NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Bối Doanh Doanh nhìn thấy Bối Sơ Nhan, ngây người mất mấy giây, sau đó nhanh chóng bỏ tay đang ôm Du Hàn xuống, gương mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên.

Cô không biết Bối Sơ Nhan đang đứng ở ngoài cửa...

Du Hàn để ý thấy ánh mắt của Bối Sơ Nhan, anh vô thức ôm bạn gái càng chặt, bày ra tư thế bảo vệ. Mà chi tiết này bị Bối Sơ Nhan tinh mắt nhìn thấy, lòng cô ta một lần nữa đau nhói.

Lúc này Viên Man Hà từ trong phòng bước nhanh ra, hỏi con gái nhỏ: "Sao thế, có chuyện gì mà hét lên thế?"

"Không có gì ạ... Con nhìn thấy con gián." Cô lúng túng rụt người lại trốn sau lưng Du Hán.

Viên Man Hà bất đắc dĩ thở dài: "Con đó, từ nhỏ mỗi lần nhìn thấy gián đều nhảy dựng lên, con làm cho chúng ta giật mình theo."

"Mẹ..."

Viên Man Hà nhìn thấy Bối Sơ Nhan, sau đó phân phó nói: "Được rồi, con cùng Du Hàn về phòng đi."

Bối Doanh Doanh gật đầu, kéo cánh tay anh chạy trốn, Bối Sơ Nhan ngạc nhiên nhìn bọn họ, trong lòng như có hàng ngàn cơn sóng đang cuộn trào, sau đó hỏi mẹ: "Mẹ... Hai người bọn họ..."

Viên Man Hà cùng con gái lớn quay lại phòng, "Hiện tại Du Hàn và Doanh Doanh đang quen nhau."

Bối Sơ Nhan:??!!

"Quen, nhau?" Cô thậm chí cảm thấy bản thân có thể nghe nhầm rồi, "Sao bọn họ có thể quen nhau được?"

"Mẹ cũng không biết hai đứa nó thích nhau bao lâu rồi, có lẽ từ ngồi cùng bàn lâu ngày sinh ra tình cảm. Haizz bây giờ mấy đứa con muốn yêu đương người làm bố mẹ như chúng ta sao có thể ngăn cản được chứ?"

Trước đó Bối Sơ Nhan đã cảm thấy Du Hàn cực kỳ bảo vệ Bối Doanh Doanh, nhưng cô ta cảm thấy không thể tồn tại sự mập mờ giữa hai người bọn họ được. Du Hàn sẽ không bao giờ thích Bối Doanh Doanh. Nhưng bây giờ, hiện thực vừa giáng cho cô ta một cái tát rất đau.

Chàng trai trước đó cô ta sống chết theo đuổi mà không có được, lại thích đứa em gái cô ta luôn chán ghét.

Mỉa mai đến cỡ nào.

Cuộc sống này vẫn luôn thích đùa giỡn cô ta như vậy.

"Mẹ, vậy là... mẹ cũng đồng ý sao?" Cô ta không thể tin được.

Viên Man Hà thở dài, "Hai đứa nó rất kiên định, đến bố của con cũng phải nhượng bộ. Hơn nữa như vậy cũng rất tốt, mẹ tin tưởng Du Hàn sẽ đối xử rất tốt với Doanh Doanh." Bà vỗ vỗ bàn tay của Bối Sơ Nhan, "Chúng ta sắp xếp lại đồ trong vali nào."

"..."

Bối Sơ Nhan gật đầu, chỉ có thể đè cảm xúc xuống.

Lúc ăn cơm trưa, bốn người cùng ăn cơm, Bối Doanh Doanh và Du Hàn tất nhiên ngồi cùng một bên.

Bối Doanh Doanh đang ăn cơm, cô nhặt toàn bộ cà rốt trong đĩa cà ri của mình ra, đặt ở bên cạnh chất thành một ngọn núi nhỏ, Du Hàn để ý thấy, "Lại kén ăn?"

Cô xụ miệng, "Mình không thích ăn cà rốt."

Anh mỉm cười nhỏ giọng hỏi: "Không phải thỏ đều thích ăn cà rốt sao?"

"Cậu mới là thỏ nhé..." Cô bĩu môi, nắm lấy bàn tay ở dưới bàn của anh, lại bị anh nắm ngược lại. Cảnh hai người lén lút liếc mắt đưa tình bị Bối Sơ Nhan ngồi đối diện nhìn thấy hết, cô ta đang ăn cơm mà cảm giác cực kỳ nhạt nhẽo.

