NGOAN, ĐỪNG NHÁO


Lúc Mục Lăng Thành mở cửa phòng ra liền ngây người.
Trong thư phòng vô cùng lộn xộn, trên mặt đất ngổn ngang sách vở, còn cả ống đựng bút trên bàn nữa, cũng không biết rơi xuống đất thế nào, vung vãi khắp nơi.
Mục Lăng Thành liếc nhìn khắp phòng, không thấy Cam nhỏ ỉa bậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là nhóc quỷ kia không làm bẩn phòng của anh.
Về phần Cam nhỏ, lúc này nó không có cơ hội quan tâm Mục Lăng Thành chạy vào để làm gì, thấy cửa vừa mở ra, liền chạy vèo ra ngoài.
Nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đứng ở phía sau anh, nó đi tới vòng quanh người cô.
Tưởng Nam Khanh cho nó đi vệ sinh, còn Mục Lăng Thành chỉ có thể chấp nhận số phận, thu dọn thư phòng khó coi của mình.
Lúc anh dọn dẹp sách sẽ xong, Tưởng Nam Khanh đã rửa sạch bát đũa, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chơi cùng Cam nhỏ.
Bây giờ Mục Lăng Thành chỉ cần nhìn thấy nó liền tức giận, đen mặt ngồi xuống cạnh Tưởng Nam Khanh, ánh mắt u oán nhìn Cam nhỏ.
Đột nhiên, Cam nhỏ ngẩng lên nhìn anh, sủa gâu gâu vài tiếng.
Mục Lăng Thành giật mình, ngoan ngoãn dịch sang bên cạnh một chút.
Sau đó, Cam nhỏ rất hài lòng, tiếp tục vẫy đuôi, liếm láp ngón tay của Tưởng Nam Khanh, trông rất vui vẻ.
Mục Lăng Thành khinh thường: “Đồ không biết xấu hổ, ngang nhiên nịnh hót lấy lòng vợ của người khác!”
Tưởng Nam Khanh buồn cười: “Da mặt của anh đâu rồi, thế mà lại tức giận với chú chó nhỏ?”
Mục Lăng Thành tựa lên lưng ghế, mở TV lên, vẻ mặt như muốn nói “Anh làm gì có da mặt”.
Tưởng Nam Khanh cười, bỏ chú chó xuống đất, đứng dậy, nói với Mục Lăng Thành: “Đừng ngồi đấy xem TV nữa, em gọi cho Tề Duy Duy rồi, lát nữa chúng ta đưa Cam nhỏ qua nhà cậu ấy.

Trên đường thuận tiện mua luôn chút đồ cho Cam nhỏ.”
Hai mắt Mục Lăng Thành lập tức sáng lên: “Bây giờ liền đưa đi à?”
“Đúng thế, không phải người nào đó muốn đưa em đi hưởng tuần trăng mật à, cũng đâu thể mang Cam nhỏ theo?” Tưởng Nam Khanh cười nói, lại thúc giục anh, “Em đi thay quần áo, anh chuẩn bị đi, bây giờ qua nhà hai người họ cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa, có thể ăn ké một bữa.”
Mục Lăng Thành vẫn ngồi trên sofa như cũ, nắm lấy tay Tưởng Nam Khanh, lười biếng nói: “Bà xã anh thật thông minh!”
Tưởng Nam Khanh hất tay anh ra, quay người tiến vào phòng ngủ.
Chuyện này khiến Mục Lăng Thành vô cùng cao hứng, anh liếc nhìn Cam nhỏ đang ở góc ghế sofa, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Mày có giỏi thì lên mặt nữa đi, bây giờ bị đuổi đi rồi, hừ, đáng đời!”
Cam nhỏ: “Gâu gâu gâu gâu gâu…”
“…” Cả người Mục Lăng Thành sợ hãi, vội chạy đi.


