay cậu, “Ai nhắn tin à?”

Mục Lăng tắt điện thoại đi: “Không có gì, không phải sáng nay cậu nói có đề Vật lý muốn nhờ tôi tan học chỉ cho sao, nhưng tối nay tôi có chút việc, phải về trước, đành phải để hôm khác chỉ cho cậu.”

Tưởng Nam Khanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Ok, cậu cứ bận việc đi, tôi về nhà sẽ tìm cách giải.”

Mục Lăng Thành cất điện thoại về chỗ cũ, tiếp tục nghiên cứu lập trình, không nói nữa.

Tưởng Nam Khanh nhìn vẻ mặt âm trầm của cậu, hình như có tâm sự, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cô cũng không nhiều chuyện, tiếp tục cúi đầu đọc sách.



Buổi chiều tan học, Tưởng Nam Khanh thu dọn giấy tờ để cuối tuần làm nốt, sau khi đứng dậy thấy Mục Lăng Thành vẫn chưa đi, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Tưởng Nam Khanh có chút nghi hoặc, vẫy vẫy tay trước mặt cậu: “Không phải cậu nói có việc à, sao bây giờ vẫn chưa đi? Ngẩn người nghĩ gì thế?”

Mục Lăng Thành hoàn hồn: “Ừ, có chút việc, cậu đi trước đi.”

Tưởng Nam Khanh nhìn cậu thần thần bí bí, nhớ đến tin nhắn sáng nay cậu nhận được, không nhịn được hỏi: “Có phải cậu gặp chuyện gì không thể giải quyết không, cần tôi giúp không? Bây giờ vẫn còn sớm, tôi cũng không vội về, nếu có việc cần cứ nói với tôi, đừng khách khí.”

Mục Lăng Thành nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của cô cười: “Quên đi, cậu mau về nhà học bài, nếu không sợ là không vượt qua được tôi đâu.”

Thành tích là điểm yếu của Tưởng Nam Khanh, cô ấy đột nhiên không muốn để ý Mục Lăng Thành nữa, giận dữ cầm lấy cặp sách rồi bỏ đi.

Mục Lăng Thành vẫn đang ngồi trong phòng học vuốt điện thoại di động, sau một lúc im lặng suy nghĩ, cậu đứng dậy đi ra ngoài. 

Bình luận

Truyện đang đọc