Buổi trưa có luộc tôm, Viên Man Hà bưng lên bàn, "Nào, ba đứa ăn tôm đi."

Bối Doanh Doanh định đi lấy bao tay, Du Hàn nói: "Để tôi bóc tôm cho, cậu cứ ăn cơm trước đi."

Cô hơi sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đưa bao tay cho anh, cười cong mày: "Cảm ơn Du Hàn."

Du Hàn giúp cô bóc tôm, rồi để từng con tôm vào trong đĩa của cô, Viên Man Hà nhìn thấy vậy thì cười mắng: "Tiểu Hàn cháu đừng chiều con bé thế, có bóc tôm thôi mà cùng lười, cũng may là có cháu kiên nhẫn."

Du Hàn khẽ cười, "Không sao đâu dì, cậu ấy vừa cắt móng tay, nên cháu không để cậu ấy bóc."

Viên Man Hà nhìn Du Hàn, trong lòng càng ngày càng hài lòng.

Mà Bối Sơ Nhan chỉ có thể tự mình bóc lấy.

Đúng là chó độc thân mà.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người lần lượt lên trên lầu, Bối Doanh Doanh bảo Du Hàn về phòng trước, cô ra ngoài ban công lấy chăn mới phơi.

Nắng chiều rất gắt, cô lấy chăn xong vội vàng chạy vào trong thì đụng phải Bối Sơ Nhan vừa ăn cơm xong đi lên lầu.

Cô hơi sửng sốt, định làm như không thấy, lách người qua về phòng, Bối Sơ Nhan lại lên tiếng trước: "Bối Doanh Doanh, chị có thể nói chuyện với em không?"

Cô ta nhìn chằm chằm Bối Doanh Doanh, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc, dường như vô cùng muốn có cơ hội để thổ lộ hết ra.

Bối Doanh Doanh im lặng một lúc, đặt chăn qua một bên sau đó lạnh nhạt hỏi: "Chị muốn nói chuyện gì?"

"Em và Du Hàn... Thật sự quen nhau sau?" Bàn tay cô ta siết chặt lại.

"Chứ không thì sao? Chẳng lẽ diễn kịch cho chị xem?"

"Vậy Hứa Chi Hạo... Anh ấy thích em, em có biết không?"

Bối Doanh Doanh thừa nhận có biết, trước mắt cô ta phủ một lớp nước. Cô ta chớp chớp hai mắt, "Chị nghĩ trước đó chị đối xử với em tệ như vậy có thể là vì chị thật sự ghen tị với em. Chị... cũng từng thích Du Hàn, nhưng cậu ta từ chối chị, sau đó chị có ý với anh Chi Hạo, hai người bọn họ lại đều thích em..."

"Cho nên khi em mới về nhà chị ở trước mặt em vu oan cho Du Hàn, nói cậu ấy là người xấu?"

"Khi đó có thể là do chị sợ em sẽ đến gần Du Hàn, hơn nữa lúc đó chị cũng rất ghét Du Hàn, ghét cậu ta không chịu để mắt đến chị." Cô ta nở nụ cười buồn, "Chị không biết rốt cuộc bản thân kém cỏi ở chỗ nào, mà vì sao chị không bao giờ có được tình yêu mình muốn."

Bối Doanh Doanh: "Rất lâu sau khi em với Du Hàn quen nhau, em mới biết được chuyện trước kia của chị vào cậu ấy.

Còn về phần Hứa Chi Hạo, em không thích anh ta, cũng chưa từng tồn tại ý định cướp anh ta khỏi chị. Em rất thắc mắc, từ đầu đến cuối em đã làm chuyện gì tổn thương đến chị mà khiến chị hận em đến như vậy?"

Bối Sơ Nhan cắn chặt môi, không biết nên trả lời như thế nào.

Cô ta biết tất cả những gì bây giờ cô ta đang hứng chịu, đều là báo ứng.

Bối Doanh Doanh biết với tính cách của Bối Sơ Nhan, cho dù chị ta có sai cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước cô. Cô ôm chăn lên, lúc lách qua người chị ta rời đi, giọng nói dường như không có chút sức lực nào lần nữa lại vang lên:

"Phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho chị đây?"

Bối Doanh Doanh ngẩn người, mấy giây sau nhìn cô, môi đỏ khẽ thốt ra:

"Người chị muốn nhận được sự tha thứ không phải là em, mà là bố đúng không?"