Ba năm trước Lưu Minh Triết mua nhà ở thành phố C mới thuyết phục được ba mẹ Tề, đem Tề Duy Duy gả cho anh ta.
Sau khi kết hôn, hai người liền nhanh chóng sinh con, hiện tại tiểu Mễ, con gái của họ đã được hai tuổi.
Lúc Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đưa chó để, Cookie cũng đang ở đó, đeo tạp dề cùng Tề Duy Duy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn Lưu Minh Triết thì ôm con gái xem phim hoạt hình.
Tiểu Mễ trắng nõn đáng yêu, hai mắt to tròn giống Tề Duy Duy, cô bé vừa thấy Mục Lăng Thành liền hớn hở ra mặt, dang hai tay ra muốn ôm anh.
Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên: “Không ngờ trẻ con lại thích dính anh như vậy.”
“Đúng thế, lúc em con bé cũng rất dính anh.”
Anh ở trước mặt mọi người nói như vậy, Tưởng Nam Khanh có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn anh.
Tề Duy Duy cười, đi tới kéo cánh tay Tưởng Nam Khanh: “Hai người các cậu cũng kết hôn rồi, đâu còn như lúc mới yêu nhau, ở đây liếc mắt đưa tình cái gì?”
“Vợ à, em không hiểu được đâu, hai người họ xa nhau 5 năm, vừa gặp lại liền kết hôn, đương nhiên không bình thường rồi.” Lưu Minh Triết trêu chọc.
Mục Lăng Thành nghe vậy liền lườm Lưu Minh Triết một cái.
Lưu Minh Triết nín cười, không nói gì.
Cookie nhìn thấy chó, liền vui vẻ chạy tới ôm nó: “Đáng yêu quá, Nam Khanh, tên của nó là gì thế?”
“Tên là…”
“Vẫn chưa đặt tên.” Mục Lăng Thành nhanh chóng chặn lời Tưởng Nam Khanh.
Nếu để mọi người biết nó tên Cam nhỏ thì sẽ cười thối mũi mất?
Đáy mắt Tưởng Nam Khanh chứa đầy ý cười: “Đúng vậy, vẫn chưa đặt tên.”
Sau đó nói với Mục Lăng Thành: “Anh lấy đồ dùng cho chó đến đây đi.”
Sau đó vỗ tay với tiểu Mễ đang nằm trong ngực Mục Lăng Thành: “Tiểu Mễ, lại đây, chị ôm một cái.”
Mặt Tề Duy Duy đen lại: “Tưởng Nam Khanh, cậu có biết xấu hổ không, còn dám xưng chị…”
Tiểu Mễ rất không nể mặt, ôm lấy cổ Mục Lăng Thành không buông.
Cookie nói với Tưởng Nam Khanh: “Con bé này là nhan khống, nó thích mấy người đàn ông đẹp trai thôi.

Nó rất thích Mục Lăng Thành bế, nếu cậu ấy không có ở đây, nó sẽ bám lấy Thiếu Ngang.”
“Cookie, cậu có ý gì, muốn chê ba người bọn mình xấu đúng không?”
Cookie cười, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, cậu là ba của con bé, nó thấy nhiều rồi nên dễ chán.”
Tề Duy Duy nghe vậy, cười nghiêng ngả.
Cuối cùng, Mục Lăng Thành chỉ đành ôm tiểu Mễ đi lấy đồ dùng cho chó, Lưu Minh Triết cũng đi giúp đỡ.