"Chị vẫn chán ghét em giống như trước đây, chỉ là bây giờ chị không dám thể hiện ra mà thôi. Bối Sơ Nhan, chị không có tư cách nhắc đến chuyện tha thứ với em."

Bối Sơ Nhan nhìn bóng dáng của Bối Doanh Doanh biến mất trong tầm mắt, nắm tay siết chặt, hốc mắt đỏ bừng.

Đúng là như vậy, điều Bối Doanh Doanh vừa nói là sự thật.

Vào giây phút khi cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh, điều xuất hiện trong lòng cô ta lúc này không phải sự tự trách, mà là một bộ mặt u ám hơn rất nhiều.

Cô ta muốn Bối Doanh Doanh tha thứ cho cô ta, để bố có thể buông xuống cơn tức giận với cô ta.

Nhưng bây giờ Bối Doanh Doanh đã không còn là con nhóc dễ dàng bị cô ta bắt nạt như trước đây nữa.

Bối Doanh Doanh về đến phòng, cô ngồi xuống bên cạnh Du Hàn, đầu gối lên đùi anh, kể cho anh nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Bối Sơ Nhan.

Anh vuốt ve mái tóc của cô, sau khi nghe cô kể xong: "Không sao hết, cậu nói rất đúng. Nếu như Bối Sơ Nhan vĩnh viễn không nhìn ra vấn đề của bản thân ở đâu, cậu cũng không cần phải nhiều lời với chị ta thêm nữa."

Chuyện tối thiểu khi nói xin lỗi là phải có lòng, ngay cả suy nghĩ bản thân mình có lỗi cũng không có, sao có thể cầu xin được sự tha thứ từ người khác.

Cô thở dài: "Sâu thẳm bên trong một người kiêu ngạo như Bối Sơ Nhan rất ghét mình, mà sự chán ghét này không phải một hai năm là có thể biến mất."

"Không phải cô gái nào cũng tốt tính như Doanh Doanh." Anh nhéo má cô.

Nhưng bây giờ Bối Doanh Doanh cũng không có tâm trạng suy nghĩ chuyện của Bối Sơ Nhan, một lúc nữa là điểm thi của kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được công bố.

Cô đứng dậy chạy đi lấy laptop, sau đó nhét máy tính vào tay anh: "Một lúc nữa chắc chắn mình không dám tra điểm đâu..."

Anh mỉm cười, bật máy tính lên, một lúc sau Viên Man Hà cũng vào phòng, cùng bọn họ chờ có điểm.

Buổi chiều, khi thời gian công bố điểm đến, đầu tiên Du Hàn tra điểm của mình trước.

Kết quả hiện lên -- 668.

"Wow, Du Han cậu giỏi thật đấy, cậu tính điểm cực kỳ chuẩn luôn!" Trước đó Du Hàn có nói điểm của anh sẽ khoảng đâu đó 660, kết quả còn cao hơn dự tính tám điểm. Điểm số này khi nộp vào trường đại học, kiểu gì cũng sẽ là thủ khoa của trường.

Anh cũng xem là phát huy như bình thường.

Sau khi một tảng đá rơi xuống, bây giờ đến lượt Bối Doanh Doanh.

Cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lúc nhập thông tin thí sinh, tay cô run bần bật, còn nhập sai hai lần. Du Hàn không khỏi trấn an: "Không sao đâu, đừng căng thẳng."

Viên Man Hà cũng khuyên cô thả lỏng, dù điểm số có thế nào cũng không sao, không cần đặt nặng tâm lý như vậy.

Lần nhập thông tin cuối cùng, sau khi cô kiểm tra lại thông tin vừa điền một lần nữa, hít sâu một hơi, nhắm mắt, nhấp đúp chuột trái.

Đột nhiên xung quanh trở nên yên tĩnh trong vòng hai giây, sau đó tiếng cười của Du Hàn vang lên:

"Mở mắt ra nhìn đi."

Trong lòng cô vẫn còn một chút hồi hộp. Cô mở mắt ra, điểm số hiện trên màn hình là -- 645.

Cô ngẩn cả người, lại nhìn điểm số của mình một lần nữa, đúng tên của cô rồi!

Cô chưa từng thi được điểm cao như vậy, còn cao hơn điểm dự tính trước đó mười điểm!

Đặc biệt là điểm toán và môn khoa học tổng hợp của cô cao hơn bình thường rất nhiều!!!

"Thành, thành tích này của mình... Có thể đậu đại học Z được không?" Cô nhìn về phía Du Hàn, cười nói: "Chúng ta có thể cùng học đại học Z."

Cô vui đến mức suýt nhảy dựng lên, ôm chặt lấy mẹ, Viên Man Hà cũng cười không khép được miệng, "Con gái của mẹ giỏi lắm! Con là niềm kiêu hãnh của mẹ, cố gắng lâu như vậy cũng không uổng phí!"

Viên Man Hà kích động nói muốn ra ngoài gọi điện thoại báo cho Bối Hồng và Bối Trại Nga. Sau khi mẹ ra khỏi phòng, Bối Doanh Doanh chủ động ôm Du Hàn, đầu chôn vào trong lòng anh, anh cũng cười ôm lấy cô, "Vui như vậy sao?"

"Cảm ơn cậu Du Hàn, nếu không có cậu vẫn luôn giúp đỡ, chắc chắn mình không thể thi được điểm cao như vậy..." Khóe mắt cô ươn ướt.

Anh giữ lấy gáy của cô, "Đồ ngốc, phần lớn đều là do bản thân cậu đã rất nỗ lực."

Từ sau khi yêu đương với Du Hàn, mỗi ngày cô đều suy nghĩ về tương lai sau này hai người bọn họ có thể đi học cùng một đại học, mơ ước vậy mà đã trở thành hiện thực.

Bối Sơ Nhan ở trong phòng nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ ở ngoài cửa. Cô ta nhẹ nhàng đi về phía cửa, tai dán lên cánh cửa, nghe thấy giọng điệu hưng phấn của mẹ nói điểm thi đại học của Bối Doanh Doanh cực kỳ cao.

Trong lòng cô ta hụt hẫng.

Cảm xúc khó tả xộc lên não.

Bây giờ cô ta không còn bất kỳ vốn liếng gì có thể lấy ra để kiêu ngạo trước mặt Bối Doanh Doanh nữa.

Bối Hồng và Bối Trại Nga sau khi biết được thành tích của Bối Doanh Doanh đều sướng đến phát điên, sau đó rất nhiều họ hàng khi biết được chuyện này đều giật mình: "Bây giờ Doanh Doanh học giỏi như vậy à?"

Bối Hồng vô cùng kiêu ngạo: "Tất nhiên rồi, Doanh Doanh vừa thông minh vừa biết cố gắng."

Bọn họ không ngờ con gái lớn bình thường học hành rất tốt, điểm số trong lớp cũng cao nhưng đến khi thi đại học lại trượt nguyện vọng của mình, còn con gái nhỏ lại thi tốt như vậy.

Điểm số lần này của Bối Doanh Doanh xếp thứ sáu toàn khối, trong buổi lễ tốt nghiệp, thầy chủ nhiệm còn cường điệu hoá, khen cặp đôi Du Hàn và Bối Doanh Doanh đều học cực kỳ giỏi, khiến mọi người đều không khỏi ngưỡng mộ.

Lúc báo danh vào đại học Z, Bối Doanh Doanh chọn ngành tiếng Anh thương mại, còn Du Hàn học chuyên ngành máy tính.

Cuối cùng thư báo trúng tuyển cũng đến, hai người đều được nhận.

Kỳ nghỉ hè dài ba tháng, Du Hàn tìm một công việc làm thêm, bắt đầu trở nên bận rộn hơn bình thường.

Vào một buổi chiều của kỳ nghỉ hè, Kỷ Diệu đến nhà Bối Doanh Doanh chơi, cô nói đùa mình ở nhà sắp mốc meo rồi, Kỷ Diệu thắc mắc: "Cậu và Du Hàn không phải định đi du lịch với nhau sao?"

Bối Doanh Doanh ôm gấu bông, đầu cũng gối lên trên: "Cậu ấy đang đi làm thêm rồi."

"Du Hàn làm gì?"

"Nghe nói bây giờ cậu ấy đang làm trong thư viện, còn cụ thể làm gì thì mình cũng không biết, hình như làm gì có liên quan đến máy tính á, mình cũng không hỏi."

Kỷ Diệu cười cười, bóp mặt cô: "Cũng bình thường mà, trong lớp có rất nhiều bạn học đều đang đi tìm việc làm thêm. Nghỉ hè dài như vậy mà không làm gì, cậu tưởng rằng ai cũng là thiên kim đại tiểu thư giống cậu chắc."