Tưởng Nam Khanh rửa tay, đi vào bếp hỗ trợ Cookie và Tề Duy Duy, lại hỏi Cookie: “Trần Thiếu Ngang nhà cậu đâu, sao không đến?”
“Làm thí nghiệm, anh ấy khá bận.”
Trần Thiếu Ngang học vật lý, sau đó thi lên thạc sĩ – tiến sĩ ở đại học C, trong thời gian đó, anh được cử sang châu Âu để trao đổi sinh viên, bây giờ là giảng viên vật lý rất được hoan nghênh ở Đại học C, thường xuyên dẫn dắt sinh viên làm thí nghiệm.
Trước kia Tưởng Nam Khanh cảm thấy, nếu Thiếu Ngang và Mục Lăng Thành đứng cạnh nhau thì Trần Thiếu Ngang cũng không có gì nổi bật.
Nhưng từ khi lên đại học, học khoa vật lý, anh bỗng nhiên bộc lộ khả năng của mình.
Nghe nói lúc học đại học, anh chính là một học bá vô cùng nổi tiếng, là người xuất xắc trong mắt giáo viên.
“Bình thường cậu ấy rất bận sao?” Tưởng Nam Khanh hỏi.
“Ừm.” Cookie trả lời, “Nhưng mà bình thường mình cũng thường xuyên có tiết, cho nên không thường xuyên gặp mặt.”
Sau khi Cookie tốt nghiệp bằng thạc sĩ của Đại học C, cô ấy ở lại thành phố C, làm một giáo viên ở trường trọng điểm.
“Dạo này cậu có chuyện gì thế, không dính lấy cậu ấy như lúc trước nữa.” Tề Duy Duy cười tủm tỉm, quan sát cô ấy, “Có phải cậu cảm thấy chán rồi, muốn đá cậu ấy không?”
Cookie tức giận: “Cậu đừng nói lung tung.”
“Còn nữa, hai người định khi nào kết hôn, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh cũng kết thúc 5 năm yêu xa rồi, hai người các cậu cách nhau gần như vậy, thế mà đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.

Cậu không muốn kết hôn, hay là cậu ấy không muốn?” Tề Duy Duy lại hỏi.
Cookie mấp máy môi: “Anh ấy, cho tới giờ anh ấy chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn, dù gì mình cũng là con gái, nếu chủ động hỏi đến chuyện này…”
Tề Duy Duy chỉ chỉ Tưởng Nam Khanh: “Cậu học cậu ấy kìa, da mặt dày đến nỗi có thể so được với tường của Tử Cấm Thành luôn, mình nghe ông xã nhà mình nói, lúc đó cậu ấy mặc váy cưới đứng dưới cổng công ty, la hét muốn gả cho Mục Lăng Thành.”
Nói đến chuyện này, cả Tề Duy Duy và Cookie đều vô cùng thích thú, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nam Khanh đang rửa rau.
Tề Duy Duy: “Nam Khanh, cậu có thể nói cho bọn mình biết không, sao cậu có thể mặt dày làm được chuyện đấy vậy?”
Tưởng Nam Khanh vẩy vẩy tay, quay đầu lại: “Vốn dĩ lúc đầu mình nói chỉ ra nước ngoài 3 năm, kết quả là ở bên đó tận 5 năm.

Cậu nói xem trong lòng Mục Lăng Thành sẽ nghĩ như thế nào?”
Cookie: “Tuy ngoài miệng nói muốn ủng hộ người, nhưng có khi trong lòng lại muốn đè cậu lên tường, trừng phạt một trận.”
Tưởng Nam Khanh vẩy nước về phía cô ấy: “Tiểu nha đầu này không đơn giản nhỉ, cũng học được thói xấu rồi.”
Sau đó lại thở dài: “Mình sợ anh ấy sẽ tức giận, sẽ bỏ rơi mình, vì vậy mình muốn tranh thủ ra tay trước để chiếm lợi thế, lấy lòng anh ấy, cho nên đã chủ động cầu hôn.


Làm gì có ai quy định cầu hôn phải do con trai làm chứ, nếu vậy chẳng phải là khinh thường con gái chúng ta sao?”
Tề Duy Duy chọc chọc Cookie: “Thấy chưa, đây mới là có hiểu biết.”
Cookie chu môi, cúi đầu nhặt rau, cũng không nói chuyện.
“Nghĩ gì thế?” Tề Duy Duy hỏi cô ấy.
Cookie lắc đầu: “Mình không dám cầu hôn với anh ấy, sợ bị từ chối.