"Mình chỉ lo lắng cậu ấy sẽ mệt mỏi quá thôi." Du Hàn làm việc từ thứ hai đến thứ sáu, buổi tối thỉnh thoảng hai người bọn họ sẽ ra ngoài một lúc, cuối tuần mới có thời gian hẹn hò.

Nhưng cô có thể hiểu được, Du Hàn nhất định là muốn phụ giúp kinh tế trong nhà, hơn nữa còn vì muốn tiết kiệm tiền để đóng học phí học đại học.

"Cuối tháng tám này là sinh nhật của cậu nhỉ?" Kỷ Diệu hỏi.

"Ừm, bố mình nói sẽ mình chức sinh nhật cho mình, đến lúc đó các cậu phải đến đó nha."

"Được được, chúng ta hẹn tất cả những người bạn thân thiết đến tụ họp một lần luôn! Sau này sẽ không còn có thể mỗi ngày đều gặp nhau nữa," Kỷ Diệu ngã ra giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Đột nhiên thấy nhớ hồi còn học cấp ba ghê."

Bối Doanh Doanh cảm khái: "Sau này nhớ lại thời đi học cấp ba, sẽ đều muốn quay lại khoảng thời gian đẹp đẽ đó."

Hôm sinh nhật Bối Doanh Doanh, cô đã mời Tăng Đống, Lạc Phàm, Cố Anh, Kế Vũ, Trịnh Hy còn có cả Vương Thụ Trạch và các bạn chơi chung hồi cấp ba đến dự. Địa điểm tổ chức sinh nhật là phòng tiệc ở trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Sảnh tiệc được trang trí với tông màu hồng mộng mơ, hôm nay cô cũng mặc váy công chúa rất xinh đẹp.

Chạng vạng tối mấy người bạn đều lục đục đến địa điểm mình chức sinh nhật, Vương Thụ Trạch nhìn thấy Bối Doanh Doanh đứng một mình thì rất ngạc nhiên: "Nhân vật nam chính của tối nay đâu rồi?"

Cô mắng Vương Thụ Trạch trêu chọc mình, sau đó giải thích: "Du Hàn nói đi mua gì đó, chắc là lát nữa mới đến được."

Sau khi Trịnh Hy đến, cô ấy đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, hai người ôm nhau, Trịnh Hy mỉm cười: "Doanh Doanh, chúc mừng cậu thi đỗ đại học Z cùng với Du Hàn nhé."

"Cảm ơn..."

Kỷ Diệu cười nói: "Trịnh Hy, trong đám bọn mình chỉ có một mình cậu là đi ra miền Bắc học, đến lúc đó bọn mình đến đó tìm cậu chơi, cậu phải chiêu đãi bọn mình một chầu thật lớn đó, mình chưa bao giờ nhìn thấy tuyết cả."

"Được, đến lúc đó mình dẫn cậu đi chơi."

"Doanh Doanh, cậu xem ai đến rồi này!" Giọng nói của Tăng Đống và Lạc Phàm vang lên, Bối Doanh Doanh nhìn theo hướng bọn họ chỉ, thấy Du Hàn đến.

Cô vui vẻ chạy bước nhỏ về phía anh, anh ôm lấy bả vai của cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi, đến trễ một chút.

"Không sao hết."

"Ái chà, ái chà, hai người các cậu mời chúng tôi đến đây ăn thức ăn cho chó à!" Tăng Đống vỗ bàn thể hiện sự "khó chịu".

Du Hàn nắm tay Bối Doanh Doanh đi đến chỗ bọn họ, "Vậy hôm nay mày sẽ ăn không ít đâu."

"Anh Hàn xin anh hãy tha cho chúng em một con đường sống..."

Sau khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, mọi người vào bàn tiệc. Một lúc sau Bối Hồng và Viên Man Hà cũng đến, tặng quà Doanh Doanh xong, nói mấy câu rồi nói để cho bọn trẻ chơi thoải mái, người lớn bọn họ không quấy rầy.

Mọi người bắt đầu ăn uống, vừa ăn vừa nói chuyện sau khi học đại học muốn làm gì, mỗi người đều có một kế hoạch cho tương lai của mình khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều nhắc nhở lẫn nhau, phải nhớ thường xuyên gặp mặt.

"Tình bạn này không bao giờ mất!"

Sau khi mọi người cạn ly, Bối Doanh Doanh đặt ly rượu xuống, nhìn khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống của các bạn trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Cuộc sống cấp ba mặc dù không dễ dàng gì, nhưng may mắn là cô đã gặp được những người bạn chân thành đối xử tốt với nhau.

Vốn dĩ cô rất cô đơn, nhưng bây giờ cô đã có các bạn, còn có cả Du Hàn.

Từ khi đến trường trung học Cao Lâm, tất cả trở nên không giống trước đây nữa.

Trong bữa tiệc sinh nhật, mọi người hát chúc mừng sinh nhật Bối Doanh Doanh, cắt bánh sinh nhật, tặng quà, cuối cùng đến lượt Du Hàn, mọi người đều nở nụ cười xấu xa: "Anh Hàn sẽ tặng món quà gì đây, không phải tự mình đóng gói tặng cho Doanh Doanh đấy chứ?"

Du Hàn khẽ cười, nhìn cô: "Tôi vốn là của Doanh Doanh rồi."

Mọi người nghe thấy câu thổ lộ này lập tức nhao nhao lên, Bối Doanh Doanh đứng trước bánh sinh nhật, tay thì bị anh nắm chặt, ánh nến chiếu lên gương mặt ửng hồng của cô.

Du Hàn đưa hộp quà được gói cẩn thận cho cô, sau đó hôn lên gò má cô: "Sinh nhật vui vẻ, bạn gái nhỏ của tôi."

"Cảm ơn cậu." cô nhận quà, tất cả mọi người nói muốn nhìn xem Du Hàn tặng quà gì, anh nói có thể mở ra xem.

Sau khi Bối Doanh Doanh bóc quà, cô ngạc nhiên ngẩn người.

Là một chiếc máy ảnh Canon mới tinh.

"Cái này... Cậu mua lúc nào thế?" Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang ngạc nhiên, anh khẽ cười: "Còn nhớ lần trước chúng ta đi triển lãm nhiếp ảnh không?” Lúc đó, cô nói một ngày nào đó, cô cũng muốn có một máy ảnh của riêng mình, cũng nói muốn giống như những người thợ nhiếp ảnh đó, đi du lịch khắp nơi, chụp những bức ảnh thật đẹp.

Du Hàn biết cô muốn có một cái máy ảnh riêng không phải chuyện gì khó, nhưng anh hy vọng bản thân có thể tự mình giúp cô thực hiện được nguyện vọng này, "Sau này cậu mang theo máy ảnh, tôi mang theo cậu, cùng nhau đi nhìn thế giới này."

Sai khi chia bánh sinh nhật, mọi người đi đến phòng karaoke đã được sắp xếp sẵn trong khách sạn ca hát, Bối Doanh Doanh thì ở riêng với Du Hàn.

Cô nhìn máy ảnh trong tay, cô biết máy ảnh Canon này nhất định sẽ không rẻ, nhưng với điều kiện kinh tế của Du Hàn... Thảo nào gần đây anh liều mạng đi làm thêm như vậy, hóa ra là vì mua quà cho cô.

Cô cảm thấy món quà quý giá như vậy nhưng cô lại không thể không nhận, Du Hàn sờ đầu của cô, ôm cô vào lòng, "Đi làm là một phần thôi, trước đó tôi có tham gia một vài cuộc thi giành được tiền thưởng, cũng đủ tiền. Hơn nữa tôi còn tiền tiết kiệm, không cần lo lắng đâu, đồ ngốc."

Kỳ nghỉ hè này anh có đi ra ngoài đi làm thêm, liên quan đến chương trình máy tính, cho nên mua quà cho cô cũng sẽ không quá khó khăn với anh.

"Với lại, tôi sẽ làm hết khả năng của mình, cho Doanh Doanh càng nhiều điều tốt hơn."

Dã tâm của anh rất lớn, những điều anh muốn cho cô, không chỉ là chừng này.

Tháng chín sau khi qua thời gian cao điểm của tiết Bạch Lộ*, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng bước trên con đường đi đến đại học Z. Đại học Z nằm ở tỉnh lân cận thành phố, đi đường cao tốc mất khoảng ba tiếng đồng hồ.

*白露 Bạch Lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 kết thúc vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 9.

Bối Hồng và Viên Man Hà không yên lòng con gái nhỏ, nên cuối cùng bọn họ vẫn đi cùng cô đến đại học Z.

Bởi vì xếp theo họ nên Bối Doanh Doanh được xếp vào lớp tiếng Anh thương mại số một. Lúc trường học xếp phòng trong ký túc xá, cô và một bạn học khác trong lớp được phân đến khu bốn, đây cũng là khu ký túc xá bốn người mới được xây. Điều đặc biệt là ký túc xá của bọn họ là khu ký túc xá hỗn hợp, trong phòng này vốn có một đàn chị học đại học năm tư và một chị học đại học năm hai*.