Hai chúng mình và Nam Khanh không giống nhau, chuyện Mục Lăng Thành thích Nam Khanh, mọi người đều biết cả, nhưng mà… mình không biết trong lòng anh ấy có mình hay không.”
Tưởng Nam Khanh hỏi: “Cậu ấy đối xử với cậu không tốt sao?”
“Không phải, anh ấy vẫn luôn quan tâm mình.”
“Vậy cậu còn sợ cái gì?”
“Nhưng mà, cho tới bây giờ, anh ấy vẫn chưa từng nói thích mình, còn mình vẫn luôn thích anh ấy…”
Tề Duy Duy vô cùng ngạc nhiên: “Cậu mong chờ một người im lìm như Trần Thiếu Ngang sẽ nói lời mật ngọt với cậu hả? Mình cảm thấy cậu ấy không phải kiểu người như vậy, có lẽ là không biết mấy câu ân ái đâu.

Nhưng mà cậu ấy đồng ý ở bên cậu nhiều năm như vậy, mình cảm thấy trong lòng cậu ý cũng có cậu.”
“Thật sao?” Cookie nửa tin nửa ngờ.
Tưởng Nam Khanh: “Nhìn cậu yêu Trần Thiếu Ngang một cách dè dặt như vậy, mình thật sự muốn lôi cậu ta ra đánh cho một trận.”
“Không được, không được, anh ấy, anh ấy thực sự rất tốt.” Cookie nghe vậy liền gấp gáp.
Tưởng Nam Khanh và Tề Duy Duy nhìn nhau cười một tiếng.
Chờ nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu nấu cơm thời điểm, Tưởng Nam Khanh nhìn xem tiểu bánh bích quy cùng Tề Duy Duy hai người thuần thục bộ dáng, đứng ở đằng kia không biết làm sao.
Tề Duy Duy nhìn cô, có chút buồn cười: “Không biết nấu cơm hả?”
Tưởng Nam Khanh lắc đầu.
“Vậy lúc cậu ở nước ngoài thường ăn gì?”
“Mì tôm, bánh mì, sandwich, đúng rồi, mình còn biết làm mỳ Ý.” Nói lên chuyện này Tưởng Nam Khanh liền cảm thấy đắc ý, “Mình làm mỳ Ý rất ngon đấy.”
Tề Duy Duy liếc cô: “Chỉ có vậy thôi mà cũng đắc ý.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
“Hơn nữa, cậu và Mục Lăng Thành cũng đã kết hôn được mấy ngày rồi, chả lẽ hai người các cậu không ai nấu cơm à? Hay là gọi đồ ăn ngoài?” Tề Duy Duy lại hỏi.
“Đâu có, anh ấy sẽ nấu.”
“Mục Lăng Thành biết nấu cơm sao?” Tề Duy Duy và Cookie đều bất ngờ.
Tề Duy Duy nói: “Có lần cậu ấy bị bệnh, ông xã nhà mình đến đó xem cậu ấy, kết quả anh ấy phát hiện ra, bên trong tủ lạnh ngoại trừ mì tôm và hai quả trứng thì không có gì khác.

Mình cứ tưởng là Mục Lăng Thành không biết nấu cơm.”

Tưởng Nam Khanh nghe vậy khẽ nhíu mày: “Chuyện từ khi nào?”
Tề Duy Duy nghĩ nghĩ: “Gần nửa năm trước, khi đó cậu vẫn đang ở nước ngoài.

Hôm ấy, ông xã nhà mình còn đi siêu thị mua đồ ăn rồi bỏ vào tủ lạnh cho cậu ấy, vừa về đến nhà liền than vãn với mình, nói cậu thật nhẫn tâm, ở nước ngoài lâu như vậy cũng không định quay về, còn nói Mục Lăng Thành thật đáng thương.”
Tưởng Nam Khanh mấp máy môi, cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài.
Trên ghế sofa ở phòng khách, tiểu Mễ vẫn đang dính vào Mục Lăng Thành, ba cô nhóc gọi thế nào cũng không chịu theo.
Lưu Minh Triết chỉ đành mặc kệ, quay ra chơi với chó nhỏ.
Mục Lăng Thành có chút khó hiểu: “Sao nó không cắn cậu.”
Lưu Minh Triết: “Một chú chó nhỏ như vậy sẽ không cắn người đâu, nó thích chúng ta chơi đùa với nó.” Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Lăng Thành, “Chẳng lẽ cậu từng bị chó cắn à?”
Khóe môi Mục Lăng Thành giật giật, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có.”
Lúc này, Tưởng Nam Khanh đi ra từ phòng bếp, ngồi xuống cạnh Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành hơi ngạc nhiên: “Sao em lại ra đây?”
Tưởng Nam Khanh nhún vai: “Em không biết nấu cơm, đứng đó chỉ thêm vướng chân vướng tay.” Nói xong, cô tựa đầu lên vai Mục Lăng Thành, cũng không nói tiếp nữa.
Mục Lăng Thành sờ trán cô, có chút lo lắng: “Làm sao vậy, không thoải mái à?”
Tưởng Nam Khanh vỗ vào tay anh: “Anh mới không thoải mái ý, em cảm thấy hơi mệt, muốn tựa vào anh một lúc.”
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ cười cười, ôm chầm lấy cô.
Tiểu Mễ đang ngồi trên đùi Mục Lăng Thành, trông thấy Tưởng Nam Khanh tựa lên vai anh, cô nhóc liền đầy đầu Tưởng Nam Khanh ra.
Tưởng Nam Khanh bị bàn tay nhỏ của cô nhóc đẩy ra có hơi sững sờ, cô nhìn tiểu Mễ, lại nhìn Mục Lăng Thành: “Tình huống gì đây? Ông xã của em bị cướp mất rồi? Lưu Minh Triết, đây là con gái cậu đấy, cậu định mặc kệ không thèm quản à?”
Lưu Minh Triết sờ mũi một cái: “Chuyện này, hay là ba người cứ chơi với nhau đi, mình vào bếp xem có việc gì làm không.”
Sau đó đứng dậy chạy mất.
Trong nháy mắt, phòng khách chỉ còn lại Tưởng Nam Khanh, Mục Lăng Thành, tiểu Mễ, còn có Cam nhỏ đang nằm sấp dưới chân Tưởng Nam Khanh.
Tiểu Mễ chiếm mất Mục Lăng Thành, không cho Tưởng Nam Khanh dựa vào anh.
Tưởng Nam Khanh chu môi, có chút bất đắc dĩ: “Thật đáng ghét, sao tình địch của em lại nhiều như vậy, đến cả nhóc con cũng chạy đến xếp hàng.”
Tưởng Nam Khanh ôm lấy cánh tay Mục Lăng Thành, nhăn mặt nhìn tiểu Mễ.
Tiểu Mễ duỗi cái chân ngắn ra, nhưng không chạm đến Tưởng Nam Khanh được, chỉ có thể làm ra vẻ mặt ủy khuất, sau đó đột nhiên ôm lấy cổ tay Mục Lăng Thành, ra sức tách đôi tay đang ôm chặt Mục Lăng Thành của Tưởng Nam Khanh ra.
Tưởng Nam Khanh: “…”
Năng lực chiến đấu của nhóc tình địch này rất mạnh, cô không thể động vào được.
Tưởng Nam Khanh chọc chọc cái má hồng hào của tiểu Mễ, sau đó hét về phía phòng bếp: “Lưu Minh Triết, Tề Duy Duy, con gái của hai cậu cướp ông xã của mình! Phiền hai cậu giải quyết một chút, cảm ơn!”
Lưu Minh Triết nhô đầu ra, cười tủm tỉm: “Cậu cứ ôm con bé về nhà đi, mình tiễn cậu, không cần khách khí đâu.”
Tưởng Nam Khanh: “…”


Bình luận

Truyện đang đọc