*Đoạn này tác giả để là năm hai nhưng sau đó trong phần ngoại truyện lại là năm nhất. Với lại nhân vật Châu Tố này học cùng khóa cùng chuyên ngành với Bối Doanh Doanh nên mình sẽ để xưng hô mình - cậu nhé.

Đàn chị năm tư vì phải đi thực tập nên học kỳ này chuyển ra ngoài, chỉ còn lại ba người trong ký túc xá.

Khi Bối Doanh Doanh đến phòng ngủ, một cô gái bên trong đang thu dọn hành lý, tóc ngắn xõa chấm vai, mặc một cái váy vải cotton rộng. Cô gái nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì quay đầu lại. Bối Doanh Doanh nhìn thấy rõ mặt của cô gái bên trong phòng, là một gương mặt trái xoan thanh tú, cô ấy đeo một cặp mắt kính rất lớn.

"Hi..." Cô gái đó thấy Bối Doanh Doanh cùng bố mẹ đi vào, nhẹ nhàng cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi.

Nữ sinh này tên là Lê Thiến, vừa tới ký túc xá không lâu, là bạn học cùng lớp với Bối Doanh Doanh.

Bố mẹ Bối giúp con gái sắp xếp đồ đạc dọn giường chiếu. Buổi trưa sau khi một nhà ba người bọn họ ăn cơm xong thì bố mẹ Bối cũng chuẩn bị rời đi.

Bối Doanh Doanh trở lại ký túc xá, trong phòng ngủ vẫn chỉ có một mình Lê Thiến.

Cô thu dọn một chút đồ, quay đầu hỏi Lê Thiến ở giường đối diện: "Cậu ăn cơm trưa chưa?"

"Sáng nay mình ăn bánh quy rồi."

"Mình còn bánh mì này, cậu có muốn ăn một chút không?"

Lê Thiến hơi ngạc nhiên một chút, mỉm cười nhận lấy, giọng ngọt ngào: "Cảm ơn."

Hai cô gái bắt đầu trò chuyện, bọn họ phát hiện tính cách của đối phương rất giống mình, khá nội tâm cũng rất dễ xấu hổ. Lê Thiến đánh giá Bối Doanh Doanh, không khỏi tấm tắc: "Mình nhìn kỹ mới phát hiện, da của cậu thật sự rất trắng đó nha."

"Cũng tạm thôi, da cậu cũng rất đẹp."

Sau khi đánh rắm cầu vòng xong, tình cảm lập tức tăng lên. Biết hai người cùng học lớp, Bối Doanh Doanh nói sau này có thể cùng nhau đi học.

Lê Thiến gật đầu, chế giễu bản thân: "Nghĩ đến có thể đi cùng một người xinh đẹp như cậu, mình có chút căng thẳng..." Cô ấy quay qua nhìn đồ mỹ phẩm dưỡng da trên bàn của Bối Doanh Doanh, ngạc nhiên nói: "Cậu dùng đồ hiệu mắc tiền như vậy luôn á hả?"

"Ừm... Đây đều là bố mẹ mình mua, mình cũng không biết."

Lê Thiến như có điều suy nghĩ gật đầu, hâm mộ nói: "Mình dùng toàn đồ rất rẻ thôi."

"Không sao hết, sau này kiếm tiền có thể mua đồ đắt hơn." Bối Doanh Doanh đứng dậy, "Mình đi ngủ một lúc."

"Được."

Bối Doanh Doanh bò lên giường, ánh mắt Lê Thiến vẫn nhìn chằm chằm đồ trên bàn học của Bối Doanh Doanh, một lúc lâu sau mới quay đầu đi.

Cô ngủ trưa một giấc no say, lúc tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều, Du Hàn gửi tin nhắn đến, nói tối nay cùng nhau đi ăn cơm, lát nữa anh sẽ đến dưới ký túc xá tìm cô.

Bối Doanh Doanh gửi lại một icon gật đầu.

Cô nằm trên giường chơi điện thoại một lúc, nhìn cũng sắp đến giờ, cô xuống giường đi rửa mặt, lúc đi ra, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một nữ sinh vóc dáng cao gầy, mặc áo crop top và váy ngắn đi vào.

Trong phút chốc cô nhìn nữ sinh đó đến ngây người.

"Hi." Cô ấy nhìn thấy Bối Doanh Doanh và Lê Thiến, "Các cậu là sinh viên năm nhất à?"

"Vâng..."

Cô ấy mỉm cười, vuốt mái tóc dài của mình, "Mình học đại học năm hai, tên là Châu Tố, các cậu tên là gì?"*

*Chú thích nhỏ: Đoạn này Tác giả giới thiệu Châu Tố học đại học năm hay nhưng ở ngoại truyện Châu Tố lại học năm nhất, với lại cũng có chi tiết viết Châu Tố học chung ngành với Bối Doanh Doanh nên mình sẽ để xưng hô cậu - mình nhé.

Hai người lần lượt tự giới thiệu, Châu Tố gật đầu, để túi LV lên bàn, "Sao cậu  nhìn nhỏ thế nhỉ, giống như học sinh cấp hai vậy."

"..."

Bối Doanh Doanh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong gương của của mình, cảm thấy bản thân cũng không đến mức như vậy.

"Đàn chị cao thật đấy." Lê Thiến nhìn đàn chị với ánh mắt ao ước.

"Đừng gọi là đàn chị, nghe như vậy già lắm! Cậu cứ gọi tên mình là được." Cô ấy soi gương, vừa lấy son môi ra dặm lại vừa nói: "Vừa rồi mình ở dưới lầu nhìn thấy một bạn nam cực kỳ đẹp trai, vừa cao vừa đẹp, đúng gu của mình luôn."

"Vậy cậu xin được phương thức liên lạc chưa ạ?"

"Chưa nữa, nhìn cậu ấy giống như đang chờ người, chắc là chờ bạn gái, nhưng mà mình vẫn muốn thử một chút. Đợi lát nữa xuống dưới lầu cậu ấy vẫn chưa đi thì mình sẽ đi xin thử."

"Cậu can đảm thật đấy, nếu là mình thì mình không dám đâu... "

"Tất nhiên bởi vì mình tự tin vào bản thân rồi." Châu Tố nháy mắt với Lê Thiến.

Bối Doanh Doanh chuẩn bị xong, định đi xuống lầu, đúng lúc Châu Tố cũng đang thay giày, cùng cô đi xuống dưới lầu.

Châu Tố chủ động hỏi: "Bố mẹ cậu đưa cậu đến trường à?"

"Đúng vậy, sao cậu biết?"

Châu Tố cười, nhìn gương mặt trắng trẻo nõn nà của Bối Doanh Doanh, nhìn là biết cô gái nhỏ ngoan ngoãn rồi, "Không giống như bố mẹ mình xưa nay không quản mình, đều để mình tự sinh tự diệt."

Cô nghiêng đầu nhìn Châu Tố, phát hiện đường nét trên gương mặt Châu Tố rất rõ ràng, cùng đôi môi đỏ rực, xinh đẹp quyến rũ, hoàn toàn trái ngược với phong cách của cô, cô khẽ cười: "Như vậy cũng rất tốt mà, giống mình thì không độc lập chút nào, ở bên ngoài một mình còn có chút sợ hãi, nhìn cậu có vẻ... gan dạ hơn nhiều."

Châu Tố thuận tay vỗ nhẹ lên đầu cô, "Sao cậu nói chuyện mà cũng có thể đáng yêu thế nhỉ."

"?"

"Không có gì, sau này ở ký túc xá mình sẽ chăm sóc cậu."

"Được đó."

Bối Doanh Doanh phát hiện bạn cùng phòng này rất tốt, người vừa đẹp còn tốt tính nữa _(:з"∠_.

Lúc xuống lầu, hai người vừa đi ra ngoài, Châu Tố nhìn thấy một chàng trai đứng quay lưng về phía bọn họ, là nam sinh đẹp trai lúc nãy. Cô ấy chỉ về phía trước: "Cậu nhìn kìa, đó là người mình nói lúc nãy đó, ánh mắt của mình có phải rất tốt không?"

Bối Doanh Doanh nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, nhìn một cái lập tức ngẩn người.

"..."

Kia không phải Du Hàn sao?

Cô còn chưa kịp giải thích, đôi môi đỏ của Châu Tố đã chuyển động, hỏi: "Doanh Doanh, cậu cảm thấy bây giờ mình đi xin số cậu ấy, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"

Bối Doanh Doanh liếm môi, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn giải thích ---

"Cậu... Cậu ấy là bạn trai mình."

Châu Tố:???

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc